“Tôi thất tình rồi, Tiểu Phong ạ.” Miệng Nhậm Huyên lẩm bẩm lặp lại, những cơn gió cũng không thể thổi tan hết hơi rượu, đầu óc anh càng ngày càng trở nên mơ màng.
Trình Vân Phong như có thứ gì nghẹn ở cổ họng, không nhổ ra được mà cũng không nuốt trôi được. Cậu cong lưng lên, muốn Nhậm Huyên nằm úp sấp trên người mình được thoải mái hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng dỗ dành hỏi, giống như sợ đánh thức anh vậy: “Vì sao thế? Anh nói đi.”
Trình Vân Phong cảm thấy cánh tay đang vòng qua eo mình lại chặt hơn một chút, tiếp theo là câu trả lời nhè nhẹ của Nhậm Huyên: “Cậu ấy muốn kết hôn, cuối năm thì đi đăng ký, còn muốn tôi làm phù rể, nhưng tôi không muốn đến dự lễ cưới của cậu ấy một chút nào.”
Thật sự chẳng ra gì, đúng là mấy em gái trà xanh (*). Trình Vân Phong trong lòng thầm mắng, nhưng lời đến bên miệng lại không muốn Nhậm Huyên đau lòng, “Vậy thì không đi, ghê tởm.”
(*)= 绿茶婊“(Lǜchá biǎo/Lục trà biểu/Green Tea Bitch). 绿茶 (trà xanh) + 婊 (gái điếm). Được biết đây là một từ mới được cư dân mạng mạng xã hội Trung Quốc sử dụng, xuất hiện khoảng vào năm 2013. Từ này phiếm chỉ những cô gái có vẻ ngoài trong trẻo thuần khiết, tóc dài thướt tha, bộ dạng mảnh mai yêu kiều, đa tình thương cảm, nhưng đằng sau đó là khéo mưu tính, bỡn cợt tình cảm (theo Diễn đàn Hoa văn).
Nhậm Huyên như là đồng ý nên chẳng hề nói lại, anh hiếm khi đứng ở phía đối lập với Trần Tuế, hoặc có lẽ bởi vì lần này có người chống lưng cho anh. Nhậm Huyên còn lải nhải thêm: “Tôi thích người ta mười ba năm mà không dám nói, cứ cho là cậu ấy biết, kết quả vẫn là kết hôn với người khác. Thật ra tôi cũng sợ nếu như nói ra, đến bạn bè cũng không làm được nữa, nhưng bây giờ xem ra không nói thì cũng sắp không làm bạn được nữa rồi.”
Trình Vân Phong không biết nên nói Nhậm Huyên nhu nhược hay là quá lành, thích người ta lâu như vậy rồi mà một câu tỏ tình cũng không dám nói.
Tuy cậu trưởng thành muộn, tính hướng lại đặc thù, hormone trong người đều bốc hơi trên sân bóng, đối với tình yêu cũng không quá kích động, nhưng Trình Vân Phong vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một người nếu hôm nay thích ai đó, ngày mai đã dám bước lên nắm tay người ta.
Nhưng khi cậu lắng nghe những lời Nhậm Tuyên nói lại có chút hoài nghi, chân chính yêu thích, có phải chính là kiểu không được tự nhiên trốn trốn tránh tránh, càng giấu thì càng lộ ra như vậy hay không.
Phải là kiểu tiên nữ như thế nào, Nhậm Huyên mới mê đắm thành như vậy, trong lòng Trình Vân Phong tò mò, nhưng lại như có một luồng địch ý khó thể giải thích được dâng lên khiến cậu chỉ trích cô ta chẳng đáng một đồng, lời nói ra còn mang theo vị chua “Mắt mũi kiểu quái gì” đến Nhậm Huyên mà cũng không lọt được vào mắt.
“Cậu đừng nói vậy, cậu ta rất tốt.” Nhậm Huyên mang theo chất giọng tủi thân, “Là do chúng tôi không hợp, người ta cũng chẳng sai.”
Dưới ánh đèn đường chớp qua, Nhậm Huyên hiểu sai ý tứ trong câu nói của Trình Vân Phong, anh tưởng ý cậu là mắt nhìn của anh kém, nên không tự chủ được lại thay Trần Tuế biện hộ vài câu. Trình Vân Phong càng nghe càng giận, cái dáng vẻ nâng niu người đó trong lòng bàn tay xem như là bảo bối của Nhậm Huyên kia, đúng là làm lốp dự phòng làm đến nghiện rồi.
“Được rồi, lại còn không cho nói nữa.” Trình Vân Phong vặn ga lên, động cơ nóng nảy lao vút đi xuyên qua màn đêm yên tĩnh, lưu lại hai vệt đèn đỏ, dần dần biến mất cuối con đường.
Trình Vân Phong chạy thẳng đến dưới nhà Nhậm Huyên, dừng xe lại rồi gạt chân chống xuống. Nhậm Huyên đang say, lòng bàn chân lảo đảo chống xuống đất, Trình Vân Phong đi trước một bước nắm lấy vai anh, nửa như ôm lấy đỡ người xuống xe.
Chủ yếu là vì Nhậm Huyên buồn ngủ, còn hơi choáng váng, lúc cởi mũ bảo hiểm ra còn làm kính lệch đi, nửa rơi trên sống mũi. Anh gỡ kính xuống dụi mắt, đuôi mắt cúi xuống bị anh dụi đến đỏ cả lên, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Trình Vân Phong nghĩ cả một đường, tự trách mình nói năng không tốt, còn chạy xe nhanh như thế Nhậm Huyên nhất định không được thoải mái. Cậu sẽ không an ủi, nhưng lại rất muốn ôm anh một cái, dưới ánh đèn đường khi mờ khi tỏ, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, tấu lên khúc nhạc mùa hè trong đêm vắng, hai người con trai mà ôm lấy nhau, có phải cũng không quá kỳ lạ hay không.
Nhưng khi cậu vừa mới giơ tay lên, một con mèo hoang màu đen lại nhảy ra từ trong luống hoa, đứng cách bọn họ mười mấy mét kêu meo meo hai tiếng, rồi lại vèo một phát lẻn vào trong một luống hóa khác.
Cánh tay của Trình Vân Phong lệch đi, vì cảm thấy chột dạ mà thu tay về đút trong túi quần, cậu khịt mũi một cái, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của Nhậm Huyên.
“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, người ta cũng đã muốn kết hôn rồi, anh không vui thì không đến, người không xứng đáng thì hãy mau quên đi.”
“Ừ.” Nhậm Huyên đeo lại kính, hơi ngửa đầu về phía Trình Vân Phong, khóe miệng loan lên một nụ cười chẳng hề đề phòng. Anh cao một mét bảy mươi tám, không tính là thấp nhưng tại Trình Vân Phong quá cao, vóc người rắn chắc nên lúc đứng ngược lại ánh sáng, vừa vặn che phủ lấy anh trong cái bóng của cậu.
“Cảm ơn cậu.” Nhậm Huyên khẽ nhấc chân lên, bước lên phía trước một bước ôm lấy Trình Vân Phong, hai tay quàng lên vai cậu, trong hơi thở đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Trình Vân Phong cứng đờ cả người, cậu đứng yên bất động, trái tim cậu đập loạn lên không ngừng, nếu như chỉ cần Nhậm Huyên lưu ý một chút, thì có thể đã nghe thấy tiếng trái tim ai đó muốn phá vỡ vách tường mà xông ra.
Nhậm Huyên không nói rõ được anh muốn cảm ơn cái gì, là một bữa cơm, một cốc bia, vài đoạn đường đi nhờ xe, hay là những lời trên xe còn chưa nói rõ được hết. Bất kể là loại lý do nào, Trình Vân Phong đều là người duy nhất lắng nghe những tâm sự mà anh không thể nói cùng ai cả, cậu không hỏi rõ căn nguyên vấn đề mà cũng không ở trên cao phê phán, duy trì khoảng cách vừa vặn, lại nói ra những lời suy nghĩ cho anh.
Nhậm Huyên bỗng nhiên trong phút chốc không nỡ buông ra người bạn từ trên trời rơi xuống này, nên anh mượn rượu làm càn mà ôm lâu hơn một chút rồi trong sự không nỡ mà buông tay ra.
Anh chỉnh đốn lại quần áo một chút, chuẩn bị cùng Trình Vân Phong nói lời tạm biệt để đi về. Nhưng cậu chỉ còn lại đôi tai ù cùng nhịp tim đập không bình thường, trong miệng cậu khô nóng như bốc lửa, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà có hơi lạnh.
“Đi lên nhớ chú ý an toàn.” Trình Vân Phong nuốt ngụm nước miếng, hầu kết động đậy rõ ràng, “Sáng mai mà bị đau đầu nhớ uống nhiều nước nóng, về nhà thì ngủ luôn đi.”
Nhậm Huyên gật đầu, cười cậu dông dài, khua tay ra hiệu cho cậu nhanh đi đi, sau đó mới lảo đảo lên tầng. Trình Vân Phong vẫn đứng tại chỗ như trước, nhìn chằm chằm lên trên, đến khi căn phòng kia sáng đèn, mới yên lòng mà nghênh ngang chạy xe rời đi.
Rửa mặt xong nằm lên giường nhưng Trình Vân Phong lại cực kỳ tỉnh táo, đã là rạng sáng một giờ rồi nhưng cậu không buồn ngủ một chút nào. Cậu để lại một ánh đèn ngủ, dựa vào gối, tâm không yên ổn nhưng vẫn lướt điện thoại.
Theo thói quen lại mở M trạm ra, tin nhắn riêng gửi cho “Hống Toái” vẫn chưa nhận được trả lời, cũng không có video mới, dường như chỉ trong một đêm lại quay trở về những ngày tháng chỉ có một bên tương tác mà thôi.
Trình Vân Phong ngẩn ngơ nhìn giao diện mục tin nhắn riêng, mãi đến khi màn hình tối lại, tiếng màn hình điện thoại tự động khóa dấy lên sự giãy giụa cuối cùng. Cậu ấn nhẹ ngón tay cái, màn hình một lần nữa sáng lên, cậu gửi đi một đoạn tin trong khung chat.
“Chủ kênh, tôi đã gặp được một người mà mình thích, nhưng tôi không biết anh ấy có thể chấp nhận tình yêu đồng tính hay không, bạn nói xem tôi có nên tỏ tình chăng?”
“Anh ấy mới vừa thất tình, bây giờ mà tôi tấn công, phần thắng có cao không nhỉ?”
Ảnh đại diện hệ thống của “Hống Toái” vẫn là nụ cười thương mại không động đậy, nhìn lâu rồi còn thấy hơi sợ. “Haizz, yêu với chả đương, thật là phiền.” Trình Vân Phong lại nhét điện thoại xuống gối, duỗi cánh tay ra tắt đèn, cậu nằm xuống giường lớn giang rộng chân tay ra.
Khi Trình Vân Phong bị chuông báo đánh thức, đầu óc còn hơi ong ong, đêm qua phải ba giờ cậu mới ngủ được, đơn giản thu dọn xong liền ra quán hỗ trợ.
Nhậm Huyên bên kia càng thảm hơn, cuối tuần vừa vặn phải tăng ca vì trong tỉnh có đợt kiểm tra, nửa tháng tiếp theo này tất cả mọi người đều sẽ rất bận.
Nhậm Huyên chống đỡ cơn say, rửa mặt xong mà huyệt thái dương vẫn còn đau, anh cởi ra bộ quần áo còn ám mùi khói rượu hôm qua, nhét một mạch vào máy giặt. Nhậm Huyên ra khỏi cửa như thường lệ, đến quầy bán đồ ăn sáng mua xong đến cơ quan mới ăn. Trong lúc đợi ông chủ đóng gói, những ký ức sau khi say rượu từ từ trở nên rõ ràng, không ngừng trào ra bên ngoài.
Hình như anh đã nói với Trình Vân Phong rằng mình thất tình, không đầu không đuôi nói về chuyện Trần Tuế muốn kết hôn. Nhậm Huyên ảo não gãi đầu, uống rượu vào đúng là hỏng bét.
Anh vừa đi đến cơ quan vừa nhớ lại xem mình có lỡ lời gì không, có để lộ ra tính hướng của bản thân hay không. Lật qua lật lại đoạn đối thoại kia, chỗ sơ suất ngược lại không có, chỉ là những lời nói của Trình Vân Phong đều nghĩ cho anh, người kia lớn tiếng an ủi như vậy ngược lại khiến anh cảm thấy đó là chút dịu dàng theo cách mấy cậu chàng cứng cỏi thể hiện. Nhậm Huyên cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên, anh khẽ cười.
Khi mới vừa rẽ vào cửa phòng, anh đã đụng mặt với người đồng nghiệp hôm trước cùng tan làm, anh trai cùng phòng kia hỏi thăm Nhậm Huyên một chút, còn nhiệt tình bước đến bên cạnh anh.
“Sắc mặt của Tiểu Nhậm có vẻ không tốt thì phải, tối qua ngủ không ngon sao, xem ra uống không ít nhỉ?” Trên mặt anh trai cùng phòng kia mang theo nụ cười, nhưng mà lời nói ra lại ở trong chế độ thăm dò.
Không có ai sẽ trực tiếp hỏi bạn, cậu thanh niên lêu lổng chạy xe moto đưa bạn đi là ai, nhưng chỉ cần vài câu hỏi han cũng đủ để cho họ biết rõ những điều họ muốn thăm dò, rồi sẽ ở đằng sau lưng bạn vừa nói xấu vừa tưởng tượng, rất nhanh bạn sẽ ở trong một bối cảnh câu chuyện hoàn toàn khác mà chính bạn cũng còn không biết.
“Con trai hàng xóm bên nhà cha mẹ em, tối hôm qua tiện đường nên đến chở em về nhà ăn cơm, vừa khéo mấy tiểu khu bây giờ hay có trường hợp lửa đảo tài sản, cậu ấy muốn cùng em bàn bạc làm sao để phòng ngừa người lớn tuổi không bị mắc bẫy, em ở nhà ăn cơm với cha mẹ khuyên nhủ dặn dò lại uống theo cha mấy chén nên ngủ không được ngon.” Nhậm Huyên nói dối mà không buồn chớp mắt, còn cực kỳ hợp tình hợp lý.
Anh trai kia nghe không ra sơ hở nào, chỉ cười hừ một cái rồi về lại chỗ ngồi, pha trà mở máy tính lên rồi ăn sáng, mỗi người đều ở vị trí của mình ai bận việc của người nấy.
Đoạn Nhậm Huyên say nói không rõ, nên em Phong không có nghe ra là anh Huyên đang nói về một người đàn ông đâu nhé chị em.
他/ ta/anh ấy
她/ta/cô ấy