Đồ Nhi Vô Lại, Cưng Chiều Ngươi Đến Nghiện!

Chương 4: Chương 4: Hạ dược




Đi tới lầu ba liền thấy một bóng dáng xinh đẹp, quyến rũ, so với Mị Nhi còn đẹp hơn ba phần đang đứng chờ ở cửa, nàng ta chắc hẳn là Dao Dao, chẳng trách yêu nghiệt nhớ mãi không quên. Yêu nghiệt này cũng thật là lắm phúc. Trong xe thì mang theo một người tử tâm tháp địa*, ở đây thì lại chọc một người tâm tâm niệm niệm đợi chờ. Bên ngoài, chắc chắn cũng không thiếu. Dựa vào, nam nhân đúng là không đáng tin, nhất là nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ.

(*) Ý chỉ một lòng một dạ.

“ Không biết ma ma tìm ta có việc gì?” Dao Dao lên tiếng hỏi, lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu động lòng người.

“ Dao Dao, vị này là cô nương mới của Bách Hoa lâu chúng ta. Hiện tại, giao nàng cho ngươi, ngươi nhất định phải giúp nàng trang điểm thật xinh đẹp.” Tú bà tươi cười hớn hở, nhẹ giọng phân phó. Xem ra, vị trí của Dao Dao này ở Bách Hoa lâu cũng không thấp, ngay cả lão bà cũng phải khách khí như vậy.

Nghe được lời nói của tú bà, lúc này Dao Dao mới chú ý tới Diệp Sở, ánh mắt căm hận lập tức bắn tới. Bé gái trước mắt mi mục như họa, phấn điêu ngọc trác, hoạt bát, đáng yêu. Thực là, càng nhìn càng giận. Dao Dao cảm thấy danh hiệu hoa khôi Bách Hoa lâu của nàng sắp không giữ được nữa rồi. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười đồng ý. Không phải chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành sao, nàng không tin không trị được nàng ta.

“ Ma ma yên tâm, ngài cứ chờ mà xem. Ta nhất định sẽ giúp nàng trang điểm thật đẹp, khiến cho người gặp người thích.” Nói xong liền dẫn Diệp Sở vào Tâm Nhã phòng.

Nhìn cách bài trí trong phòng xa hoa mà tao nhã, chỗ nào cũng có bồn hoa, ngọc khí, ngọc thạch*, không hổ là phòng thượng đẳng. Diệp Sở đang định tiến lên quan sát một bồn hoa không biết tên trước mặt, liền bị một giọng nói cay nghiệt ngăn cản: “ Đừng có lộn xộn, thật là không biết tốt xấu, đồ vật trong phòng này ngươi có thể tùy tiện động vào sao? Nếu làm hỏng, ngươi cứ chờ mà xem.” Dao Dao thay đổi hoàn toàn thái độ tri thư đạt lễ** lúc trước, tức giận gầm lên.

(*) Nói chung là các loại ngọc, các đồ làm bằng ngọc.

(**) Có tri thức lễ nghĩa.

“ Thật xin lỗi, ta chỉ muốn nhìn xem bồn hoa này với bồn hoa trên xe ngựa của Mộ công tử có giống nhau không, cho nên mới lại gần xem kỹ một chút.” Diệp Sở như nai con bị hoảng sợ cúi đầu nhỏ giọng nói. Nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất không ai thấy được. Hừ, là ai không biết tốt xấu? Hình như, Tâm Nhã phòng bây giờ là phòng của nàng. Hóa ra cũng là mặt người dạ thú, một người giả tạo. Được, bây giờ không tính sổ với ngươi, chúng ta cùng chờ buổi tối.

“ Ngươi nói cái gì? Mộ công tử? Mộ công tử nào? Hắn gọi là cái gì Mộ?” Nghe thấy cái tên nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, Dao Dao lập tức tỉnh táo, cười thẹn thùng, không che giấu nổi vẻ kích động.

Diệp Sở tin chắc, nếu bây giờ nàng nói điều gì không phải về Mộ Thần, nàng ta sẽ ăn tươi nuốt sống nàng ngay tại chỗ. Nhưng cái Diệp Sở muốn, chính là cho nàng ta biết Mộ Thần tới “ Chính là Mộ Thần, Mộ công tử.”

“ Ha ha, thực sự là hắn sao? Thật tốt quá, thật là tốt quá, cuối cùng hắn cũng tới. Ta đã nói hắn nhất định sẽ không quên ta mà.” Dao Dao kích động lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy mong chờ, hy vọng hắn có thể nhanh chút đến gặp mình.

“ Công tử nhà ta nói đem bồn hoa đưa cho một cô nương Dao gì đó, nhưng ta không cẩn thận làm nát, trong lúc tức giận, công tử mới bán ta vào đây.” Diệp Sở hữu mô hữu dạng nói, còn cố ý lau nước mắt một phen.

Nghe thấy vậy, Dao Dao càng vui sướng không thôi. Bồn hoa kia nhất định là hắn tặng cho mình. Không nghĩ tới, hắn lại tốt với nàng như vậy. Vì một chậu hoa mà đem nha đầu chết tiệt kia bán đi. Xem ra, hắn thích mình, gặp hắn, nàng nhất định phải thổ lộ với hắn, cầu hắn mang nàng đi.

Trong lòng tràn ngập mong chờ, Dao Dao vốn đã không có lòng lại càng không để ý đến việc trang điểm cho Diệp Sở. Vì thế, chỉ thay cho nàng một bộ trang phục bình thường, màu sắc ảm đạm, trang điểm qua loa cho xong chuyện. Nhưng như thế này lại rất hợp ý Diệp Sở, giả trang càng xấu càng tốt. Thừa dịp Dao Dao đang ngẩn ngơ si mê, Diệp Sở nhẹ nhàng chạy ra ngoài. Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân Bách Hoa lâu, hơn nữa, thái độ làm người còn bá đạo như vậy, chắc chắn ở trong này sẽ tạo nên không ít kẻ địch, cho nên đối phó với nàng ta cũng dễ dàng hơn nhiều. Đương nhiên còn có lão bà kia nữa, nàng sẽ từ từ chỉnh từng người một.

Buổi tối là thời điểm Bách Hoa lâu náo nhiệt nhất, nhưng đêm nay lại đông đúc khác thường. Trong đại sảnh, người đến người đi, đàn sáo nổi lên vô cùng tráng lệ. Người tới đều là vì nghe nói Bách Hoa lâu mới có một vị cô nương tuyệt sắc, so với Dao Dao cô nương còn đẹp hơn mấy phần. Bởi vậy, ai nấy đều mang tâm trạng hứng khởi hướng về phía sân khấu chờ đợi, hy vọng có thể nhìn thấy người đẹp. Dao Dao cô nương đã đẹp đến mức làm cho bọn họ không chịu nổi, không biết cô nương tuyệt sắc còn xinh đẹp hơn nàng mấy phần sẽ có dung mạo như thế nào.

Trên đài, lão bà lắc lắc cái mông, tươi cười rạng rỡ chầm chậm nói: “ Cảm ơn mọi người đã tới, hôm nay Bách Hoa lâu chúng ta vừa có một vị cô nương mới, chắc chắn sẽ làm cho mọi người cảm thấy chuyến đi hôm nay là không uổng phí. Quan trọng nhất là, Tiểu Diệp của chúng ta vẫn còn là một nụ hoa chưa nở, tối nay, ai ra giá cao nhất sẽ có được đêm đầu tiên của Tiểu Diệp.” Lão bà hắng giọng, cười toe toét, đêm nay, nàng chờ đếm tiền thôi, ha ha ha.

Lão bà vừa dứt lời, tiếng đàn sáo lại vang lên lần nữa. Đám hạ nhân bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân, nghị luận sôi nổi, không biết đêm đầu tiên của Tiểu Diệp nhi sẽ thuộc về ai? Mấy tên cường hào địa chủ, công tử thế gia thường tới, ngươi tranh ta đoạt, thi nhau xuất từ trong ngực ra những tập ngân phiếu dày cộp, ai không dày bằng người khác thì tức giận đỏ mặt, sai hạ nhân đến ngân hàng tư nhân lấy thêm. Còn người không có tiền thì than thở, không có được đêm đều tiên của Tiểu Diệp nhưng đêm nay có thể thấy phương dung của nàng cũng đủ mãn nguyện rồi.

Trên sân khấu, mấy oanh oanh yến yến đang biểu diễn, kết thúc là điệu Phi vũ mãn thiên của Dao Dao cô nương. Điệu múa này đã từng khiến cho hàng nghìn hàng vạn nam tử si mê trông đợi. Vẫn mỹ nhân xinh đẹp, gợi cảm, vẫn điệu múa chọc* lòng người nhưng hiện tại không còn nhiệt tình, sôi nổi như ngày trước. Đám hạ nhân lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, mỗi hành động của bọn họ Dao Dao đều thấy rõ mười mươi. Vì vậy, trong lòng càng thêm căm hận Diệp Sở, đều là tại nàng ta, nếu không danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Bách Hoa lâu vẫn là của nàng, những nam nhân kia cũng sẽ không có mới nới cũ, không thèm để ý đến nàng.

(*) Chọc này hiểu như chọc ghẹo ý. Điệu múa khêu gợi chọc lòng người — mọi người tự hiểu là chọc lên cái gì nhé. =)))))

Nhưng nghĩ đến Mộ Thần, nàng lại cảm thấy đắc ý. Những nam nhân kia không một ai có thể so với Mộ công tử. Nếu Mộ công tử đã thích mình, vậy thì đêm nay nàng nhất định phải thổ lộ với hắn, để hắn mang nàng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ tình cảm càng dâng trào mãnh liệt, cuối cùng kích động đến mức mất kiểm soát. Khi một chân vừa bước xuống sân khấu, đi về phía đám người kia, Dao Dao mới cảm thấy có gì đó không đúng. Chuyện gì xảy ra? Tại sao cảm thấy mặt thật nóng, cơ thể cũng rất nóng, trong lòng ngứa ngáy, khó chịu giống như có hàng vạn tiểu trùng đang chạy đi chạy lại. Dao Dao vừa đi vừa cởi y phục, đến khi đến bên cạnh Mộ Thần thì trên người chỉ còn lại mỗi cái yếm.

Mọi người nhìn không chớp mắt, thậm chí có người máu mũi chảy không ngừng, da thịt trắng mịn cỡ nào, bộ ngực kiêu ngạo cỡ nào. Nếu có thể ngủ cùng một đêm, chết cũng đáng.

“ Xin chào, Mộ công tử! Đã bao lâu rồi người không đến thăm Dao Dao, người ta rất nhớ người nha.” Giọng nói mềm mại như nước khẽ trêu chọc tâm tình từng nam nhân ở đây. Lúc này, bọn họ hận không thể ngay lập tức nhào tới đem Dao Dao ăn tươi nuốt sống, ăn sạch sẽ.

“ Thật không? Bản công tử cũng rất nhớ ngươi nha.” Mộ Thần mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Dao Dao, bị trêu chọc, Dao Dao không kiềm chế được khẽ rên một tiếng.

Mộ Thần mê mẩn nhìn Dao Dao, nhưng khóe miệng lại hiện lên ý cười ngoan lệ rồi biến mất rất nhanh, nữ nhân này, vậy mà lại muốn chỉnh mình. Mộ Thần nhớ lại lúc Diệp Sở hướng hắn xin lỗi, xin hắn giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này. Lúc ấy, hắn đã cảm thấy có một mùi vị khác thường tỏa ra. Hắn biết nàng chắc chắn không phải chủ tâm đi cầu cứu, càng biết nàng hạ dược với hắn, nhưng không nghĩ tới lại là mị dược. Cũng may, hắn còn một viên Bách độc bất xâm, khi phát hiện ra bất thường đã uống luôn, bằng không, lúc này …

Nữ nhân kia, ngươi cứ chờ đấy … Mộ Thần thầm siết chặt nắm tay.

Ở hậu đài, Diệp Sở len lén liếc một màn dưới sân khấu, ha ha ha, thật quá tốt. Yêu nghiệt chết tiệt không cứu mình bây giờ đã hối hận đi. Chậm đã, hai người bị dục hỏa thiêu đốt ở cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì đây? Hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy, ha ha, thật đúng là đặc sắc nha!

Ngay khi Diệp Sở đang hả hê chuẩn bị xem truyền hình trực tiếp, Mộ Thần đột nhiên đẩy Dao Dao ra, mũi chân khẽ điểm xuống đất đã đến trước mặt Diệp Sở, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Diệp Sở không có cách nào chạy trốn “ Chạy đi đâu? Mị dược rất tốt đúng không? Có muốn ta cho ngươi nếm thử một chút không?” Mộ Thần một tay bắt được cổ áo Diệp Sở, dễ dàng như bắt gà con.

“ Ngươi nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?” Diệp Sở giả vờ ngây ngốc. Cho dù có lột da nàng cũng không nhận nàng hạ độc hắn.

“ Nghe không hiểu phải không? Tốt! Độc là ngươi hạ, vậy bây giờ, giải cũng phải là ngươi.” Mộ Thần nhích tới gần, không ngừng phun khí nóng bên tai Diệp Sở, nhìn cái tai trơn mềm, xinh xắn, Mộ Thần kích động muốn hôn một cái, hắn làm sao vậy? Vậy mà lại cảm thấy hứng thú với một tiểu cô nương ngực cũng chưa có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.