Đợi Ngư Vi lên xe
ngồi vào chỗ, xe liền khởi động rời đi, giờ cao điểm buổi tối đường xá
khá đông đúc, tiếng nói chuyện trong xe liên tục bị ngắt quãng.
Diêu Tố Quyên tán gẫu với một cô bé cũng chỉ lăn qua lộn lại mấy chuyện thông thường, trước hết hỏi cô tên gì.
“Dạ, Ngư Vi.”
“Viết như thế nào?”
“Dạ, đầu là bộ thảo, sau là rất nhỏ bé .”*
(*Ngư Vi còn có nghĩa là hoa tường vi, nhưng Ngư Vi nói tên mình như loài cỏ hèn mọn.”*
Một cái tên hay, một loài hoa xinh đẹp rực rỡ, không hiểu sao lại bị cô bé
nói thành loài cỏ hèn mọn như vậy, Diêu Tố Quyên hỏi xong vài câu xã
giao liền bắt đầu tán gẫu chuyện học hành, nào là kết quả học tập ra
sao, định thi vào trường đại học nào….
Lúc Ngư Vi trả lời giọng
nói vẫn luôn nhẹ nhàng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, nhưng không hiểu sao Diêu Tố Quyên luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tuy hỏi gì cô bé này
cũng đều thành thật trả lời nhưng bà vẫn cảm thấy cô cách xa vạn dặm,
nhiều chuyện chỉ trả lời lấp lửng cho qua, nếu bà cố dò hỏi thêm một
chút, cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng lẩn tránh.
Tính tình Diêu Tố Quyên bình thường rất thẳng thắn, nhưng dù sao cũng là người trưởng
thành, chỉ cần nhìn liếc qua đã biết đây là một đứa nhỏ thông minh,
chững chạc như người lớn.
Như vậy cũng tốt, rất nhiều chuyện chỉ vừa khơi gợi, Ngư Vi đã hiểu ngay ý bà.
“Ông nội Bộ Huy và ông nội con là đồng đội cũ, lúc ba con còn trẻ chúng ta
từng là hàng xóm của nhau, rồi ba mẹ con chuyển đến Giang Tô sinh con ra ở đó, nên mãi đến giờ cũng chưa từng gặp mặt….Nhưng trong lòng ông cụ
lúc nào cũng lo lắng không biết hai chị em con sống thế nào, nên bảo
thím đón con về nhà ăn cơm, ông cụ từ lúc bị ngã gãy chân đến giờ cứ
buồn bực không vui, lát nữa con cố gắng trò chuyện với ông nhiều một
chút.”
“Dạ.” Ngư Vi gật đầu, thái độ kính cẩn trả lời: “Dì yên tâm ạ.”
Lúc này Diêu Tố Quyên nghĩ thầm trong bụng, cô bé này thật thông minh lanh
lợi, nói đến điểm cần dừng là dừng, hai bên đều hiểu rõ ý đối phương,
những gì nên nói không nên nói, cô bé con này đều tự biết cân nhắc.
Rồi nhìn tới thằng nhóc đang ngồi phía trước kia, lên xe xong lập tức
nghịch điện thoại, đúng là cái đầu gỗ, khó trách ông cụ không thích hắn, nhìn tới là khó chịu, đến nỗi con chó nuôi trong nhà thấy hắn cũng phải sủa vài tiếng mới chịu yên.
“Bây giờ chúng ta đã biết nhau,
sau này có chuyện gì con cứ trực tiếp tìm thím là được, trước đây đều là chú Út gặp hai chị em con, con cũng đừng khách sáo, dù sao vai vế cũng
là chú của mấy đứa, có gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng với chú ấy.” Diêu Tố
Quyên nói hết mấy lời muốn nói, lúc này mới yên tâm, mỉm cười tán gẫu
với Ngư Vi: “Có điều hắn cũng có chút không đứng đắn, nếu hắn có gây ra
mấy chuyện vô vị, con gọi điện cho thím, thím sẽ mắng hắn thay con!”
Khi nói những lời này, Diêu Tố Quyên thấy dường như Ngư Vi ngẩn người ra, nét mặt thoáng sững sờ.
Đứa bé Ngư Vi này làn da rất trắng, đến độ gần như trong suốt, có thể thấy
được cả những mạch máu nhỏ li ti. Bên ngoài cửa xe tịch dương đang buông xuống, ánh chiều tà chiếu một vầng sáng đỏ lên khuôn mặt cô, trượt một
đường cong từ chóp mũi xuống cằm, ánh sáng phản chiếu lại khiến bà không thể nhìn rõ được nét mặt cô.
“Chú Bộ….Hôm nay chú ấy có về nhà ăn cơm không ạ?” Ngư Vi bừng tỉnh, giọng nói vẫn khiêm nhường và dè dặt như trước.
Diêu Tố Quyên thấy Ngư Vi hỏi mình, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời kể từ lúc bước lên xe.
Quả nhiên vẫn là lão Tứ gần gũi với cô bé hơn, dù sao từ lúc mẹ cô bé qua
đời, tất cả đều do một tay lão Tứ tới lui chăm sóc, giúp đỡ. Diêu Tố
Quyên mỉm cười: “Ai mà biết được hắn, từ sáng đến tối không thấy mặt mũi đâu, gặp hắn một lần còn khó hơn gặp người ngoài hành tinh.”
“Ai nói….” Bộ Huy nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, bỗng mở miệng cắt
ngang lời mẹ mình, vì cu cậu đang trong giai đoạn dậy thì nên giọng nói
có chút khàn khàn: “Chiều nay, chú Út gọi điện cho con, hỏi có cần đến
trường đón người không, con nói mẹ tới đón, chú ấy mới không tới nữa.”
“Ô, rốt cuộc cũng thấy hắn có lương tâm được một lần, vậy mà không có cơ
hội thể hiện!” Diêu Tố Quyên bật cười, vỗ nhẹ lên lưng ghế Bộ Huy.
Ngư Vi đang trầm mặc, bỗng nghe thấy hai tiếng ‘chú Út’ toát ra trong lời
nói của Bộ Huy, con ngươi đen láy khẽ dao động, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bị ánh mặt trời chiếu vào liền nheo mắt lại.
Cô cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang tan chảy, ấm nóng, rồi ngột ngạt
đến mơ hồ khó thở, dường như căng thẳng lại dường như an tâm.
*****
Nhà họ Bộ tựa mình bên núi nhìn ra một con sông lững lờ trôi, giáp với
thành phố G phồn hoa sầm uất, dãy núi trùng điệp như một bức bình phong
thiên nhiên ngăn cách sự ồn ào của thế giới bên ngoài, liền bên là một
ao cá yên tĩnh tao nhã, không khí trong lành, rất thích hợp để nghỉ
dưỡng.
Thật ra nói là biệt thự trên núi cũng không chính xác, căn nhà của Bộ gia là một tòa nhà kiểu cổ hai tầng hình chữ ‘冂’ điển hình,
cấu trúc và nội thất đều mang phong cách Trung Quốc xưa, nhìn từ xa có
vẻ rất trầm mặc tĩnh lặng, nhưng khi vào bên trong mới thấy vô cùng tiện nghi, tao nhã sang trọng, vừa qua khỏi cửa sắt chạm trổ hoa văn màu đen là khoảng sân vườn, trước đó ông cụ Bộ bị vấp ngã tới mức phải ngồi xe
lăn cũng là do suốt ngày trêu hoa chọc cỏ ở đây, hiện tại chỉ có thể mời chuyên gia đến để cắt tỉa chăm sóc cây cối.
Khi Diêu Tố Quyên đón mấy đứa nhỏ về đến nhà, mặt trời đã lặn về Tây chỉ còn le lói sót lại một đường chỉ đỏ nơi chân trời.
Vừa vào cửa, một con chó lông vàng đã bay nhào ra, hướng Bộ Huy nhe răng
sủa inh ỏi, đây chỉ là một chú chó nhà rất bình thường không biết thuộc
giống gì, nhìn có chút hung hăng, mõm ngắn tai nhọn, mặt mũi hung dữ,
dáng vẻ chẳng đẹp chút nào, lại thêm cái tướng ham sủa hấp ta hấp tấp,
hệt một con chó hay cắn bậy dọa người, một con chó dữ thích nhiều chuyện gây sự, chọc cho Bộ Huy đuổi theo nó chạy như điên, cuối cùng một người một chó té lăn ra vật nhau trên cỏ, Diêu Tố Quyên không thèm quan tâm,
mặc kệ con trai náo loạn.
Lúc này, dì Triệu nấu ăn chạy ra nói
ông cụ đang đợi người trong thư phòng, dặn dò xuống nói muốn trò chuyện
với đứa nhỏ trước sau đó mới ăn cơm, Diêu Tố Quyên không có thời gian
hỏi tới mấy chuyện khác, vội vàng dẫn Ngư Vi vào trong.
Lúc vào
nhà, Bộ Tĩnh Sinh đang ngồi xem báo trong phòng khách, Phàn Thanh thấy
có người đi vào liền nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.
“Đến rồi
sao.” Phàn Thanh đi qua gật đầu mỉm cười chào hỏi Ngư Vi, Bộ Tĩnh Sinh
nghe thấy tiếng động cũng vội buông tờ báo xuống.
Xuất hiện trong phòng khách, trước mặt mọi người là một cô bé mặc bộ đồng phục học sinh giống của Bộ Huy, nhưng có vẻ còn cao gầy hơn cả mấy cậu trai đang dậy
thì, dưới tay áo đồng phục sẫm màu lộ ra cổ tay rất trắng, mảnh mai đến
mức khiến người ta nhìn thấy giật mình.
Nhưng nét mặt và dáng đi
của cô bé này rất đúng mực, vô cùng nề nếp lễ phép, mái tóc ngắn đen
nhánh, tóc rối hai bên được vén lại sau tai rất gọn gàng, lộ ra khuôn
mặt nhỏ nhắn mộc mạc trắng ngần, nhìn sao cũng khiến người ta yêu thích.
“Thế này, con đừng gọi là chú, dì nữa, mà gọi theo vai vế như tiểu Huy đi,
đây là thím Ba và bác Cả.” Diêu Tố Quyên giới thiệu sơ qua.
“Thím Ba, bác Cả.” Ngư Vi chào hỏi hai người trước mặt, vừa cất lời xong,
chưa kịp nghỉ chân đã bị Diêu Tố Quyên nắm tay kéo thẳng lên lầu.
“Nè, tôi nói, bà cũng nên để cho con bé người ta nghỉ ngơi một chút chứ!” Bộ Tĩnh Sinh thấy bóng dáng bà xã mình vội vội vàng vàng biến mất ở lối rẽ cầu thang, ngước cổ lên lầu nói với theo nhưng chẳng có âm thanh nào
phản hồi.
Ông cụ Bộ đang ở trong thư phòng, ánh tà dương cuối
cùng rải chút tàn đỏ còn sót lại, bốn vách tường trắng tuyết và chiếc tủ xếp từng chồng sách ngay ngắn như hòa tan trong ánh hoàng hôn chiều tà.
Lúc Diêu Tố Quyên gõ cửa, tia nắng cuối cùng trên nền trời xa xa đang dần chìm vào ánh lam đậm, trời bắt đầu chuyển tối.
“Ba, con đã dẫn cháu gái của chú Ngư đến rồi!” Diêu Tố Quyên nhẹ nhàng đẩy
cửa đi vào, vẻ mặt hớn hở nói, cùng với bước chân đến gần của bà, ngoài
cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào, một dáng người nhỏ bé xuất
hiện.
Ông cụ Bộ đang ngồi đọc báo chiều sau bàn đọc sách, nghe
thấy tiếng động liền gỡ cặp kính lão xuống, sợi dây buộc kính lắc qua
lắc lại trước ngực, ánh đèn bàn đang mở chói vào mắt khiến ông không
nhìn rõ được khuôn mặt đứa bé đang đứng trong bóng tối phía sau quầng
sáng kia, vì vậy vội vàng đưa tay vặn công tắc đèn thấp xuống.
Theo ánh sáng yếu dần đi, một bóng hình bé nhỏ đen nhánh đang đứng lặng lẽ ở đó dần trở nên rõ nét hơn, như bước khỏi bóng tối được ánh sáng rót vào phác họa thành một dáng hình tươi sáng.
Lúc này, ông cụ Bộ mới
nhìn ra đồng phục của cô bé không phải màu đen mà là màu dương đậm, mái
tóc đen nhánh, đôi chân trắng gầy đi một đôi giày thể thao đã cũ sờn,
dường như không vừa với kích cỡ bàn chân, nhưng được chà rửa rất sạch
sẽ, không một vết bẩn. Cặp sách màu đen trên lưng cũng rất cũ đã bị mài
mòn thành một màu xám đen không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Dáng vẻ cô bé rất đúng với lứa tuổi mười bảy mười tám, lưng thẳng tắp, lộ ra nét khiêm nhường dịu dàng, vì mặc đồng phục sẫm màu nên càng làm nổi
bật lên làn da mềm mại trắng ngần, đôi mắt đen láy sáng ngời, toàn thân
toát ra khí chất an nhiên mà trầm tĩnh.
Cô không đợi ông cụ lên tiếng, mà lễ phép ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Chào ông.”
“Chao ôi, cháu gái lớn của Ngư gia ….” Hiếm khi ông cụ Bộ có được vẻ mặt hòa
nhã, hiền từ cười hà hà hỏi: “Nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp mặt,
rốt cuộc hôm nay cũng tới rồi, ta phải hỏi chuyện một chút, con tên gì?”
Tuy đây không phải là lần đầu tiên Ngư Vi gặp người nhà họ Bộ, nhưng với
người âm thầm giúp đỡ hai chị em cô ăn học, đồng đội cũ của ông nội vẫn
là lần đầu gặp, đối phương lại là bậc bề trên đức cao vọng trọng, mặc dù cô cũng xem như hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn không tránh được có chút
hồi hộp.
Trước mặt cô là thư phòng được bày trí rất sang trọng
tao nhã, dọc hai kệ sát tường từng chồng sách vở được xếp đặt ngay ngắn
gọn gàng, trên bàn sách là một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy,
nghiêng) rất quý, bên cạnh đang mở sẵn một quyển ‘Kinh Thi’.
Ngư
Vi cúi đầu do dự chốc lát, sau đó buông nắm tay đang siết chặt ra, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, cô có giọng nói dù nhẹ nhàng, mềm mại tựa nỉ non, nhưng ngữ điệu rất trầm tĩnh và chính chắn: “Ông nội Bộ, con là Ngư Vi, Vi Vi.”
Mười phút sau.
Diêu Tố Quyên sau khi dàn xếp ổn
thỏa xong chuyện của Ngư Vi liền đi xuống lầu, dạo một vòng qua nhà bếp
xem thức ăn đã chuẩn bị tới đâu, thầm nghĩ trước đây Ngư Vi lớn lên ở
Giang Tô, khẩu vị nhất định rất thanh đạm hơi ‘chua, ngọt’ nên dặn dò
nhà bếp nấu món ăn nhạt một chút, cho nhiều đường, rồi đi lên nhà trên.
Lúc bước vào phòng khách, Bộ Huy vẫn chưa chịu về phòng mà đang chiếm một
cái sofa nhỏ đóng tổ ở đó, đôi chân dài đung đưa trên tay vịn, dưới chân là con chó đang nằm bò ra thở thườn thượt, trên tay cầm điện thoại chơi game, Bộ Tĩnh Sinh ngồi bên cạnh lật báo, dường như không nhìn thấy cái tướng ngồi không giống ai của con trai mình.
Bộ Tĩnh Sinh nghe
thấy tiếng động, nâng mắt lên thấy bà xã đang đi tới, vội vàng đặt tờ
báo xuống, cố ra vẻ hung hăng nhìn con trai: “Đi đi đi, lên lầu làm bài
tập đi!”
“Chưa ăn cơm, có tí sức nào đâu mà làm bài tập, con mới
nhắn tin cho chú Út, chú nói chưa biết tối nay có về kịp hay không.”
Ngón tay Bộ Huy thoăn thoắt bấm điện thoại: “Con liền nói, nếu chú không về, con sẽ hầm nhừ con chó này…..”
“Thằng nhóc ngươi, không biết lớn nhỏ! Nói chuyện với chú Út ngươi vậy sao?” Bộ Tĩnh Sinh dựng râu
trừng mắt. Lúc này, Bộ Huy mới phát hiện bầu không khí có phần quỷ dị,
vừa ngẩng đầu lên, y như rằng thấy Diêu Tố Quyên đang đứng chống nạnh,
cu cậu đảo mắt một cái cảm thấy gió lạnh tứ phía tràn về, không nói hai
lời phóng vèo xuống ghế, đầu tóc rối bù nhào về phòng mình.
“Ông
xem con trai ông đi, sao mà dạy đây!” Diêu Tố Quyên chờ con trai đi
khỏi, thở hổn hển đẩy ông xã mình một cái: “Bình thường không thấy gì,
hôm nay nhìn thấy con nhà người ta, mới biết tiểu Huy gây phiền tới mức
nào, đều do học theo ông hết….”
“Cái đó sao lại học theo tôi chứ? Thằng nhóc này từ nhỏ đã thích lầm đường lạc lối đi theo lão Tứ, toàn
học mấy chuyện xấu.” Bộ Tĩnh Sinh trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhìn ánh mắt vợ mình, phát hiện có nói vậy cũng vô ích, liền chuyển đề tài:
“Ừmm, tôi đang muốn hỏi bà, ông cụ gặp bé con đó nói chuyện gì rồi?”
Diêu Tố Quyên thở dài, ngồi xuống sofa cạnh ông xã: “Ba rất nhớ hai chị em
chúng nó, nhưng ông chưa thấy dì con bé đâu, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện đạo lý với bà ta được, cũng không chịu thả người, mỗi tháng
chúng ta gửi tiền giúp đỡ mấy đứa nó nhưng không biết chúng có thể nhận
được bao nhiêu nữa, ông không nhìn thấy sao? Cả cặp sách và giày, đã cũ
đến vậy mà còn không được mua cho cái mới, đứa nhỏ này cũng thật khổ
mà….”
Lời còn chưa dứt, bỗng trong sân truyền đến tiếng động ‘ầm ầm’ rất lớn, tựa như có gì đó đâm sầm vào nhau.
Diêu Tố Quyên và Bộ Tĩnh Sinh giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng, con tai
nhọn kia nãy giờ nằm bơ phờ ỉu xìu trên mặt đất hệt như đang mắc bệnh
tương tư đột nhiên nhảy dựng lên sủa ‘gâu gâu gâu’ inh ỏi, rồi điên
cuồng bổ nhào khỏi cửa lao ra sân như một tia chớp, thoắt cái đã không
còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bầu trời bao phủ một màu đen, đèn
trong sân vườn vẫn chưa được bật sáng, bóng đêm như tấm chăn khổng lồ
dần buông xuống, hai chùm sáng chói lọi từ đèn xe rọi vào một mảnh sân
cùng với tiếng chó sủa điên cuồng không ngơi nghỉ, khiến cả căn nhà đang yên tĩnh bỗng chốc ồn ào náo động.
“Trời ạ lão Tứ! Chú lại đụng
hỏng chậu trúc đào của ông cụ nữa rồi, cây lựu bị đụng lần trước còn
chưa kịp sống lại yên ổn, bây giờ tới cây này!” Giọng nói của Phàn Thanh mang khẩu âm vùng Sơn Đông, khi sốt ruột giọng nói bật ra không kiểm
soát được có chút đáng yêu.
“Hử?” Một giọng nam trầm thấp, âm
cuối có chút muốn ăn đòn, vang lên trong vườn hoa, giọng nói biếng nhác, phát âm từng chữ rất rõ ràng, không cao không thấp mà lộ ra mười phần
trêu chọc: “Ồ, chị dâu Ba, mấy tháng không gặp lại béo lên rồi?”
“Đi, gần ba mươi tuổi đầu mà còn không đứng đắn! Đợi lát nữa ba xuống giáo
huấn chú một trận.” Phàn Thanh bình thường rất dịu dàng, lúc này cũng ôm một bụng tức.
Diêu Tố Quyên nghe tiếng ồn trong sân truyền đến,
chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, xoay người nhìn Bộ Tĩnh Sinh cũng đang nhíu mày nhức não: “Haizz, ma vương nhà mình lại về rồi, tối nay đừng ai
mong được yên tĩnh.”