CHƯƠNG 4 THÚ NHÂN TINH CẦU
Tiếng gió nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, cảm giác không trọng lượng, hình ảnh cũng như không trọng lượng theo, Bạch Tử Thạch mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hình ảnh vách núi vụt qua nhanh chóng, cảm giác thân thiết đánh sâu vào tâm linh cậu, mãnh liệt như vậy. Bạch Tử Thạch biết, loại cảm giác quen thuộc này chính là nhiệt tình của cậu với phỉ thúy, chúng ngay tại một chỗ trong vách núi này lẳng lặng nằm, nhiều như vậy.
Sẽ phải chết sao. Bạch Tử Thạch đầu óc chưa từng thanh tỉnh giống như bây giờ, cậu nhắm mắt lại, trầm mặc, không muốn nhìn thấy những vách đá màu vàng ghồ ghề này. Như vậy sẽ chỉ làm cậu cảm thấy càng thêm tuyệt vọng, càng thêm rõ ràng ý thức được hiện tại đã không có người nào hay thứ gì có thể cứu cậu —– cậu bị buộc nhảy xuống một mỏ phỉ thúy rất sâu đã bị bỏ hoang.
Thế nhưng… Bạch Tử Thạch nở nụ cười cuối cùng thật sáng lạn, tràn ngập khoái ý—- ai có thể nghĩ rằng cái mỏ phỉ thúy đã bị bỏ hoang ở chỗ sâu trong có phi thường phi thường nhiều phỉ thúy? Khôn Na tướng quân cùng Vương Châu Ngọc nếu biết cái hầm bọn họ sắp sửa hoàn toàn hủy diệt kỳ thật cũng không phải toàn là hố gạch liêu thì sắc mặt sẽ thế nào nhỉ? Nhất định thực đặc sắc.
Bạch Tử Thạch lưng nặng nề đập xuống mặt đất, trước mắt cậu biến đen, hoàn toàn nhắm mắt lại.
Hàn Thục Đông… Chuyện này, thật sự là ngươi làm sao? Là ngươi sao? Hảo huynh đệ của ta? Là ngươi ép ta ra khỏi Mãn Lục? Là ngươi thôi động lời đồn đại truyền khắp toàn bộ trong ngành? Ngươi muốn là năng lực của ta sao? Hay là đúng như Vương Châu Ngọc nói, ngươi muốn kỳ thật là ta?
Một giọng nữ mềm nhẹ đến âm lãnh vang lên bên tai, nhẹ cơ hồ không nghe thấy, nhẹ đến khiến người ta từ đáy lòng cảm thấy lạnh như băng. Thanh âm mềm nhẹ đấy lại như mang theo độc châm, từng chút từng chút, không chút do dự ghim vào nơi mềm yếu nhất trong tâm—
………
“Bạch Tử Thạch, ta nguyên bản kỳ thật không chán ghét ngươi, nhưng là ai bảo người Hàn Thục Đông thích cư nhiên là ngươi? ! Không nghĩ tới đi? Điều người bạn ngươi tín nhiệm nhất thời thời khắc khắc muốn bất quá là đem ngươi đẩy ngã xuống giường. . .”
“Nếu ngươi chỉ là một người bình thường thì không tính, cố tình ngươi cư nhiên lại có năng lực như vậy! Năng lực đó, không phải thứ nhân loại nên có.”
“Bạch Tử Thạch, ngươi cũng không nên trách ta, người hãm hại ngươi cũng không phải là ta, là hảo huynh đệ của ngươi Hàn Thục Đông ! Ai bảo ngươi có năng lực lại cố tình không cần, còn để người khác biết năng lực của ngươi ! Hắn nhưng là muốn nhân tài, được cả hai …”
“… Quyết định đến khu vực khai thác mỏ Miến Điện là sai lầm lớn nhất của ngươi… Đi tới khu vực khai thác mỏ của Khôn Na tướng quân, càng là ngươi tự tìm … Vĩnh biệt, Bạch Tử Thạch.”
“Khôn Na tướng quân, hết thảy đều phó thác cho ngài, đáp ứng ngài, ta sẽ làm được.”
“Yên tâm, về sau sẽ không còn người này, mang đi.”
Không còn người này… Không còn người này … Không còn người này …
.
.
“Ta… không muốn… chết…”
Thanh âm mỏng manh như có như không nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh, trống vắng, tiểu thú nhân vốn bò ở bên cạnh lỗ tai nhọn hơi giật giật, bật thẳng người dậy, mở mắt tròn tròn, khi hắn nhìn thấy người nằm ở trên giường mí mắt hơi rung động, nhất thời hưng phấn, hắn thật nhanh ấn cái nút tam giác tối màu bên cạnh giường.
Chỉ chốc lát sau, một á thú nhân dáng người cao gầy mảnh khảnh lớn tuổi đi tới: “Làm sao vậy?”
“A ma, cậu ấy giống như sắp tỉnh !”
Bạch Tử Thạch mở mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào trong tầm mắt, cậu không thích ứng chớp mắt mấy cái, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn, trên người là đau đớn kịch liệt, chân thật như này, làm cho cậu nhịn không được ngây ngẩn cả người —- cậu được cứu sao? Ở cái nơi dấu vết con người còn hiếm có? !
Một gương mặt già nua xuất hiện ở trong tầm mắt cậu: “@#$%&*#@…” [Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?]
Người ngoại quốc? Lúc hắn còn trẻ khẳng định rất soái … Bạch Tử Thạch nhìn đối phương mang theo vẻ mặt thiện ý, không khỏi kéo kéo khóe miệng, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Một thanh âm ngắn ngủn hít không khí làm cho Bạch Tử Thạch dời đi tầm mắt — một cái hài tử, hoặc là nói một thiếu niên đang trưởng thành mắt ngơ ngác nhìn mình. Bạch Tử Thạch có chút nghi hoặc nhíu mày, yết hầu khát khô làm cho cậu nặn ra một chữ: “Nước…”
“$%&…” Lan Gaia nghe tiểu á thú nhân xinh xắn trên giường bị thương nặng phun ra một chữ hắn nghe không hiểu, nhịn không được có chút buồn rầu,“$%&*#@¥%#@…[ Ngươi muốn gì? Ta nghe không hiểu lắm.]”
Bạch Tử Thạch hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, cậu hiện tại toàn thân nặng trịch tựa như bị mấy cái bàn giải thạch đè lên, căn bản không có biện pháp dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với đối phương. Nhấp mím môi, Bạch Tử Thạch há miệng, lại ngậm lại, lại há ra.
“Khát nước sao?” Lan Gaia có chút do dự, hắn đi đến qua bên rót một chén nước, giơ giơ lên, Bạch Tử Thạch nhãn tình sáng lên, khẩn cấp gật gật đầu, khả ái như vậy làm cho Lan Gaia nhịn không được nở nụ cười, á thú nhân cầm cái ống hút xanh mềm mại, một đầu đặt trong chén nước, một đầu khác bỏ vào miệng Bạch Tử Thạch. Bạch Tử Thạch không khỏi vì á thú nhân cẩn thận cùng săn sóc mà cảm thấy cảm kích. Uống nước xong, bị thương quá nặng Bạch Tử Thạch liền chống đỡ không được cơ thể mệt mỏi, mí mắt nặng nề khép lại, chỉ chốc lát liền lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Lan Gaia kiểm tra cho cậu một chút, nhìn gương mặt kia so với á thú nhân bình thường còn nhỏ nhắn, xinh xắn, mềm mại hơn, bước ra ngoài. Á thú nhân xinh đẹp nhu nhược thế này cư nhiên lại chịu trọng thương như vậy! Còn tại khu vực nguy hiểm nữa chứ, nếu không phải Bàng Bích đi qua, khả năng liền cứ thế chết đi không chừng, trong bộ lạc á thú nhân đã đủ ít rồi.
Lan Gaia trở lại văn phòng mình, một đám á thú nhân liền xông tới: “Lan Gaia, á thú nhân kia tỉnh sao? Cậu ấy thế nào ?”
“Cậu ấy sao lại bị trọng thương như vậy? Thật đáng thương a, thật không biết thú nhân xung quanh cậu ấy chăm sóc cậu ấy kiểu gì !”
“Đúng vậy, nếu thú nhân dám như thế đối với ta, ta đã sớm không để ý tới bọn họ ! Cậu ấy bộ dạng nhỏ như vậy, mềm như vậy, làm sao có thể chịu được khổ thế !”
“Lan Gaia ngươi nói thân thể cậu ấy so với chúng ta còn yếu ớt hơn, thế thì cậu ấy khi nào mới có thể khỏe lại đây? Riêng chúng ta bị thương nặng thế cũng phải nằm hai tháng ấy chứ!”
Lan Gaia bất đắc dĩ nhìn đám á thú nhân y sư trẻ tuổi vây quanh hắn, ho nhẹ một tiếng, đợi xung quanh thanh âm đều yên tĩnh mới mở miệng: “Cậu ấy tựa hồ là từ chỗ cao rơi xuống, toàn bộ lưng chạm đất trước, nội tạng bị chấn động, xương cốt cũng bị mức độ gãy khác nhau. Bất quá, tình trạng hiện tại khá tốt, chỉ là năng lực khôi phục so với á thú nhân bình thường yếu hơn khoảng gấp đôi. Thương thế như vậy phỏng chừng cần nửa năm mới khỏi, về sau còn phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Thật đáng thương a… Cũng không biết trưởng thành chưa, a ba, a cha cậu ấy cũng không biết là ai.”
Nói đến thân nhân của Bạch Tử Thạch, Lan Gaia cũng thấy rất kỳ quái: “Ta kiểm tra qua, cậu ấy không phải á thú nhân của bộ lạc chúng ta. Hơn nữa ngôn ngữ cậu ấy nói cũng không phải Bác Nhã thông dụng ngữ, ta nghe không hiểu.”
“Nha! Đến Lan Gaia cũng nghe không hiểu sao? Lan Gaia nhưng là hiểu được ngôn ngữ của mười bộ lạc a! Kia cậu ấy là á thú nhân của bộ lạc nào?”
“Này chỉ có chờ cậu ấy hoàn toàn tốt hơn mới biết được đi.”
“Đúng rồi, Lan Gaia, cậu ấy ánh mắt là màu sắc gì?”
“Màu đen. Màu đen phi thường xinh đẹp tự nhiên.”
“Oa! Màu đen sao! Thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ, tóc cùng mắt đều là màu đen. Ta cũng muốn có mắt màu đen!”
“Chờ cậu ấy khỏe lên, thú nhân trong bộ lạc phỏng chừng lại điên lên.”
“Đương nhiên, cậu ấy thế mà lại có màu tóc đen, màu mắt đen a! Cùng màu với mặc sắc phỉ thúy.”
Lan Gaia nghe đám á thú nhân líu ríu nói chuyện, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ tay: “Tốt lắm, cậu ấy là á thú nhân bệnh nghiêm trọng nhất của chúng ta một năm tới, mọi người cần phải chăm sóc cậu ấy thật tốt a! Chờ cậu ấy tỉnh, chúng ta thay phiên nhau dạy cậu ấy thông dụng ngữ. Nhớ rõ chưa?”
“Ân, nhớ rõ !” Tuy rằng nói thực thích bát quái, nhưng nhóm á thú nhân y giả ở á thú nhân viện khu vẫn thực chuyên nghiệp, hơn nữa bệnh nhân lại là một tiểu khả ái á thú nhân mềm mại xinh xắn có lẽ còn chưa thành niên. Đối với vật nhỏ như vậy mọi người đều nhịn không được muốn quan tâm, phải biết rằng á thú nhân ở đâu cũng được bảo vệ tuyệt đối, càng đừng nói là á thú nhân vị thành niên, đây tuyệt đối là bảo bối của bộ lạc, á thú nhân bị trọng thương như vậy khơi dậy ý muốn bảo hộ của bọn họ.
Lúc này Bạch Tử Thạch hoàn toàn không biết cậu đi tới là thế giới như thế nào, càng không biết trong sinh mệnh một cánh cửa sổ khác lặng lẽ vì cậu mở ra, cậu lúc này, đang ở trong đêm ngọt ngào ngủ.
Bộ lạc Bạc Vụ trong một căn nhà thô to, tiểu thú nhân Khoa Đặc Đặc tâm tình rất tốt sôi nổi về nhà, hôm nay thấy được á thú nhân a gia cứu, cậu ấy thật xinh đẹp, nếu trưởng thành có thể thành bạn lữ của mình thì tốt rồi. Khoa Đặc Đặc đẩy cửa nhà mình ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy a cha Bích Khê ở trong sân cắt nguyên thạch.
“A cha !” Khoa Đặc Đặc hưng phấn chạy tới, đợi cảm giác được luồng khí tức khiến nó thực không thoải mái mới dừng lại, lui lại sau một bước.
Bích Khê đang nhíu chặt mày khi nhìn đến Khoa Đặc Đặc mới giãn mở ra, hắn nhìn chỗ tiểu thú đứng không khỏi trách cứ nói: “Không cần đứng gần như vậy, ‘u tháp’ trong nguyên thạch sẽ làm ngươi cảm thấy khó chịu.”
Tiểu thú nhân lấy lòng cười cười: “A cha, ta có lui ra sau nga, nơi này sẽ không cảm thấy khó chịu.”
Bích Khê nhìn nguyên thạch bị cắt thành hai nửa, lại vẫn trắng bóng một mảnh, tháo xuống găng màu đen mang trên tay, đi đến cạnh Khoa Đặc Đặc sờ sờ đầu của nó: “Đói bụng chưa?”
Khoa Đặc Đặc ra sức gật gật đầu: “Ân, a cha, ta muốn ăn thịt.”
Bích Khê nhịn không được nở nụ cười, nhéo mặt tiểu thú nhân một cái: “A cha làm cho ngươi.”
…………………..