Đỗ Quyên Không Tàn

Chương 7: Chương 7




Trong thẻ chỉ còn tổng cộng khoảng bảy trăm tệ, Ngư Vi rút hết ra, cẩn thận gấp lại bỏ vào cặp sách, rồi rời khỏi ngân hàng đi tới trung tâm thương mại vừa nãy đã hẹn với Miêu Điềm.

Còn năm phút nữa là chín giờ, quanh lối vào trung tâm rất đông người, Ngư Vi nhìn từ xa, chợt hiểu ra vì sao công việc này chỉ cần làm đến trưa đã được trả nhiều tiền công như vậy.

Khoảng mười mấy cô gái, người nào cũng lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, đi giày cao gót đen, trên người mặc bộ đồng phục cô nàng thỏ hồng phần ngực đính sequin lấp lánh, bên dưới là tất lưới đen có thể miễn cưỡng che được phần đùi, không phân biệt tóc ngắn hay dài, đều đeo trên đầu một đôi tai thỏ trắng hồng cao chót vót, hôm nay là thứ bảy, người đi dạo chơi mua sắm liên tục kéo đến, sớm đã vây thành một vòng tròn xung quanh những nàng thỏ để chụp hình, xem náo nhiệt.

“Ngư Vi, mau tới thay quần áo đi!” Miêu Điềm hướng về phía Ngư Vi đang đến gần ngoắc tay liên tục, vừa ngoắc vừa nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Anh Triệu, đây là em gái em, anh xem thử cũng được đúng không?”

Ngư Vi đi tới bên cạnh Miêu Điềm, chỉ thấy anh trai Triệu đeo kính râm hời hợt quét mắt lướt qua mình một cái rồi mất hứng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Quá gầy, có gì mà xem, có điều không đủ người miễn cưỡng cho qua.”

Anh trai Triệu vô cùng khí thế, Ngư Vi nhìn phía sau hắn, có năm sáu người đàn ông mặc đồ tây đen đứng thẳng tắp, sau khi nghe thấy anh trai Triệu ra lệnh cho đàn em cô mới yên tâm đôi chút: “Đợi lát nữa bắt đầu, mọi người phải chú ý cho tôi, cửa trên dành cho ông lớn, chỉ được nhìn không được chạm! Ai táy máy tay chân đánh vỡ mặt! Dám đụng tới người của bất động sản Đế Dương ta, đánh chết!”

Ngư Vi thấy một đám đàn em đồ tây đen giậm chân gân giọng hét to ‘Dạ!’, lúc này mới loáng thoáng hiểu ra, hôm nay mình làm thuê cho một công ty bất động sản giàu nứt vách đổ tường.

Ngư Vi vội vàng đi vào nhà vệ sinh của trung tâm thương mại thay quần áo, đây là lần đầu tiên cô mang giày cao đến mười phân, không ngờ lại có thiên phú như vậy, chỉ tới lui mấy bước đã quen, Miêu Điềm hướng dẫn cô: “Đặt trọng tâm lên đầu ngón chân, đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu đẩy vai về phía sau, quan trọng nhất phải làm chủ đôi chân.” Cũng may, cô chỉ thử mấy bước đã có thể đứng vững.

Nhưng khi Miêu Điềm đưa cho cô một chiếc túi to có in ‘Cao ốc Đế Dương, tôi đến một bộ*’ Ngư Vi nhìn thoáng qua trong túi, nhất thời ngây ngốc, hoàn toàn không biết phải làm sao.

(*Chắc cao ốc này quảng cáo theo bài hiphop “药药!切克闹!煎饼果子来一套!” – “Yo yo! Check it out! Bánh rán trái cây đến một bọc!’)

Trong chiếc túi hai màu đen trắng viền hoa xung quanh, đựng đầy bao cao su bao bì màu đỏ khá chói mắt.

Ngư Vi vốn tưởng là chương trình xúc tiến bán hàng thông thường, đứng giơ bảng hiệu bên ngoài trung tâm mua sắm, hoặc phát tờ rơi quảng cáo gì đó, hoàn toàn không nghĩ tới là phát thứ đồ này.

“Chị Điềm, hay cho em giơ bảng hiệu đi.” Ngư Vi nhất thời có chút bối rối.

“Hôm nay không cần người giơ bảng hiệu, haizz, em xấu hổ gì chứ? Không phải chỉ phát áo mưa thôi sao.” Miêu Điềm liếc cô một cái: “Bên cạnh còn có nhân viên bảo vệ, ai dám chạm vào em thì em la lên, sợ gì chứ!”

Ngư Vi nghĩ ngợi một lúc, rất nhanh đã thông suốt, nếu không phải phát thứ đồ này, sao có thể được trả nhiều tiền như vậy, đã cần tiền thì còn so đo những thứ này làm gì?

Trước khi bắt đầu đi phân phát, cô đứng sau lưng Miêu Điềm, nghe cô ấy và anh trai Triệu nói chuyện phiếm, anh trai Triệu sắc mặt thần bí hạ thấp giọng nói với các cô nàng thỏ: “Ngàn vạn lần đừng có dùng đó, tôi nghe nói mấy cái này đều bị người ta đâm thủng lỗ….”

“Ha ha ha, ai mà thất đức dữ vậy!” Miêu Điềm cười đến nội thương.

Bọn họ hàn huyên tán gẫu, nội dung càng lúc càng đen tối, còn nói những từ rất quái lạ, Ngư Vi tự thấy mình trưởng thành sớm vậy mà một chữ nghe cũng không hiểu, chỉ có thể đứng một bên làm cảnh.

Các hoạt động bắt đầu, khởi động bằng màn chơi nhạc âm thanh vang dội, tiếp theo là nhảy múa trình diễn vũ đạo, cuối cùng rốt cuộc cũng đến lượt các cô nàng thỏ ra sân, Ngư Vi cố gắng chịu đựng đứng giữa đám đông vây quanh bắt đầu phát bao cao su.

Thực tế, việc phát thứ này mới đầu rất khó khăn, Ngư Vi chỉ cầm trên tay đã thấy khổ sở, đưa đến tay người ta càng không thoải mái, nhưng dần dần cũng cảm thấy đỡ hơn. Thỉnh thoảng cô bị từ chối, còn bị mắng mấy câu ‘đạo đức suy đồi’ này nọ, tệ nhất, có người đàn ông cầm lấy, sau đó còn hỏi Ngư Vi có bán mình không, bao nhiêu một đêm, nét mặt Ngư Vi phẳng lặng như nước, bình thản trừng mắt im lặng nhìn hắn ta, hắn ta thấy vậy biết điều bỏ đi.

Thời tiết tháng mười một, tuy ban ngày nhưng trời vẫn rất lạnh, bộ đồ Ngư Vi đang mặc trên người không che phủ được cơ thể, cô cảm thấy chân tay lạnh cóng, phát xong một hộp nhỏ màu đỏ, lại đứng giậm giậm chân một lúc, chỉ có thể đi tới đi lui nhiều hơn để làm ấm cơ thể.

Kết quả lúc cô đang cúi đầu xoa xoa hai tay, thì nhìn thấy một đôi giày nam đế bằng màu đen, khi phát thứ này cho người ta Ngư Vi đều cúi đầu, vì vậy liền lấy trong túi ra một cái đưa tới, líu ríu nói câu quảng cáo: “Cao ốc Đế Dương, tiên sinh đến một bộ!”

Cũng giống phần lớn những trường hợp cô gặp nãy giờ, đối phương im lặng trầm mặc, chỉ duỗi tay nhận món đồ cô đưa, nhưng sau đó cứ cầm mãi như vậy, không rời đi.

Lúc này Ngư Vi mới ngẩng đầu lên, kết quả trong nháy mắt hai chân cô dính chặt vào mặt đất đông cứng hệt như bị người ta đổ xi măng.

Đôi mắt đen mở to hoảng hốt, khóe mắt ngân ngấn tựa làn sương mỏng, Ngư Vi há hốc miệng như bị người ta vặn xoắn dây thanh quản, xiết chặt cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng hít hở nặng nề, thoáng chốc cả khuôn mặt đỏ bừng lên dường như tất cả máu đều chảy ngược đổ dồn về đó.

Lòng tự trọng tựa chiếc lá nhỏ trong cơn gió xoáy quật rơi rụng tả tơi, hóa thành vũng lầy, bị người ta giẫm đạp dưới chân, Ngư Vi chỉ hy vọng xoay chuyển được giờ khắc này, cô có thể đánh mất tự tôn trước bất kỳ ai, chỉ duy nhất không phải trước mặt anh.

Bộ Tiêu im lặng đứng trước mặt cô, trong tay vẫn đang cầm hộp bao cao su màu đỏ cô vừa đưa tới, đôi mắt sâu đen thăm thẳm như bóng đêm, dường như tất cả ánh sáng trong đôi mắt đó đã đặt hết lên người cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh không cười, khi anh nghiêm túc, tĩnh lặng đến tột cùng, ánh mắt thâm trầm, không một tiếng động nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm cô.

Xung quanh người đến người đi, âm thanh ồn ào huyên náo, nhưng trong thế giới của Ngư Vi khoảng khắc này tất cả đều bị nhấn chìm im bặt.

Nghĩ đến câu quảng cáo vừa nói với anh, cảm giác xấu hổ tràn ngập cơ thể, lúc này cô cảm thấy đúng là sống không bằng chết.

“Cháu trốn học, chạy ra đây phát bao cao su?” Bộ Tiêu đưa tay nhíu nhíu cặp chân mày kiếm anh tuấn, cất giọng nói: “Ăn mặc hở hang như vậy sao.”

Ngư Vi cảm thấy dường như toàn bộ năng lượng của cơ thể đã bị rút sạch, huyết áp thoắt cái tăng vọt, lúc này miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Thiếu tiền sinh hoạt, tới tìm chú.” Ánh mắt Bộ Tiêu như phát hỏa nhìn Ngư Vi chằm chằm, anh không lặp lại câu hỏi, chỉ phát âm từng chữ rất rõ ném ra một câu khẳng định như vậy.

Nếu hai chữ ‘thiếu tiền’ như gai nhọn bất ngờ đâm Ngư Vi một nhát, thì mấy chữ ‘tới tìm chú’ tiếp theo sau đó lại như mũi dao đâm thẳng trái tim cô.

Cô sẽ không bao giờ đến tìm anh vì thiếu tiền…

Vì, cô thích anh.

Nhưng khi nghe những lời anh nói, Ngư Vi bỗng trấn tĩnh lại, không sai, mặc y phục thỏ hồng phát bao cao su trên đường bị anh nhìn thấy, đây không phải điều khủng khiếp nhất, đối với cô đáng sợ nhất là khi gặp chút khó khăn liền đi tìm anh, mở miệng nhờ anh giúp đỡ, nếu vậy, cả đời này cô chỉ có thể hèn mọn nhỏ bé ngắm nhìn anh mãi tận xa tít trên cao mà thôi.

Khi bạn luôn cúi đầu trước một người, bạn không có tư cách để hâm mộ người đó.

Khi bạn cúi đầu quá lâu, bạn mãi mãi không bao giờ có thể cùng người đó sóng đôi.

Ngư Vi mấp máy đôi môi khô nứt, âm thanh nhẹ hẫng, nói đến nửa câu sau giọng nói có chút bướng bỉnh: “Cháu thiếu tiền, nhưng tự mình gánh vác được.”

Câu nói kia tựa sức nặng ngàn cân, để nói ra những lời này, Ngư Vi gần như tự nghiền nát răng mình.

Bộ Tiêu nghe cô nói vậy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến tột cùng của cô, nhất thời không biết nên nói gì, trên tay vẫn đang cầm hộp bao cao su cô vừa đưa cho, tình cảnh buồn cười như vậy nhưng lúc này tâm trạng anh cứ lên xuống chập chờn không sao ổn định được.

Đúng là một bé con kỳ lạ….Đau đầu nhất là, anh vậy mà lại hoàn toàn hết cách với cô.

Bộ Tiêu nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, lúc anh ngước mắt nhìn lên, lại thay bằng vẻ mặt như cười như không trước đó, thần sắc chẳng rõ vui buồn tức giận nhìn Ngư Vi, dường như có phần trầm mặc ngỡ ngàng.

Ngư Vi thấy vẻ mặt Bộ Tiêu như vậy, sợ anh giận, nên chậm rãi giải thích: “Bình thường, cháu và Ngư Na đã nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ ông nội Bộ, không lý gì còn tìm chú hỏi tiền, nếu cháu đã đồng ý nhận công việc làm thêm này, cũng không lý gì chỉ mới làm một nửa liền bỏ ngang không làm tiếp, đợi đến trưa cháu làm xong việc nhận tiền rồi, cháu sẽ đi về. Chú không cần lo lắng, ở đây rất an toàn…”

Bộ Tiêu nghe cô liệt kê đâu đó một cách logic, dáng vẻ rất nguyên tắc, hơn nữa nét mặt cô còn nghiêm túc đến vậy, thế mới biết, ngay cả một đứa trẻ anh cũng quản không xong.

“Vậy chú ở trong xe đợi cháu, làm xong việc đi ăn cơm với chú được không?” Bộ Tiêu nhíu mày.

Ngư Vi nghe thấy anh đột nhiên thay đổi âm giọng, khá ngạc nhiên: “Nhưng lát nữa, cháu còn phải đến một nơi….”

“Cháu muốn đi đâu, chú lái xe đưa đi.” Không đợi cô nói xong, Bộ Tiêu trực tiếp cắt ngang lời cô, hơn nữa những lời này không phải hỏi ý kiến mà hoàn toàn là ra lệnh, ánh mắt anh lúc này khá nghiêm túc.

“Dạ, cảm ơn…” Ngư Vi không biết nên nói gì, chỉ có thể nói cảm ơn, sau đó lại cảm thấy chưa đủ, rất ngoan ngoãn gọi thêm: “…chú Bộ.”

Bộ Tiêu đang định thả cho cô đi muốn làm gì thì làm, bỗng nghe thấy cô gọi mình ‘Chú..’, biết được kỳ thực bé con này đang tỏ ra đáng yêu, có ý xin mình tha thứ, không giống như cái ‘dằm xương cá’ vừa rồi, cắm trong cổ họng người ta, nuốt không được, nhổ không xong.

Anh lướt mắt một vòng quanh mấy cô nàng thỏ mặc đồ hở hang và mấy tay vệ sĩ mặc âu phục đen kia, sau đó ra khỏi cổng trung tâm mua sắm, đi về hướng xe mình.

******

Xe Bộ Tiêu đậu ở ven đường.

Ngư Vi vừa làm việc, vừa nhìn chiếc Audi màu đen kia, từ xa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ anh ngồi trong xe hút thuốc, lòng cô luôn cảm thấy băn khoăn lo lắng, sợ vừa rồi mình quá bướng bỉnh khiến anh tức giận.

Sau bao vất vả cuối cùng công việc cũng kết thúc, Ngư Vi vội vàng thay đồng phục học sinh, trả bộ đồ thỏ hồng lại cho anh trai Triệu, nhận tiền xong, cẩn thận kiểm tra lại năm trăm tệ, thấy không phải tiền giả và không bị rách, liền cất kỹ vào cặp, sau đó tạm biệt Miêu Điềm.

“Có người tới đón em hả?” Miêu Điềm cố ý kéo âm cuối thật dài hỏi cô, cô nàng đã sớm nhìn thấy chiếc Audi màu đen đậu xa xa ven đường, một người đàn ông tựa người trong xe hút thuốc đợi Ngư Vi, vì khoảng cách khá xa chỉ có thể thấy được một phần góc cạnh gương mặt, nhưng chỉ cần thoáng qua đã biết đối phương rất anh tuấn, trong lòng không khỏi hiếu kỳ: “Bạn trai em sao?”

Ngư Vi nhìn cô ấy lắc đầu, cũng không biết nên giải thích thế nào, liền vẫy vẫy tay tạm biệt Miêu Điềm, rồi đi về hướng xe Bộ Tiêu đang đậu.

Sau khi cô đi rồi, Miêu Điềm mới cảm thấy có lẽ đúng như Ngư Vi nói, nếu cô bé thật sự có một người bạn trai như vậy, sao phải đến đây làm loại việc mất mặt này.

Ngư Vi ngồi trên xe, sau khi cài chặt dây an toàn, mới phát hiện tâm trạng Bộ Tiêu thật sự không giống thường ngày, lúc lái xe anh không nói gì, chỉ đặt hai tay trên vô lăng tập trung nhìn phía trước.

Cả một quãng đường trầm mặc không ai nói tiếng nào, bầu không khí rất kỳ lạ, cũng may nhà hàng Bộ Tiêu muốn dẫn cô đến khá gần, chỉ mất hơn mười phút lái xe, lúc đi tới trước cửa nhà hàng, Bộ Tiêu dừng xe bảo Ngư Vi xuống trước, còn anh đậu xe xong sẽ tìm cô.

Ngư Vi ngoan ngoãn nghe lời đưa tay định mở cửa, nhưng khi vừa chạm tay vào, khóe mắt vô tình lướt qua cái hộp bao bì màu đỏ bị tùy ý ném ở hộc để đồ phía trước, cô bất chợt nhớ ra chuyện gì đó.

Ngư Vi rút tay về, xoay lại nhìn Bộ Tiêu nhẹ nhàng nói: “Chú Bộ.”

Bộ Tiêu vừa dừng xe, vẫn chưa tắt máy, nghe cô gọi anh khẽ nghiêng mặt qua, ánh mắt đen láy nhìn cô, cứ im lặng ngắm nhìn cô như vậy, kể từ lúc lên xe đến giờ, đây là câu đầu tiên cô mở miệng.

“Cháu nghĩ nên nói với chú, đừng dùng cái đó, bên trên bị người ta đâm thủng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.