Độ Sâu Của Tình Yêu

Chương 13: Chương 13




Tô Tiểu Miêu cảm thấy rất nhiều móng vuốt đang vây quanh gãi gãi mình.

Ngứa ah, thật ngứa quá ah.

Bệnh nghề nghiệp của phóng viên lại trỗi dậy, dây thần kinh mê tin đồn đang hưng phấn không thể trấn áp được.

Đường Kính nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt rối rắm muốn hỏi lại không dám nói của cô, không nhịn được giật giật môi.

“Em muốn biết cái gì thì hỏi đi.” Với cá tính của cô mà để nghẹn thì sẽ nghẹn chết mất.

“Thật chứ?” Tiểu Miêu lập tức vui sướng phát điên, một đống vấn đề tự nhiên tuôn ra ào ào: “Nhà các anh gây dựng bao nhiêu năm rồi? Người gây dựng là ai thế? Đàn em của Đường gia có phải đều rất đẹp trai không? Xã hội đen có phải là đám người suốt ngày uống rượu hít thuốc phiện và chơi gái không? Bây giờ có phải đều thành tập đoàn hóa rồi không?”

“…”

Đường Kính thật sự không nhịn nổi nữa, nâng tay cốc cô một cái: “Em có thể bậy bạ hơn nữa không!”

Tiểu Miêu ôm đầu, hỏi một vấn đều có tính kiến thiết nhất với mình: “Anh có hít thuốc phiện không?”

Đường Kính nghiến răng: “… Em thấy anh giống dạng người dùng thuốc phiện sao?”

Ách…

Quả thật không giống.

Bộ dáng sạch sẽ của anh giống nhân viên cao cấp mới đúng.

Tiểu Miêu tò mò: “Vậy nhà anh buôn lậu thuốc phiện?” Trong điện ảnh đều diễn như vậy mà.

Đường Kính suy nghĩ, cân nhắc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Có giao dịch về phương diện này, nhưng đều là đơn hướng.”

“Vì sao gọi là đơn hướng?”

“Có nghĩa là, chỉ làm ăn với khách hàng nước ngoài, không có trong nước, về phương diện này Đường gia chỉ giao dịch ở nước ngoài, không làm trên thị trường trong nước.”

“Oa…” Tiểu Miêu trợn to mắt, rất là cảm thán: “Chủ ý của ai thế? Yêu nước quá nhỉ!” Chủ nghĩa đế quốc không ngừng chuyển thuốc phiện vào dân tộc Trung Hoa ta, làm bao nhiêu người nghiện, bây giờ chúng ta lại không ngừng tống nó về. Ừm, giao dịch đơn hướng đúng là ý kiến hay, người nghĩ ra chủ ý này hẳn là học rất tốt lịch sự cận đại Trung Quốc rồi.

Đường Kính chậm rãi nói một cái tên: “Đường Dịch…”

“Thần tượng!” Tiểu Miêu giơ ngón tay cái lên.

“…”

Đường Kính bỗng nhiên cảm thấy, nói chuyện về Đường gia với cô đúng là quyết định không sáng suốt, rõ ràng cô đang dẫn đường cho thanh niên trượt chân đi ra…

Tiểu Miêu thực sự vô cùng hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào. Nghĩ tới Đường Dịch từng đọc sử Trung Quốc, Tiểu Miêu không nhịn được ghé sát tai Đường Kính, thần bí hỏi: “Anh Dịch từng đọc sách chứ… ?”

“…”

Trán Đường Kính lăn xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.

“Tô Tiểu Miêu, có phải em nghĩ Đường gia toàn bọn thật học?”

“Không phải, không phải.” Cô đáp rất đương nhiên: “Chắc là trình độ tiểu học.” Trong điện ảnh toàn là vậy, xã hội đen thôi mà, có thể cầm dao chém người là được, học văn hóa để làm gì, có phải đi xây dựng đất nước gì đâu.

Đường Kính bất đắc dĩ dừng lại thao tác trên bàn phím, tầm mắt dời khỏi màn hình máy tính, nhìn vẻ mặt đương nhiên của cô, anh chậm rãi mở miệng: “Anh có thể nói cho em, bằng cấp của Đường Dịch… không thấp.”

“Ồ, trình độ gì thế?” Khẩu khí rất là vô tư ~~~

“Luật pháp quốc tế, kinh tế học và bác sĩ.”

“Đường Dịch?”

“Đúng, hừ ~” thực cao ngạo hừ một tiếng ~

“Trường gì?” Dùng tiền mua không tính nhé.

“Ivy League XX%^&*…” Một chuỗi dài toàn tiếng nước ngoài ~~

Ivy League gồm tám trường đại học danh tiếng: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Harvard, Đại học Cornell, Đại học Yale, Đại học Princeton, Đại học Pennsylvania và Đại học Darmouth. Đây là những đại học hàng đầu nhưng cũng có đầu vào “khó nhằn” nhất nước Mỹ.

“…”

Khụ một tiếng, Đường Kính sờ sờ bộ mặt si ngốc của cô vợ, an ủi cô: “Thế nên, lưu manh bây giờ đều rất có văn hóa. Cô bé ngốc ạ, thế giới người lớn không phải đơn giản như em tưởng tượng đâu …”

Tiểu Miêu trở về từ trạng thái si ngốc, bỗng nghĩ tới một vấn đề mấu chốt khác, hai mắt xám ngắt nhìn anh hỏi: “… Thế bằng cấp của anh là gì?”

Đường Kính nở nụ cười.

“Em có chắc mình muốn biết không?” Anh sờ sờ cằm, lo lắng thay cô, nói: “Anh cảm thấy, vì nghĩ đến lòng tự trọng của em, em vẫn không nên biết thì tốt hơn.”

“Đừng, đừng nói nữa… Em không muốn biết …”

Cô chỉ có bằng cử nhân chính quy của “211 công trình”… Chênh lệch quá lớn ngay trước mặt thế này, cô thật sự không chịu nổi đả kích đó…

“211 công trình” là chương trình về các trường đại học của Trung Quốc, Tiểu Miêu tốt nghiệp một trong số những trường ấy, chỉ là trường trong nước thôi.

Đường Kính chợt nghĩ tới điều gì đó, ngữ khí có chút nghiêm túc: “Gần đây em đi tìm Đường Dịch?”

“Không đâu ~~~” phủ định cực nhanh ~~

“…”

“Được rồi, em thừa nhận, đi tìm anh ấy một lần…”

“…”

“Được rồi… Không chỉ một lần… mà còn cộng thêm một vài lần đằng sau nữa…”

“…”

Tiểu Miêu chột dạ: “Này này, em đã khai báo thành khẩn rồi mà, anh đừng nhìn em như thế được không…” Ánh mắt kia của anh không phải ánh mắt mà người chồng nên có nhé, quả thực vô cùng giống ánh mắt của công an cảnh sát hỏi cung phạm nhân ấy.

Đường Kính bất đắc dĩ, ôm thắt lưng cô, giọng điệu thật thất vọng: “Anh đã từng nói với em rồi, không có việc gì thì đừng dây dưa quan hệ với anh ta, không tốt cho em đâu.”

Tiểu Miêu hắc hắc cười: “Sợ em coi trọng anh ấy chứ gì?”

“Không sợ.”

Tiểu Miêu suy sụp cúi mặt: “Khẳng định như vậy sao? Thế nếu anh ấy coi trọng em thì làm sao bây giờ?”

Đường Kính nhìn cô, vô cùng thành thật nói cho cô một sự thật tàn khốc: “Dựa vào hiểu biết của anh về Đường Dịch, dựa trên ánh mắt của anh ấy, chắc chắn em là loại người anh ấy chướng mắt nhất …”

“…”

Tiểu Miêu nhăn mặt.

Đả kích này thật ghê gớm, cố gắng kìm nén, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Vậy sao anh không cho em đi tìm anh ấy?”

Đường Kính trầm mặc một lát.

Một lúc sau quyết định ăn ngay nói thật: “Anh ấy không phải người bình thường.”

“Không được bắt nạt anh Dịch!” Đạo đức chính nghĩa nổi lên ~~~

“Anh ta không bắt nạt anh là tốt lắm rồi.”

“Ách…”

Tiểu Miêu lí nhí hỏi: “… Hai anh không phải do một mẹ sinh ra?”

Anh đơn giản “Ừ” một tiếng.

“Ồ ~~ hiểu rồi, hiểu rồi ~~ “

Tô Tiểu Miêu ra vẻ cực kỳ hiểu biết, vỗ vỗ vai anh, trong mắt có điểm đồng tình: “Nhất định là anh phải chịu rất nhiều ấm ức ở Đường gia…”

Rõ ràng là một bản bé trai là nhân vật chính của truyện cô bé lọ lem. Chả trách anh lại không thích anh trai mình.

Đường Kính phi thường buồn bực: “Trong đầu em nghĩ cái gì vậy…”

Xoay đầu cô lại, Đường Kính nói lời thấm thía: “Em phải nghe lời, không được tiếp cận người đó… . Em đã thấy người bình thường nào mà sáu tuổi đã sai khiến sát thủ làm việc chưa? Em đã thấy người bình thường nào mà tám tuổi đã dùng chính thân thể mình để thử nghiệm độc tố của cá nóc chưa? Em đã thấy người bình thường nào mà mười tuổi đã dùng thuốc phiện để thí nghiệm xem nó có làm mình mất khống chế không chưa? … Đó chính là một loại sinh vật không bình thường, em từng thấy chưa?”

“…”

Lúc này Tiểu Miêu đã hoàn toàn sợ hãi.

Thật lâu thật lâu sau, Tiểu Miêu mới bộc phát ra một câu cảm thán: “Đất nước của chúng ta, thật sự là đất rộng của nhiều, ngọa hổ tàng long a…” (Ngọa hổ tàng long: ý chỉ nhân tài nhiều nhưng đều ẩn dật.)

“Được rồi được rồi, đi ngủ thôi.”

Đường Kính lười nói chuyện thêm với cô, nhìn bộ dáng lười biếng nằm bò trên bàn không chịu động đậy của cô, Đường Kính bất đắc dĩ bế cô lên lầu.

Đặt cô lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô.

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm?”

“Vâng,” dính chặt lấy cái giường, bỗng thấy cả người mệt mỏi, cô buồn ngủ mông lung đáp: “Phải theo dõi vụ buôn lậu vũ khí…”

Đường Kính giật mình.

Anh không nói gì, cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, hôn hôn lên trán cô, nói tiếng ngủ ngon rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Anh đi vào thư phòng, cầm lấy điện thoại di động, màn hình hiện lên dòng báo hai cuộc gọi nhỡ, đều là Hạo Thư gọi cho anh. Vừa rồi nói chuyện với cô, nên cũng không có tâm tư nghe máy.

Ấn nút gọi, trợ lý của anh lập tức nghe máy.

“Chuyện tôi muốn điều tra, thế nào rồi?”

“Kính thiếu, điều tra xong rồi. Ngày mai Đường gia có một vụ buôn bán vũ khí, nhưng chỉ phụ trách vận chuyển thôi, không phải do Đường gia tự làm, đối phương là bạn bè làm ăn với Đường gia, muốn nhờ Đường gia giúp đỡ, Dịch thiếu không có hứng thú với chuyện này, nhưng ngoài mặt cũng không nói gì. Bạch đạo cũng biết chuyện, có lẽ là ý định của Dịch thiếu, muốn để hai bên xâu xé nhau, anh ấy là ngư ông đắc lợi.” (Bạch đạo ngược lại với hắc đạo – xã hội đen.)

Trên môi Đường Kính nở một nụ cười quỷ dị.

Quả nhiên, là phong cách của Đường Dịch.

“Mặt khác, bạch đạo muốn làm náo động trong giới truyền thông, muốn phối hợp với truyền thông, cho nên trong danh sách nhận nhiệm vụ lần này có tên Tô tiểu thư…”

“Đã biết,” anh thản nhiên ra lệnh: “Anh gọi điện thoại cho giới tin tức, nói với bọn họ, gạch bỏ tên Tô Tiểu Miêu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.