“Cũng bởi vì hai năm trước không đi, nên năm nay càng phải đi.” Sở Hàn nói, “Cả ngày ngu người trên Lục Trúc Phong, bộ không biết buồn à? Xuống núi giải sầu cũng tốt mà.”
“Cho nên ngươi không bế quan, chính là vì mang các đệ tử xuống núi giải sầu?” Khương Tuyệt cảm thấy cái cách nói này không thể dùng lý lẽ để khuyên răn được.
Nhưng Liễu Dụ lại vui vẻ chấp nhận, nói: “Các đệ tử ngây người trên núi hai năm, ngươi cũng ngây người trên núi hai năm, cảm thấy buồn bực cũng là chuyện bình thường, muốn đi thì đi đi.”
Khương Tuyệt bác bỏ nói: “Nhưng vết thương của y còn chưa lành mà.”
Liễu Dụ nói: “Không sao, bây giờ đã có Băng Thảo, ta có thể dùng nước Băng Thảo nghiên cứu chế tạo ra một ít thuốc làm dịu vết thương, chỉ cần Sở Hàn không vận dụng linh lực quá ba lần, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Sở Hàn hơi cúi đầu với Liễu Dụ: “Làm phiền ngươi rồi.”
Liễu Dụ xua tay: “Chưa tới mức làm phiền đâu, có điều Sở Hàn ngươi ở đây cũng đủ lâu rồi đấy, không đi hả? Ta nghe nói mỗi lần tiểu đồ đệ kia của ngươi bôi thuốc đều là do ngươi làm, người khác chạm vào hắn một chút, đều sẽ bị cắn không ra hình người, bây giờ trời đã hoàng hôn rồi, giờ bôi thuốc lần hai sắp tới, nếu ngươi không đi, thì sẽ không có ai bôi thuốc cho tiểu đồ đệ của ngươi đâu đó ~”
“......” Liễu Dụ ngươi nói thì cứ nói, chứ đừng có nháy mắt ra hiệu được không? Người không biết còn tưởng ngươi trúng gió đấy. Sở Hàn qua loa chắp tay, “Tạm biệt.”
Nói xong, y liền rời khỏi Bách Điệp Phong.
Sở Hàn đi được một lúc, Khương Tuyệt mới phản ứng lại, khiếp sợ chỉ nơi Sở Hàn vừa đứng: “Y y y, đồ đệ kia của y thế mà lại để y bôi thuốc cho, khác người như thế hả? Quan hệ của ta và ngươi sâu nặng như vậy, nói cho ta biết, chuyện này là thật hay giả?”
Liễu Dụ híp mắt, gật đầu với Khương Tuyệt: “Là thật, hơn nữa ngoại trừ Khương phong chủ ngài, thì mọi người đều biết cả rồi.”
Khương Tuyệt càng sốc: “Vậy ta là người cuối cùng biết ư?”
.....
Mười ngày sau, Lục Trúc Phong.
“Ta đã nói là các đệ nhanh nhẹn lên một chút, sắp xuất phát rồi mà cứ lề mà lề mề, tinh thần không phấn chấn chút nào hết.” Một thiếu niên lam y chống nạnh, đứng trước trúc xá của đệ tử vừa gào vừa chỉ huy.
Người này là đồ đệ Sở Hàn thu khi y vừa xuyên qua, tên Tống Cảnh Vân, nhân phẩm không tồi, đầu óc thì cùng đường với Khương Tuyệt, có hơi ngốc một chút.
“Thập Nhất sư đệ, sao trong túi của đệ có nhiều trang sức của nữ hài tử quá vậy?” Tống Cảnh Vân hỏi.
Thập Nhất sư đệ thẹn thùng nói: “Nữ đệ tử của Sơn Hà Phong biết chúng ta sắp xuống núi chơi... À không, là xuống núi lịch luyện, nên nhờ đệ mua cho các nàng chút son phấn, có điều bây giờ các nàng không có nhiều bạc lắm, vậy nên mới lấy trang sức để thế chấp.”
“Lại nhờ mua đồ dùm, sao các nàng không tự xuống núi mua đi, lười chết các nàng.” Tống Cảnh Vân tức tối, ánh mắt chếch sang một chút, nói với một đệ tử khác, “Ta nói này Thập Tam sư đệ, đệ là xuống núi lịch luyện hay là chuyển nhà vậy hả? Đệ mang chậu rửa mặt theo làm cái gì?”
Thậm Tam sư đệ sững sờ “Hở” một tiếng: “Đệ có mang chậu rửa mặt theo đâu.”
Tống Cảnh Vân chỉ vào cái thứ to to trong ngực hắn: “Đệ tưởng mắt ta mù hả, đó không phải chậu rửa mặt thì là gì.”
“Thứ trong ngực Thập Tam sư huynh là vại ướp rau, không phải chậu rửa mặt, hơn nữa nghe mùi, thì hẳn bên trong là dưa chuột.” Úc Tử Khê xoa mũi, nhướng mày nói.
Sau khi vết thương gần như lành hẳn, Úc Tử Khê đã dọn về trúc xá bên này.
“Gì? Xuống núi lịch luyện mà mang theo dưa chuột muối á, cất đi nhanh lên, bỏ lại đi.” Chờ sau khi Thập Tam sư đệ bỏ vại ướp rau vào phòng, Tống Cảnh Vân quay mặt đi, lại nhìn thấy Úc Tử Khê đang trút lượng lớn hạt bí hạt dưa vào tay nải, quả thật là tuyệt vọng muốn chết, “Ta nói các đệ bị cái gì vậy hả? Đệ ấy thì mang rau ngâm, còn đệ thì mang hạt dưa à, chúng ta đây là đi lịch luyện đó, là lịch, luyện đấy! Hiểu không? Chứ không phải đi vui chơi giải trí đâu.”
Tống Cảnh Vân vừa nói xong, Dương Lăng liền tới nói đỡ cho Úc Tử Khê, sau đó ho khan hai cái, cao giọng nói: “Sư tôn nói, mặc dù lần đi này của chúng ăn uống vẫn là chính, nhưng vì an toàn của mọi người, và cũng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mỗi người nên mang nhiều phù chú và pháo hoa tín hiệu một chút.”
Tống Cảnh Vân trừng mắt nhìn Dương Lăng: “Đại sư huynh, bộ không dỡ sân khấu của đệ thì huynh chết hả?”
Dương Lăng không biết gì mờ mịt nhìn hắn: “Ta dỡ sân khấu của đệ hồi nào?” Rõ ràng là ta chỉ tới truyền lời, chứ chưa có làm cái gì khác mà.
Úc Tử Khê bật cười, vừa hay bị Tống Cảnh Vân bắt được: “Úc sư đệ, đệ cười cái gì? Đừng có tưởng lớn lên xinh đẹp thì muốn cười là cười nha, cũng phải nhìn xem đang là trường hợp nào chứ, nhanh chóng dọn đồ của đệ đi.”
Úc Tử Khê nhàn nhạt lên tiếng, lại vốc một nắm dưa cho vào trong bọc.
Tống Cảnh Vân: “......” Hạt dưa tinh [1], hết cứu chữa nổi rồi.
[1] 瓜子精 (Hạt dưa tinh): Hình như ý là nói Úc Tử Khê là hạt dưa thành tinh thì phải =))))
Chúng đệ tử dong dong dài dài, mãi đến khi mặt trời lên cao mới xuất phát.
Trên con đường đất nhỏ xuống núi, Sở Hàn dẫn theo đoàn đội đi ở đằng trước, Úc Tủ Khê, Tống Cảnh Vân và Dương Lăng đi theo phía sau y, còn lại đám đệ tử lề mà lề mề, đội ngũ hai mươi mấy người đi như đàn dê đi ị. Không giống tiên gia xuống núi lịch luyện, mà giống như giáo viên tiểu học dẫn theo đám nhãi con một vùng đi chơi xuân hơn.
Tống Cảnh Vân chủ động gánh vác vai trò của hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cảnh vật ven đường cho thành viên mới Úc Tử khê vừa gia nhập đại gia đình Lục Trúc Phong bọn họ.
Úc Tử Khê nghe rất nghiêm túc, hơn nữa mỗi khi Tống Cảnh Vân giới thiệu xong một chỗ, hắn đều sẽ quay đầu hỏi Sở Hàn một câu: “Sư tôn cảm thấy nơi này thế nào?”
Cứ mấy lần như vậy, Tống Cảnh Vân chịu không nổi: “Úc sư đệ, đệ đừng có một câu là sư tôn, hai câu cũng sư tôn nữa được không, không thấy sư tôn đang bận cắn hạt dưa hả?”
Sở Hàn vứt vỏ dưa vào túi vải trên tay Úc Tử Khê, lại quen thuộc lấy một ít hạt dưa trong túi trên lưng Úc Tử Khê, vừa cắn vừa nói: “Không sao, muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
Tống Cảnh Vân tròn mắt, không phải sư tôn nhà bọn họ ghét nhất là người nói nhiều sao?
Dương Lăng vỗ vỗ vai hắn, ý bảo đệ nên tập làm quen đi...
Sau khi bọn Sở Hàn xuống núi, liền đi về hướng Đông, đi theo con đường như trong nguyên văn.
Trong nguyên văn, từ đầu lần lịch luyện này cũng rất bình thường, nhưng khi mọi người đến trấn Thiên Thủy, mọi chuyện liền chuyển hướng.
Trấn Thiên Thủy vốn dĩ yên ổn đột nhiên xảy xuất hiện tình trạng bất thường, nguyên chủ mang Úc Tử Khê và đám đệ tử đi điều tra, lát sau, bọn họ đi theo dấu vết để lại, rồi tới một nơi tên là “Rừng Thạch Thi” ở vùng ngoại ô của trấn Thiên Thủy, sau khi bọn họ đi vào rừng Thạch Thi không bao lâu, Trương Phong đột nhiên bị giết. Đúng, chính là Trương Phong bị Sở Hàn đuổi xuống núi. Và không may chính là, lúc hắn bị giết chỉ có một mình Úc Tử Khê ở đấy. Cơ thể Trương Phong bị đâm mười mấy lỗ, còn bị một kiếm xuyên tim, ghim trên thân cây, chết vô cùng thê thảm. Khi mọi người phát hiện, Úc Tử Khê đang rút thanh kiếm cắm trên ngực Trương Phong xuống, trên xiêm y toàn là máu.
Ngay lúc đó, Lục Trúc Phong dưới sự dẫn dắt của nguyên chủ, đồng lòng cô lập Úc Tử Khê, hơn nữa trước đó Úc Tử Khê còn có xích mích với Trương Phong, tội danh “Sát hại đồng môn” cứ như vây rơi xuống đầu Úc Tử Khê.
Trên đường đến trấn Thiên Thủy, Sở Hàn đều nghĩ, trước đó y đã đuổi Trương Phong xuống núi, nên đương nhiên là Trương Phong không thể tham gia lần lịch luyện này. Nhưng nếu chuyện Úc Tử Khê “Sát hại đồng môn” không xảy ra, vậy thì trong rừng Thạch Thi, sẽ xảy ra một tình huống khác, hay là... Sẽ có người chết thay Trương Phong?
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Sở Hàn đều sẽ xoa đầu Úc Tử khê hai cái, trong lòng nhắc mãi: Cho dù có xảy ra chuyện gì, sư phụ đều sẽ tin tưởng ngươi, cho nên lúc bé biến thái hắc hóa, nhớ cho ta ít điểm thù hận thôi nhé.
Năm ngày sau, rốt cuộc mọi người cũng đến được trấn Thiên Thủy.
Lúc bọn họ đến, trời đã chạng vạng, vì thế liền đi tìm một khách điếm để dừng chân trước.
“Ông chủ, ta muốn hai mươi tám phòng.” Ccnh một cái, Tống Cảnh Vân thả xuống bàn một nén bạc lớn.
Ông chủ khách điếm vừa thấy đội hình này, thì tức khắc ngây người: “Tiểu điếm của ta không có nhiều phòng trống thế đâu.”
Tống Cảnh Vân quay đầu hỏi Sở Hàn có muốn đổi chỗ ở hay không, vừa mới nói xong, ông chủ liền nói: “Chỗ của ta là khách điếm lớn nhất trấn Thiên Thủy, còn không có nhiều phòng trống như vậy, các nơi khác càng không có.”
Tống Cảnh Vân nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Úc Tử Khê đi lên hỏi: “Trong điếm còn bao nhiêu phòng trống?”
Ông chủ so sánh số lượng: “Mười bốn phòng.”
Úc Tử Khê đề nghị: “Vậy thì hai người một phòng.”
Tống Cảnh Vân điên cuồng lắc đầu: “Không được, chắc chắn sư tôn muốn một mình một phòng.”
Ông chủ ngượng ngùng nói: “Tổng cộng có mười bốn phòng, có một người ở một mình, vậy thì sẽ có ba người cùng một phòng, nhưng phòng của điếm bọn ta khá nhỏ, ba người một phòng, sợ là hơi chật.”
Tống Cảnh Vân buồn bực nói: “Vậy thì phải làm sao?”
“Vậy thì hai người một phòng đi.” Sở Hàn nhàn nhạt nói, “Ta và Úc Tử Khê một phòng.”
Bây giờ không có Trương Phong ở đây, ai mà biết cái tình tiết “Sát hại đồng môn” của cốt truyện sẽ làm tròn thế nào, vẫn là đặt Úc Tử Khê dưới mí mắt của mình là tốt nhất, cho dù có xảy ra biến cố mới, cũng có thể kịp thời xử lý.
Tống Cảnh Vân cả kinh nói: “Gì ạ? Sư tôn muốn chung phòng với đệ ấy?” Còn là chủ động yêu cầu nữa chứ!
Dường như Úc Tử Khê cũng rất kinh ngạc, đôi mắt cố định nhìn chằm chằm Sở Hàn: “Sư tôn nói thật ạ?”
Sở Hàn ừ một tiếng, chợt, y phát hiện tai Úc Tử Khê đột nhiên đỏ lên.
Lòng Sở Hàn nói: Ngươi lại nghĩ lung tung cái gì nữa rồi?
Ông chủ chuẩn bị phòng xong, Sở Hàn đang định mang bọn Úc Tử Khê lên lầu, lúc bọn họ vừa tới lối cầu thang, thì một người mang mặt nạ sắt, tay có vuốt sắt đi vào khách điếm, bên hông còn đeo ngọc bài Vân Xuyên, là người của Vân Xuyên.
Sở Hàn quay đầu nhìn hắn chằm chằm một lát, cũng không nhớ đây là ai.
Ngược lại là Tống Cảnh Vân bỗng vỗ đầu một cái, kêu lên: “Đó không phải là Đỗ Vũ Sơn, đồ đệ mới thu năm nay của Tung Hoành Phong à! Sao hắn lại ở đây?”
Tống Cảnh Vân vừa nhắc, Sở Hàn cũng nhớ ra. Tuyển chọn đệ tử năm nay của Vân Xuyên, Úc Tử Khê xếp thứ nhất, Đỗ Vũ Sơn này xếp thứ hai, sau đó vào Tung Hoành Phong của Khương Tuyệt.
Giọng của Tống Cảnh Vân quá lớn, Đỗ Vũ Sơn rất nhanh đã chú ý đến bọn họ, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó đi qua phía bọn họ.
Ngay lúc này, tay áo của Sở Hàn đột nhiên bị người kéo lấy.
Sở Hàn vừa quay đầu, thì phát hiện là Úc Tử Khê, y khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Úc Tử Khê nhìn Đỗ Vũ Sơn đang đi sang bên này, vẻ mặt là lạ, hắn thấp giọng nói: “Người kia cho con cảm giác không tốt, sư tôn đừng nhìn hắn nữa.”
Sở Hàn nhìn tay áo của mình bị hắn nắm chặt, lại nhìn vẻ mặt kì lạ đầy tà khí của Úc Tử Khê, lòng nói: Thiếu niên à, so với Đỗ Vũ Sơn kia, bây giờ ta thấy cảm giác ngươi cho ta còn không tốt hơn đấy.
※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Tử Khê: “Sư tôn, bộ hắn đẹp lắm ạ?”
Dục vọng muốn sống của Sở Hàn bùng nổ: “Không, hắn không đẹp chút nào cả, ngươi đẹp, ngươi đẹp nhất, cho nên... Mặc quần áo vào trước đi.”