Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 6: Chương 6: Đồ NHI, ĂN NHIỀU MỘT CHÚT




Úc Tử Khê ngơ ngác nhìn Sở Hàn, bất động, không nói lời nào.

Sở Hàn tưởng hắn bị đánh cho choáng váng: “Úc Tử Khê?”

Úc Tử Khê bừng tỉnh hồi thần, hắn vừa vươn tay, nhưng lại chợt rụt tay lại, yếu ớt nói: “Con có thể tự đứng được.”

Nói xong, hắn liền chịu đựng cảm giác đau nhức ở đầu gối, lảo đảo đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững, dưới chân bỗng nhiên nhẹ bẫng, Sở Hàn thế mà lại bế hắn lên!!!

Có lẽ là do điều kiện sống trước đây quá kém, cả người Úc Tử Khê chưa được hai lạng thịt, Sở Hàn ôm hắn, mà cứ cảm thấy mình đang ôm một bó củi.

“Sư tôn?!” Úc Tử Khê khiếp sợ nhìn Sở Hàn.

Sở Hàn không để ý, ngoảnh đầu lạnh lùng nhìn Trương Phong đang lăn lộn dưới đất: “Vết thương lành rồi thì xuống núi đi.”

Những người khác còn mơ mơ màng màng, chưa kịp hiểu Sở Hàn nói vậy là có ý gì, nhưng Trương Phong vừa nghe đã hiểu, hắn dựa vào cây trúc, gương mặt đỏ lên vì khóc rên nãy giờ lập tức không còn giọt máu, trắng đến mức dọa người. Hắn không thể tin nổi nói: “Sư tôn, người đây là... Muốn đuổi con xuống núi?”

Nghe thấy từ “Đuổi” này, mọi người lập tức hiểu ngay, nhưng vẫn không cầu tình giúp Trương Phong, nguyên nhân thì có hai: Thứ nhất, là không ai dám cầu tình; thứ hai, là người như Trương Phong không đáng để người khác cầu tình cho.

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Phong phạm phải loại chuyện này, mọi người đều cảm thấy Sở Hàn có thể nhịn hắn đến ngày hôm nay, đã là kỳ tích lắm rồi. Hơn nữa đối với Trương Phong mà nói, rời khỏi Vân Xuyên đã là khá tốt, nếu hắn vẫn tiếp tục ở lại đây, lỡ đâu có một ngày lại không kiềm được phạm sai lầm, thì đã không còn đá một chân là xong chuyện nữa, có khi Sở Hàn còn trực tiếp đánh gãy chân hắn.

“Đúng vậy.” Sở Hàn lạnh nhạt liếc hắn, cuối dùng dừng mắt trên mặt Úc Tử Khê trong lòng y, “Úc Tử Khê, con cứ rũ tay xuống thế này, ta ôm sẽ rất mệt đấy.”

Ôm cổ, giữ bả vai gì đó cũng được, chúng ta có thể hợp tác một chút được không?

Những người vốn dĩ đứng một bên sợ Sở Hàn sẽ vì chuyện nhỏ này mà lại tức giận, vội vàng thúc giục Úc Tử Khê: “Úc sư đệ, cơ thể sư tôn không khỏe, đệ mau phối hợp một chút đi!”

Thậm chí còn có người muốn bước lên ôm Úc Tử Khê thay Sở Hàn, nhưng vừa mở miệng, đã bị bé Úc thê thảm đáng thương dùng ánh mắt hung dữ trừng cho ngậm miệng lại.

Xem như mọi người đã nhìn ra, ngoại trừ Sở Hàn thì đừng ai mong có thể chạm vào hắn dù chỉ một chút.

Úc Tử Khê núp trong ngực Sở Hàn, yếu ớt nói: “Sư tôn, người vẫn là thả con xuống đi ạ.”

Sở Hàn bật cười: “Ta có thể thả con xuống, nhưng con có chắc là ta thả con xuống thì con có thể tự mình đứng vững không?”

“Con...” Úc Tử Khê nhất thời nghẹn lời.

Nếu ngươi khác cứ rề rà dài dòng như thế, Sở Hàn đã sớm ném xuống, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Úc Tử Khê, y không xuống tay được: “Không tự đi được thì ngoan ngoãn ở lại, đừng nháo.”

Úc Tử Khê cắn cắn môi: “Con vừa mới ngã ra đất, y phục dơ cả rồi, nếu sư tôn ôm con, thì y phục của sư tôn cũng sẽ bẩn mất.”

“Bởi vì chuyện này nên con mới không cho ta ôm con ư?” Sở Hàn kinh ngạc, thấy Úc Tử Khê gật đầu, nửa trái tim của y đều chua xót.

“Y phục bẩn thì có thể giặt, hơn nữa ta cũng đã ôm con, y phục cũng bẩn mất rồi, cho dù bây giờ ta có thả con xuống thì cũng không thể thay đổi được rằng y phục của ta đã bẩn, cho nên...” Sở Hàn dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên hung dữ, “Úc Tử Khê, ôm cổ ta, nếu không ta trục xuất con khỏi sư môn ngay lập tức!”

Úc Tử Khê bị ngữ khí thô bạo của Sở Hàn dọa cho nhảy dựng, Úc Tử Khê tưởng y tức giận thật, nhưng sau khi nghe nội dung phía sau, đột nhiên vành tai đỏ bừng.

Một lát sau, rốt cuộc Úc Tử Khê cũng ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Sở Hàn.

Trước khi đi, Sở Hàn lại liếc nhìn Trương Phong một cái, Trương Phong cũng nhìn y, ánh mắt nghi hoặc xen lẫn dò xét khiến Sở Hàn rất khó chịu.

Sở Hàn trực tiếp ôm Úc Tử Khê về phòng ngủ của mình, thuận tiện giúp hắn bôi thuốc, bôi thuốc bao lâu, thì tai Úc Tử Khê đỏ bấy lâu...

Giữa trưa Sở Hàn chỉ uống một ngụm canh trứng, Úc Tử Khê bị Trương Phong kêu ra ngoài, hẳn là canh trứng cũng chưa uống, hai người đều đói, nhưng thủ hạ đệ tử của Sở Hàn lại không biết nấu cơm, y chỉ có thể tự mình làm.

Việc bếp núc, Sở Hàn không giỏi lắm, một bát mì trắng với hai cọng cải xanh đã là cực hạn của y, tuy rằng mùi vị nhạt nhẽo, nhưng cũng tốt hơn những món ăn cay chết ngươi của đại đường rồi.

Y sợ Úc Tử Khê ăn không quen, chuẩn bị chiên thêm quả trứng rồi cho vào bát mì, y không dám nói nó có ngon hay không, nhưng mì trắng rau xanh thêm chút vàng nhạt, thoạt nhìn chắc sẽ rất ngon miệng.

Sở Hàn lấy một quả trứng gà trắng nho nhỏ từ phòng bếp ra, sau đó trầm mặc với quả trứng gà hồi lâu —— Hình như y không biết đánh trứng, tuy rằng có xem qua một số chương trình ẩm thực, nhưng... Trên thực tế y vẫn không biết nên bắt đầu xuống tay từ đâu.

Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng y lấy ra một cái chén sứ trắng, trực tiếp đập trứng gà lên đáy chén, trong nháy mắt, vỏ trứng trắng như tuyết nứt ra, lòng trắng và lòng đỏ với chút vỏ trứng tạo thành một hỗn hợp trong chén.

Sở Hàn dùng đũa tách từng mảnh vỏ trứng ra, rất cẩn thận, sau đó lấy chảo sắt, bấm quyết gọi lửa, đốt chảo cho nóng lên, chờ chảo bốc khói, y liền đổ chén trứng gà vào...

Sở Hàn bưng hai bát mì vào phòng ngủ, một bát có trứng gà, một bát không có trứng gà.

Không thể không nói, Sở Hàn bày biện món ăn rất ngon mắt, liếc nhìn một cái là có thể gợi lên cảm giác thèm ăn của người khác, nhưng lại không có mùi thơm gì cả.

Sở Hàn đỡ Úc Tử Khê rời giường ngồi xuống cạnh bàn, sau đó đẩy bát mì có trứng gà tới trước mặt Úc Tử Khê: “Ăn đi.”

Úc Tử Khê thụ sủng nhược kinh nhìn Sở Hàn: “Là sư tôn làm ạ?”

Lòng Sở Hàn nói, bày biện món ăn đẹp mắt như thế, ngoại trừ sư tôn của ngươi là ta ra, thì còn có người nào làm được sao?

Y không chút khiêm tốn nói: “Nhìn không tồi đúng không?”

Úc Tử Khê cười cười gật đầu: “Chỉ cần là sư tôn làm, thì đều rất đẹp.”

Sở Hàn cực kỳ hưởng thụ lời khen này, y dùng tất cả hòa ái từ lúc sinh ra đến giờ nói với Úc Tử Khê: “Vậy thì con ăn nhiều một chút.”

Có lẽ là do quá đói, bữa cơm này Úc Tử Khê ăn tổng cộng ba bát, cuối cùng con uống thêm nửa bát mì nước...

Buổi sáng ngày hôm sau.

Sở Hàn vừa vươn vai trong sân một cái, thì thấy Úc Tử Khê cầm một giỏ rau đến đây.

“Đồ nhi biết đồ ăn của đại đường không hợp với khẩu vị của sư tôn, cho nên đã mua một ít nguyên liệu nấu ăn, muốn làm hai món mà sư tôn thích ăn.” Úc Tử Khê cười nói với Sở Hàn.

Trời vừa rạng sáng, sương sớm chưa tan, thiếu niên mười lăm tuổi ngây ngô đứng yên ở cửa trúc, nghiêng đầu mỉm cười, sau lưng là con đường ngoằn ngoèo dẫn đến nơi xa xôi, trước mắt là bạch y nhân trong mộng.

“Sư tôn ơi?” Úc Tử Khê gọi y.

Lúc này Sở Hàn mới nhận ra y thế mà lại phát ngốc với Úc Tử Khê...

Y ho khan một tiếng, chỉ giỏ rau Úc Tử Khê đang cầm, hỏi: “Con biết nấu cơm à?”

Úc Tử Khê nói: “Biết một chút ạ.”

Úc Tử Khê không phải là người sẽ khoác lác, hoàn toàn ngược lại, trước khi hắn hắc hóa thì cực kỳ khiêm tốn, một chút trong miệng hắn, đã là rất nhiều.

Sở Hàn muốn biết trù nghệ của Úc Tử Khê như thế nào, cũng không từ chối, thậm chí còn tò mò theo hắn vào phòng bếp.

Úc Tử Khê rửa rau trong bếp, Sở Hàn liền dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn hắn.

Nhìn một lát, Sở Hàn cảm thấy mình không làm mà có ăn thì có hơi không ổn, liền hỏi: “Có cần ta giúp không?”

Úc Tử Khê lắc đầu: “Không cần đâu ạ, một mình con làm là được rồi.”

Nhưng nhìn Úc Tử Khê mặc một thân hắc y và tạp dề có cánh hoa nhỏ, không biết vì sao tim Sở Hàn nhũn một nửa, y bất đắc dĩ cười cười, vừa đi đến chỗ Úc Tử Khê, vừa xắn tay áo: “Để ta thái rau cho.”

.....

Sau bữa ăn, Sở Hàn rất thỏa mãn, tay nghề của Úc Tử Khê con mẹ nó tốt thật, từ lúc Lục Trúc Phong đổi đầu bếp đến nay, đây là bữa cơm ngon nhất mà y ăn đấy.

Úc Tử Khê vừa rửa chén, vừa nói: “Nếu sư tôn thích, con có thể nấu mỗi ngày cho sư tôn ăn.”

Tuy rằng Sở Hàn rất thích ăn cơm hắn nấu, nhưng vẫn từ chối, Úc Tử Khê là đồ đệ của y, chứ không phải đầu bếp của y, nên không cần làm mấy chuyện này, hơn nữa y đã đổi đầu bếp mới, ba ngày sau sẽ đến.

Lúc Úc Tử Khê đi, vẻ mặt mất mát của hắn làm Sở Hàn rất mờ mịt, không phải chỉ là không cho hắn mỗi ngày đến nấu cơm thôi sao, làm gì mà bị đả kích dữ vậy?

Ba ngày sau, bỗng nhiên bên Bách Điệp Phong truyền đến một tin, nói là đã tìm được biện pháp trị tận gốc vết thương của Sở Hàn, bảo Sở Hàn đến cùng thảo luận.

Úc Tử Khê không giống với đệ tử của Lục Trúc Phong, vốn dĩ hắn luôn tu luyện trong sân nhỏ của Sở Hàn, nhưng bây giờ Sở Hàn không có ở đây, hắn liền một mình đi tới rừng trúc nhỏ trước núi, tu luyện cả ngày ở đó.

Cạnh rừng trúc nhỏ chính là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn ra vào Lục Trúc Phong. Khi Úc Tử Khê cầm theo kiếm rời khỏi rừng trúc, trùng hợp gặp được Trương Phong đang cuốn gói rời đi.

Trương Phong vừa thấy Úc Tử Khê, liền châm chọc mỉa mai một trận, còn nhổ về phía Úc Tử Khê hai cái, Úc Tử Khê cũng không quan tâm đến Trương Phong, lập tức đi ngược lại với Trương Phong.

Úc Tử Khê càng không để ý, Trương Phong càng bực bội, cười lạnh với bóng dáng Úc Tử Khê: “Nghe nói mấy ngay nay ngươi là ngươi bôi thuốc cho sư tôn?”

Cơ thể Úc Tử Khê cứng đờ, nhưng sau một lát cứng đờ, thì lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Trương Phong vòng trở lại, đi theo hắn mấy bước, cao giọng nói: “Úc Tử Khê, có phải vết thương của sư tôn ngày càng nghiêm trọng rồi không?”

Úc Tử Khê dừng bước, quay đầu nhìn Trương Phong, trong mắt là lệ khí quay cuồng: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

Thấy thế, Trương Phong cười ha ha: “Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, một thân sát khí, quả thật là muốn ăn thịt người mà! Úc Tử Khê, không phải ngươi ở trước mặt sư tôn rất đáng thương sao, sao vừa thấy ta lại có phản ứng này thế? Ha ha ha! Ngươi đúng là ghê tởm mà!”

Khi giọng nói Trương Phong vừa dứt, Úc Tử Khê đã chỉ kiếm vào hắn, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

Trương Phong khinh thường nhìn thanh kiếm trước mắt, lại trào phúng nhìn Úc Tử Khê, hả lòng hả dạ nói: “Chúng ta đều đáng thương, có lẽ ngươi không biết, vết thương của sư tôn ngày càng nghiêm trọng rồi, cho dù hai ngày không sử dụng linh lực, thì miệng vết thương vẫn dần chuyển xấu, hơn nữa căn bản không hề có cách nào để ức chế, theo tốc độ này, không bao lâu nữa sẽ chết, chậc chậc chậc, ngươi nói xem có đáng thương không cơ chứ?”

“Bên Bách Điệp Phong đã tìm ra cách trị liệu cho sư tôn rồi, ngươi cho rằng ta không biết à?” Thanh kiếm của Úc Tử nhích về phía trước một tấc, mũi kiếm đụng vào ngực Trương Phong.

“Đúng là đã tìm được cách rồi, nhưng không phải vẫn không có tin tức của thuốc dẫn à?” Bỗng nhiên Trương Phong nở ra một nụ cười nham hiểm, “Bởi vì căn bản là không lấy được thuốc dẫn đó.”

Úc Tử Khê cau mày: “Ngươi có ý gì?”

“Lấy không được chính là lấy không được, không có ý gì hết.” Trương Phong buông tay, “Nói cho ngươi biết cũng không sao, thuốc dẫn này chính là Băng Thảo sinh trưởng sau núi Hắc Uyên của Thiện Ác Phong. Chắc là ngươi cũng từng nghe nói, dưới Hắc Uyên có một ngụm Ác Linh Trì. Muốn lấy Băng Thảo, tất nhiên phải qua được Ác Linh Trì, nhưng trình độ hung hiểm của cái ao đó không phải là thứ mà người thường có thể tưởng tượng được, cho dù là đích thân sư tôn ra tay, tình huống tốt nhất cũng mất ít nhất nửa cái mạng, cho nên ta mới nói, căn bản là không thể lấy được thuốc dẫn này, nếu không bên Bách Điệp Phong cũng không nhất thiết phải thương lượng với sư tôn.”

“Ngươi nói dối!” Úc Tử Khê phẫn nộ nói.

Trương Phong cười lạnh: “Ta không có nói dối, không phải ngươi chỉ cần hỏi sư tôn là biết à? Hoặc là thử đi hỏi cái tên đại sư huynh phế vật Dương Lăng kia, hắn sẽ không nói dối đâu.”

Sắc mặt Úc Tử Khê rất khó coi: “......”

Trương Phong hất văng kiếm của Úc Tử Khê: “Cho dù ngươi leo lên sư tôn thì sao? Sư tôn bị thương, không phải ngươi chỉ có thể dõi mắt nhìn thôi sao, cho nên, ngươi cũng là phế, vật!”

Mắt Úc Tử Khê đỏ bừng, trực tiếp rút kiếm đâm tới, đâm không sâu, nhưng cũng đủ khiến Trương Phong chịu không nổi.

Nói thật thì Trương Phong cũng không đoán được là hắn sẽ thực sự xuống tay: “Ngươi dám động thủ với ta?”

Úc Tử Khê thu kiếm, cười lạnh một tiếng: “Động thủ thì tính là gì? Nếu không phải sợ liên lụy đến sư tôn, ta đã trực tiếp giết ngươi rồi.”

“Chỉ dựa vào ngươi? Nằm mơ đi!” Trương Phong che miệng vết thương lảo đảo về sau hai bước.

“Ngươi có thể thử xem.” Úc Tử Khê lạnh lùng nói, dáng vẻ âm tà mà Trương Phong chưa từng thấy bao giờ.

Sống lưng Trương Phong lạnh toát, từng hàng lông tơ dựng đứng, dù sau cũng đã đạt được mục đích, hắn cũng không ở lại lâu, xoay người xuống núi, nhưng với vừa đi được vài bước, liền nghe thấy Úc Tử Khê uy hiếp nói: “Sau này không được gọi sư tôn nữa, ngươi không xứng.”

※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Nói nhỏ, nói nhỏ —— Món trứng gà của sư tôn, không bỏ dầu, không bỏ muối, không bỏ hành, cứ cắn một miếng là có một mảnh vỏ trứng, có vị gì thì chắc mọi người cũng biết rồi há há há!

Cảm ơn địa lôi của các thiên sứ bé nhỏ nhé meo meo meo = ̄ω ̄=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.