Hộp ngọc trong suốt không lẫn một chút tạp chất, được tạo thành từ mỹ ngọc khó tìm trên thế gian.
Chỉ tiếc là trên thân hộp không có điêu khắc bất kỳ một hoa văn nào, làm cho hộp ngọc này có vẻ tầm thường không mới lạ.
Có điều, chính điểm này mới thực sự phù hợp với thẩm mỹ của Phật giáo.
"Trong này có chứa gì vậy?" Hành Ngọc thuận miệng hỏi.
Liễu Ngộ không nói gì, chỉ đưa hộp ngọc về phía trước cho nàng.
Hành Ngọc đưa tay tiếp nhận.
Cảm giác khi chạm vào hộp ngọc rất tốt, trơn nhẵn ấm áp, cực kì thoải mái.
Cầm hộp ngọc trong tay, Hành Ngọc cảm nhận được tia linh lực thuộc về nàng dao động bên trong.
Nháy mắt nàng đã đoán được đồ vật trong này là gì rồi – lá ngân hạnh.
Dùng ngón cái vuốt ve hộp ngọc trong lòng bàn tay, Hành Ngọc một chút cũng không vội mở hộp ra, biểu tình trên mặt cũng không giống như là cao hứng.
Ngược lại là thăm dò, là suy tư.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Ngộ.
Hắn khẽ cúi xuống nhìn nàng.
Hai người thuận lợi đối mặt nhìn nhau.
"...... Huynh có thể giải thích cho ta không? Loại thể chất đặc thù như tiên thiên Phật cốt này có ý nghĩa gì, vì sao huynh lại được xưng là Phật môn chi quang?"
Từ khi quen biết đến nay, vị Phật tử này sẽ trả lời tất cả những thắc mắc mà nàng đưa ra, sẽ dung túng cho tất cả sự phô trương cùng trêu chọc của nàng.
Có đôi khi cho dù không trả lời được câu hỏi của nàng, hắn cũng chỉ im lặng.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe rõ ràng lời cự tuyệt từ miệng hắn.
Hắn nói: "Lạc chủ, việc này là bí mật phật môn, bần tăng không tiện nói cho ngài biết."
"'Vậy tại sao huynh lại trả lại lá ngân hạnh cho ta nhanh như vậy?"
Phiến lá ngân hạnh này chẳng qua là do nàng tiện tay nhặt lên từ mặt đất, cũng không có gì đáng giá.
Điểm quan trọng đích thực nằm ở ý nghĩa tượng trưng của nó.
—— Điều này có nghĩa là hắn không ngại việc nàng công lược hắn.
"Hôm nay Lạc chủ tặng ta một quyển du ký, ta tặng lại một cái hộp ngọc, bất quá là lễ vật đáp lễ qua lại mà thôi."
Mười ngón tay của Hành Ngọc nắm chặt hộp ngọc.
Nàng cảm nhận được khí tức lạnh lẽo xuyên thấu qua đó.
Trong khoảng thời gian này hai người thăm dò lẫn nhau, giao phong với nhau.
Nàng khiến cho vị Phật tử này học được cách chuẩn bị một ít đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vật; nàng khuyên vị Phật tử này thử đạt tới cảnh giới "lúc Kim Cang trợn mắt, khi thì Bồ Tát cúi đầu"...
Vốn tưởng rằng, người chiếm thế thượng phong trong trận giao chiến này chính là nàng.
Nhưng hiện tại xem ra, bước đi này của nàng đã bị Liễu Ngộ nhìn thấu ra rất nhiều; ngay cả thân phận của hắn đại biểu cho cái gì, mục đích chủ động ứng phó tình kiếp như vậy rốt cuộc là vì điều gì nàng cũng không biết.
Cho nên trong quá trình này người rơi vào thế hạ phong... Dường như là nàng mới đúng.
"Là ta đã coi nhẹ Phật Tử rồi." Hành Ngọc giơ tay lên hất đi những sợi tóc rối trên thái dương, "Vật đáp lễ này của ngươi ta nhận, ta rất thích."
Trên cổ tay nàng đeo một chuỗi chuông nhỏ, theo động tác của nàng, lục lạc nhỏ va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng vang này cũng phá vỡ cuộc đối đầu mơ hồ giữa hai người.
"A Di Đà Phật."
Liễu Ngộ chắp hai tay lại, bình tĩnh niệm một câu phật hiệu.
"Bần tăng cho rằng, trước mắt phần hồi lễ này sẽ là thứ mà Lạc chủ muốn nhất, bần tăng đã đoán sai sao?"
"Không sai, chỉ là phần đáp lễ này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho ta cảm thấy mọi thứ không tiếp tục phát triển theo tiết tấu dự đoán của ta."
Liễu Ngộ khẽ mím môi, trên mặt xẹt qua vài phần ý cười vụn vặt.
Loại ý cười này hòa tan đi sự lãnh đạm trên người hắn, làm tôn lên nốt ruồi chu sa giữa hai hàng lông mày, so với dĩ vãng tựa hồ hắn có thêm vài phần sinh động.
"Lạc chủ có thể vẫn luôn tính toán mà không bỏ sót chỗ nào sao?"
Hành Ngọc: "Trước đây ta chắc chắn có thể."
Cục quản lý thời không chưởng quản nắm giữ hàng tỷ thời không, nàng thân là lãnh đạo của cục, ngoại trừ việc ứng phó với chuyện nghiên cứu hệ thống nghiên cứu và phát triển ra, còn phải đối mặt với các loại nghi kỵ, cùng vô số thế lực không ngừng giao phong.
Hành Ngọc cảm thấy, nàng miễn cưỡng vẫn có vốn để mà tự kiêu.
Rất nhanh, Hành Ngọc cười bổ sung: "Hiện tại gặp trở ngại trước mặt Phật tử, liền biết mình không lường trước được tất cả mọi chuyện."
Đặc biệt là trong chuyện tình cảm, nàng không có bất kỳ kinh nghiệm nào cả.
Nghe thấy xưng hô của nàng đối với mình từ "Liễu Ngộ sư huynh" thay đổi thành "Phật tử", Liễu Ngộ khẽ thở dài.
Hắn tựa hồ muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng cuối cùng... vẫn im lặng.
"Chúng ta mau qua phơi kinh thư đi, tiểu hòa thượng Liễu Niệm đã ở bên kia trừng ta hơn nửa ngày rồi đó."
Hành Ngọc duỗi thắt lưng, từ dưới đất đứng lên, trực tiếp vòng qua Liễu Ngộ đi về phía Tiểu Niệm.
Ở nơi sư huynh hắn không nhìn thấy, Liễu Niệm lặng lẽ lườm lườm yêu nữ này một cái.
"Trừng ta xong rồi à?" Hành Ngọc vỗ một chưởng vào gáy hắn, lực đạo được khống chế rất nhẹ, "Trong chuyện này ta thật sự vô tội, hơn nữa ta cảm giác ta bị sư huynh ngươi bày mưu chơi một vố."
Khoảng cách vừa rồi có chút xa, thanh âm trò chuyện của Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ lại nhẹ, Tiểu Niệm đứng ở bên này vừa dậm chân vừa thăm dò, cũng không thể nghe rõ hai người đang nói chuyện gì với nhau.
Hiện tại vừa nghe Hành Ngọc nói lời này, trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần: "Ngươi bị sư huynh ta thiết kế?"
"...... Tiểu hòa thượng, ngươi vui sướng khi người gặp họa có thể không cần rõ ràng như vậy hay không."
Liễu Niệm nỗ lực áp chế khóe môi mình đang giương lên.
Hắn cao hứng gật đầu: "Được, ta sẽ kiềm chế một chút."
Hành Ngọc: "..."
Nàng nhịn không được, ngón trỏ tay phải khẽ cong, hung hăng gõ vào đầu trọc Tiểu Niệm.
Liễu Ngộ đứng dưới tàng cây ngân hạnh lẳng lặng nhìn cảnh này.
Trong viện có một trận gió thu thổi qua, góc áo tăng y của hắn bị thổi nhẹ nhàng lay động.
Liễu Ngộ khom lưng đè góc áo, rồi đi về sương phòng của mình đem kinh thư dọn ra phơi nắng.
-
Trong lúc phơi kinh thư, Hành Ngọc mới biết các hòa thượng Vô Định Tông phát điên đến mức nào.
Mỗi người bọn họ cư nhiên đều mang theo mấy trăm quyển kinh thư trên người, số lượng quá nhiều, đem đi phơi nắng thì tương đối phiền toái.
Hành Ngọc đứng bên cạnh nhàm chán, cũng đi qua giúp Liễu Ngộ phơi khô kinh thư của hắn.
Phơi nắng trong chốc lát, nàng nhịn không được thất thần lật xem kinh thư.
Tiếng Phạn được viết chi chít, khi Hành Ngọc tĩnh tâm đọc, nàng chỉ cảm thấy mỗi một chữ trên đó hình như đều mang theo kim quang cùng thiền ý nhàn nhạt.
Đương nhiên, nàng chưa từng học qua tiếng Phạn, căn bản không hiểu nội dung trong kinh thư.
"Ngày thường các người chỉ lật xem những kinh thư này thôi sao?"
Liễu Ngộ đang khom lưng cẩn thận sửa sang lại kinh thư, sắp xếp chúng một ở vị trí tốt nhất.
Nghe Hành Ngọc nói, hắn dừng động tác trên tay, đứng thẳng người mới nghiêng đầu nhìn về phía quyển kinh thư trong tay nàng.
Suy nghĩ một chút, có lẽ Liễu Ngộ đã đoán được nàng muốn hỏi rốt cuộc là cái gì: "Kinh thư mà đệ tử Vô Định Tông đọc hơn phân nửa là được viết bằng tiếng Phạn, bất quá khi rao giảng bên ngoài, để thuận tiện cho tín đồ đọc hiểu ý của kinh Phật, chúng ta đều dịch thẳng thành ngôn ngữ chung."
"Tại sao lại như vậy?"
Hành Ngọc đổi tiếp mấy cuốn kinh thư khác lật xem.
Quả nhiên, ngoại trừ một quyển được viết từ ngôn ngữ chung của đại lục, bốn quyển còn lại đều là viết bằng tiếng Phạn.
"Phạn văn là văn tự do Phật tổ sáng lập, các tiền bối Phật môn cảm thấy dùng tiếng Phạn viết kinh thư, sẽ càng có lợi cho các đệ tử tự mình ngộ đạo."
Hành Ngọc khẽ nhíu mày, thì ra là thế.
Nàng tiếp tục vừa phơi kinh Phật vừa giở xem nội dung trên đó, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Các ngươi có thể tổng hợp một số truyện ngắn giàu triết lí Phật giáo hay không?"
Tốt nhất là lấy được, nàng có thể đem nó làm thành một cuốn sách truyện để lật xem giết thời gian.
Giàu triết lý... Câu chuyện phật giáo?
Liễu Ngộ lắc đầu: "Loại truyện mà Lạc chủ muốn có nghĩa là loại câu chuyện nào."
"Thế giới này vậy mà lại không có những câu chuyện xưa này?"
Hành Ngọc suy nghĩ một chút: "Ta sẽ cho ngươi một ví dụ đi."
Ngộ dừng động tác trong tay, bày ra thần thái chuyên tâm chăm chú lắng nghe nàng thuyết pháp.
Ký ức nàng tương đối khắc sâu về những cố sự Phật giáo, Hành Ngọc chọn lựa một bài giảng: "Trước kia có tướng quân tên Trương Hiến Trung dẫn binh tấn công thành trì, khi hắn đóng quân ở miếu ngoài thành, hắn nổi lên hứng thú bức bách hòa thượng trong miếu ăn thịt. Trong đó có một vị hòa thượng tên là Phá Sơn nói: 'Chỉ cần ngươi công thành không đồ thành, ta cam tâm tình nguyện ăn thịt.' Sau khi Trương Hiến Trung đáp ứng, Phá Sơn quả nhiên nhắm mắt ăn thịt."
"A Di Đà Phật, trong câu chuyện này Phá Sơn vì cứu ngàn vạn dân chúng trong thành mà phá giới, là cao tăng đắc đạo có công đức lớn."
"Đúng vậy, kỳ thật câu chuyện này chính là chỉ ra một đạo lý: rượu thịt trôi qua ruột, Phật lưu lại trong lòng." Hành Ngọc lấy ra một bầu rượu từ trong trữ vật, "Cho nên hiện tại thời tiết tốt như vậy, có muốn cùng ta uống hai chén bàn về câu chuyện phật lý vừa mới nói hay không?"
Liễu Ngộ không bị nàng lừa gạt: "Phá Sơn phá giới vì cứu mấy vạn dân chúng dưới thành, có thể thông cảm được. Lạc chủ nói tới đạo lý này hẳn là phải hiểu rõ tùy vào từng hoàn cảnh mà xử lý, ví dụ như bây giờ bần tăng không có bất kỳ lý do gì mà phải uống rượu phá giới.
Không ngờ lại không lừa gạt được.
Hành Ngọc bĩu môi, vốn định uống rượu, nhưng nhớ tới bây giờ mình còn đang ở trong miếu tự, cực kì mất hứng đành phải thu bầu rượu trở về: "Ngươi nói không sai, người đời chỉ nhớ rõ nửa câu đầu, lại quên mất phía sau còn có nửa câu: Thế nhân nếu học ta, bỏ Phật đi theo Ma."
"Rượu thịt đi qua ruột,
Phật lưu lại trong lòng.
Thế nhân nếu học ta,
Bỏ Phật đi theo ma."
Liễu Ngộ mặc niệm bài thơ này, cảm thấy nó rất có ý tứ, thú vị.
Người đời vẫn luôn nỗ lực tìm ra những điểm đặc thù của các bậc đại năng, nếu như phát hiện mình giống hệt với những điểm đặc biệt đó, họ sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng bọn họ đã quên rằng hùng ưng nhảy khỏi vách đá, vỗ cánh có thể đọ sức với trời xanh, chim trĩ nhảy vách xuống vực chỉ có thể đang sống mà bị ngã chết.
Bắt chước theo sự đặc thù này vốn vô nghĩa.
Liễu Ngộ nổi lên hứng thú, chủ động hỏi tới: "Còn câu chuyện thú vị nào khác nữa không?"
Hành Ngọc buông tay, vô tội nói: "Phải xem tâm tình đã, dù sao hôm nay cũng không còn tâm trạng."
Liễu Ngộ lại nhớ tới chuyện vừa rồi nàng gọi mình là "Phật tử".
Hay là trong lòng nàng không vui sao?
Hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Bần tăng phơi kinh thư trước."
Hành Ngọc:???
Nàng vừa định mở miệng phun trào, Liễu Ngộ đang cúi người sửa sang lại kinh thư lại bổ sung thêm câu sau: "Lát nữa còn phải vào phòng bếp học cách làm bánh Bồ Đề nữa."
Hành Ngọc nhất thời hài lòng.
-
Trong khi Hành Ngọc nói chuyện cùng với Liễu Ngộ, Tiểu Liễu Niệm vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh bận rộn chuyện của mình.
Hắn có rất nhiều chuyện đều nghĩ không thông, sau khi phơi xong tất cả kinh thư của mình, Liễu Niệm lặng lẽ lẻn ra khỏi viện, tùy ý đi dạo trong chùa.
Đi dạo đến đình nghỉ mát sau núi, Liễu Niệm thấy Trụ trì Thanh Vân tự ngồi ở bàn đá trong đó, trước mặt bày ra một bàn cờ, đang tự mình chơi.
"Chủ trì." Liễu Niệm suy nghĩ một chút, vẫn tiến lên hướng Trụ trì vấn an.
Mạch suy nghĩ khi đang chơi cờ bị cắt đứt, chủ trì buông quân cờ trắng trên tay xuống.
Ông tỉ mỉ đánh giá Liễu Niệm một phen, mỉm cười hỏi: "Hình như trong lòng ngươi có điều nghi hoặc?"
Bị đôi mắt thông suốt lại ôn hòa của Trụ trì nhìn chăm chú, Liễu Niệm bất giác gật đầu: "Có một vài điều nghĩ không thông."
"Vậy ngồi xuống chơi cờ cùng bần tăng đi, có lẽ sau khi đánh cờ xong, ngươi có thể giải thích được nghi hoặc của mình rồi." Trụ trì nói.
Một người chơi cờ chung quy vẫn quá nhàm chán, có thể lừa được người ở lại chơi cờ với hắn quả thực không tồi.
Hơn nữa Trụ trì cũng rất tò mò Liễu Niệm đang vướng mắc điều gì.
Liễu Niệm choáng váng ngồi đối diện Trụ trì.
Hắn quan sát bố cục bàn cờ một phen, giơ tay phải cầm quân đen lên, hướng vào nơi nào đó trên bàn cờ mà hạ xuống.
Hạ cờ một hồi lâu, Liễu Niệm mím môi, thăm dò nói: "Chủ trì còn nhớ mấy ngày trước Lạc chủ rút được ba quẻ kia không?"
Chủ trì cười ha ha: "Điều ngươi muốn hỏi, chắc hẳn không phải là ba quẻ săm, mà là thẻ nhân duyên kia đi. Có lẽ bần tăng đã đoán được tiểu sư phụ ngươi đang nghi hoặc cái gì rồi."
Liễu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười.
Trụ trì kẹp quân trắng lên, 'cạch' một tiếng đem cờ trắng trên ngón tay đặt trên bàn cờ: "Bần tăng nghe chưởng giáo các ngươi nói phật tử đi xuôi nam chuyến này là vì muốn độ tình kiếp?"
Trụ trì Thanh Vân tự tu vi không cao, nhưng nghiên cứu Phật pháp rất thâm sâu.
Hắn và Chưởng giáo Vô Định Tông quen biết nhiều năm, Liễu Ngộ đến ở Thanh Vân tự không lâu, hắn liền nhận được thư tay của Chưởng giáo Vô Định Tông, trên thư tiết lộ không ít nội dung.
Cho nên hắn biết rõ Liễu Ngộ độ tình kiếp là một chuyện, cũng rất rõ ràng thân phận Liễu Ngộ trọng yếu như thế nào.
Liễu Niệm yên lặng gật đầu.
"Hiện tại mỗi một lời nói, hành động của sư huynh ngươi cũng đều là ở trong quá trình độ kiếp. Hắn là một người rất có chừng mực, hiểu được tầm quan trọng của mình đối với Phật môn, sẽ không làm ra chuyện gì khiến cho phật môn phải khó xử, hổ thẹn.
"Nhưng... Nhưng mà..." Nhớ đến vị yêu nữ kia, hắn nâng tay gãi gãi đầu, "Nếu sư huynh chỉ vì độ kiếp, vậy vị Lạc chủ kia thì sao?"
"Cô ấy tự nhiên cũng có lý do riêng của mình." Trụ trì bưng nước trà lên khẽ nhấp một ngụm cho nhuận yết hầu, "Hai người bọn họ, tựa như quân cờ đen trắng hai bên giao phong trên bàn cờ, đây nhất định là một trò chơi thế lực ngang nhau. Mà chúng ta không phải đương sự, không rõ đương sự nghĩ như thế nào, cứ coi như là khán giả đứng bên ngoài quan sát là được rồi, không nên xen vào, để cho bọn họ tự mình chơi ván cờ này đi."
Trụ trì buông nước trà xuống: "Dù sao cũng có một câu tục ngữ gọi là: Quan kỳ bất ngữ chân quân tử*."
*Có nghĩa là: Xem cờ không nói mới thật quân tử
Nhấc tay không hoãn mới đúng trượng phu.
Nhắc nhở người ta cách làm người, rèn luyện bản thân.
Dùng cờ vây để so sánh sao?
Liễu Niệm cúi đầu, từ trong hộp cờ nhấc lên một quân đen. Hắn hạ cờ: "Chơi cờ sẽ luôn có thắng bại."
"Đúng vậy." Sau khi Trụ trì hạ quân trắng cười ha ha, "Ví dụ như hiện tại, người thua chính là ngươi."
Liễu Niệm hơi sững sờ.
Hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn bàn cờ, phát hiện sau khi chủ trì hạ cờ xuống, quân vua của hắn đích xác bị tàn sát rồi.
-
Có thể khiến cho Phật tử tự mình rửa tay làm canh thang, có lẽ là một chuyện rất có thành tựu.
Nhất là vị Phật tử này còn có diện mạo tuấn tú tao nhã, thanh lãnh như cửu thiên thần phật rũ mắt nhìn xuống nhân gian.
Hiện tại hắn đứng trước bàn nhào bột, tựa như cửu thiên thần phật bị hắt một chậu bột mì lớn trên người.
Hành Ngọc đứng bên cạnh xem thoại bản, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn hắn một cái, xem hắn đã làm đến bước nào rồi.
Chú ý tới tầm mắt của nàng, Liễu Ngộ quay đầu lại nói: "Nếu hiện tại Lạc chủ thanh nhàn vô sự, có thể tới tiền viện trong chùa tìm cây bồ đề ngàn năm kia, rồi lấy một ít lá bồ đề từ chỗ đó, được chứ?"
Dừng một chút, Liễu Ngộ bổ sung: "Lấy những chiếc lá vừa mới rụng xuống từ cây bồ đề thôi."
Hành Ngọc gấp lại cuốn thoại bản trong tay, lười biếng từ trên ghế đứng lên.
Nàng theo hướng tiền viện mà đi, trên đường, tình cờ gặp được Liễu Niệm.
"Liễu Niệm, ngươi vừa đi đâu vậy? Chúng ta phơi kinh thư xong đã không thấy ngươi đâu rồi." Hành Ngọc ngạc nhiên nói.
Liễu Niệm: "Vừa nãy ta đi chơi cờ với Trụ trì."
"Bây giờ ngươi có rảnh không, chúng ta cùng đi hái lá Bồ Đề đi, hái nhiều thêm một chút, xem sư huynh ngươi có thể làm một lần là thành công tạo ra bánh Bồ Đề hay không."
Vừa nói chuyện, Hành Ngọc vừa đi về phía trước.
Liễu Niệm muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng bỗng nhiên, hắn nghĩ đến những gì trụ trì đã nói: chỉ cần làm một người ngoài cuộc đứng quan sát tình hình mà thôi.
Vì thế hắn yên lặng ngậm miệng lại, nhu thuận đi theo Hành Ngọc hái lá Bồ Đề.
Một khắc sau, Liễu Niệm tay xách nách mang một giỏ đầy lá bồ đề đi ở phía trước, Hành Ngọc thì hai tay gối ở sau đầu, trong miệng ngậm một gốc cỏ xanh chậm rãi đi theo phía sau.
Liễu Niệm càng đi càng tức, bi phẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái.
Chẳng trách yêu nữ này vừa rồi lại nhiệt tình mời hắn đi hái lá bồ đề, thì ra là muốn hắn đi làm lao công nhặt lá xách giỏ.
Hành Ngọc khẽ ngâm nga, coi như không nhìn thấy.
Trở lại phòng bếp, cũng vừa lúc Liễu Ngộ nhào bột xong.
Tăng y màu xám trên người hắn dính không ít bột phấn màu trắng, trên mu bàn tay cũng toàn là bột mì.
Thấy bọn họ trở về, Liễu Ngộ đưa tay tiếp nhận lá Bồ Đề, xách đến bên giếng cẩn thận rửa sạch.
Hắn rửa theo từng mạch lá, vô cùng chăm chú.
Rửa sạch xong toàn bộ, hắn bắt đầu loại bỏ các mạch lá bên trong lá bồ đề.
Hành Ngọc ở bên cạnh nhìn náo nhiệt nửa ngày, thấy hắn rửa lá nghiêm túc như vậy, thật sự ngượng ngùng nếu chỉ để cho hắn một mình bận rộn.
Nàng đi qua lấy nước rửa tay sạch sẽ, mang theo một cái ghế nhỏ ngồi đối diện Liễu Ngộ, cùng hắn bỏ đi mạch lá.
Sau khi lá đã được tách bỏ mạch, còn phải nghiền nhỏ toàn bộ lá thành bột.
Ở bước này Liễu Ngộ tranh thủ làm biếng, trực tiếp đem toàn bộ lá cây bỏ vào trong một hộp chứa sạch sẽ, sau đó lại đem tay dán lên vách hộp, điên cuồng rót linh lực vào trong.
Linh lực xé rách lá cây, qua vài tiếng hít thở, khi Liễu Ngộ thu hồi tay lại, mở hộp đựng ra, lá cây bên trong đã hoàn toàn vỡ tan thành bột phấn.
Kế tiếp còn có rất nhiều bước phải bận rộn hơn.
Hành Ngọc đứng bên cạnh một lát, nhàn rỗi nhàm chán, từ trong trữ vật lấy ra Tử Ngọc Tiêu, tùy ý xoay hai cái, đem tiêu đặt ở bên môi thổi lên.
Bận rộn ước chừng khoảng hai canh giờ, Bánh Bồ Đề rốt cục cũng ra lò.
Điểm tâm lớn gần bằng nửa nắm tay, vuông vức, màu sắc óng ánh xanh biếc như pha lê, nhìn qua thì rất bình thường.
Bởi vì Hành Ngọc hái về rất nhiều lá bồ đề, lượng bột cũng đủ dùng, cuối cùng Liễu Ngộ làm ra tổng cộng sáu mươi cái bánh bồ đề, bày kín cả bàn.
Hành Ngọc ho nhẹ hai tiếng, nhìn Liễu Niệm: "Tiểu hòa thượng, ngươi nếm thử hương vị trước đi."
Liễu Niệm trợn tròn mắt.
Hắn còn chưa ngu đến mức nhìn không ra trong lòng yêu nữ này đang nghĩ cái gì: "Ngươi cư nhiên lại ghét bỏ sư huynh ta làm... Ô ô ô ô."
Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Hành Ngọc bấm quyết bịt miệng, khuôn miệng mấp máy, chỉ có thể phát ra thanh âm 'Ô ô ô ô'.
Hành Ngọc nhún vai, không hề có thành ý mà giải thích, "Ta chỉ muốn tìm người thử xem bồ đề cao đến cùng là có đắng hay không thôi."
"Bồ Đề tính đắng, bồ đề cao làm sao có thể không đắng." Liễu Ngộ trực tiếp phá đám.
Hành Ngọc: "..."
Nàng cũng không rối rắm, đưa tay cầm lấy một khối bánh bồ đề.
Điểm tâm vừa mới ra lò, nhiệt độ vẫn còn nóng.
Nàng đặt bánh bồ đề trước mặt thổi thổi, còn ngửi thử mùi vị của điểm tâm.
Sau đó sắc mặt Hành Ngọc có chút không dễ nhìn —— thất sách, bận rộn mấy canh giờ để làm xong điểm tâm vậy mà lại tản ra một cỗ mùi hương cỏ xanh.
Nhưng bị Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm nhìn chằm chằm, nàng lại không nỡ bỏ xuống mà không ăn.
Ho nhẹ hai tiếng, Hành Ngọc nhắm mắt cắn một miếng bánh.
Khi bánh vào miệng, vị đắng chát cam chịu lan rộng ra từ đầu lưỡi nàng.
Hành Ngọc dùng sức nuốt điểm tâm xuống, chân thành khen: "Đây quả nhiên là bánh Bồ Đề Vô Định Tông chân chính."
Đủ cứng, đủ cay đắng.
Cũng giống như Phật tử Vô Định Tông này, người cứng rắn không biết nên hạ miệng như thế nào.
Đến cuối cùng, Hành Ngọc vẫn rất nể mặt ăn xong bánh Bồ Đề trong tay.
Nhưng khi Liễu Ngộ hỏi nàng có muốn thêm một cái nữa hay không, Hành Ngọc chợt lắc đầu: Đối với điểm tâm mà mình làm ra rốt cuộc là có mùi vị gì, trong lòng hắn không có chút tính toán nào sao?
Sự thật chứng minh, hắn không đánh giá được.
Nguyên nhân bởi vì không ăn cơm trưa, Liễu Ngộ liền ăn bốn cái bánh Bồ Đề, đến khi cảm thấy đã gần no rồi mới dừng lại.
Nhìn hắn ăn nhiều như vậy, nếu như không phải mình cũng đã nếm qua hương vị bánh bồ đề, Hành Ngọc còn cho rằng đây là sơn hào hải vị trân quý hiếm có được trên thế gian.
Đợi đến khi sắc trời dần tối, Hành Ngọc muốn rời khỏi chùa, Liễu Ngộ đựng mấy khối bánh bồ đề bỏ vào trong giỏ, bảo Hành Ngọc mang về ăn.
Hành Ngọc: '...'
Sau khi trở lại sân, Hành Ngọc trực tiếp tiến vào thư phòng.
Nàng tiện tay đặt bánh Bồ Đề sang bên cạnh, đi đến trước bàn trải giấy, nghiên mực đề bút luyện chữ.
Mới luyện được một nửa, nàng nhận thấy có thứ gì đó đụng phải kết giới mình đặt ở trong viện.
Vung tay lên, kết giới cứ như vậy bị phá vỡ.
Hạc giấy truyền âm bay vào.
Hành Ngọc mở hạc giấy truyền âm ra, phát hiện là do thành chủ đưa tới, hắn thông báo tin tức Phạm Trường Bình đã chết.
Ở trong lòng Hành Ngọc, từ lâu người này đã sớm là người chết. Nàng tiện tay dùng linh lực chấn vụn hạc giấy, tiếp tục cúi đầu luyện chữ.
Luyện xong, Hành Ngọc lấy ra hộp ngọc đơn giản không có hoa văn kia, đặt ở trước mặt mình.
Nàng đẩy hộp ngọc ra, lẳng lặng chăm chú nhìn lá ngân hạnh màu vàng nằm trong hộp.
Bởi vì có linh lực rót vào bên trong, cho dù đã rụng bao nhiêu ngày, lá ngân hạnh vẫn vàng tươi giống như vừa từ trên cây rơi xuống.
"Tiếp theo ta phải làm gì, mới có thể chân chính đánh động vị Phật tử này đây?" Hành Ngọc nhẹ giọng lẩm bẩm.
***Đôi lời của editor: Diễn biến của truyện có thể sẽ chậm một chút nhưng càng về sau sẽ càng hấp dẫn hơn. Mong rằng sẽ nhận được sự ủng hộ và đóng góp từ mọi người.