Địa chỉ trên tin nhắn là một quán bar nằm ở sau khu mua sắm, Nhậm Huyên xuống xe, tìm một biển hiệu rồi đẩy cửa bước vào. Trong quán bar ánh sáng tối tăm, Nhậm Huyên vòng qua mấy bàn rượu trai gái đang đùa giỡn, mới tìm thấy bóng lưng của Trần Tuế ngồi ở phía trong.
Tổng cộng có bốn người đàn ông, Trần Tuế đang ngồi quay lưng với anh, xem ra cũng không phải đã say khướt, ít nhất còn có thể chống tay xuống vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm thế kia.
Nhậm Huyên chậm rãi đi đến chỗ của anh ta, người đàn ông ở phía đối diện lúc này cũng đã phát hiện ra anh. Anh ta dùng ánh mắt khó chịu đánh giá Nhậm Huyên từ đầu đến chân, không đợi đến khi anh vỗ vào vai Trần Tuế, đã huýt sáo lên rồi trưng ra biểu tình khiếm nhã, nháy mắt ra hiệu: “Con hàng của cậu đến rồi kìa!”
Trần Tuế xoay người lại, khuôn mặt mơ màng hoàn toàn còn chưa phát hiện ra sắc mặt của Nhậm Huyên khó coi đến thế nào. Anh ta lảo đảo đứng dậy, nhấc tay lên hai lần mới bám được vào vai Nhậm Huyên, nói: “Các anh em tôi đi trước nhé!”
Nhậm Huyên không thể nào ở lại nơi này thêm một giây, anh ôm lấy eo Trần Tuế kéo người ra ngoài không hề ngừng lại.
Ra khỏi cửa được vài bước đã trông thấy có một hàng xe taxi đang chờ khách, Nhậm Huyên nhét Trần Tuế ngồi ở ghế sau, anh ta cũng dịch vào để chỗ cho Nhậm Huyên ngồi, nhưng anh lại đóng cửa xe đi đến ghế phó lái ngồi xuống. Trần Tuế cũng dứt khoát không làm loạn gì nữa, hai người cả đường đi đều không nói lời nào, ngồi yên đến tận dưới tầng nhà Nhậm Huyên.
Nhậm Huyên trả tiền, trong khi Trần Tuế đã tự mình xuống xe, gió đầu thu thổi vào người khó tránh khỏi có chút lạnh lẽo. Nhậm Huyên che kín áo khoác của mình, nhìn về phía Trần Tuế bởi vì lạnh mà đang rụt vai lại: “Tự đi được không?”
Hai người một trước một sau bước vào nhà, Nhậm Huyên bật đèn lên, tuy được bao phủ bởi ánh đèn màu vàng ấm nhưng lại không mang đến một chút cảm giác ấm áp nào.
Trần Tuế đạp giày rơi ra xong, để chân trần bước vào phòng, ngồi phịch xuống ghế sopha. Nhậm Huyên nhặt giày của anh ta lên, đặt song song với giày của mình trên tấm thảm, đổi dép đi trong nhà liền rồi mới đi tới phía đối diện anh ta thì dừng lại.
Nhậm Huyên cúi đầu xuống chăm chú nhìn anh ta một lúc lâu, Trần Tuế không biết là say rượu hay là cố ý, lúc này chỉ nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích. Trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, dường như chỉ có thể nghe thấy những tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ treo trên tường: “Trần Tuế, tôi không phải là hàng.”
Trần Tuế chậm rãi mở mắt ra, một lúc lâu sau mới để lộ ra một nụ cười rất khó coi: “Bọn họ uống nhiều rồi nói giỡn thôi, cậu tức cái gì.”
“Cậu đã nói với bọn họ, tôi là đồng tính đúng không?” Biểu tình biến hoá trên gương mặt Nhậm Huyên thường rất nhỏ, bất luận là thẹn thùng hay là tức giận, biểu tình của anh đều sẽ là kiểu chi tiết nho nhỏ thôi khó mà nhận ra được, đối với Trình Vân Phong mà nói điều này là lạc thú, nhưng đối với Trần Tuế mà nói, anh ta thiếu một chút kiên trì.
Trần Tuế ngửa đầu lên nhìn anh, đèn trần ở phía sau đầu của Nhậm Huyên chiếu xuống, khiến anh ta phải giơ tay lên che mắt, ngăn cản lại tia sáng chói mắt cùng ánh mắt chất vấn của Nhậm Huyên kia.
“Tôi cũng tiện mồm nhắc đến thôi, bọn họ cũng không quen biết cậu.”
“Trần Tuế, đây là lần thứ hai. Tôi hy vọng cậu có thể học được sự tôn trọng tối thiểu giữa bạn bè với nhau.” Nhậm Huyên giận người này, mười mấy năm liền đây là lần đầu tiên, anh không giận những phiền phức anh ta mang đến hết lần này đến lần khác, mà là đang giận người này lãng phí lòng bao dung của anh.
Trần Tuế không phục, mấy câu nói kia khiến anh ta tức lên, chất cồn cũng xộc lên đỉnh đầu, anh ta chống lấy thân thể không nhịn được mà gõ hai phát lên mặt bàn trà bằng thủy tinh: “Nhậm Huyên, cậu có thấy mình kỳ quặc không. Nếu cậu theo tôi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, hiện tại cậu lại không muốn, mấy anh nói đến chút chuyện hư hỏng của cưng cũng có gì đâu nào?”
Tiếng nói của Trần Tuế rất lớn, càng nói lại cứ như thể là mình có lý lắm, sau đó lại đứng lên loạng quạng hai bước lao đến bên người Nhậm Huyên, kề sát vào tai anh nói những lời nhục nhã: “Ở trên giường thì là kẻ bên dưới, ở bên ngoài thì lại ra cái vẻ thẹn thùng như vậy, chuyện kia cũng đã làm rồi gọi cưng là con hàng thì làm sao?”
Mắt Nhậm Huyên đỏ lên nhìn anh ta trừng trừng, nắm đấm siết chặt bên người. Trần Tuế xả được cơn tức của mình xong, trong lòng thoải mái, hất vai ra đẩy Nhậm Huyên đang chặn đường đi của mình sang một bên, nghênh ngang trở về phòng ngủ.
Nhậm Huyên ngồi trong phòng khách mở đèn cho đến tận rạng sáng, anh không nghĩ ra được Trần Tuế sao lại biến thành người như vậy, cho dù trước đây những hồi đáp không rõ ràng đó cũng là vì anh tưởng bở, nhưng với tất cả những gì Nhậm Huyên đã làm bao năm qua cũng không nên phải chịu bị đối xử như thế.
Những khi đêm khuya thanh vắng, là lúc con người dễ dàng kiểm điểm bản thân mình nhất, Nhậm Huyên tự thuyết phục mình là Trần Tuế có lẽ vì chịu đả kích quá lớn từ chuyện chia tay trước đám cưới kia, cùng với tình cảm thầm mến nhiều năm của bạn thân mới khiến anh ta sinh ra cảm giác bị phản bội đến hai lần như vậy.
Anh dùng thứ lý do gượng gạo nhất để giải vây cho Trần Tuế, thật ra là vì không muốn kéo xuống lớp mặt nạ của thiếu niên rạng rỡ ánh dương năm ấy mà anh từng theo đuổi.
Cho đến trước thời gian chính thức đi làm trở lại, bầu không khí trong nhà đều rất lúng túng, Trần Tuế cố gắng không ở nhà, trong khi Nhậm Huyên hầu như lúc nào cũng vùi mình ở trong phòng, cùng sống chung dưới một mái nhà nhưng số lần chạm mặt lại đếm trên đầu ngón tay.
Trong lúc đó tin nhắn anh gửi cho Trình Vân Phong cũng không nhận được hồi âm, gọi điện cũng không nghe máy. Trình Vân Phong quyết tâm im lặng, buộc Nhậm Huyên phải kết thúc với Trần Tuế.
Tâm tư của Trình Vân Phong không khó hiểu, nhưng để kết thúc chuyện này lại không dễ dàng. Trình Vân Phong cùng Trần Tuế ở chỗ Nhậm Huyên xưa nay đều là hai phương hướng khác nhau, một bên là người yêu là tự do, một bên là tri kỷ đã cùng trưởng thành, cho dù không cần quay đầu lại cũng sẽ chọn Trình Vân Phong nhưng đâu cần thiết phải kết thúc với Trần Tuế. Cho dù muốn phân rõ giới hạn, cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này mà đuổi người ta ra khỏi nhà được.
Nhậm Huyên nhẫn nhịn tình cảnh bị kẹt ở giữa hai bên trong một tuần, sau đó chọn một ngày trời trong nắng ấm, sau khi tan làm anh liền mua một ít hoa quả mà Trình Vân Phong xem như thích ăn đi đến “Tiểu Văn Nghệ”.
Trình Vân Phong lúc thường rất hay quên không ăn hoa quả, ngón tay bởi vì thiếu vitamin mà hay bị xước măng rô, sau đó cậu lại ngứa tay mà giật hết ra nên thường hay bị kéo xước tạo thành những vết thương nhỏ.
Nhậm Huyên dựa vào cửa sổ xe suy ngẫm, những ngày không gặp mặt qua không có anh rửa sạch hoa quả đưa đến trước mặt, Trình Vân Phong nhất định là lười biếng không ăn đâu.
Quản lý vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Nhậm Huyên đang bước vào, tỏ ra nuối tiếc mà báo cho anh biết ông chủ hôm nay có việc cho nên đã sớm về nhà rồi. Nhậm Huyên nói cám ơn với cô ấy, rồi xách theo hoa quả đi đến căn nhà thuê của Trình Vân Phong.
Anh đứng ở cửa ấn chuông hồi lâu, bên trong đều không nghe thấy có tiếng ai truyền ra, Nhậm Huyên liền gọi thẳng đến số của cậu, nhưng vẫn là trạng thái không có ai nghe máy.
Vốn anh muốn để hoa quả treo lại trên cánh cửa, nhưng hành lang ở nơi này người qua lại đông đúc không làm như thế được, Nhậm Huyên đợi thêm một lúc rất lâu cũng không trông thấy hình bóng của Trình Vân Phong đâu nên đành phải mang đồ về.
Phải đợi chờ cả một buổi nhưng Nhận Huyên cũng không hề giận, anh bằng lòng thông cảm với tính khí của Trình Vân Phong, nhớ lại đêm đó đã nặng lời để lại cậu một mình như thế nào, anh lại cảm thấy áy náy cùng hối hận.
Nếu như anh chịu kiên trì thương lượng thêm với cậu để có được kết quả tốt nhất, thì hai người đã chẳng chiến tranh lạnh đến tận hôm nay.
Đến thứ sáu anh dậy thật sớm, lúc ra ngoài còn đụng phải Trần Tuế đang mơ màng đi vệ sinh, hai người đứng cách nhau một khoảng xa nói lời chào hỏi không rõ ràng, Nhậm Huyên trước khi ra khỏi cửa còn nói với anh ta có lẽ phải đến tối chủ nhật anh mới về nhà.
Nhậm Huyên ngồi lắc lư trên xe bus chuyến sớm nhất, trên xe rất vắng, chỉ có mấy cô rủ nhau đi chợ sớm hôm nay là đang than thở giá thịt lại tăng. Người cuối tuần dậy sớm đa số tinh thần đều rất tốt, chỉ gặp thoáng qua nhưng cũng có thể khiến mọi người xung quanh bị ảnh hưởng bởi tâm tình tốt của mình. Anh mua đồ ăn sáng ngon miệng ở ven đường, rồi xách thêm hai chiếc túi nặng trịch gõ cửa nhà Trình Vân Phong.
Trình Vân Phong liếc nhìn một cái qua cửa mắt mèo, rồi chầm chậm thong thả mở cửa ra. Lồng ngực để trần, chiếc quần trên người vừa nhìn là biết mới được mặc vào, bất đắc dĩ đứng ở cửa: “Em đến làm gì? Sao không ở nhà chăm sóc người anh em tốt của mình ấy.”
Miệng thì cậy mạnh, nhưng tay cậu lại chủ động nhận lấy đồ của Nhậm Huyên, rồi dịch người ra để anh đi vào.
Trình Vân Phong rửa mặt qua loa, lúc đi ra thì Nhậm Huyên đã bày biện bữa sáng trên bàn trà xong xuôi. Cậu nhặt một cái áo dài tay nhàu nhĩ lên mặc vào người, ngồi xuống đối diện với Nhậm Huyên, hai người đều không nói gì chỉ tập trung vào ăn sáng.
Tình hình phát triển không giống như dự tính của Nhậm Huyên, Trình Vân Phong so với trong tưởng tượng của anh còn bướng bỉnh hơn nhiều, thái độ đối với Trần Tuế không hề có chút mảy may nhượng bộ nào, thậm chí có thể nói là không muốn thương lượng.
Trình Vân Phong kiên trì muốn Trần Tuế mau chóng rời khỏi nhà Nhậm Huyên, cũng là lần thứ hai cường điệu chuyện anh ta có ý không tốt đối với anh. Lần này Nhậm Huyên không phản bác, nhưng cứ như vậy mà đuổi Trần Tuế ra ngoài thì anh cũng không làm được.
Hai người giằng co một ngày, khiến tâm tình tốt đẹp của Nhậm Huyên từ sáng sớm triệt để tan biến. Vốn là anh còn tràn đầy tự tin có thể bàn bạc để đưa ra một phương án giải quyết, kết quả đối phương khó nhằn quá, chỉ cấp cho anh một quyết định “huỷ bỏ hạng mục” mà thôi.
Hai người thậm chí đến bữa chiều cũng không thể ăn với nhau một bữa ngon lành, đến lúc đi ngủ cũng là quay lưng lại với nhau. Nhậm Huyên có thể cảm nhận được, Trình Vân Phong ở bên kia cũng trằn trọc khó ngủ giống như anh.
Ngày hôm sau cả hai người đều mang theo vầng mắt thâm quầng tỉnh dậy, thời tiết cũng rất hợp với tình cảnh lúc này, mưa gió nổi lên bầu trời thì âm u. Trình Vân Phong lo Nhậm Huyên về muộn ướt hết, buổi trưa đã vội vàng “đuổi” người ta về nhà, trước khi ra khỏi cửa còn thông báo tối hậu thư: “Trước cuối tuần sau em phải bảo hắn ta cút, nếu không tôi sẽ tự mình tới cửa giúp hắn ta chuyển đi.”