Đổ Thạch Sư

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39 BÀI VIẾT NGÀY 1 THÁNG 7

“… Cái lời đồn này ngươi nghe được từ đâu?” Bạch Tử Thạch cảm giác mình cần yên tĩnh một chút.

Lời đồn? Kenaf nhếch lên khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch, giống như hơi có chút trêu chọc: “Ngô. . . Ta nghĩ. . .” Hắn dừng một chút, mới nói, “Là từ chỗ rất rất nhiều người truyền tới.”

Bạch Tử Thạch nhịn không được hơi hắc tuyến một hồi, cậu đã nhìn ra, cái á thú nhân này rất thích trêu chọc cậu, bây giờ khẳng định đang chờ cậu hỏi là đồn đại cái gì. Kỳ thực, cậu cũng không muốn biết mấy thứ đó. Sờ sờ mũi, Bạch Tử Thạch khẽ gật đầu một cái: “Nha.”

Lần này đổi lại là Kenaf nhịn không được: “Này này, ngươi không tò mò bọn họ nói cái gì sao?”

Bạch Tử Thạch đầu cũng không chuyển, nhìn chằm chằm giữa sân, 81 đồng học bị gọi đầu tiên đã lấy được mao liêu mình chọn, động tác nhanh chóng đã bắt đầu giải thạch: “Nếu lời đồn đại lan rộng như thế, sớm muộn cũng sẽ nghe được thôi. Giả không phải là thật, thật vĩnh viễn không thể giả.”

“Được rồi.” Kenaf nhún nhún vai, cái ‘tình địch’ này thật đúng là quá bình tĩnh, “Dù sao sớm muộn cũng nghe được, hay là ta cho ngươi biết luôn đi. Tất cả mọi người đều đồn rằng ngươi là bầu bạn của Allan Taylor, hoặc là người hắn thích.”

“. . . Kỳ quái thật, là do hôm trước Allan đưa ta đến học viện báo danh sao?” Bạch Tử Thạch cảm thấy lời đồn đại này thật sự vô cùng quái dị.

“Ngươi gọi tên của hắn, trách không được bị người khác hiểu lầm. Allan Taylor, Vincent Karen Garcia tuổi còn trẻ đã là thợ săn có tiếng, gia thế cũng tốt, ở Á Thành hết sức được hoan nghênh. Bất quá hai vị này đều nổi tiếng không thích á thú nhân, chưa từng có á thú nhân nào có thể thành công đến gần hai vị ấy. Đừng xem Allan Taylor là người nhiệt tình cởi mở, ngoại trừ á thú nhân cùng hắn quen biết từ nhỏ hoặc là á thú nhân bạn bè, ruột thịt có thể cùng hắn hơi hơi gần gũi ra, thì đều giữ khoảng cách rất rõ ràng với á thú nhân khác, làm cho tất cả mọi người không dám gọi thẳng tên của hắn. Á thú nhân ở Á Thành lớn lên có ý tứ với Allan đều nắm rõ á thú nhân bên người hắn, một người lạ hoắc như ngươi, cứ thế xông vào, nghe nói hôm trước Allan đối với ngươi rất thân cận. Cho nên, tất cả mọi người mới suy đoán như vậy.”

Là vì thế sao? Bạch Tử Thạch đang có chút nhịn không được đỡ trán.

Phỏng chừng Kenaf cũng cảm thấy chỉ bởi vì một lần dẫn đường mà bị hiểu lầm cũng có chút không đáng tin lắm, hắn ho nhẹ một tiếng, trêu chọc: “Ai bảo Allan không thân cận á thú nhân còn nhiệt tình như vậy, tất cả mọi người cảm thấy có thể ôm hi vọn đối với hắn. Nếu là Bác Gia Garcia dẫn ngươi đến, bảo đảm không có ai hiểu lầm.”

“. . . Vincent? Tại sao hắn dẫn đến thì không có lời đồn đại?” Bạch Tử Thạch thừa nhận mình tò mò.

Song một câu cậu hỏi ra, Kenaf lại ngây ngẩn cả người, Vincent! Cậu ta cư nhiên gọi Bác Gia Garcia là ‘Vincent’ ah! Kenaf đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, hắn thấp giọng hỏi: “. . . Ngươi đã gặp qua Bác Gia Garcia?”

Bộ dạng Kenaf cẩn thận như vậy khiến cho Bạch Tử Thạch cũng nhận thấy được có cái gì không đúng: “. . . Uh.”

Kenaf cắn miệng, liều mạng ngăn cản thanh âm cất cao của mình: “. . . Hắn cho phép ngươi gọi tên của hắn?”

Có lẽ do nét mặt đối phương quá mức quái dị, Bạch Tử Thạch cũng không khỏi hạ thấp thanh âm: “Ân.” Ngừng một chút, hỏi, “Tên của hắn không thể gọi sao?”

Kenaf trong lòng điên cuồng rối loạn không thể tin, mất một lúc lâu, mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại, hắn chậm rãi lắc đầu, nét mặt quái dị nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch một hồi lâu, bỗng nhiên vươn một tay ra chọc chọc khuôn mặt của cậu: “Ngươi thật đúng là cái gì cũng không biết mà. . .” Di? Mềm mại quá vậy. . . Lại chọc một phát nữa.

Bạch Tử Thạch kéo ngón tay đối phương đang chà đạp mặt cậu xuống: “Không biết cái gì?”

“Vincent Karen Garcia trên người có chảy dòng máu của Oliver David. Đại a tỷ của hắn là thành chủ của Á Thành, đối với toàn bộ Bác Nhã đại lục đều có lực ảnh hưởng không thể xem thường. Vincent Karen Garcia ở trong nhà Karen căn bản là người được sủng ái nhất, bởi vì hậu nhân của Oliver hầu như các đời đều là á thú nhân, thật vất vả đến đời này mới có hai người thú nhân là Vincent Karen Garcia và Sousa Karen Garcia, mà Vincent Karen Garcia tuổi lại nhỏ hơn. Ngoại trừ những điều này, bản thân Bác Gia cũng không thể xem thường, từ khi sinh ra tính mẫn cảm với săn giết của hắn khiến cho lão sư trong trường kinh ngạc, năng lực hấp thu của hắn đối với bảo thạch cũng mạnh, nhất là phỉ thúy. Vì vậy Bác Gia tiến hóa rất nhanh, lúc hắn 20 tuổi, đã trở thành thợ săn cấp 3 đồng thời còn cùng thú nhân trưởng thành tiến hành săn thú. Lúc 23 tuổi đã làm tiên phong của thú triều tháng, cầm về bản đồ phân bố cặn kẽ nhất từ trước tới nay. Bác Gia năm nay 36 tuổi, nghe nói đã là thợ săn cấp 6. Hắn không chỉ là đối tượng mà thú nhân ở Á Thành sùng bái, càng là tình nhân trong mộng của á thú nhân.” Kenaf thở hổn hển một hơi, lại nói tiếp, “Nhưng mà, Bác Gia bản tính lạnh lùng, khí thế càng kinh người, ở trong mắt hắn, mọi người gần như đều giống nhau, không có gì đặc biệt. Điều này làm cho hắn càng trở nên giống như một mộng tưởng xa không thể chạm đến, mặc dù rất nhiều người đều mến mộ hắn, nhưng trên căn bản không ai dám đến gần hắn. Mà bản thân Bác Gia càng chưa từng đối với người á thú nhân nào lộ ra dù chỉ một chút hứng thú.”

Bạch Tử Thạch có chút giật mình, mặc dù vẫn luôn biết rõ Vincent không phải là một người đơn giản, nhưng Bạch Tử Thạch cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ rằng hắn ở trong mắt người khác lại là một nhân vật cao quý đến mức không thể leo tới. Hình tượng này so với người thú nhân mà cậu biết mặc dù lạnh lùng nhưng trên thực tế rất ôn nhu thật sự khác quá xa!

Mình đối với hắn mà nói. . . là đặc biệt sao? Mặc dù nghĩ như vậy cảm giác có hơi mặt dày, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn không kìm nổi suy nghĩ của mình, nghĩ đến trên đường đi Vincent trầm mặc nhưng quan tâm săn sóc tỉ mỉ, một loại cảm giác tựa như lần đầu tiên được ăn viên kẹo mà mình muốn lan ra trong lòng, không chỉ ngọt, còn có cảm giác được thỏa mãn đầy niềm mong muốn.

Vincent. . . Bạch Tử Thạch trong lòng vừa buồn phiền vừa thỏa mãn nhớ tới tên của hắn.

Kenaf quan sát nét mặt của Bạch Tử Thạch, nhịn xuống dục vọng muốn liều mạng cắn ngón tay —- muốn chết muốn chết, chẳng lẽ cư nhiên lại đoán đúng, cái tiểu á thú nhân này căn bản chính là bầu bạn hoặc là người yêu của Bác Gia Garcia sao? Cư nhiên là Bác Gia Vincent Karen Garcia!!! Bác Gia Garcia ahhhhh!!!! Tin tức này vừa truyền ra, tuyệt đối là nổ lớn! Chỉ sợ toàn bộ á thú nhân đến tuổi thành hôn ở Á Thành đều đứng ngồi không yên.

Thế nhưng. . . như vậy mới thú vị không phải sao? Kenaf bỗng nhiên mỉm cười, hắn cúi đầu kề sát vào Bạch Tử Thạch: “Tự giới thiệu mình một chút, ta là Kenaf Toronto, ngươi có thể gọi ta bằng Kenaf, Bạch.”

“. . . Nha.” Là một người tự đến làm quen. Bạch Tử Thạch nhìn người á thú nhân không làm người ta chán ghét nổi trước mắt rồi phán cho hắn một cái định nghĩa.

Kenaf cười một tiếng: “Ta còn một thân phận khác, là người theo đuổi Allan.”

“. . . Di ——? !” Vẻ mặt của Bạch Tử Thạch rất hợp để Kenaf tiêu khiển, hắn ha ha cười lớn, “Thật bất ngờ phải không?”

Là có chút ngoài ý muốn. Bạch Tử Thạch thành thật gật đầu, có lời đồn đại mà còn thân mật như vậy, không giống như cách làm của ‘tình địch’.

Kenaf nhún nhún vai: “Ngươi rất đáng yêu, ta chán ghét không nổi.” Khẩu khí của hắn mang theo chút ít tùy hứng, nhưng làm cho người ta cảm thấy thẳng thắn đến đáng yêu, Bạch Tử Thạch mỉm cười, xem ra mình đã quen được với người bạn đầu tiên ở học viện.

“Trướng! Trướng! Ta cá là trướng!” Khi bọn họ đang nói chuyện phiếm, rốt cuộc đã có người đầu tiên đổ trướng, bọn Bạch Tử Thạch ăn ý ngừng nói chuyện, nhìn về phía giữa sân, đó là một cái á thú nhân tóc màu cam, mao liêu của hắn đã được cắt chỉ còn lại khoảng một phần sáu, ngay lúc còn dư lại một khối nhỏ, một vệt xanh biếc nhàn nhạt cứ thế đập vào tầm mắt, màu cỏ xanh lục, thế nước cảm giác có chút thô ráp.

Mắt Kenaf tốt hơn Bạch Tử Thạch, thấp giọng nói: “Là khối Kiền Bạch Chủng xanh nhạt.” Lại qua mấy phút đồng hồ, nam hài kia đã đem toàn bộ khối phỉ thúy giải ra, giám khảo đi tới, tiến hành ghi chép: “Số 028, Kiền Bạch Chủng, xanh nhạt, sáu cân bốn lượng. Năng lượng hạ phẩm, độ hấp thu hạ phẩm.”

Việc hắn đổ trướng có thể đã kích thích tới đồng học bây giờ vẫn chưa thấy lục, mọi người đều không hẹn mà cùng nhanh tay hơn. Ước chừng mười phút sau, lại một tiếng thanh âm vui mừng reo lên: “Trướng! Ta sát trướng! Thủy Chủng! Là Thủy Chủng!” Khi kêu lên Thủy Chủng, thanh âm của hắn gần như đều thay đổi.

Một tiếng Thủy Chủng này của hắn làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn lên, có thể ở trong đống mao liêu biển hiện như vậy giải ra được Phỉ Thúy Thủy Chủng, đó đã là ghê gớm lắm rồi.

Đồng học kia tay kích động đến hơn run lên, gần như là run run rẩy rẩy cần lấy máy sát thạch tiếp tục công việc. Song may mắn cũng không chiếu cố đến hắn, sau khi sát xuống một cm vỏ ngoài, một lần nữa tảng đá lại trắng bóc, người đồng học kia liền ngây người tại chỗ —- là một khối phỉ thúy lục gần kề vỏ, chỉ có một mảnh Thủy Chủng nhỏ gần sát vỏ ngoài.

“Ai. . .” Tiếng tiếc hận xung quanh nhất thời vang lên, đồng học kia mất mát nhìn mao liêu của mình, gắt gao cắn chặt môi, không nói một lời đứng lên.

Sau nửa giờ, nhóm đầu tiên 81 học sinh cuối cùng tất cả đã giải khai mao liêu của mình —- 60 khối bên trong không có phỉ thúy, còn lại 21 khối phỉ thúy trong đó tốt nhất là một khối Đậu Chủng hoàng dương lục nặng đến 19.8 cân.

Bất quá trong loại mao liêu thế này, xác suất trong 81 có 21 đã là không thấp rồi. Một nhóm kế tiếp cũng không có vận khí tốt như vậy, đến cuối cùng chỉ giải ra được sáu khối phỉ thúy, bất quá, phẩm chất hơi khá hơn, bên trong còn có một khối Thủy Nhu Chủng diễm lục, khối lượng cũng không nhỏ, chừng 16, 17 cân. Đây là một khối phỉ thúy tốt nhất được giải ra từ đầu tới giờ.

Tính chất phỉ thúy giải ra càng tốt, những người chưa đến lượt càng lo lắng, bọn họ cũng mong mỏi trong mao liêu của mình có thể ra phỉ thúy tốt hơn thế, chờ thế này, nhìn người khác giải thạch, cũng thực khiến lòng người sốt ruột.

Bởi vì đã biết tính chất phỉ thúy bên trong mao liêu của mình, Bạch Tử Thạch cũng không tỏ ra quá sốt ruột, điều này làm cho người tự cho tinh thần mình luôn tốt mà nay cũng có chút lo lắng như Kenaf phải nhìn cậu bằng con mắt khác, thật là người vô cùng kiên định. Sigma trong giám khảo cũng âm thầm gật đầu, người Vincent coi trọng thật đúng là có tính cách rất ổn trọng.

Thời gian từ từ trôi qua, giữa sân khi thì truyền đến tiếng hô vui mừng khi thì tiếng thở dài ủ rũ, thậm chí mơ hồ có chút tiếng khóc, đây đã là nhóm đồng học thứ tư giải thạch. Mà Bạch Tử Thạch bởi vì lọt vào danh sách đề cử, nên số hiệu của cậu là tên cuối cùng, số 369, là nhóm giải thạch cuối cùng.

“Đồng học số 325 đến số 369, mời đứng sau một bàn giải thạch.” Thanh âm của giám khảo rốt cuộc đã truyền tới.

Đến rồi! Bạch Tử Thạch tâm cũng không khỏi khẩn trương, sau đó cất bước đi tới giữa sân. Kenaf cũng ở bên cạnh cậu đi về phía giữa sân, mà đúng lúc này, một cái á thú nhân tóc màu tím bỗng nhiên xô mạnh cậu một cái.

“A ——” một trận đau đớn kịch liệt, Bạch Tử Thạch bất ngờ không đề phòng suýt chút nữa té ngã xuống đất, may mà Kenaf nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.

Cái người học sinh đụng phải cậu thờ ơ liếc mắt nhìn cậu, vẻ khinh thường trong mắt ai cũng thấy rõ, hắn kéo dài giọng điệu: “Đúng là —— không —— phải nha.”

Không đợi Bạch Tử Thạch lên tiếng, đã bước nhanh đi trước, loáng thoáng còn có thể nghe được một câu — Hừ. . . thứ gì vậy, quá nhỏ yếu đi. . .

Một cơn tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng Bạch Tử Thạch, cậu đỡ lấy bả vai mình, nhìn chằm chằm bóng lưng á thú nhân kia một hồi, bỗng nhiên cong lên khóe miệng, khẽ mỉm cười ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.