CHƯƠNG 25 CẠM BẪY CỦA VINCENT
Có lẽ là do quá mức kinh ngạc, Bạch Tử Thạch cả bộ mặt bày ra vẻ ngây dại ngốc trệ, song nội tâm của cậu lại giống như ngựa gào rít ngươi hại lão tử: Bạch Tử Thạch, đây không phải là tỏ tình, không phải tỏ tình, tuyệt đối không phải tỏ tình, ngươi nha ngươi cảm thấy ngươi sẽ đối với một cái hài tử có ý niệm quỷ quái gì trong đầu sao sao sao sao? Còn nữa a, Vincent, ngươi không cảm thấy đối với một đứa bé nói những thứ này có chút, không, không phải có chút, là thập phần cực kỳ bất thường không phúc hậu lại không đạo đức lại không tiêu chuẩn lại không chính nhân quân tử sao? ! ! ! Quấy rối xuân tâm thiếu nữ ( ?) cái khỉ gì, cái loại cẩu huyết này nhanh chọc mù mắt chó của người khác, điều này tuyệt đối không thể tồn tại, tác giả ngươi nha nhanh chóng đem cái câu nói phía trên kia xóa bỏ xóa bỏ xóa bỏ a a a a! ! !
Bạch Tử Thạch hỗn loạn trên cơ bản không biết mình đang gào thét cái gì, tóm lại cái này giống như tán tỉnh. . . Không, cảnh đùa giỡn này làm cậu chịu kích thích không nhỏ, làm thần kinh cậu trong ngắn ngủi vài giây xoay chuyển N cái suy nghĩ, có phần vượt quá trọng tải hoạt động.
Một hồi lâu, Bạch Tử Thạch cuối cùng tìm về thanh âm của mình, nghe có vẻ rất tỉnh táo, Bạch Tử Thạch hài lòng ở trong lòng gật đầu: “. . . Chẳng lẽ ngươi cho là nói như vậy, ta sẽ đáp ứng sao?”
Cặp mắt đen xinh đẹp của Vincent chuyên chú nhìn cậu thật lâu, chứa chút thâm thúy, Bạch Tử Thạch nhìn không hiểu nhưng bản năng có chút sợ, bỗng nhiên thú nhân đối diện khóe miệng cong lên một độ cong nhè nhẹ: “Xem ra mị lực của ta không đủ lớn, phương pháp Allan nói cho ta hoàn toàn không dùng được.”
… =皿=, Vincent, cái mị lực nam tính hùng hậu của ngươi có thể chờ sau này lúc đối diện với một đám á thú nhân MM thì thử lại nha nha nha… Làm hại tim gan gia phác thông phác thông phác thông nhảy như múa samba, nói lại, gia vừa rồi không có đỏ mặt đi? Nhất định không có đỏ mặt.
Bạch Tử Thạch nội tâm thở phào một hơi, thuận tiện khinh bỉ bản thân không bình tĩnh, không phải là bị tỏ tình hư hư thực thực đùa giỡn sao? Mặc dù ngồi trước mặt là một tên trăm phần trăm cong nam, nhưng đam mỹ gì đó ở Thiên Triều, mấy muội muội từng người từng người không chùn bước nhảy vào hủ vực là chuyện mọi người đều biết, thỉnh thoảng cũng có thể ở khu bình luận của Thiên Nhai QD thấy một đám hủ muội gào thét —- cái đám xú nam lớp chúng ta, cả ngày ở trước mặt chúng ta bán hủ, máu mũi lão tử đều không đủ dùng a *gào thét*!
Từ đó có thể hiểu, Bạch Tử Thạch, giữa loại ham mê này của tiểu quần chúng tại Thiên Triều, bầu không khí đam mỹ dày đặc, thì khi ngươi đi tới một cái tinh cầu toàn dân giảo cơ, điểm này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ.
Vincent nhìn tiểu á thú nhân đối diện khôi phục lại vẻ bề ngoài bình tĩnh, cặp mắt đen nhánh sa sầm, xem ra thăm dò vừa rồi làm tiểu đông tây chịu kích thích lớn, bằng không không đến nỗi đến bây giờ còn đang xoắn xuýt.
Trải qua hồi lâu điều chỉnh tâm lý, Bạch Tử Thạch cuối cùng có thể chân chính bình tĩnh: “. . . Sau này, có thể không cần nói những lời như thế không, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.”
Vincent từ chối cho ý kiến: “Nếu như ngươi không thích, đương nhiên có thể.”
“… Cám ơn.” Bạch Tử Thạch khẽ khẽ cau mày, Vincent rõ ràng trực tiếp đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng vì sao cậu có một loại cảm giác rất vi diệu, hình như là ở đâu đó thấy qua loại cảnh tượng tương tự —- Nam: Chúng ta thật sự chỉ mới một giờ không gặp sao? Ta sao lại cảm thấy giống như đã qua cả một thế kỷ, thân ái, vĩnh viễn đừng rời xa ta. Nữ: đáng ghét, ai cho ngươi nói những lời này ? ! Thật là mắc cỡ. Nam: Ngươi không thích? Vậy sau này ta sẽ không nói.
Bạch Tử Thạch yên lặng quay đầu, run rẩy cả người nổi da gà, khẽ cau mày tự hỏi bản thân có cái gì không đúng, tại sao lời nói của Vincent luôn làm cho mình thấy kỳ lạ, xoay một vòng luôn trở nên chứa đầy cơ tình chứ? Bạch Tử Thạch, mặc dù đi tới một thế giới toàn dân giảo cơ, nhưng hãy nhớ kỹ tuổi của mình, đừng cảnh giác quá mức, thuần khiết một chút cho ta a a a a!!!
(cơ tình : tình cảm đồng tính)
“Bạch, những điều ta vừa nói, xin ngươi cẩn thận cân nhắc một chút.” Vincent đem trọng tâm câu chuyện rẽ trở về, “Nói thật, ngươi muốn ở lại Maca thành, ta có thể hiểu, dù sao ngươi mất đi rất nhiều trí nhớ, ngay cả nhà mình cũng không nhớ rõ lắm, nên đối với Maca thành có rất sâu quyến luyến. Nhưng, Bạch, ngươi chẳng lẽ không muốn nhìn một chút thế giới này sao? Không muốn dùng ánh mắt cùng lỗ tai lần nữa nhận biết thế giới này? Thứ cho ta nói thẳng, Maca thành quá xa xôi, nơi này dân phong thuần phác, bảo lưu lại rất nhiều phong tục trước đây, dấu vết văn minh cũng chẳng thấy nhiều, làm chỗ tĩnh dưỡng tuổi già thì không tệ, nhưng Bạch, ngươi còn trẻ, chẳng lẽ không muốn ra bên ngoài xem thử sao?”
“Ta nhìn ra được, ngươi đối với đổ thạch đầy cảm giác hứng thú. Trong Maca thành không có công hội đổ thạch sư, công hội đổ thạch sư gần nhất cũng cách Maca thành hai tháng lộ trình. Nếu như ngươi muốn trở thành một đổ thạch sư chân chính, nhất định phải ở công hội đổ thạch sư tiến hành từng bước từng bước khảo thí, cũng nhất định phải đến Á Thành tiến hành kỳ sát hạch cuối cùng. Còn một điều nữa, Bạch, quả thật Maca thành mặc dù dân phong thuần phác, nhưng tập tục xưa cũng bị bảo lưu lại, trong những thứ tập tục xưa này không ít điều đối với á thú nhân rất bất lợi. Tỷ như nếu khi á thú nhân 50 tuổi còn chưa lựa chọn bầu bạn, như vậy bộ lạc có quyền cưỡng chế hắn cùng một thú nhân kết làm bầu bạn, nhất là vị thành niên được bộ lạc nuôi dưỡng như ngươi. Giống như đổ thạch chiến lúc trước, đó cũng là một trong các tập tục xưa, hiện tại đổ thạch chiến đã không phải như thế, nếu như ở chỗ khác, ngày đó ngươi có thể trực tiếp cự tuyệt hắn, không có người lên án, nhưng Maca thành không giống vậy, nơi này dân phong vẫn ngiêm khắc thi hành bốn điều ‘Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui’. Mặc dù dân phong thuần phác, nhưng từ một phương diện khác mà nói, một khi chạm đến điểm mấu chốt ở nơi này, bọn họ cũng sẽ trở nên càng cố chấp và nghiêm khắc.”
Bạch Tử Thạch có chút sợ ngây người, những thứ này cậu chưa từng nghĩ tới, cậu cho là những nơi khác trên Bác Nhã đại lục chắc là cũng giống Maca thành. Lại không nghĩ rằng nơi này cư nhiên chẳng qua là vùng xa xôi của đại lục, đúng rồi, đơn giản như Thiên Triều cũng có các khu vực khác biệt, vùng duyên hải phát triển và vùng núi hẻo lánh tạo thành đối lập rõ ràng, có nhiều chỗ còn bảo lưu tập tục cướp cô dâu. . . Maca thành so với toàn bộ Bác Nhã đại lục cũng chính là đạo lý tương tự như thế.
Bất quá, 50 tuổi cưỡng chế hôn nhân? Bạch Tử Thạch có chút cười khổ, lúc cậu 50 tuổi hẳn cũng đã già rồi, hơn nữa thú nhân trên Bác Nhã đại lục độ tuổi trung bình đạt đến 150 tuổi —— 200 tuổi, thời gian cậu có thể sống chỉ bằng khoảng phân nửa thú nhân mà thôi.
Tập tục xưa của Maca thành, kỳ sát hạch của công hội đổ thạch sư . . . Việc này đều là những thứ Bạch Tử Thạch không biết, nếu thực sự như vậy. . .
“Vincent, ta nghĩ ta có chút động tâm, nhưng ngươi cần để ta suy nghĩ kỹ càng đã, việc này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu như có thể, ta hy vọng chúng ta có thể chọn lựa phương thức nào đó để cho hai bên đều có thể duy trì quyền lợi của bản thân.” Bạch Tử Thạch nhìn ánh mắt Vincent, thành thực mà nói, bất kể kết quả thế nào, tiên lễ hậu binh luôn luôn không có gì sai lầm. (tiên lễ hậu binh : trước thuyết phục, sau mới dùng áp lực, đe dọa)
“Về cái này, ta hy vọng có thể trở thành người canh gác của ngươi.”
Người canh gác? Danh từ này Bạch Tử Thạch cũng không phải là lần đầu nghe thấy, nhưng hàm nghĩa cụ thể cậu cũng không hiểu lắm: “Người canh gác. . . là gì?”
“Người canh gác là người ái mộ của á thú nhân. Một á thú nhân có thể có rất nhiều người canh gác, hắn đối với người canh gác cũng không có nghĩa vụ gì. Nhưng thú nhân một khi trở thành người canh gác của á thú nhân nào thì phải được á thú nhân thừa nhận rồi hai người dưới pháp tắc chứng nhận hình thành một khế ước, trong khế ước thú nhân nhất định phải bảo vệ á thú nhân, á thú nhân thì tặng cho thú nhân yêu mến mình thứ gì đó hắn muốn tặng, cho đến khi á thú nhân tìm được bầu bạn hoặc là hai bên ở dưới pháp tắc chứng kiến giải trừ khế ước này, trong khi khế ước, hai bên thú nhân và á thú nhân phải trung thành. Nếu như thú nhân khiến á thú nhân chịu thương tổn ác ý từ thú nhân, thì nó sẽ thành vết nhơ không xóa sạch được trên ghi chép của hắn, ảnh hưởng suốt đời, bất luận là tìm kiếm bầu bạn hay là bất kỳ thứ gì khác.” Vincent giải thích tương đối rõ ràng, Bạch Tử Thạch thoáng cái liền hiểu, người bảo vệ chính là người thầm mến, điểm khác là, người canh gác nhận được thừa nhận sẽ được á thú nhân thăng cấp thành nam nữ. . . nam nam bằng hữu, cho đến khi hai người chia tay. Không giống trên địa cầu, nơi này đối với lợi ích của á thú nhân có quyền bảo vệ hơn, nếu như ngươi dám lăng nhăng hoặc đánh bạn trai, vậy thì chờ cả đời tìm không được vợ, hoặc trong quan hệ công việc bị người khác khinh bỉ đi.
Nếu như khế ước ‘người canh gác ‘ này thật sự có bảo đảm như vậy, cũng là rất được đi.
“Nhất là, Bạch ngươi còn chưa trưởng thành, người canh gác ở một số lúc còn có thể làm người giám hộ cho ngươi, thí dụ như khi đi học, hoặc là khi xử lý một số việc tranh cãi.”
Bạch Tử Thạch coi như là đã hiểu, ý của Vincent chính là khi hắn trở thành người bảo hộ của mình, chỗ tốt là cực kỳ nhiều, vừa bảo đảm lại vừa thuận tiện.
Nghe, quả thật rất khiến người ta tâm động. . .
Nhưng, người canh gác. . . Đây chính là bạn trai! ! ! o (︶皿︶ )o. . . Đây chính là trần trụi cơ tình. . .
Vincent nhìn tiểu đông tây đối diện vẻ mặt xoắn xuýt do dự, trong mắt lóe lên ý cười mềm mại, hắn vươn ra ba ngón tay: “Ba năm, ta làm người canh gác của ngươi ba năm, cho đến khi tỷ thí kết thúc, trong thời gian đó ta sẽ không miễn cưỡng ngươi làm điều gì ngươi không muốn làm.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy. Ta đây còn có gì không thể đáp ứng đây?” Bạch Tử Thạch cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Trên mặt Vincent mang nét nhu hòa, hắn đi theo bên cạnh tiểu á thú nhân, cùng cậu cả ngày, lúc chạng vạng, Bạch Tử Thạch nói tạm biệt với hắn, Vincent lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Bạch Tử Thạch, nhìn tiểu á thú nhân khuôn mặt có chút hồng hồng mỉm cười: “Ngày mai ở nhà Bích Khê chờ ta, ta đến tìm ngươi.”
Nhìn tiểu á thú nhân vào cửa nhà, Vincent mới xoay người trở về khách sạn mà mình ở, Allan đang ở trong phòng nhàm chán chơi đùa máy chơi game, thấy Vincent trở lại, đem đồ trên tay ném sang một bên, sáp qua bát quái: “Thế nào? Giải quyết xong tiểu khả ái chưa?”
Vincent liếc hắn nhìn một cái, trong mắt nổi lên nụ cười ấm áp: “Cậu ấy đáp ứng ta để ta trở thành người canh gác của cậu ấy ba năm.”
Ai? Ba năm? Vincent xuất thủ, cư nhiên chỉ có ba năm? Allan có chút khó tin, lần này ông bạn già của mình sao lại hào phóng thế? Allan vắt óc suy nghĩ, một hồi lâu hắn bỗng nhiên kêu to: “Vincent, ngươi thật sự là quá giảo hoạt rồi! ! ! Người canh gác ba năm, ngươi là nói muốn ở trong vòng ba năm này khiến tiểu khả ái trở thành bạn lữ của ngươi sao? ! ! !”