Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, trong căn phòng là một mảnh tăm tối, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bóng người cao lớn đang bước vào.
Tạch một tiếng đèn trần đều sáng lên, Nhậm Huyên nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Trình Vân Phong, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống từ khóe mắt.
Sau khi Trình Vân Phong mở đèn lên, đập vào mắt cậu chính là căn phòng khách hỗn loạn, Nhậm Huyên thì đang nấp ở bên cạnh ghế sopha, nhất thời càng bắt mắt hơn.
“Em làm sao thế này?” Trình Vân Phong đến giày cũng không kịp thay, đã nhanh chân bước vào phòng khách, theo âm thanh nức nở tìm thấy Nhậm Huyên mắt đã đỏ hoe đang co người lại ngồi trên sàn nhà.
Cậu xông tới đẩy chiếc bàn trà cản đường kia ra, ngồi xổm xuống ôm lấy vai của Nhậm Huyên muốn dìu anh lên ghế ngồi, nhưng người này lại ôm chặt lấy cậu, gục vào bả vai của cậu khóc không thành tiếng.
Trình Vân Phong đau lòng đến muốn vỡ nát, bởi vì mình ghen tuông cáu kỉnh, mới khiến cho Nhậm Huyên phải chịu ấm ức. Ngôi nhà mà cậu tận tâm thu vén, người mà cậu tận lực xem như là bảo bối, lúc này đây lại giống như rác bị ném qua một bên.
Trình Vân Phong mới chỉ tự trách được một nửa, đã trông thấy cái áo mưa dùng rồi vứt ở bên cạnh, cơn giận dữ ngay lập tức dâng trào trong đôi mắt: “Tên súc sinh này!”
Cậu cho là Trần Tuế đã làm cái việc không bằng loài cầm thú đối với Nhậm Huyên, mới trở nên kích động thoát khỏi cái ôm của anh, rồi kéo quần áo anh kiểm tra xem trên người còn có vết thương nào khác nghiêm trọng hay không.
Áo khoác của Nhậm Huyên bị mở ra, bờ vai cũng lộ ra phân nửa, Nhậm Huyên mới bừng tỉnh nhận ra Trình Vân Phong vì sao lại đột nhiên táo bạo như vậy, anh vội vàng giữ lấy bàn tay đang tiếp tục kéo quần áo mình của cậu, nói: “Tôi không bị gì hết đâu Phong à! Là Trần Tuế đưa phụ nữ về nhà.”
Da thịt lộ ra bên ngoài vẫn trắng trẻo sạch sẽ không bị tổn thương, Trình Vân Phong mới dừng tay giúp Nhậm Huyên kéo lại quần áo. Cậu quỳ một chân xuống đất, nén giận hỏi anh: “Cái tên chó má kia đâu rồi?”
“Tôi đuổi hắn đi rồi.”
“Đuổi đi là tốt rồi.” Trình Vân Phong đỡ lấy cánh tay Nhậm Huyên, muốn dìu anh lên sopha ngồi, trời đã vào thu, thời tiết cũng lạnh dần, ngồi lâu trên nền nhà lạnh như băng dễ bị cảm lắm.
Nhậm Huyên lại một lần nữa từ chối ý nghĩ muốn đưa anh lên sopha ngồi, anh chặn cánh tay của Trình Vân Phong lại, nói: “Không ngồi đâu, buồn nôn lắm. Ngày mai hãy vứt nó đi.”
Trình Vân Phong đỡ Nhậm Huyên về lại phòng ngủ, cởi quần áo của anh ra tỉ mỉ kiểm tra cả trong lẫn ngoài một lần. Cổ tay không đáng lo lắm, nhưng vết thương ở ngực đã bị ứ máu đỏ bầm. Cậu nhìn thấy mà xót chỉ muốn lập tức đi tìm Trần Tuế tính sổ, nhưng Nhậm Huyên vẫn kéo cánh tay của cậu lại.
“Vì hắn không đáng đâu, nhỡ Phong bị thương hoặc đánh nhau bị công an bắt gì đó thì tôi nhất định sẽ đi liều mạng với hắn.” Trình Vân Phong cúi đầu xuống, cẩn thận dè dặt cài khuy áo ngủ trước ngực lại cho Nhậm Huyên, “Nhưng mà để yên như thế, tôi không nuốt trôi được cơn giận này.”
“Có gì mà không nuốt trôi được, ” Nhậm Huyên mỉm cười xoa đầu Trình Vân Phong, “Cả đời không qua lại với nhau nữa, dù sao cũng tốt hơn là cứ dây dưa không dứt được.”
Trong lòng Trình Vân Phong thay Nhậm Huyên cảm thấy bất công, nhưng cũng vui mừng vì tên kia rốt cuộc cũng đã biến mất khỏi cuộc sống của anh. Lo lắng của Nhậm Huyên cũng không phải là không có lý, Trần Tuế chỉ cần dám trắng trợn dùng thủ đoạn với cậu, Trình Vân Phong cũng sẽ có mười nghìn cách đáp trả. Nhưng nếu như hắn quay lại tìm Nhậm Huyên gây phiền phức, thì dù cho chỉ có một phần nghìn nguy hiểm cậu cũng không dám liều lĩnh.
“Tên khốn kiếp kia có chìa khoá nhà đúng không?”
Nhậm Huyên mím môi lại gật đầu một cái. Trình Vân Phong liền đi ra hành lang nhìn vào những tờ quảng cáo dán đầy trên đường tìm đến một anh thợ sửa khóa, xin xỏ đủ đường lại còn trả thêm 200 tệ, mới khiến người kia chịu đội mưa đội gió đêm hôm đến cửa thay cho cậu khoá chống trộm mới.
Tranh thủ thời gian trống lúc thay khoá, Trình Vân Phong liền đi bật hết cả đèn trong nhà lên, rồi vào phòng vệ sinh tìm găng tay dọn dẹp đeo vào sau đó là cầm một túi rác cỡ lớn, bỏ tất cả những đồ vật liên quan đến Trần Tuế vào trong rồi vứt đi.
“Quan hệ nam nữ bừa bãi, cũng không biết có bệnh tật gì không.” Nhậm Huyên cũng đang đứng bên cạnh Trình Vân Phong, bàn bạc với cậu xem cái nào thì bỏ đi, cái nào thì giữ lại.
Hai người cùng nhau thay bộ ga giường trong phòng ngủ nhỏ ra, rồi vứt cả vào trong túi rác.
“Chiếc giường đơn này tôi đã từng nằm, nên có tình cảm.” Trình Vân Phong vừa vứt đồ lại vừa không nỡ, cậu còn nhớ lần đầu tiên mình ngủ lại nhà Nhậm Huyên, anh chuẩn bị cho cậu chính là bộ ga giường màu xanh lam trước mắt này.
“Nếu Phong thích tôi sẽ mua lại một bộ giống hệt, rồi tự chuyển đến phòng này ngủ nhé.” Vứt đồ đạc đi đúng là có một loại ma lực thần kỳ, khiến cho tâm tình của Nhậm Huyên cũng dần khá hơn.
“Tôi không chuyển, tôi muốn ngủ cùng em, còn phải chung chăn gối nữa.” Dứt lời Trình Vân Phong liền xoay người lại, hai cánh tay rắn chắc giơ lên chặn Nhậm Huyên dựa vào giá sách, cậu cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đến cái trán cũng sắp chạm vào với nhau.
“Tôi sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Trình Vân Phong vòng hai tay qua ôm lấy bờ vai Nhậm Huyền đầu gục xuống hõm cổ của anh, vừa như xưng tội lại vừa như làm nũng.
“Bảo bối tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên cáu kỉnh với em, nếu như tôi đến đón em sớm hơn một chút thì đã không xảy ra những chuyện này.”
“Nói cho cùng đều tại tôi không tốt.” Nhậm Huyên ôm lấy lưng của Trình Vân Phong, chốc chốc lại vỗ nhẹ an ủi: “Tại tôi quá đáng, không cân nhắc đến cảm nhận của Phong, ngay từ đầu đã không nên để hắn ta chuyển đến.” Đôi môi ướt át của anh hôn lên thái dương của Trình Vân Phong tỉ mẩn trân trọng, lẩm bẩm một câu tâm tình như là đã suy nghĩ cả tối nay: “Phong mới là người đáng ra tôi phải quan tâm đến nhất.”
Hai người ôm nhau một lúc rất lâu, Trình Vân Phong không nỡ rời ra khỏi người Nhậm Huyên, cậu ngước mắt lên liền nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người vẫn đang dựng trên giá sách, mặt kính dưới ánh đèn lại càng bắt mắt hơn.
“Bức ảnh này em vẫn luôn đặt ở đây à?”
“Đúng vậy, mặc dù nhìn hơi ngốc.” Trình Vân Phong cầm khung ảnh trong tay, cách lớp găng tay chà một lần từ trên xuống dưới, “Chụp được bức nào đẹp hơn tôi sẽ đổi lại.”
Hai người họ cùng nhau dọn dẹp đến nửa đêm, mới quét dọn sạch sành sanh vết tích của Trần Tuế, Nhậm Huyên để Trình Vân Phong ở lại qua đêm còn chuẩn bị cẩn thậ quần áo để thay cho cậu.
Lúc muốn rửa mặt, Trình Vân Phong mới ấm ức nghĩ ra, không chỉ không còn dấu vết của Trần Tuế mà ngay cả đồ vệ sinh cá nhân của mình cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Nhậm Huyên mới nghĩ đến mà đi mở tủ quần áo, lấy ra hết những đồ lần trước thu dọn anh đã cất đi, nào là bàn chải đánh răng, khăn mặt, nước cạo râu, cái nào cũng sạch sẽ thơm tho không thiếu món nào.
Ngày hôm sau Nhậm Huyên vẫn đi làm như thường lệ, Trình Vân Phong thì chạy xe đi mua đồ đạc mới, hai người họ cùng bàn với nhau qua video call quyết định sẽ mua một chiếc sopha mới, sau đó Trình Vân Phong dứt khoát thuê người chuyển về nhà luôn.
Lúc Nhậm Huyên về đến nơi, không những chiếc sopha khiến anh phiền lòng đã được thay mới, mà ngay cả đến cơm tối cũng đã bày biện xong trên mặt bàn.
Điều mà anh muốn chẳng qua cũng chỉ là một người yêu để mình có thể dựa vào, một căn nhà nhỏ đầy ắp những việc lặt vặt tràn ngập hơi thở của cuộc sống cùng một gian bếp luôn luôn đỏ lửa. Trình Vân Phong không chỉ cho anh tất cả những điều đó, mà còn cho Nhậm Huyên cả thứ đến nghĩ anh cũng không dám, đó là tình yêu tốt nhất trong cuộc đời này.
Từ đó về sau, Trình Vân Phong triệt để ở lỳ trong nhà Nhậm Huyên, rất có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn. Trúc Tây đột nhiên có luồng không khí thấp kéo đến khiến trời trở lạnh, Nhậm Huyên còn chu đáo mua cho cậu một cái áo chắn gió màu đen để chạy xe, nhưng Trình Vân Phong sống chết cũng không chịu mặc, vẫn vứt ở phòng khách để nó tích bụi.
Rốt cuộc sau khi Nhậm Huyên mang cái áo kia ra đùa hết lần này đến lần khác khiến Trình Vân Phong phát cáu, cậu liền quyết định cưỡng ép Nhậm Huyên mặc cái áo kia vào rồi chở anh đến buổi họp lớp.
Buổi tối khi Nhậm Huyên về đến nhà, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi phiền muộn. Trình Vân Phong vốn tưởng tại ban ngày mình bắt anh mặc như thế, khiến Nhậm Huyên bị bạn bè trêu chọc liền tự biết sai mà dán lại gần nhận lỗi.
Nhậm Huyên ngược lại không trách Trình Vân Phong, chỉ mệt nhọc nói mấy câu với cậu rồi tự giam mình trong phòng sách. Một buổi tối không nói lời nào cũng không ra khỏi cửa, Trình Vân Phong không kiềm chế được lo lắng, bèn đi rót một cốc nước mật ong, sau đó gõ cửa một cái rồi bưng vào.
Trình Vân Phong ngồi ở bên giường, ép hỏi nửa ngày Nhậm Huyên mới thật lòng nói: “Các bạn học trong lúc tán gẫu, nói bóng gió dò hỏi tính hướng của tôi, một người bạn có quan hệ không tệ còn lén lút nói cho tôi biết, là Trần Tuế ở sau lưng đã nói gì đó với mọi người.”
“Em cứ nhất quyết không thừa nhận, chuyện này người khác cũng không thể xem là thật được, cùng lắm thì sau này ra ngoài tôi và em để ý một chút.” Trình Vân Phong hiểu khúc mắc trong lòng của Nhậm Huyên, chỉ có thể dùng lời nói để vỗ về an ủi anh.
“Cũng không phải chỉ vì chuyện này, tôi với Phong ở bên nhau cũng đã nghĩ đến sẽ không thể giấu diếm chuyện này cả đời được.” Nhậm Huyên xoắn ngón tay của mình, như là có thể rút ra chút sức mạnh nào đó, “Chỉ là những lời hắn nói, không chỉ có vậy.”
Trình Vân Phong đứng dậy kéo Nhậm Huyên về phòng ngủ, cưỡng ép tắt hết đèn đi rồi nhét người vào trong chăn nằm. Nhậm Huyên không giãy dụa mà thuận theo lời cậu nằm xuống giường, Trình Vân Phong cả đêm đều không ngủ được, cậu nghe thấy tiếng anh trằn trọc trở mình đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, Trình Vân Phong nhìn Nhậm Huyên đi làm như mọi ngày, rồi căn cứ vào những thông tin về Trần Tuế mà Nhậm Huyên đã từng tiết lộ, cậu liền đi nhờ bạn bè điều tra giúp tất cả những giáo viên dạy Thể dục của các trường Đại học ở Trúc Tây.
Tin tức của bạn bè rất nhanh, huống chi Trúc Tây lại nhỏ như vậy, qua hai ngày đã điều tra ra Trần Tuế đang dạy ở Đại học Sư phạm, còn tìm được cả địa chỉ văn phòng làm việc của hắn.
Trình Vân Phong không thể trì hoãn thêm một phút nào nữa, cậu liền gọi cho mấy anh em có dáng vẻ nhìn rất doạ người trong đội bóng, sau đó cả bọn hung hăng kéo đến nơi Trần Tuế làm việc.
Cổng trường Đại học vào rất dễ dàng, nhưng lúc đến toà nhà văn phòng kia lại gặp trở ngại. Bảo vệ phòng thường trực nhìn thấy đám người Trình Vân Phong, trông giống hệt mấy thanh niên lêu lổng nên không cho họ vào trong một bước.
Trình Vân Phong cũng không muốn gây phiền toái cho mình giữa chốn đông người, bèn nói: “Anh này, phiền anh tìm giúp chúng tôi anh Trần Tuế giáo viên Thể dục khoa Lịch Sử ra đây, chúng tôi sẽ đợi ở cửa.”
Mấy người họ đi tay không, nhìn thì dữ dằn nhưng lại không gây sự gì, bảo vệ nghĩ một lúc rồi vẫn lôi điện thoại ra gọi Trần Tuế xuống có người gặp.
Một tay Trần Tuế đút túi, tay còn lại cầm bao thuốc lá, bảo vệ cũng không nói rõ là ai đến tìm, hắn cũng vừa khéo muốn đi xuống hút điếu thuốc.
Lúc đi tới sảnh lớn, trông thấy Trình Vân Phong mặt đầy sát khí đứng ở đối diện, Trần Tuế dừng lại nghĩ một lúc mới nhận ra đó là bạn trai trong bức ảnh kia của Nhậm Huyên.
Hắn lại liếc thấy đứng cách Trình Vân Phong không xa, có mấy thanh niên hổ báo cũng đứng đó, Trần Tuế đoán được những người này là đến kiếm chuyện với mình, căn cứ vào tâm thái là hảo hán thì phải biết tránh đi cái hại trước mắt bèn quay đầu lại muốn chạy đi.
“Nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi sẽ dùng thủ đoạn mà anh đã sử dụng với Huyên của tôi để trừng trị anh.” Tiếng nói của Trình Vân Phong không lớn, nhưng sự quyết tâm trong giọng nói đó khiến hắn không thể không dừng bước chân lại được.