“Chú Bộ, chú rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt sao ạ?”
***
Bộ Tiêu chưa kịp phản ứng, người đã nằm gọn trong ngực anh rồi.
Cơ thể cô bé con mềm mại ôm tròn sức sống thanh xuân, vì uống rượu nên cả
hơi thở làn da đều hầm hập bỏng rát, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt thắt
lưng anh. Trong nháy mắt Bộ Tiêu đã bị thân thể mềm mại này đập tan hết
lý trí, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng đầy quyến dụ mà mỗi khi cất lên âm thanh của nó khiến cơ thể anh hừng hực như ánh mặt trời thiêu đốt
ngày hè chỉ muốn hòa tan cô vào, âm thanh đó khẽ gọi anh ‘chú Bộ.’ Anh
hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại.
“Thế cháu muốn chú ôm… hay là cõng cháu đi? Hửm?” Bộ Tiêu cúi người hỏi,
nhưng lại bị mùi hương phảng phất trên cơ thể cô cào vào tim run rẩy
không yên.
“Tôi nói, con mẹ nó chứ, Tứ ca vừa đi ra ngoài hút điếu thuốc, vậy mà đã có
phụ nữ nhào ngay vào lòng rồi, đùa hả?” Ba người đàn ông vừa nãy cùng ra ngoài hút thuốc với Bộ Tiêu nhìn thấy một màn này hoa cả mắt, thế nào
mà vừa chớp mắt đã thấy trong ngực Bộ Tiêu ôm một cô nàng rồi.
Bộ Tiêu bách độc bất xâm chẳng thèm để ý, nhưng người trong ngực anh có
chút luống cuống, Ngư Vi buông lỏng cánh tay đang ôm anh ra, lui về sau
một chút, đứng vững lại.
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt cô, anh như bị một đòn giáng trúng, ánh mắt đầy thâm trầm mà bỏng cháy.
Mái tóc dày mượt mà vung ngang bờ vai, tóc cô đã dài hơn rất nhiều, một màu đen tuyền mang vẻ đẹp nguyên sơ, chất tóc cũng không hoàn toàn suôn
thẳng, mà có chút bồng bềnh gợn sóng. Khi cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên,
đôi mắt đen láy trong veo như mặt hồ lăn tăn ngước nhìn anh, chóp mũi
nhỏ nhắn yêu kiều, ngũ quan thanh tú, sắc mặt ửng hồng. Làn gió nhẹ khẽ
lùa qua khung cửa sổ, thổi tóc cô mơn man cọ vào ngực anh, chỉ giây phút ngắn ngủi đó đã khóa chặt tim anh ngây ngốc.
Bộ Tiêu im lặng đăm đắm nhìn cô, anh biết ánh mắt mình có bao nhiêu nóng
bỏng và đam mê nhìn người con gái như thiên sứ giáng trần trước mặt,
nhưng anh không cách nào khống chế được, đã bao lâu rồi không được nhìn
thấy cô, anh muốn ngắm thật nhiều, gom hết hình ảnh đó vào đáy mắt.
Ngư Vi của anh lớn thật rồi, giờ phút này, trong đầu anh chỉ duy nhất một ý nghĩ, cô trưởng thành rồi, rực rỡ như cái tên Ngư Vi vậy, là nàng tiên
cá đẹp nhất trong đại dương lòng anh, là đóa tường vi tinh khiết mong
manh dịu dàng đầy quyến rũ.
Bộ Tiêu không biết anh đã ngắm nhìn cô bao lâu, từng giây trôi qua là từng nhịp tim anh khảy lên điên cuồng muốn chạm vào cánh môi cô, hồi lâu sau mới cúi đầu nhìn Ngư Vi cười xấu xa, ngả ngớn nói: “Cuối cùng cá đã
được nuôi béo rồi…”
Gần đây Ngư Vi đã đầy đặn hơn, không còn gầy như gậy trúc nữa, nhưng vẫn
rất mảnh mai thon thả, cô nghĩ thầm lẽ nào mình trở nên béo phì rồi sao, bỗng nghe thấy Bộ Tiêu hỏi tiếp: “Bị mấy đứa nhóc nam sinh chuốc rượu,
tiểu Huy không giúp cháu ngăn lại sao?”
Nghe anh hỏi vậy, Ngư Vi ngẫm nghĩ một lúc, vừa rồi cũng không tính là bị
chuốc rượu, là cô chủ động uống, chủ động ngăn rượu giúp người khác, có
lẽ Kỳ Diệu muốn làm cho Bộ Tiêu thương hương tiếc ngọc nên mới nói như
vậy, nhất thời cảm thấy cô nàng Kỳ Diệu này đối với chuyện tình cảm tuy
ngây thơ vô tư như đáy cốc đóng kín, nhưng một khi đã tung đòn thì tuyệt đối không thể xem thường…
“Dạ.” Ngư Vi nghĩ tới mình còn đang vờ say, vội gật đầu.
Bộ Tiêu nhíu mày, nghĩ thầm sao Bộ Huy lại quan tâm cô thành ra thế này,
cái đám nhóc mười bảy mười tám tuổi này cũng thật nhàm chán, thấy bé con nhà người ta xinh đẹp là nhào tới rót rượu, vì vậy anh nắm chặt tay cô
kéo đi: “Đi thôi, tới bàn của chú.”
Ngư Vi thoáng do dự, dù sao cũng là tiệc chia tay những năm tháng trung học, lẽ nào cô cứ im hơi lặng tiếng rút lui như vậy?
Có lẽ Bộ Tiêu cũng cảm nhận được sự băn khoăn của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “Một đám nhóc thì có gì thú vị, nếu không phải là ‘tiểu
ong mật’, thì còn gì khác ngoài cái trò đại mạo hiểm hay nói thật… này
nọ.”
(“Tiểu ong mật”: hai người một tổ, một bên nói, một bên ra búa, kéo bao, bên thua bị phạt đánh tay.)
Ngư Vi bị anh chọc cười rồi, thầm nghĩ cũng đúng, cho dù có rời đi sớm một
chút nhưng được ở bên anh luôn là điều cô ao ước, cuối cùng vẫn quyết
định đi theo anh.
Lúc đi về hướng phòng bao, ba người đàn ông lúc nãy thấy Bộ Tiêu như ảo
thuật biến ra một cô gái, còn nắm tay người ta, liền quan sát Ngư Vi
thật kỹ, xinh đẹp trong trẻo tựa sương mai, làn da non mềm như được tạo
thành từ nước, một người trong đó liền hỏi: “Ai vậy đại ca? Một phòng
không đủ cho anh đùa giỡn hay sao, lại thêm một …”
Bộ Tiêu cười liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Đi tới trước phòng bao, anh đẩy cửa ra cho cô, Ngư Vi đột nhiên có chút
hồi hộp. Một phòng đông nghịt người, bầu không khí khác xa với bàn tiệc
lớp cô lúc nãy, có thể nói như hai thế giới cách biệt. Trên bàn bày đầy
rượu, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc rất phong cách. Cửa mở ra, thấy Bộ Tiêu
nắm tay một cô gái đi vào, ai nấy đều ngoảnh lại nhìn.
Ngư Vị bị hàng loạt ánh mắt chằm chằm quan sát, cảm thấy không thoải mái,
đột nhiên nghe có người kích động kêu mình: “Tiểu Vi Vi, em tới rồi
hả~”, định thần lại liền nhìn thấy một người quen. Nghi Lam ngồi giữa
bàn tiệc, ném cho cô ánh mắt đầy quyến rũ, sau đó thả tiếp một câu trêu
chọc: “Em trổ mã thật quá đỉnh mà, rốt cuộc Bộ Tiêu cũng đã giúp em trở
thành phụ nữ lần thứ hai rồi hả?”
Cả bàn, phần lớn bật cười nghiêng ngả, những người còn lại đều thắc mắc
hỏi cô là ai. Bộ Tiêu thấy Nghi Lam lại bắt đầu phun châu nhả ngọc, cười cười nói với mọi người: “Ai chặn miệng bà này lại đi, dán dính luôn
cũng được, ai dùng miệng tôi cho một vạn tệ.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh ra vẻ muốn hôn Nghi Lam, thật ra chỉ là động tác
đùa giỡn, bị bàn tay mạnh mẽ của Nghi Lam tống ra, cô nàng nhìn Bộ Tiêu
cười nói: “Đã quên hậu quả lần trước chống đối chị đây rồi sao, hôm nay
còn muốn thử lại lần nữa hả?”
Bộ Tiêu nhớ tới lần trước lúc đưa Ngư Vi đi mua đồ lót, bị cô nàng đùa bỡn thiếu điều muốn phọt máu, lập tức lộ ra nụ cười khổ: “Được, em phục chị Lam.”
Bộ Tiêu để Ngư Vi ngồi xuống ghế của mình, anh kéo một chiếc ghế khác nhét vào cạnh cô, hai người kề sát nhau không chút khoảng cách. Ngư Vi vừa
ngồi xuống, đã nhìn thấy bên tay trái một người, là người cô biết.
Không ngờ Tôn Linh Linh cũng ở đây.
Tâm trạng cô có chút không vui, nghĩ vẩn vơ không lẽ hiện giờ Tôn Linh Linh đã thân thiết với bạn bè của Bộ Tiêu như vậy rồi sao, bỗng nghe thấy
một giọng nữ gào lên: “Bộ Tiêu, một lần ông đưa theo tới hai cô gái,
thiệt cho tôi tới giờ còn chưa lấy chồng, thủ thân như ngọc hơn ba mươi
năm chờ đợi ông, ông còn nói mình xuyên qua vạn bụi hoa không phiến lá
dính thân, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tính lừa ai hả?”
Người nói chuyện là một phụ nữ trưởng thành, mái tóc đen dài rất quyến rũ,
mặc chiếc áo khoét ngực khá sâu, mỗi cái nheo mắt nhíu mày đều toát lên
vẻ phong tình, ngồi phía đối diện cười giỡn với Bộ Tiêu.
Ngư Vi nghe thấy, trong lòng không rõ tư vị gì, nhìn Bộ Tiêu ngồi trên ghế
cười mỉm, giương mắt nhàn nhã nói: “Chị Cao, bạn trai của chị đổi tới
đổi lui bao nhiêu vụ rồi, lúc nào mà vì tôi thủ thân như ngọc? Người đàn ông nào phúc lớn như vậy có thể lấy được chị, dù sao tôi chịu không
nổi.”
“Chính xác!” Một người phụ nữ tóc xoăn dài ngồi bên cạnh cái người gọi là ‘chị Cao’ kia cũng cười mở miệng: “Tôi vì Tiêu Tiêu mà ly hôn hai lần, bà
thế nào cũng phải xếp sau tôi chứ?”
Mọi người đùa giỡn càng lúc càng mạnh miệng, nói hươu nói vượn đủ thứ, Bộ
Tiêu chỉ nhướng mày cười cười, không trả lời. Tay cầm cái cốc, bưng ấm
tử sa lên châm trà.
Ngư Vi im lặng nghe, càng nghe càng khó chịu, những người phụ nữ kia đùa
giỡn nói năng rất quá trớn, có người còn la hét muốn qua đêm với Bộ
Tiêu, mặc dù giọng điệu nói đùa, Bộ Tiêu cũng chỉ cười cười, không ừ hử
phản ứng gì, nhưng cô vẫn thấy rất bực bội…
Thì ra, vây quanh anh luôn có một đống tỷ tỷ muội muột, oanh oanh yến yến thế này.
Đây là lần đầu tiên Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu ở cùng một chỗ với bạn bè là
cái dạng gì, thiệt thòi cho cô trước giờ còn tưởng anh có ý với mình.
Thì ra anh vẫn luôn không đứng đắn như thế, đêm đó anh uống say nói với
cô mấy lời ám muội, căn bản không phải vì thích cô, mà anh luôn đùa giỡn với người khác như vậy khắp nơi.
Bộ Tiêu rót trà, chạm tay vào thành cốc thử nhiệt độ, thấy còn nóng hổi,
liền bưng lên môi lắc nhẹ, cúi đầu thổi bớt hơi nóng, vừa tiếp tục trả
lời mấy người phụ nữ đang đùa giỡn trêu chọc.
Ngư Vi đang nổi cơn ghen, đột nhiên tay áo bị giữ chặt, quay đầu qua thấy
Tôn Linh Linh chớp chớp mắt, dịu dàng thỏ thẻ nói: “Em gái, chúng ta đổi chỗ đi.”
Rồi lại nhìn cô nháy mắt ra hiệu, Ngư Vi biết cô ta có ý gì, cô ta thích Bộ Tiêu nên muốn ngồi cạnh anh.
Thật ra lúc nãy khi ngồi xuống, Ngư Vi đã biết ghế cô ngồi là của Bộ Tiêu,
đêm nay Tôn Linh Linh vẫn luôn ngồi bên trái anh, giờ cô ta muốn ngồi
lại cạnh anh cũng không có gì lạ, dù sao cô ta cũng thẳng thắn, cô muốn
tức cũng chẳng được.
Ngư Vi đứng lên tính dời qua, Bộ Tiêu thấy cô đứng dậy, nhíu mày, giữ chặt tay cô hỏi: “Cháu đi đâu vậy?”
“Đổi chỗ với cô ấy, cô ấy thích chú, muốn ngồi cạnh chú.” Lúc Ngư Vi nói, không khỏi bay ra chút giấm chua.
Bộ Tiêu thoáng liếc nhìn ‘nước trong veo’, rồi nheo mắt nhìn Ngư Vi, tay
anh nắm chặt cổ tay cô: “Thế nào! Cháu không thích chú? Không muốn ngồi
cạnh chú hửm?”
Ngư Vi thấy anh lại nói mấy lời không đứng đắn, thật sự có chút tức giận, đen mặt nói: “Không thích.”
Bộ Tiêu lại nổi cơn đùa bỡn vô lại, cười mím nhìn cô, sống chết không
buông, Ngư Vi giãy dụa muốn rút tay ra, đột nhiên nghe anh trầm giọng
nói: “Đừng ầm ĩ nữa mà, cháu uống nhiều rượu, giờ phải uống chút trà
đã.”
Ngư Vi bị anh túm trở lại ghế. Bộ Tiêu bị lão Hồ ngồi bên phải gọi quay qua hỏi mấy thứ về chuyện muốn mua bình phong. Anh đưa chén trà lên miệng
thổi tiếp, mãi đến khi nhiệt độ vừa phải, mới đưa qua cho Ngư Vi, khẽ
nói: “Coi chừng nóng.”
Nhìn chén trà Bộ Tiêu rót cho mình, Ngư Vi vốn đã lấy lại bình tĩnh, rốt
cuộc vẫn không nhịn được suy nghĩ có phải đối với người phụ nữ nào anh
cũng chu đáo như vậy không?
Bộ Tiêu thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên cạnh mình mới quay sang trò chuyện
với bạn bè, nhếch mép cười rót rượu ào ào, Ngư Vi cúi đầu nhấp một ngụm
trà, không nóng không nguội, vừa ấm.
Lúc tan tiệc cũng đã giữa khuya, lớp của Ngư Vi đã về trước đó, cả lớp kéo
nhau đi ktv chiến tiếp hiệp hai. Nhóm mấy người trưởng thành này cũng
xem như đã uống xong. Lúc ra cửa, Tôn Linh Linh mượn rượu làm nũng, đứng ỳ trước cổng nhà hàng không chịu đi, muốn Bộ Tiêu đưa cô ta về.
Bộ Tiêu đã sớm bị cô ta phiền chết. Hôm nay, đầu tiên là chạy tới tiệm của anh, đúng lúc Nghi Lam cũng có mặt ở đó, cô ta nghe nói buổi tối nhóm
anh có liên hoan, liền nói muốn đến ăn bữa cơm, bây giờ còn muốn anh đưa về, đúng là nhức đầu.
Anh nhìn Nghi Lam ra hiệu, Nghi Lam là ai chứ, cô nàng lập tức hiểu ngay,
xách Tôn Linh Linh đứng dậy khỏi mặt đất, cười nói: “Đi thôi nước trong
veo, tối nay cô ở nhà tôi đi, tôi sẽ hướng dẫn cho cô cách mở mang vòng
một, cô xem cô bằng phẳng như đàn ông…”
Nhìn thấy nước trong veo đã rơi vào nanh vuốt của cô nàng Nghi Lam, Bộ Tiêu
vô cùng hài lòng, đưa tay vẫy taxi, mở cửa cho Ngư Vi lên, rồi mình cũng đi theo ngồi vào.
“Đầu còn choáng không?” Sau khi đóng cửa lại, câu đầu tiên anh hỏi chính là cô đã bớt say chưa.
Ầm ĩ cả đêm, rốt cuộc đã có cơ hội ở riêng bên cô, Bộ Tiêu nhìn sườn mặt
nghiêng của Ngư Vi đang ngồi sát bên mình, thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ
lắc đầu.
Bộ Tiêu nhích tới phía trước nói với tài xế địa chỉ nhà Ngư Vi, rồi ngã
người ra sau tựa vào thành ghế, cúi đầu lấy hộp thuốc lá, chợt nghe Ngư
Vi cất lời.
“Chú Bộ,” nghe cô gọi Bộ Tiêu xoay qua, nhìn vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh của cô hỏi ra một câu khiến anh dở khóc dở cười: “Chú rất thích trêu hoa ghẹo
nguyệt sao ạ?”