CHƯƠNG 23 KẾ HOẠCH DỤ DỖ
“Cậu ấy là của ta.” Vincent giống như không nghe thấy câu hỏi của Allan, chỉ lập lại câu nói kia.
“Được được được, ta biết cậu ấy là của ngươi.” Allan hết sức bất đắc dĩ, “Nhưng, tiểu đông tây này rõ ràng còn chưa trưởng thành, nhà của cậu ấy ở chỗ này, ngươi đi ra ngoài cũng là có việc phải làm, chẳng lẽ ngươi còn có thể mang theo cậu ấy cùng đi khắp nơi được sao?”
Vincent khó có được bố thí cho Allan một cái đáp án: “Ta không cần mang theo cậu ấy đi khắp nơi.”
“Không mang theo cậu ấy đi khắp nơi. . . Không mang theo cậu ấy đi khắp nơi, nhiệm vụ của ngươi. . . Ha? Ngươi không phải, không phải là như ta nghĩ đó chứ?” Allan không đầu không đuôi kêu được phân nửa thì đem âm thanh đè thấp xuống: “Ta nói, ngươi sẽ không phải muốn trực tiếp mang Bạch Tử Thạch về Á Thành chứ?”
“Uy, Vincent, ngươi chẳng lẽ cam nguyện bại bởi Sousa? Trước không nói đến tên hỗn đản kia suốt ngày tìm ngươi gây sự, nhưng nhiệm vụ lần này liên quan đến những thứ kia, ngươi cũng phải thận trọng a, không tìm được người mà cứ như vậy trở về, cũng chính là ngươi thẳng thắn vứt bỏ quyền thừa kế những thứ kia?” Allan thật có chút đỡ trán, hắn thật không hiểu Vincent ngày thường bình tĩnh tự chế giống như thánh nhân, sao đến thời điểm mấu chốt này cư nhiên biến thành loại người vì tình này.
“Người ta đã tìm được rồi.” Allan lo lắng cho mình, Vincent cũng không phải là không biết, hắn nhìn tiểu á thú nhân giữa đám người chịu khó học hỏi người khác, nghiêm túc nói.
“Tìm được rồi? Ngươi tìm được người. . . Chờ một chút. . .” Allan kích động nói năng lộn xộn đột nhiên dừng lại, hắn cũng quay đầu, nhìn về phía tiểu á thú nhân đang chỉ vào giữa một khối mao liêu nói gì đó, “Ngươi nói người, sẽ không phải là. . .” Ngón tay của hắn chỉ vào tiểu á thú nhân đang đứng bên trong.
Vincent ánh mắt bình tĩnh gật đầu. Allan trong nháy mắt gục đầu xuống, hữu khí vô lực nói: “Vincent. . . Ngươi không có quên Bạch Tử Thạch cậu ấy chỉ là một tiểu thái điểu vừa mới vào nghề đổ thạch đi. Ngươi chọn cậu ấy thì coi như lần này chọn người không phải rõ ràng nhận thua hay sao?”
“Kết quả ra sao, còn khó mà đoán được.” Vincent một chút cũng không có cảm giác mình chọn Bạch Tử Thạch có điểm gì không đúng, nhưng nhìn bộ dạng Allan nửa chết nửa sống, khó có được tốt bụng giải thích một chút, “Người mà tổ a yêu muốn chúng ta tìm chính là người trên phương diện đổ thạch có điểm đặc biệt, cũng không có nói là người đổ thạch có ánh mắt tinh chuẩn. Bạch cậu ấy mặc dù là thái điểu vừa mới nhập môn, nhưng vận khí của cậu ấy vô cùng tốt, có lẽ ngươi không biết, ngày hôm qua cậu ấy tổng cộng nhìn trúng ba khối mao liêu, trong đó hai khối đều là gạch liệu Owen đã chọn qua, đặt ở trong cửa hàng chỉ thuần túy để cho những người ngoài nghê yêu thích đổ thạch được thể nghiệm qua, có thể ở đó tìm ra phỉ thúy đều là ngàn dặm mới tìm được một. Khối lam phỉ hôm qua chính là từ trong gạch liêu giải ra được. Một khối mao liêu còn lại bị người ta mua mất giải ra được khoảng hai mươi mấy cân Phỉ Thúy Đậu Chủng, thế nước mặc dù không tốt lắm, nhưng là màu dương lục. Càng quỷ dị hơn là, cậu ấy mua một khối phế liệu đã bị cắt qua, mặt cắt đều là Bạch Miên, khối phế liệu này một nửa khác bị cắt thành mảnh nhỏ cũng không có thấy một điểm lục, nhưng cậu ấy cắt ra một khối Thủy Tinh địa. Ta xem trọng, chính là loại vận khí này của Bạch.”
Nghe hắn nói thế, nét mặt Allan cũng nghiêm túc lên, hắn suy nghĩ một chút, vẫn không đồng ý: “Vincent, mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng loại số phận này nhìn không thấy sờ không được, làm sao ngươi bảo đảm loại số phận này sẽ luôn luôn đi theo cậu ấy? Ta cảm thấy còn không bằng tìm đổ thạch sư danh tiếng. Kỳ thực ta vẫn luôn không hiểu tại sao ngươi không trực tiếp ở Á Thành tìm người, mà hết lần này tới lần khác muốn tới bộ lạc sát biên giới thành thị.”
“Ta đã quyết định.” nét mặt Vincent một chút cũng không vì lời nói của Allan mà dao động. Tại sao không ở Á Thành tìm kiếm, Vincent rũ xuống tầm mắt, hắn vẫn nhớ lời tổ a yêu nói với hắn lúc gần đi — Đi nơi nào xa một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn hơn.
Bạch Tử Thạch ở giải thạch trường ngâm cả ngày, lúc á thú nhân phát hiện cậu luôn không dùng hắc văn bao tay đều hoài nghi cậu là cư dân Á Thành, Bạch Tử Thạch giải thích mấy lần, nhìn mọi người tựa hồ cũng không tin nên cũng chả giải thích lại nữa, dù sao nếu tất cả mọi người cho là như vậy đối với cậu cũng rất tốt. Tối thiểu, mọi người đối với sự may mắn làm người khác hâm mộ của cậu hôm qua có giải đáp tốt hơn — người ta đúng là từ Mộng Ảo Thành tới.
Vincent luôn quan sát Bạch Tử Thạch, lúc cậu chuyên chú việc gì, trên mặt luôn không tự chủ lộ ra chút biểu tình, giống như bây giờ, Bạch đang sờ khối mao liêu kia. Nghe mọi người nói biểu hiện và v.v… đều rất tốt, đáng tiếc duy nhất chính là, mặt ngoài có một vết nứt chừng một ngón tay, từ trong vết nứt có thể loáng thoáng nhìn thấy một mảnh màu lục nhàn nhạt, quan điểm của người mua là mặc dù có nứt, nhưng vết nứt hẳn sẽ không chạy dọc theo vào bên trong, cũng không tạo thành hư hỏng lớn với bề mặt phỉ thúy bên trong. Một đám á thú nhân đi lên dùng cường quang khí quan sát xong thì quan điểm mọi người cũng không sai biệt lắm. Bạch cũng đi xem thử, cậu mặc dù cười nói mình không hiểu lắm, nói không rõ được, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ tiếc nuối.
Bộ dáng cậu như vậy, có lẽ là không xem trọng mao liêu này đi. Vincent suy đoán.
Bạch Tử Thạch nhìn á thú nhân mới quen cao hứng bừng bừng đem bánh răng kề sát bên cạnh ke nứt sát thạch, trong lòng nhịn không được một trận thở dài, hắn bây giờ nhìn cao hứng như vậy, nhưng lát nữa, niềm vui này sẽ tiêu thất vô tung. phỉ thúy trong khối mao liêu này giống với khối phỉ thúy cậu từng cảm nhận qua lúc ở nhà Bích Khê, tử khí trầm trầm, vết nứt kia nhìn tựa hồ không chạy dọc vào, nhưng thực tế nó đã đem cả khối phỉ thúy phá hủy, năng lượng bên trong đại khái cũng đều xói mòn không sai biệt lắm.
Bạch Tử Thạch trầm mặc một hồi, sau đó từ trong đám người lui ra. Vincent gọi cậu một tiếng, Bạch Tử Thạch hoàn hồn chạy tới chỗ hắn, đưa cho cậu một chén nước Lan Chi, Bạch Tử Thạch nói cám ơn nhận lấy rồi một hơi uống cạn.
Vincent vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mệt mỏi sao?”
“Có chút.”
“Bên này.” Vincent dắt Bạch Tử Thạch tới cửa hàng phục vụ ngoài trời ở ven giải thạch trường, sau đó cho Bạch Tử Thạch gọi một ly kem bơ, cái này giống kem ly trên địa cầu ăn vào có cảm giác giòn giòn, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, Bạch Tử Thạch ăn một miếng liền thích, điểm không hoàn mỹ chính là, cái thìa này thật sự có chút lớn ! ! !
Vincent nhìn tiểu á thú nhân trước mắt cầm cái thìa nho nhỏ bào từng tý từng tý đá bỏ vào miệng, lúc ăn thật thích thú thì đôi mắt còn vô thức híp lại, bộ dạng khả ái lúc nào cũng làm hắn nhịn không được muốn sờ sờ đầu cậu, niết niết mặt cậu, thậm chí ôm vào trong lòng hảo hảo hôn một cái.
Cậu ấy là của ta. Vincent tại đáy lòng tự nói với mình, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hoài nghi mình có thể có được tiểu đông tây trước mắt này, chỉ có bảy năm thôi, hắn chờ được. Nhưng việc cấp bách là phải đem Bạch mang đi.
Tính toán một chút, Vincent bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng: “Ta phải đi.”
Đi? ! Bạch Tử Thạch sửng sốt, ngước mắt nhìn Vincent, kem sữa còn dính trên khóe miệng cậu làm dáng vẻ Bạch Tử Thạch thoạt nhìn ngơ ngác, cậu mấp máy môi hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Về Á Thành.” Vincent vươn tay, dùng ngón cái mềm nhẹ lướt qua cánh môi Bạch Tử Thạch, cảm giác mềm mại giống như cơn gió thổi qua làn da làm Vincent trong nháy mắt thất thần, nhìn ánh mắt của tiểu đông tây đối diện trong nháy mắt không được tự nhiên dao động, hắn bình tĩnh mở miệng, “Ở đó, dính kem.”
Bạch Tử Thạch không được tự nhiên nhẹ ho hai tiếng, sau đó vươn cánh tay hung hăng chà xát miệng, trong lòng thì khinh bỉ mình nổi lên ý niệm xấu xa trong đầu, đã nói ngươi ở nơi này chỉ là một hài tử mười ba tuổi, còn luôn cảm thấy người ta đang chiếm tiện nghi của ngươi! ! Cậu lựa chọn không để mắt đến rung động mất tự nhiên tuôn trào trong lòng khi một khắc kia ngón tay thô ráp của đối phương chạm đến.
Bạch Tử Thạch lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Năm ngày sau.”
“Nhanh như vậy? !” Bạch Tử Thạch bật thốt lên câu hỏi làm Vincent tâm tình vui vẻ, tiểu đông tây của hắn không nỡ để hắn đi. Bạch Tử Thạch cũng có chút hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng, hỏi như thế chẳng hóa ra mình quá gì đó gì đó với Vincent. Nói thật thì, đối với phản ứng của mình, Bạch Tử Thạch cũng cảm thấy có chút quá mức. Hai người rõ ràng mới quen biết được một ngày, nhưng cậu cảm thấy như hai người đã quen biết thật lâu, khi cùng đối phương ở chung rất tự nhiên thoải mái, nghe thấy đối phương phải đi, một loại cảm giác không muốn tự nhiên dâng trào, phi thường kỳ quái.
Có lẽ bởi vì hai người bọn họ đều có cặp mắt đen hiếm thấy ở nơi này? Bạch Tử Thạch nghĩ tới một khả năng.
“Trong nhà có một số việc.” Vincent nhàn nhạt giải thích.
Mỗi người đều có chuyện riêng phải làm, Bạch Tử Thạch nhanh chóng bình ổn tâm trí mình, cậu dùng thìa quấy một ít kem đã tan mỉm cười nói: “Ta bây giờ mới biết nhà của ngươi tại Á Thành, nơi đó như thế nào?”
Vincent suy nghĩ một chút: ” So sánh với Maca thành thì, Á thành vô cùng. . . văn minh, vô cùng xa hoa “
Xa hoa rất dễ hiểu, nhưng văn minh? Đây là ví dụ kiểu gì? Bạch Tử Thạch kỳ quái nhìn Vincent một cái.
Vincent cũng không giải thích: “Ngươi tận mắt nhìn sẽ hiểu.”
Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Thôi quên đi, nơi này giao thông bất tiện, ta cũng không biết đến lúc nào mới có thể đến Á Thành xem một chút.”
Vincent trong mắt lóe lên một đạo quang mang, hắn cúi đầu uống một hớp nước đá, hỏi: “Bạch, ngươi muốn đến Á Thành học tập không?”
Học tập? Bạch Tử Thạch ngẩn ra, cái từ này cách cậu đã rất xa, nhưng bây giờ mới nhớ ra, cậu tựa hồ tựa hồ thật sự phải đi học, hiểu biết của cậu đối với đại lục này cùng với đứa trẻ con mới hiểu chuyện không khác biệt là mấy.
Nhưng, đến Á Thành ư?