Đổ Thạch Sư

Chương 72: Chương 72




CHƯƠNG 72 VÔ ĐỀ

Bạch Tử Thạch nắm cái thứ thô to nóng rực trong tay, hai má đỏ bừng, cặp mắt vốn đen láy cũng mông mông lung lung như bị phủ lên một lớp sương mù, tác dụng của rượu hoa quả cuối cùng cũng dần dần dấy lên, thần chí vốn có vẻ thanh tỉnh của cậu cũng bắt đầu hỗn loạn, nhìn thứ vũ khí hạng nặng dữ tợn trong tay, cười hì hì một tiếng, bàn tay vốn chỉ quy quy củ củ vận động lên xuống cũng không còn ‘quy củ’ nữa.

Quỳ gối ngồi giữa hai chân Vincent, Bạch Tử Thạch rút lại một bàn tay, từ từ sờ xuống hai cái OO phía dưới của thú nhân, giống như chơi xoay bóng, nắm ở trong tay đùa nghịch. Tay kia phủ lên đỉnh chóp của vũ khí hạng nặng, lòng bàn tay chầm chậm ma sát, thú nhân từ trước đến nay mới chỉ thể nghiệm qua khoái cảm bình thường thoáng cái phải chịu hai tầng kích thích, cơ bắp cả người nháy mắt căng lên, một tiếng rên rỉ như từ chỗ sâu nhất trong yết hầu bật ra, dường như vừa thống khổ vừa vui thích khôn cùng. Vũ khí hạng nặng bị nắm trong tay Bạch lập tức gia tăng sức mạnh.

Bạch Tử Thạch thoáng cái trợn tròn mắt, nhìn cái thứ trong tay hình như lại lớn hơn một chút, vô thức bật ra một tiếng cảm thán, tay cũng không khỏi vận động lên xuống mấy cái. Vincent gian nan ưỡn cổ lên, tiếng rên khàn khàn lại lần nữa rỉ ra, Bạch Tử Thạch ngẩng đầu, nhìn thân thể cao lớn cường tráng của người mình yêu ngoan ngoãn nằm trên giường, hai nắm tay nắm chặt chịu đựng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vui thích và bất mãn, một tầng mồ hôi mịn phủ đầy cả người hắn, dưới ánh đèn u ám, cả người Vincent như đang lấp lánh những tia sáng rực rỡ mỹ lệ, thân thể đầy cân xứng, vai rộng eo nhỏ, da thịt tuyệt đẹp, trông vừa mỹ lệ vừa gợi cảm.

Là vì ta. . . Bạch Tử Thạch mê muội nhìn Vincent, đầu óc hỗn độn mãi mới phun ra được một câu, bản năng đã khống chế hành động của cậu, muốn nhìn thấy vẻ mặt khiêu gợi hơn nữa của thú nhân. Bạch Tử Thạch quỳ sát xuống giường, khi Vincent còn đang làm quen với những chiếc hôn nhè nhẹ trên bụng, thì đầu lưỡi trơn mịn lại linh hoạt liếm lên từng khối cơ thịt.

Cơ thể Vincent không kìm được run rẩy, hắn cắn răng, nhìn tiểu đông tây trông xinh đẹp gợi cảm kia, Bạch Tử Thạch cười trông có vẻ ngốc ngốc với hắn: “Ngươi. . . nấc. . . không được động đậy! Tuyệt đối. . . không được. . . động đậy!”

Vincent gắng gượng khống chế cơ thể mình, cứng ngắc gật đầu, không thể động đậy, cũng không dám động đậy, hắn dám thề, chỉ cần hắn không khống chế được động một phát, thì chỉ một giây thôi cái tiểu hỗn đản không biết sống chết giày vò người này sẽ bị hắn điên cuồng đặt ở dưới thân, cả da lẫn xương sẽ bị nuốt tất vào bụng.

Thế nên, thần tượng mạnh mẽ của Á Thành – Bác Gia Garcia chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hỗn đản không biết tốt xấu nào đó cúi xuống, vươn đầu lưỡi phấn nộn mảnh dẻ mềm mại, thử liếm láp hai cái trên đỉnh chóp vũ khí hạng nặng của hắn.

“Đáng chết! Tiểu hỗn đản đáng chết!” Toàn thân Vincent kịch liệt nhảy lên một cái thô hấp ồ ồ làm ***g ngực của hắn phập phồng mãnh liệt, hắn thấp giọng mắng một tiếng.

Nghe thấy thanh âm của hắn Bạch Tử Thạch hơi luống cuống ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, rồi bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, tay siết chặt lại: “Ngô. . . Ngươi! Không được. . . nói. . . nói chuyện!”

Vũ khí hạng nặng đột nhiên bị trọng thương, Vincent đau đến nhíu chặt mày, tiếng rên rỉ đau đớn không khỏi bật ra từ cổ họng, hắn nhìn về phía Bạch Tử Thạch, tiểu đông tây kia rõ ràng đã say rồi đang nghi hoặc nhìn thứ giảm mất rất nhiều giá trị sức mạnh trong tay, gương mặt đầy vẻ khó hiểu. Vincent hận không thể lôi cậu ra đánh mông một trận! Nhưng, rượu hoa quả kia lại là do chính hắn mang ra! Không có rượu Bạch tuyệt đối không thể nào hào phóng như vậy, nhưng không có rượu Bạch sẽ không phải không biết cái bộ vị nào đó của nam nhân là tuyệt đối không chịu nổi thương tổn!

Bạch lại nắm vũ khí hạng nặng vận động lên xuống, cố gắng để giá trị sức mạng nhanh chóng vùng dậy, nhưng hình như hiệu quả không tốt lắm, cậu luống cuống nhìn nhìn Vincent, lại nhìn nhìn Tiểu Vincent, bỗng nhiên giống như có chủ ý gì đó, cười tươi rói. Sau đó lập tức không chút do dự cúi đầu thấp xuống, thử thăm dò liếm hai cái, chép chép miệng, nhăn nhăn mặt, lại liếm liếm, rồi ngậm vào đầu mút của vũ khí.

Đau đớn tựa hồ trong nháy mắt đã bị ném ra ngoài không gian, Vincent kìm không nổi vươn tay luồn vào trong tóc Bạch Tử Thạch, nhẹ nhành xoa tóc cậu cổ vũ. Nhìn tiểu hỗn đản cố gắng há to miệng, Vincent sảng khoái ngửa đầu thở dốc. Sau khi vũ khí hạng nặng phun ra hỏa lực hung mãnh, thú nhân nào đó ôm lấy thân thể mềm mại mịn màng của người yêu đã ngủ say sưa, vẻ mặt tham lam, âm thầm cảm thán: Rượu thật TMD lấy đúng rồi!

Hôm sau mắt Bạch Tử Thạch dao động, hai má đỏ bừng, hung hằng trừng mắt nhìn dáng vẻ tạm thời không đề cập đến của ai đó. Vincent cuối cùng cũng xách bộ dụng cụ mà mật y đưa cho một lần nữa đặt chân đến cửa tiệm vắng vẻ kia. Mật y và thú nhân hai người ở bên trong thì thầm một hồi lâu, đến lúc mặt trời sắp hạ xuống, Vincent mới bước ra khỏi cửa tiệm kia, thu hoạch được một cái hộp trong tay. Bên trong là các loại dược liệu và dụng cụ mà mật y cung cấp cho, trải qua học tập một cách cẩn thận và có hệ thống trên gương mặt lạnh lùng của Vincent không hiện ra một chút biểu tình nào, nhưng thực tế người này đang phiền não làm sao để thuyết phục Bạch thành thật dùng hết những thứ này.

Những thứ trong này không chỉ có tác dụng khuếch trương bảo vệ, mà quan trọng hơn là, mật y đã nói, nếu như muốn thì chỗ của hắn còn có mấy phương thuốc, đối với nhân thể có lợi rất lớn, mà trong cái lợi đó vốn đã có chức năng hấp thu dinh dưỡng cực mạnh, nếu thuốc dùng tốt thậm chí có thể trì hoãn lão hóa, những thứ khác không nói, riêng một điều cuối cùng này thôi đã rất được lòng Vincent rồi!

Lúc về nhà, Bạch đang lười biếng dựa vào ghế sô pha xem một quyển sách, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt cậu, dung mạo tinh xảo của người yêu phối hợp với ghế sô pha thuần sắc cùng với không khí yên bình tĩnh lặng quanh thân cậu, làm ánh mắt Vincent không khỏi trở nên nhu hòa. Hắn đi qua, đem cái hộp để ở một bên.

Bạch không còn trợn mắt trợn mũi như buổi sáng, chỉ rất tự nhiên ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Về rồi sao? Đây là cái gì?”

Trầm ngâm một hồi, Vincent thành thật đem hành tung của mình nói ra, còn nhấn mạnh lý luận trì hoãn lão hóa của mật y, sau đó liền yên lặng chờ câu trả lời của Bạch.

Bạch ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi nâng mắt lên, gật đầu: “Nếu ta đã muốn sống cùng ngươi, những thứ này tất nhiên sẽ phải làm. Hơn nữa thời gian của chúng ta có thể không có nhiều lắm.”

Trong lòng Vincent đau xót, đem người ôm vào trong lòng, hôn nhẹ trán cậu: “Không đâu.” Bạch Tử Thạch lần này chỉ cười một tiếng, không trả lời.

Kỳ nghỉ lần này của trường học tổng cộng có một tháng rưỡi, mỗi ngày Sigma đều dẫn cậu đến khu mỏ quan sát mao liêu, tổng cộng đi hai mươi ngày, còn dư lại hai mươi ngày Bạch Tử Thạch cũng không nhàn rỗi, mà đi theo Vincent học lái xe, hiện tại phần lớn thời gian cậu đều ở trường học, nhưng theo cấp lớp tăng dần, trường học cũng sẽ tổ chức cho bọn họ đến các cửa tiệm mao liêu, đổ thạch trường xung quanh để học tập thực tế, đến lúc đó xe có thể phát huy công dụng.

Những ngày nghỉ thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, chưa đến tháng hai Bạch Tử Thạch đã phải trở lại trường đi học, Vincent cũng chính thức đến đội hộ vệ nhậm chức, bởi vì mới đến, nên chỉ làm đội trưởng một tiểu đội.

Ở đây, trật tự hàng ngày của Á Thành do đội cảnh vệ giữ gìn, nhân viên chấp pháp của cơ quan xử phạt có đội chấp pháp phụ trách, còn đội hộ vệ thì chịu trách nhiệm an toàn của toàn bộ Á Thành, vì Á Thành nằm ở trung tâm đại lục, tài nguyên phong phú, sức chiến đấu của dã thú cũng mạnh hơn vài phần so với các nơi khác, đội hộ vệ chính là chịu trách nhiệm khu vực xung quanh Á Thành do bọn họ định kỳ thanh lý, nhất là lúc thú triều tháng, dã thú hunh mãnh tiến vào mười dặm xung quanh Á Thành cực kỳ nhiều, đều do bọn họ chịu trách nhiệm giải quyết, bộ lạc phái người đến yêu cầu tỷ võ hầu hết cũng là bọn họ phụ trách cử người ra.

Thú nhân trong đội hộ vệ không ít, công tác tổng thể mà nói cũng khá nhẹ nhàng, hơn nữa căn cứ vào cấp độ và giá trị cống hiến của từng người trong đội hộ vệ, Á Thành sẽ thưởng cho phỉ thúy, điều này làm cho nhiều thú nhân chen nhau vỡ đầu để chui vào đội hộ vệ. Mà công tác dễ dàng là bởi vì chức năng chủ yếu nhất của đội hộ vệ chính là để dọa người, bên trong luôn có không ít thợ săn cấp cao trấn giữ. Mấy năm nay Á Thành dùng phỉ thúy cao cấp và mỹ danh quê hương của á thú nhân để hấp dẫn không ít thợ săn cấp cao tới đây du lịch hoặc định cư. Và Á Thành còn xây dựng hoàn cảnh cư trú thư thái tuyệt vời, và dã thú có lực chiến đấu mạnh mẽ xung quanh, lại càng đưa tới không ít những thú nhân dựa vào săn giết để trở nên mạnh mẽ đến đây rèn luyện.

Có thể nói trải qua vài năm lôi kéo, số lượng thợ săn cao cấp ở Á Thành không hề thua kém bất kỳ bộ tộc nào khác, chỉ có số lượng thú nhân là thấp hơn thôi. Nhưng, tình thế càng ngày càng căng thẳng, thành chủ đã không thể tín nhiệm tất cả mọi người trong đội hộ vệ đều trung thành với Á Thành nữa, hắn hy vọng người mà bản thân mình có thể tín nhiệm nhất tiến vào, nắm giữ động tĩnh của đội hộ vệ, đem từng kẻ lòng dạ khó lường tóm được ra.

Vincent tất nhiên hiểu rõ nhiệm vụ của mình, những ngày qua cũng nhìn ra một vài mánh khóe.

Trái ngược với Vincent đang lao tâm lao lực, thì Bạch Tử Thạch lại khá ung dung tự tại, học tập của cậu đã tiến vào guồng quay, khởi điểm của cậu vốn đã cao hơn người khác, lại càng chưa từng gián đoạn việc đi vào khu mỏ, còn có Sigma dốc lòng dạy bảo, khiến cho cậu trên phương diện đổ thạch càng học càng thuận lợi.

Bất quá, cậu vẫn ghi nhớ sai lầm mà mình phạm phải lúc trước, trong đổ thạch sau này càng giấu tài nhiều hơn, chỉ duy trì một tư thái tiến bộ thôi, bởi vì thành tích ưu tú, cũng có nhiều bạn học tới thỉnh giáo, cậu cũng không cậy tài khinh người, đem suy nghĩ của mình nói cho bọn họ biết, không hiểu cũng không giả hiểu, cùng các bạn học thảo luận, thảo luận không ra kết quả sẽ nhờ Sigma giảng giải cho bọn họ.

Bởi vì học thức phong phú, làm người khiêm tốn lại biết giúp đỡ người khác, cứ như vậy thanh danh của Bạch Tử Thạch ở giữa các đồng học cũng xem như không tệ, danh tiếng cũng dần dần lan truyền ra bên ngoài, đợi đến khi danh tiếng cậu có tài có đức đã xâm nhập lòng người không sai biệt lắm, Bạch Tử Thạch mới ‘một lần vô ý’ đem chuyện cái vòng đeo trên cổ tay mình là đá may mắn thật nói ra ngoài, thành tích đổ thạch của cậu luôn không tệ lắm ngoại trừ do tri thức phong phú thì còn thêm một cách lý giải là do may mắn, những trải nghiệm đổ thạch quá mức truyền kỳ trước đây cũng coi như có một giải thích khá hợp lý cho mọi người.

Mà khi sắp đến tháng ba, toàn bộ Á Thành giống như đột nhiên trở nên bận rộn, ngay cả Bạch Tử Thạch cái dạng chỉ chuyên tâm vào sách thánh hiền cũng cảm nhận thấy, hỏi ra, cậu mới chợt bừng tỉnh —- thú triều tháng, sắp tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.