Nhậm Huyên ngước mắt lên nhìn Trình Vân Phong, rồi lại nghiêng qua nhìn cô phục vụ đang đặt đơn trước mặt, hình như người ta cũng chẳng có gì để mà lúng túng cả, rất tự nhiên cúi xuống máy đặt đơn đọc lại một lần các món hai người họ đã chọn, cuối cùng còn rất hào sảng đọc lên “ba xiên ngọc dương dê”.
Đặt đơn xong, cô nhân viên phục vụ bỏ lại chiếc máy vào trong tạp dề trước người, xoay người đi ra ngoài, còn lại Nhậm Huyên một mình ngơ ra nhìn Trình Vân Phong.
Đàn ông tụ tập gọi mấy thứ này giống như nói vài câu thô tục, gọi xong liền cười ầm ĩ, Trình Vân Phong thấy dáng vẻ Nhậm Huyên rất mất tự nhiên liền biết anh lại thấy ngại ngùng rồi, cậu bèn hơi ngả ra trước, trêu chọc nói: “Món đặc sắc nhất quán này đấy, lát anh thử tý nhé?”
“Tôi không ăn,” Nhậm Huyên không cần suy nghĩ nói. Anh lột vỏ bọc ngoài của đũa dùng một lần ra, tiện tay xát mấy lần, rồi đặt vào trên chiếc đĩa của Trình Vân Phong ngồi ở đối diện, sau đó mới lấy đũa cho mình. “Bình thường cậu toàn ăn ở ngoài à?”
“Cũng không thường hay ăn lắm,” Trình Vân Phong cúi đầu liếc nhìn đôi đũa được đặt trên đĩa kia, bình thường toàn đi ăn với mấy thằng đực rựa, chưa từng có ai lấy đũa cho cậu, hành động của Nhậm Huyên khiến cậu cảm thấy thú vị. Nếu đi ăn có thằng nào mang theo bạn gái, mới thấy bạn gái nhà người ta dính ở bên người, rồi ngọt ngào bẻ đũa hộ như thế, “Bình thường không có việc gì tôi sẽ ăn ở quán, bạn bè hẹn nhau mới ra ngoài ăn.”
Có nhân viên phục vụ đến bỏ thêm than, hơi nóng hừng hực bốc lên mặt, Nhậm Huyên hơi lùi ra sau một chút, khí lạnh từ máy điều hoà trong nháy mắt trở nên rất yếu ớt. Cô phục vụ vừa nãy đã quay lại cùng khay đồ ăn, thoáng chốc đã chật cả nửa bàn, tuy rằng đông khách là thế nhưng hiệu suất làm việc của quán cũng cao đến bất ngờ.
Nhậm Huyên lấy giấy ăn lau qua đầu xiên thịt rồi mới cắn một miếng, mùi thịt nướng thơm tràn ra trong khoang miệng, ngoại trừ gia vị tươi mới còn có vị đặc trưng của đồ ăn được nướng bằng than hoa. Không phải đến từ chính thịt và than, mà thuộc về một thứ gì đó rất vi diệu của người Phương Châu, có thể là kỹ thuật nướng được truyền thừa từ trong máu, là mùi vị mà ra khỏi Phương Châu rất khó tìm được.
Trong đôi mắt của Nhậm Huyên như có ánh sáng loé lên, biểu tình thoả mãn bị Trình Vân Phong nhìn thấu trong một giây, cậu cầm lên xiên thịt có hai miếng, yên lặng nhìn Nhậm Huyên ăn rất nghiêm túc, không cần mở miệng cũng biết rằng anh nhất định sẽ thích. Hai người họ một ngụm bia một miếng thịt, ăn thật sảng khoái, thỉnh thoảng lại chạm cốc với nhau một cái, không cần nhiều lời bầu không khí cũng thực tự nhiên.
Đang ăn Nhậm Huyên nhận được điện thoại của mẹ mình, anh liền nghe máy, lúc đặt điện thoại xuống lần nữa lại đụng phải đôi đũa, khiến nó bị rơi thẳng xuống đất.
Anh đặt điện thoại xuống bàn rồi cúi người xuống nhặt đôi đũa bẩn lên, Trình Vân Phong muốn gọi phục vụ lấy đôi mới, nhưng Nhậm Huyên lại xua tay đi bảo không cần, khách nhiều nên người ta cũng bận tối mắt tối mũi, không bằng tự mình đi ra quầy lấy đôi mới còn nhanh hơn.
Nhậm Huyên đứng dậy rời đi, còn lại chiếc điện thoại chưa khoá màn hình sáng choang trên mặt bàn. Trình Vân Phong vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm vào đó, nhưng cậu không nhìn ra có gì bất thường.
Trình Vân Phong vội vàng lấy điện thoại của mình mở ứng dụng M trạm ra, vào kênh của “Hống Toái” gửi tin nhắn riêng cho người ta, sau đó lập tức nhìn sang màn hình của Nhậm Huyên, mãi đến tận khi màn hình tự động khoá tắt đi khoá lại cũng không thấy thông báo nhắc nhở có tin nhắn.
Trình Vân Phong triệt để bỏ đi tâm tư kia, trề môi ra bỏ điện thoại lại vào trong túi, đến lúc Nhậm Huyên quay lại thì giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đồ ăn đã lên gần hết, chỉ còn “ngọc dương dê” là chưa thấy đâu, món này không dễ chín, mỗi lần gọi đều phải đến cuối bữa mới có mà ăn.
Trình Vân Phong trông thấy có phục vụ đứng ở cửa, bèn phất tay với cô ấy lớn tiếng gọi: “Còn ngọc dương dê nữa, nhanh hộ anh với em ơi!”
Nhân viên phục vụ đáp lại từ xa, giống như chỉ là đi giục một xiên thịt dê bình thường mà thôi.
Nhậm Huyên ghét bỏ mà liếc nhìn Trình Vân Phong: “Cậu không thể nhỏ giọng một chút à.”
“Ông chủ bán được thì tôi không gọi được à?” Trình Vân Phong ở dưới gầm bàn, dùng mu bàn chân ngoắc vào cẳng chân Nhậm Huyên, trên mặt nở một nụ cười vô lại, “Đàn ông con trai với nhau cả, anh xấu hổ cái gì?”
Nhậm Huyên tránh chân của Trình Vân Phong ra, một đạp đẩy cả đùi và chân của người kia sang một bên, cuối cùng phục vụ cũng mang đĩa ngọc dương dê đến đặt lên bàn, quay người lại tích vào tờ đơn, mới kết thúc chiến trường nhỏ dưới gầm bàn.
Trình Vân Phong cầm lên một xiên ngọc dương dê nướng, đưa đến bên miệng Nhậm Huyên: “Anh thật sự không ăn à? Thử chút xem nào.”
Nhậm Huyên giơ tay lên nhẹ nhàng chặn lại, đẩy ngược lại cánh tay của Trình Vân Phong, “Cậu ăn một mình đi.”
Trình Vân Phong không miễn cưỡng anh, cười ha ha lên giả vờ ăn một cách khoa trương, vẻ mặt thoả mãn kiểu đang được nếm thử mỹ vị nhân gian. Nhậm Huyên nhìn đĩa rau hẹ nướng đã trống trơn rồi lại nhìn sang đĩa ngọc dương dê kia, nhướng mày lên hỏi cậu: “Ăn thế này tối đến có sợ nóng trong khó chịu không?”
Trình Vân Phong ngẩn ra một lúc, cậu nóng ấy hả? Cũng có lúc, nhưng không liên quan đề đồ ăn, mà là vì thứ khác nhưng lại không thể nói với Nhậm Huyên.
Lớp vỏ ngoài ngọc dương dê có hơi cứng, Trình Vân Phong phải dùng sức mà nhai mới có thể nuốt xuống, sau đó mới đặt cái xiên đã ăn hết xuống hỏi ngược lại Nhậm Huyên: “Vậy còn anh? Anh buổi tối liệu cũng có thấy khô nóng không?”
Nhậm Huyên nhíu mày lại: “Tôi đâu có ăn, tôi khó chịu cái gì. Cậu đừng nói sang chuyện khác.”
Trình Vân Phong cười hê hê hai tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng, “Không phải, cái đó, anh có bạn gái chưa?”
Câu hỏi của Trình Vân Phong vào lúc này, trực tiếp đâm vào vết thương trong lòng của Nhậm Huyên. Trần Tuế mới báo cho anh biết tin anh ta sẽ kết hôn cách đây không lâu, Nhậm Huyên mới vừa đơn phương thất tình.
Tâm trạng anh như mới vừa bước ra vũng bùn được nửa bước, liền bị bắt trở lại. Nhậm Huyên rũ mắt xuống, trên khuôn mặt như có áng mây ngưng tụ, đôi môi hé mở, đáp một tiếng: “Không có.”
“À,” Trình Vân Phong há miệng ra, cảm nhận được mất mát đột nhiên dâng lên của Nhậm Huyên, cậu đoán khả năng anh đã gặp phải vấn đề nào đó về tình cảm, liền không truy hỏi nữa.”Tôi cũng không có.”
Nhậm Huyên có hơi bất ngờ, Trình Vân Phong vóc người đẹp, lớn lên đẹp trai, còn có quán lẩu của chính mình, không có dáng vẻ như là sẽ không theo đuổi được cô gái nào. Nhưng nghĩ lại, nếu như cậu ấy có bạn gái cũng sẽ không đến nỗi hay rủ mình đi ăn như vậy, xem ra cũng có hơi cô quạnh.
Ăn uống cũng gần xong rồi, đến lượt này là điện thoại của Trình Vân Phong vang lên. Cậu liếc nhìn màn hình, không tránh người đi mà nghe thẳng luôn, như là lại có cuộc tụ tập nào đó, Trình Vân Phong vừa nghe điện thoại vừa liếc nhìn Nhậm Huyên.
Anh cũng đang cúi đầu xem điện thoại của mình, đã bảy rưỡi rồi không sớm cũng chẳng muộn, trong lòng Nhậm Huyên tính toán một chút, lát anh định thanh toán rồi về nhà, tắm rửa xong không biết còn kịp đọc sách không.
“Lát anh có việc gì không? Đi hát với bạn bè tôi đi?” Trình Vân Phong cúp điện thoại, đầy hứng thú mà hỏi dò, “Phòng VIP mới trang trí ở Melody, tôi cũng chưa đi bao giờ.”
Nhậm Huyên không thích kiểu xã giao náo nhiệt kia, lại còn cùng những người xa lạ mà mình chưa quen, anh càng muốn về nhà đọc sách hơn, một mình cô độc dễ sống hơn giữa đám người ồn ào.
“Tôi không đi đâu, buổi tối còn có chút chuyện, tôi muốn…” Nhậm Huyên trông thấy ánh mắt mong đợi của Trình Vân Phong, không đành lòng nói dối, ngữ điệu cũng thấp xuống, “Về nhà đọc sách.”
Lông mày của Trình Vân Phong đang nhăn lại giãn ra, khoé miệng cũng giương lên: “Ôi tôi còn tưởng chuyện lớn gì, sách thì ngày nào anh đọc chẳng được. Đợi tôi đi vệ sinh tý nhé, quay lại thì chúng ta cùng đi.” Không đợi Nhậm Huyên lại mở miệng từ chối, cậu liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vài bước là ra khỏi gian phòng nhỏ.
Trình Vân Phong rất nhanh đã quay lại, Nhậm Huyên nhấc túi lên, đang tính xem thanh toán thế nào rồi còn nghĩ cách thoát thân. Trình Vân Phong lại kéo anh ra đi ra cửa, Nhậm Huyên dừng một chút, kéo tay cậu lại: “Còn chưa thanh toán mà.”
Trình Vân Phong quay đầu lại cười gian: “Mới vừa trả tiền rồi.”
Nhậm Huyên cau mày, giận cậu như là đứa nhỏ “làm sao mà lại phạm quy nữa rồi”, rõ ràng phải có qua có lại không nên thiếu nợ nhau, nhưng cậu thiên về kiểu hay phá hoại quy củ, khiến trận tuyến của Nhậm Huyên rối loạn.
Trình Vân Phong là cố ý không cho Nhậm Huyên tính tiền, để anh cảm thấy thiếu nợ mình, lằng nhà lằng nhằng không làm rõ, mới còn có cớ lại hẹn Nhậm Huyên ra ngoài.
“Lần sau, lần sau anh trả nhé.” Trình Vân Phong kéo Nhậm Huyên đi qua dãy bàn ghế, đến bên cạnh chiếc moto, “Nếu không anh cùng tôi đi hát, coi như bữa này anh mời.”
Nhậm Huyên vẫn là không muốn đi, anh đứng bất động bên cạnh xe, bướng bỉnh mà phản kháng. Trình Vân Phong hết cách, ngữ khí mềm nhũn: “Bọn họ đều có file đính kèm, tôi đi có một mình chẳng vui gì cả.”
Nhậm Huyên lại nhướng hàng lông mày thanh tú của mình lên, liếc mắt nhìn Trình Vân Phong một cái: “Tôi cũng không phải bạn gái cậu, sao tính như bạn cậu được.”
“Thì là bạn cơm!” Trình Vân Phong bỗng nhiên nhanh trí bật thốt lên, nhớ lại mấy cái phim cổ trang mà mẹ mình hay xem, cái này đúng là có cách gọi chuyên môn nào ấy, bỗng cậu đột nhiên vỗ đùi: “Đối thực, đúng rồi, ngày xưa gọi là đối thực.”
Nhậm Huyên phụt một tiếng, không nhịn được cười lên, dựa hẳn vào ô tô bên cạnh, nói: “Cậu có biết thế nào gọi là đối thực không hả? Đó là khi trong cung, thái giám và cung nữ kết thành một đôi, tôi ngược lại chẳng ngại làm cung nữ đâu, nhưng…” Nhậm Huyên không nói tiếp, đôi mắt cong cong nhìn Trình Vân Phong.
Cậu cũng thừa hiểu lời anh chưa nói hết là gì, còn cố tình làm động tác bất nhã, Trình Vân Phong khẽ hất nửa thân dưới lên về phía Nhậm Huyên, tuyên bố: “Ông đây cũng không phải là thái giám.”
Sau đó còn nhân cơ hội đi đến bên cạnh Nhậm Huyên, đè thấp giọng xuống, ngữ khí còn có chút dinh dính làm nũng, “Nếu không hai ta chính là một đôi đối thực, của cung nữ với cung nữ đi.”
Có lẽ là vì đã uống bia, lại được những làn gió buổi tối thổi đến mát mẻ mơn man trên da thịt. Hoặc là vì bộ dáng ngốc nghếch của Trình Vân Phong, chọc cho Nhậm Huyên cảm thấy thú vị.
Anh đột nhiên cảm thấy đọc sách cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng đi theo Trình Vân Phong làm một đôi “đối thực”, uống một chầu rượu, sau đó mơ mơ màng màng mà qua đi một ngày.
Nhậm Huyên vỗ vào yên sau, quay đầu nhìn Trình Vân Phong, nói: “Đi thôi.”