CHƯƠNG 19 THỦ VỌNG GIẢ
(Người canh gác)
Vấn đề Bạch Tử Thạch hỏi hai người đều có chút ngơ ngác, Vincent lại càng trên dưới đánh giá Bạch Tử Thạch một cái, khó hiểu trong mắt làm cậu nhịn không được sờ sờ mặt mình, có chút không rõ lắm.
“Bạch, ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao? Nói đi, ngươi thật sự là người trên đại lục này sao?” Bích Khê cảm giác mình một ngày nay trải qua việc thấy Bạch Tử Thạch cái gì cũng không biết đã rất bình tĩnh rồi, nhưng khi mỗi lần cậu đưa ra một cái vấn đề, Bích Khê mới hiểu được, thật ra sự bình tĩnh của mình còn có thể tiến hóa thêm một tầng.
= =. . . Bạch Tử Thạch toàn thân cứng đờ, sau đó yên lặng quay đầu —- Bích Khê, ngươi đoán đúng rồi, lão tử là khách từ ngoài hành tinh tới.
Được rồi, kỳ thực nếu như mình thật sự lại hỏi tiếp những câu không đầu óc như thế này, không bị người ta cho là ngu ngốc, thì cũng là một dạng đáng thông cảm nào đó. Bạch Tử Thạch đưa tay sờ sờ mũi, nhớ lại các loại phim truyền hình quỷ quái gì đó và tiểu thuyết xuyên việt, sau đó ngẩng đầu, ngẩng lên khuôn mặt nhìn hai người trước mặt, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng mờ mịt, khóe miệng cong xuống hàm chứa chút khổ sở: “Cái kia. . . thật ra. . . Rất nhiều chuyện trước lúc ta bị thương, ta cũng không nhớ rõ lắm. Ta ngay cả nhà ở đâu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ người nơi đó rất ít, mọi người cũng không hay giao lưu trao đổi lắm. . .”
Vincent ngẩn ra, cảm thấy tiểu á thú nhân trước mắt luôn luôn vui vẻ bây giờ lại giống như cởi bỏ lớp áo ôn hòa bên ngoài, đôi vai mảnh khảnh có chút sụp xuống, trong đôi mắt vô cùng đen nhánh y như cực phẩm Mặc Phỉ ánh lên một ít buồn bã và khổ sở, mặc dù nhắc tới chuyện mất trí nhớ làm cho người ta thổn thức này nhưng vẫn cố gắng làm cho mình nhìn qua không hề bi thương, bộ dạng giả vờ kiên cường này tựa như một cái kim thật nhỏ nhẹ nhàng đâm vào lòng hắn một cái, không quá đau, nhưng cứ đâm đâm làm cho người ta không thoải mái. Hơn nữa, nghe những lời này, cuộc sống của Bạch Tử Thạch tựa hồ không hề giống như suy nghĩ của mình, Bích Khê cũng không phải a cha của cậu, cậu còn chịu qua thương tích, có thể tạo thành mất trí nhớ thì thương tích hẳn cũng không nhẹ đi, chuyện gì mà lại để cho một cái á thú nhân đáng lẽ phải được bảo vệ tốt lại bị thương đây? Trước đây cậu rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào? Mặc dù cũng không muốn đem thân thế của Bạch Tử Thạch nghĩ thành thê thảm như vậy, nhưng Vincent vẫn nhịn không được cảm thấy, Bạch Tử Thạch trước kia nhất định ăn rất nhiều đau khổ.
Trong lúc nhất thời giống như là nhịn không được, Vincent vươn tay xoa xoa đầu cậu, khi bàn tay to tương đối thô ráp vừa tiếp xúc đến cái đầu tóc đối với Bạch Tử Thạch mà nói đã là nửa năm chưa từng cắt, tóc đã dài qua cả tai, hắn đã bị cái cảm xúc mềm mại, trơn mịn đến bất khả tư nghị này làm rung động. Tại sao có thể mềm mại và trơn mịn như vậy. . . Nắm trong tay giống như nắm một vũng nước vậy, giống như khẽ dùng sức là nó có thể dễ dàng chảy mất khỏi lòng bàn tay. Cảm giác tốt đẹp cùng thoải mái này, làm Vincent để mặc tay của mình đặt ở trên đầu Bạch Tử Thạch một hồi lâu.
Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy trên đầu hơi nặng, có một loại cảm xúc ấm áp, không giống với cảm giác Lan Gaia và Bích Khê xoa đầu cậu, cái xoa của Vincent làm cậu cảm thấy được đối đãi vô cùng cẩn thận, rất quý trọng. Mặc dù cảm giác này rất tốt, nhưng. . . đầu của nam nhân, thắt lưng của nữ nhân không được sờ a! ! ! Trước kia lúc Lan Gaia và Bích Khê làm thế, Bạch Tử Thạch cho dù trong lòng không được tự nhiên, không thích, cũng vẫn không nói gì. Song, cái dáng vẻ này của Vincent lại làm cho đáy lòng cậu đột nhiên xông lên một xung động mãnh liệt. . . Đột nhiên muốn tùy hứng một chút. Bạch Tử Thạch lập tức đưa tay phải lên muốn đem cái tay đặt trên đầu cậu lấy xuống, song sau khi gắng sức, cậu. . . ||≧皿≦ )~~.
Một tay, thế mà không kéo được. . . Vì vậy Bạch Tử Thạch lặng lẽ đưa thêm một tay lên, hai tay cùng nhau gắng sức, bàn tay trên đầu cuối cùng cũng rời khỏi vị trí của nó, cậu ngẩng đầu nhìn Vincent, vừa chỉ chỉ đầu của mình, vừa trịnh trọng cảnh cáo: “Nơi này, không thể đụng vào!”
Vincent bị lực đạo như con mèo nhỏ của Bạch Tử Thạch kéo một cái, mặc dù không có cảm giác gì lớn, nhưng dầu gì cũng hiểu rõ ý tứ của cậu, rất nghe lời dựa theo sức kéo của cậu đem tay của mình hạ xuống. Nhìn ánh mắt căm tức của cậu nhìn mình, nghe ngữ điệu có chút cậy mạnh của cậu, một chỗ nào đó trong lòng bỗng nhiên có chút hài lòng, tiểu đông tây này, vẫn là thời điểm tràn đầy sức sống nhìn thuận mắt hơn, vì vậy hắn cúi đầu nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp khẽ cong, xem ra rất vui vẻ.
Bích Khê nhìn hành động giữa Bạch Tử Thạch và Vincent, trên mặt đầu tiên là khẽ dừng một chút, sau lại cảm thấy một loại cảm giác vui mừng dâng lên, cho đến nay, cảm giác mà Bạch đem lại cho hắn đều rất xa cách, mặc dù cậu thật nhu thuận, chưa từng có yêu cầu bốc đồng gì, đối với mình cũng rất cung kính và lễ phép, nhưng bộ dáng này của Bạch lại thiếu hụt cảm giác chân thật, giống như trong không khí có một tầng gì đó không thấy được, ngăn cách cậu khỏi thế giới này. Cho dù khi cậu có cố gắng thử dung nhập vào cuộc sống, thì loại cảm giác ngăn cách này cũng thủy chung không tản đi.
Bây giờ trên người cậu mới thật sự thêm một chút khí tức làm người ta thật sự gần gũi. Bích Khê vẫn luôn muốn có một hài tử xinh đẹp khả ái như thế nên đem khá nhiều sủng ái đặt lên một hài tử mới đến nơi này không lâu, Bạch tình cảnh của cậu rất dễ khơi dậy lòng thông cảm của á thú nhân ôn nhu này, hắn ôm rất nhiều thiện ý tới chiếu cố đứa bé này, không chỉ là bởi vì a cha giao phó, càng nhiều hơn chính là Bích Khê cũng thật sự rất thích cái hài tử lẻ loi một mình nhưng vẫn tích cực sống này.
Bây giờ, Bạch có thể buông tâm đối với một người làm ra hành động tương tự làm nũng cùng bốc đồng như này, thật sự là rất tốt .
Bích Khê tự mình vui mừng trong chốc lát, giương mắt nhìn sắc trời một chút, tiến đến cắt đứt hành động giữa hai người: “Sắc trời không còn sớm, Bạch, chúng ta cần phải về. Về vấn đề ngươi hỏi, có thể đợi đến lúc ăn cơm xong rồi hãy nói, vấn đề kia rất phức tạp.”
Bạch Tử Thạch nhìn thời gian một cái, cũng đúng, đã sắp sáu giờ chiều, bỗng nhiên cậu nhớ tới một việc: “A – Bích Khê, mao liêu của ngươi!”
Bích Khê ôn nhu cười cười: “Ta ở chỗ của Owen có tủ chuyên dụng, hắn sẽ giúp ta cất vào.”
Bạch Tử Thạch hiểu rõ gật đầu: “Vậy chúng ta trở về thôi.” Cậu quay đầu nhìn Vincent một cái, chần chờ một lát, trong lòng có chút muốn mời Vincent ăn một bữa cơm, dù nói thế nào, thú nhân này, đã giúp mình hai lần, thế nhưng. . . dù sao kia cũng không phải là nhà của mình.
Bích Khê tựa hồ nhìn thấu cậu đang suy nghĩ gì, cho nên lên tiếng mời: “Vincent nếu như không có chuyện gì gấp, có muốn tới nhà ta ăn một bữa cơm không? Bạch cho tới nay cũng không có bằng hữu nào, nếu như không ngại, hôm nay có thể trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy không?”
Mặc dù chuyện bị xem như tiểu hài tử cô đơn muốn người ở cùng làm cho Bạch Tử Thạch rất không thoải mái, nhưng nếu như Vincent có thể tới ăn cơm thì cũng vẫn rất tốt. Vì vậy Bạch Tử Thạch cũng chỉ làm như mình không nghe thấy nửa câu sau, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Vincent.
Bị tiểu đông tây kia dùng một đôi mắt đen nhánh ẩm ướt chờ đợi nhìn, dù Vincent là dạng người cứng rắn, tâm cũng nhịn không được nhu mềm nhũn ra, hắn gật đầu: “Vậy thì phiền toái các ngươi.”
Bạch Tử Thạch đối với câu nói này của Vincent hết sức hài lòng, song câu nói còn mang ý cười tiếp theo của Bích Khê làm Bạch Tử Thạch thiếu chút nữa dưới chân lảo đảo: “Nơi này cách nhà ta còn rất xa, Bạch thân thể cũng không tốt lắm, hôm nay còn bị thương, Vincent, nếu như ngươi không ngại, có thể. . .”
Bạch Tử Thạch dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết câu Bích Khê chưa nói xong có ý gì, ‘có thể cõng hay không’. . . Không, là ‘có thể ôm cậu ấy hay không’. . .
Có thể hay không. . . Đương nhiên không thể! Gia mặc dù trong mắt các ngươi là tiểu hài tử, là á thú nhân, nhưng ở trong lòng, gia vĩnh viễn vẫn là đàn ông thuần khiết!
“Không cần, ta có thể. . . A ——” song, Bạch Tử Thạch quên, ở trước mặt Vincent, rất nhiều thời điểm và hoàn cảnh đều không phải do cậu khống chế, lời cự tuyệt còn chưa nói hết, đã bị Vincent chặn ngang ôm lên, cả người vững vàng ổn định trong ngực thú nhân, ngay cả vị trí cũng được điều chỉnh rất thoải mái.
Bạch Tử Thạch tức giận đâm đâm ***g ngực Vincent: “Uy, thả ta xuống, ta có thể đi! Ta nói, ngươi không thể không trưng cầu sự đồng ý của ta như vậy. . . Thả ta xuống!”
Vincent cúi đầu nhìn Bạch Tử Thạch sắc mặt vốn tái nhợt cuối cùng nhuốm chút đỏ ửng, đối với bộ dạng hoạt bát này hắn rất hài lòng, căn bản cũng không đáp ứng yêu cầu của cậu, trong mắt hắn, cái này giống như một tiểu hài cự nự cậy mạnh.
Thấy Vincent không để ý tới cậu, Bạch Tử Thạch tức giận hơn, tay nắm thành nắm đấm, trực tiếp đập lên. Tê —— cậu thu hồi tay bị đập đau, cau mày vẫy vẫy tay, thú nhân này ăn cái gì lớn lên, da thịt cư nhiên cứng như thế! Vũ lực trấn áp không được, Bạch Tử Thạch đổi một loại nhẹ nhàng hơn như: “Vincent, ngươi thả ta xuống đi, ôm nhiều mệt a. . .” Mấu chốt là lão tử bị người một đường ôm thế này, nhiều người đều nhìn thấy, mất hết thể diện a a a a! ! !
Vincent thấy cậu làm đau bản thân mình vẫn còn lăn qua lăn lại, trực tiếp dừng bước lại, ở trên mông Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng đánh một cái: “Không nên nháo.”
Trên mông bị đánh một cái không nặng không nhẹ khiến Bạch Tử Thạch trực tiếp hóa đá, đánh đòn. . . Thú nhân này cư nhiên đánh mông cậu! Còn có ‘không nên nháo’ là có ý tứ khỉ gì, ý tứ – khỉ – gì? ! Sát. . .
Bất quá, cứ như vậy, Bạch Tử Thạch cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không thể phản kháng trực tiếp cũng chỉ có thể ỉu xìu xuống. Dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ***g ngực của thú nhân, che mặt mình. . . Ngô. . . Cái thú nhân này ***g ngực gõ thật cứng rắn, nhưng thật ra dựa vào cũng không tệ lắm.
Không có Bạch Tử Thạch bước nhỏ và thể lực kém liên lụy, Bích Khê dẫn Vincent đi không tới 20 phút thì đến nhà, Khoa Đặc Đặc hiện giờ đã tan học trở về, Carlo đi ra ngoài săn thú một ngày cũng đã về nhà, Bích Khê từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai cha con.
Đẩy cửa đi vào, Bích Khê bảo Vincent cứ tự nhiên, sau đó rửa tay rồi vào phòng bếp, Bạch Tử Thạch rốt cuộc chiếm được tự do mong muốn, sau đó trừng mắt liếc Vincent, nghĩ đến tính toán ban đầu của mình, cũng nhanh tiến vào phòng bếp: “Bích Khê, ta tới giúp ngươi.”
Vincent cùng Carlo đều bị lưu lại phòng khách mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không biết nói gì, Khoa Đặc Đặc cảm thấy bộ dạng mấy người lớn như vậy thật nhàm chán, cho nên liền chuồn êm như một làn khói, tìm tiểu đồng bạn của cậu chơi.
Carlo xem ra là một người đàn ông rất thật thà, thân cao chừng hai thước năm sáu, nhìn thoáng qua Vincent đang ngồi ngay ngắn ở nhà mình, cảm thấy mình làm chủ nhà thì nên nói gì đó, đưa tay sờ sờ đầu: “Cái kia. . . Ngươi là người canh gác của tiểu tử kia?” (Người canh gác, chính là người yêu và bảo vệ á thú nhân còn vị thành niên.)
Người canh gác? Vincent ngẩn ra, cái tiểu đông tây kia á? Ngô. . . Nếu như là cậu ấy, tựa hồ. . . Cũng không phải là khó tiếp thu lắm. . . Vincent bắt đầu tổng kết thái độ mấy ngày qua mình đối với Bạch Tử Thạch, sau đó hậu tri hậu giác, hắn phát hiện mình đối với Bạch Tử Thạch thật sự là có điểm đặc biệt.
Vincent đang rơi vào trầm tư cũng chưa trả lời là có phải hay không. Carlo phối hợp cười một cái: “Vậy ngươi còn phải đợi a, tiểu tử kia năm nay mới 23 tuổi. . . Lớn lên còn rất khả ái, phỏng chừng chờ lớn lên một chút, người coi trọng cậu ấy sẽ không ít, đến lúc đó thì ngươi sẽ bị thiệt. . .”
Có người đoạt? Ha ha. . . Vincent nhếch nhếch khóe miệng.