CHƯƠNG 45 XÁC ĐỊNH QUAN HỆ
Bạch Tử Thạch đơ tại chỗ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào —- cậu chưa từng bị cường hôn bao giờ, thậm chí bất kể nam hay nữ, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu. Nhưng, xúc cảm chân thật trên môi, hơi thở ấm áp của đối phương phả trên mặt, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi vị rừng rậm của riêng Vincent.
Nụ hôn mang theo một chút tức giận, có chút quá phận mà tàn sát lung tung bừa bãi trên đôi môi mềm mại của tiểu á thú nhân. Cho dù Vincent đã tận lực ôn nhu, nhưng đối với Bạch Tử Thạch mà nói, nó vẫn cứ là thô bạo. Nhưng, cho dù thế, cậu vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được thú nhân cơ hồ đã cẩn thận ôn nhu theo bản năng. Loại ôn nhu trong lơ đãng này khiến cho Bạch Tử Thạch nhịn không được rơi vào tay giặc.
Cậu nhắm mắt lại, bàn tay chống cự đặt trên ngực Vincent dần dần chuyển thành nắm lấy y phục hắn. Vincent nhạy cảm nhận thấy cử động hơi khác này, hắn thu hồi cánh tay chống trên bàn, sau đó vòng lấy thắt lưng tiểu á thú nhân, một cái cánh tay là có thể vòng lấy thắt lưng khiến cho trong lòng Vincent dâng lên một chút thương tiếc vẻ tinh tế, mềm mại này.
Bị thú nhân giam trọn trong ngực, Bạch Tử Thạch dựa vào ***g ngực Vincent, ngửa đầu, chóp mũi kích động dồn dập, trong nụ hôn nóng bỏng cậu cố gắng hấp thu thêm dưỡng khí, song tim đập nhanh hơn cùng với khí tức hùng hậu của thú nhân quấn quanh toàn thân làm cho cậu cảm thấy mê muội, ngay cả khớp xương tay nắm lấy y phục Vincent cũng trở nên trắng bệch. Nhưng cậu cũng không chán ghét cảm giác này, cùng hơi thở của Vincent giao triền, tương cứu lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, môi lưỡi dây dưa đụng chạm, ấm áp mà mềm mại. Loại cử chỉ đại biểu cho thân mật và yêu mến này làm cho cậu không nỡ kết thúc nhanh như vậy.
Nhưng, Vincent nhạy bén cảm giác được tình trạng thân thể cậu, hắn chậm rãi rời khỏi cánh môi mềm mại. Bạch Tử Thạch nắm y phục của hắn, hai má đỏ bừng thở hổn hển, trong cặp mắt đen nhánh hiện lên một tầng sương mù sinh lý, đôi môi bị chà đạp sưng đỏ, ướt át, diễm lệ đến mức làm người ta không chống cự nổi, tôn lên nước da trắng nõn của cậu, tạo thành một loại cảm thụ thị giác đẹp mắt.
Vincent nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu mấy cái: “Khá hơn chút nào không?”
Bạch Tử Thạch gật đầu, sau đó buông lỏng bàn tay đang nắm y phục Vincent ra, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo Vincent buông cậu ra, thú nhân làm bộ như hoàn toàn không hiểu, còn đem cậu kéo vào trong lòng. Bạch Tử Thạch trong lòng buồn cười, cố ý nghiêm mặt: khẽ quát: “Buông ta ra!”
Trong mắt Vincent thoáng hiện lên một tia bối rối hiếm thấy, nhưng tay của hắn vẫn ngoan cố không chịu buông ra.
Bạch Tử Thạch ở trong lòng thở dài một hơi, hai tay níu lấy y phục trên vai thú nhân đem hắn kéo thấp xuống, Vincent lúc này đang hoảng hốt, Bạch Tử Thạch muốn làm gì thì làm, vô cùng phối hợp. Một cái hôn mang theo hàm ý trấn an cứ thế rơi lên môi hắn, mặc dù chỉ là ngắn ngủi khẽ chạm, nhưng cũng đủ để làm Vincent vui mừng. Cặp mắt đen xinh đẹp của hắn chớp cũng không chớp chuyên chú nhìn tiểu á thú nhân, Bạch Tử Thạch tức giận cho hắn một quyền: “Buông ta ra, thịt sắp rán cháy rồi!”
Vincent sửng sốt, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ ảo não hiếm thấy, hắn nhanh chóng buông Bạch Tử Thạch ra, trở lại trước chảo rán, thuần thục đem thịt lật sang mặt khác, sau đó bóng hai tay tung bay, gần như là một giây, đã đem tất cả đồ gia vị đều bỏ vào, rồi chờ mấy phút, tắt lửa, gắp ra đĩa.
Làm xong tất cả, Vincent một tay bưng đĩa, một tay dắt Bạch Tử Thạch đi ra khỏi phòng bếp. Đem đĩa đặt lên bàn ăn, rồi hai tay Vincent lại lần nữa giam lấy eo Bạch Tử Thạch, đem người ôm thật chặt vào ngực, ngồi lên ghế sô pha cũng không thả ra.
Bạch Tử Thạch bị thú nhân ôm, bị buộc nghiêng người ngồi ở trên đùi Vincent, điều này làm cậu cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Cậu thử đẩy ra, song, lúc cậu cố gắng muốn ra, thì Vincent – Vô Lại – Garcia càng đem cậu ôm chặt vào trong ngực.
Bạch Tử Thạch cuối cùng cũng bỏ cuộc —- nếu như cậu không muốn bị < beep —— > chết. Chỉ cần ngồi thôi, Bạch Tử Thạch cũng có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt lượng và độ cứng của cái thứ nào đó kia.
Vincent tựa hồ đã nhận ra nguyên nhân tiểu đông tây bỗng nhiên không nhúc nhích nữa, ánh mắt hắn chợt hiện lên ý cười, thanh âm khàn khàn: “Bạch, ta thích ngươi.”
Bạch Tử Thạch trầm mặc một hồi, mới nói thật nhỏ: “Ta biết.” Vincent có chút thất vọng, hắn không có được đáp án hắn mong muốn nhất.
Mặc dù không biểu lộ ra, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn có thể dễ dàng nhìn ra nỗi thất vọng của thú nhân, cậu nghiêm túc đưa mắt nhìn vào mắt Vincent: “Vincent, ngươi đối với ta mà nói, là đặc biệt. Bởi vì một số chuyện, sự xuất hiện của ngươi, ngươi chủ động tiến vào, cho ta dũng khí, để ta bước ra khỏi thế giới của mình. Ngươi là người bạn đầu tiên của ta, là người ta quý trọng. Ta thích ngươi, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng ta cũng không hiểu đây rốt cuộc là dạng cảm tình gì. Ta quá lệ thuộc vào ngươi, Vincent, ta không muốn đáp lại cho ngươi một tình yêu không thuần khiết. Đó đối với ngươi mà nói là không công bằng. Nói như vậy, ngươi có thể hiểu không?”
Càng đến gần, lại càng nhìn không rõ; càng quý trọng, lại càng cẩn cẩn thận thận, lo được lo mất.
Đối mặt với người yêu nghiêm túc đến rúc vào sừng trâu như thế, Vincent còn có thể nói gì đây? Hắn gật đầu: “Ta chờ ngươi.” Dù sao, cuối cùng, kết quả cũng sẽ chỉ có một, cũng chỉ có thể là một! Trước lúc đó, để có thể làm cho Bạch bỏ qua vướng mắc, thì chờ đợi có tính là gì?
Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười, kéo cổ áo của Vincent đem đầu hắn kéo xuống, sau đó hôn lên. Bất kể là Bạch Tử Thạch hay là Vincent, hai người đều không có kinh nghiệm hôn gì, hai bên cảm giác đều rất ngây ngô, Bạch Tử Thạch nhớ lại lý luận kinh nghiệm trong đầu, vươn đầu lưỡi đẩy cánh môi Vincent ra, tham nhập vào trong miệng đối phương, chạm vào đầu lưỡi đối phương, còn tò mò dùng đầu lưỡi khiêu kích đối phương một cái.
Vincent toàn thân chấn động, cánh tay ôm Bạch Tử Thạch xiết chặt, cơ hồ muốn đem hông của cậu bẻ gẫy, Bạch Tử Thạch kêu một tiếng khe khẽ, liền bị nuốt mất. Đầu lưỡi dày của Vincent quấn lấy cậu, dây dưa, mút mát, đổi khách làm chủ tiến vào trong miệng Bạch Tử Thạch. Tưa lưỡi thô ráp tinh tế đem cả khoang miệng cậu liếm qua, không có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng như vậy ngược lại lại khiến cho Bạch Tử Thạch cảm thấy thoải mái.
(tưa lưỡi : cái lớp nhỏ nhỏ, mịn mịn trên đầu lưỡi ý @@ wiki gọi là chồi cảm giác =.=”)
Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như hai bên hòa làm một thể. Thật lâu sau, hai người mới buông nhau ra, Bạch Tử Thạch ồ ồ thở hổn hển, ghen tỵ nhìn Vincent chỉ có một chút hơi thở bất ổn. Thể chất thật tốt a.
Giữa ánh mắt thiêu đốt, hai người lại tới gần nhau, đợi đến lúc thực sự ăn cơm, thức ăn đã hoàn toàn nguội lạnh. Vincent đành chịu khó hâm nóng lại một lần.
Sáng hôm sau, Bạch Tử Thạch vẫn phải đi học. Đi trong sân trường, cậu cảm nhận rõ các ánh mắt lưu trên người mình chợt tăng lên không ít. Hâm mộ, ghen tỵ, thiện ý, thậm chí cả ác ý. . . Những ánh mắt này đan xen vào nhau, giống như kim châm.
Làm như không thấy gì hết, Bạch Tử Thạch từ xa đã thấy Kenaf đi tới, lộ ra một nụ cười nho nhỏ, cậu bước nhanh đi qua: “Kenaf!”
“Ơ, Bạch.” Kenaf thuần thục ôm lấy bả vai Bạch Tử Thạch, chọc một cái lên mặt cậu, cười xấu xa nói: “Nghe gì chưa? Chiều hôm qua Bác Gia Garcia thừa nhận hắn có bầu bạn, hơn nữa bạn lữ của hắn còn là người ở học viện của chúng ta đấy! Vị thành niên. . . nhỏ nhắn. . . tướng mạo tinh xảo. . . da mịn màng trắng nõn. . .”
Bắt lấy cái tay muốn tiếp tục tác quái của hắn, Bạch Tử Thạch thẳng thắn gật đầu: “Là ta.”
“Ta đã nói mà. . . Ai nha nha. . . Nhìn sắc mặt hồng nhuận này xem.” Kenaf vươn một ma trảo khác ra cợt nhả nhéo mặt Bạch Tử Thạch một cái, “Xúc cảm này, Bác Gia Garcia có phúc nha.”
Đối với tên bạn suốt ngày niết qua niết lại mình, Bạch Tử Thạch đã thành thói quen, thuần thục túm xuống: “Nhanh một chút đi, còn phải lên khóa.”
Kenaf ‘nga’ một tiếng, rồi sánh bước đi cùng Bạch Tử Thạch, đối mặt với đông đảo tầm mắt có ý định không rõ ràng, tâm tình đùa giỡn của Kenaf cũng phai nhạt dần, nhất là sau khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, hắn tới gần Bạch Tử Thạch, thấp giọng nói: “Bạch, không ít người có lòng mến mộ Bác Gia Garcia, những người khác ngươi đều có thể không cần để ý tới, nhưng có mấy người ngươi phải chú ý.”
“Aijiaer Vertu, Sylvester Bra, Betty Cale, ba người này bằng tuổi Vincent, có thể nói là cùng nhau lớn lên. Tổ tông họ là á thú nhân đi theo Oliver David cùng thành lập Á Thành, ba nhà này ở Á Thành, suốt từ khi thành lập đến bây giờ, đều là trợ thủ của thành chủ. Rất nhiều gia tộc trước kia đều xuống dốc hoặc bị lật đổ, chỉ có ba nhà này giữ vững truyền thừa, hơn nữa thế lực càng ngày càng lớn mạnh. Thế nên tất cả mọi người đều cho rằng bầu bạn của Bác Gia Garcia là một trong ba người bọn họ. Thậm chí chính bọn họ cũng nghĩ như vậy. Bây giờ một người như ngươi từ trên trời rơi xuống. . .”
Đương nhiên sẽ bị xem như cái gai trong thịt. Bạch Tử Thạch hiểu rất rõ, nhưng, cậu cũng không quá lo lắng —- cậu tin tưởng Vincent có thể bảo vệ an toàn cho cuộc sống của cậu, cũng tin tưởng năng lực của mình trên phương diện đổ thạch sẽ làm cho cậu đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp, càng tin tưởng nhân phẩm của Vincent, hắn sẽ không làm loại chuyện tùy tiện đùa bỡn tình cảm.
“Cám ơn ngươi, Kenaf.” Ý tốt của người bạn á thú nhân đầu tiên đối với mình, Bạch Tử Thạch cũng khá cảm kích. Tối thiểu khi đối phương xuất chiêu với cậu, cậu cũng biết tại sao.
“Nói những thứ này làm gì?” Kenaf cười một tiếng sang sảng, “Ta còn chờ đến vũ hội nhìn khuôn mặt vặn vẹo của ba người kia mà!”
“Ngươi ghét bọn họ?” Bạch Tử Thạch ngạc nhiên hỏi. Kenaf vuốt vuốt tóc, buồn rầu nói: “Cũng không phải, dù sao cũng cùng nhau lớn lên. Chỉ ghét bọn họ lúc nào cũng giả bộ cao cao tại thượng. Làm như mình là đồ cổ ý, muốn làm gì cũng không dám làm, chả có tý thú vị gì!”
Bạch Tử Thạch có chút hiểu, Kenaf có lẽ là cảm thấy ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh (cảm thấy buồn vì bất hạnh của ai đó, cảm thấy tức giận vì ai đó ko chịu đấu tranh), cùng nhau lớn lên tình cảm luôn luôn không ít: “Chung quy cũng là lựa chọn của bản thân bọn họ.”
Kenaf cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Cũng đúng.” Trong giọng nói có phần cụt hứng.
Bởi vì vũ hội chỉ để chào mừng tân sinh, nên Bạch Tử Thạch cũng không phí công đi chuẩn bị mấy loại lễ phục gì đó, chỉ chọn lấy một cái áo sơmi chiết eo, phía dưới là quần dài hơi bó sát người, chỉnh sơ qua một chút liền đi ra ngoài.
Vincent chờ ở trong phòng khách, cũng không có ý mặc lễ phục gì. Đồng dạng là quần áo sơmi, hai người đứng chung một chỗ, lại có một loại cảm giác phù hợp đến kỳ lạ.
Đối với điều này, Vincent rất hài lòng: “Đi thôi.”
“Ân.”