Đổ Thạch Sư

Chương 86: Chương 86




CHƯƠNG 86 KHÔNG PHẢI ĂN CHAY

Sau khi cuộc so tài thi đấu của thanh niên kết thúc, Bạch Tử Thạch không còn gặp lại Mustafa nữa, nguyên nhân rất đơn giản, cậu bị Vincent cấm túc. Nói là cấm túc cũng không đúng lắm, vì Vincent không có đem cậu nhốt lại. Nhưng cậu quả thực chỉ có thể ở nhà không thể đi đâu khác.

“Vincent, ngô. . . Buông ra! Không được! A. . .” Hai tay níu lấy đầu thú nhân, muốn đẩy cái đầu đang chôn trước ngực cậu liếm mút ra, nhưng chút lực đạo này của cậu đối với Vincent mà nói chỉ giống như gãi ngứa, những ngón tay mảnh dẻ tinh tế của á thú nhân đan xen vào trong tóc, thỉnh thoảng chạm vào da đầu, chẳng những không làm hắn cảm thấy đau đớn, ngược lại còn khiến lòng hắn ngứa ngáy. Đầu lưỡi thật dày quấn lấy một trái nho nhỏ, liếm láp ma sát, làm Bạch Tử Thạch thở dốc không ngừng.

Đây đã là ngày thứ ba bọn họ ngốc ở nhà, sau khi cuộc thi đấu chấm dứt, Vincent bị Chrollo gọi qua cả ngày, đến lúc về cả người với mặt mũi đều dễ chịu hơn nhiều. Bạch Tử Thạch nghe hắn nói yêu cầu của hắn là mười bộ lạc và Á Thành mở một cuộc họp để liên minh, nội dung cụ thể của buổi họp thì Vincent không nói. Bạch Tử Thạch cũng hiểu, mấy chuyện đại sự liên quan đến bộ lạc thế này, thì dù người nhà cũng phải giữ bí mật. Bất quá, xem ra hình như kết quả cũng không tệ lắm.

Năng lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, vết thương ngày thi đấu hôm đó bị Mustafa cào đến hôm nay đã mơ hồ khép miệng, nửa thân trên của Vincent, băng gạc trắng tinh quấn trên thân thể mạnh mẽ của hắn, vì dục vọng dâng lên mà mồ hôi rải rác trên cơ thể hắn, khiến cả người hắn giống như một pho tượng điêu khắc nam thần thời La Mã cổ đại vậy tràn đầy sức mạnh và mỹ lệ.

Mustafa bày tỏ đã làm khơi dậy những nhân tố xấu xa mà bình thường Vincent che giấu, vì Bạch Tử Thạch không thích *** trần trụi lộ liễu, nên Vincent vô cùng chú ý phương diện này, chứ thực tế thì Bác Nhã đối với cái chuyện làm tình, phát tiết *** này cũng không kiêng kỵ, sinh sôi nảy nở là một chuyện thiêng liêng, mấy chuyện đó giữa hai người bầu bạn còn có thể xem như thứ để khoe khoang bản thân, đương nhiên sẽ không nói ra quá trắng trợn.

Vincent đau khổ đè nén dục hỏa dưới đáy lòng, thân thể Bạch Tử Thạch quá mức nhỏ yếu là một vấn đề, cậu ấy không thích cái đề tài này cũng là một vấn đề, nhưng hiện giờ, mượn cớ chuyện Mustafa, cái dục hỏa này nó bộc phát ra, hắn cũng không thể áp chế nổi.

Kéo tay Bạch Tử Thạch nắm lấy vũ khí hạng nặng của mình vận động, tay còn lại của Vincent thì linh hoạt ma sát trên da thịt mịn màng nhẵn bóng xúc cảm cực tốt của người yêu, môi lưỡi cũng không nhàn rỗi, hưởng thụ cơ thể trắng nõn của người yêu. Phía sau của Bạch Tử Thạch bị kem bôi trơn làm mềm hóa ẩm ướt một mảnh, thú nhân vừa rồi đã dùng ngón tay tùy ý trêu đùa nơi đó, tìm được một điểm trí mệnh ở phía sau của nam nhân, xấu xa đổi góc độ đổi phương thức kích thích điểm đó, cho đến khi mắt Bạch Tử Thạch ướt sũng nước cầu xin mới bỏ qua cho cậu.

“Ân ha. . . ngô. . .” Bộ vị trọng điểm bị những ngón tay thô ráp của thú nhân nắm lấy không ngừng ma sát, những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cũng bị môi lưỡi Vincent bao vây khiêu khích, vũ khí hạng nặng trong tay vừa nhiệt vừa cứng, vừa nóng hừng hực. Cảm giác run rẩy như điện giật dâng trào toàn thân Bạch Tử Thạch, cậu bất giác giãy dụa thân thể, cố thoát khỏi tình cảnh này, mu bàn chân trắng như tuyết cong lên, những ngón chân mảnh dẻ cũng bất giác cuộn lại, cậu thất thần thở hổn hển, những âm thanh tình sắc ái muội quanh quẩn bên tai cậu, làm Bạch Tử Thạch bối rối nâng một tay lên cắn chặt, chỉ cho phép bản thân phát ra những tiếng hừ khe khẽ, mái tóc đen ẩm ướt của cậu xõa trên gối, đôi mắt đen nhánh bị nước mắt sinh lý nhuộm lên một mảnh ướt át, khóe mắt chân mày đều tản ra một loại phong tình hàm chứa sắc dục.

Mỗi khi Vincent nhìn vào cặp mắt mềm mại nhẵn nhụi kia, lại cảm thấy trong lòng có một mảnh lửa nóng, gợn lên một nụ cười, cố ý đem hai tay Bạch Tử Thạch kéo lên đỉnh đầu, tiếng rên rỉ khàn khàn êm tai đến cực điểm dễ dàng tuôn ra. Vincent nheo mắt, hưởng thụ đôi môi Bạch Tử Thạch, cùng cậu môi lưỡi giao triền, dùng đỉnh vũ khí hạng nặng của mình ma sát bụng dưới Bạch Tử Thạch.

Thú nhân nhìn xuống người yêu đang đắm chìm trong dục vọng, cả người Bạch bị bao phủ dưới thân thể hắn, lộ ra vẻ yếu đuối và nhỏ xinh, loại cảm giác hoàn toàn nắm giữ đối phương này khiến tâm tình của Vincent rất thoải mái, hắn hy vọng một ngày nào đó, mình có thể trở thành một người bạn lữ cường đại để Bạch toàn tâm toàn ý dựa vào.

Ngón tay cầm bộ vị trọng điểm của đối phương tăng nhanh tốc độ, kích thích mãnh liệt làm Bạch ưỡn đầu phát ra tiếng rên rỉ cao giọng không thể ức chế, ngay tại lúc cậu sắp bộc phát, thì Vincent xấu xa lại dùng sức nắm lấy, phát tiết không được Bạch Tử Thạch bất mãn trừng mắt Vincent.

Thú nhân cười khàn khàn trầm thấp: “Phát tiết quá nhiều không tốt cho thân thể ngươi.”

Cút *** ngươi đi! Ngươi cũng biết phát tiết quá nhiều không tốt cho thân thể, vậy ngươi khiêu khích ta làm gì! Ngay lúc sắp bộc phát bị người ta chặn lại, là một nam nhân ai cũng không nhịn được, Bạch Tử Thạch tức đến mức muốn xông lên cắn Vincent một phát. Chống lại tầm mắt muốn ăn thịt người, thú nhân vẫn rất bình tĩnh, đem dây áo trên y phục của Bạch Tử Thạch rút ra, dây vải mềm mại dưới động tác linh hoạt của Vincent cột lên tiểu huynh đệ đầy tinh thần của Bạch, từ trên xuống dưới không bỏ qua bất kỳ vị trí nào, cuối cùng còn thắt một cái nơ con bướm đáng yêu, tiểu huynh đệ tinh thần bây giờ giống như một cái kén tằm nhỏ.

“Thế này tốt hơn rồi.”

“Vincent, ngươi cái đồ. . . Ngô! Ngô!!” Không đợi Bạch Tử Thạch mắng xong, môi lưỡi Vincent đã quấn lấy, chỉ một lát Bạch Tử Thạch đã bị cái tên thú nhân cực kỳ có thiên phú ở phương diện da thịt này khiêu khích cho đầu óc mơ màng, chỉ có thể theo tiết tấu của đối phương lên lên xuống xuống.

Thân thể bị Vincent lật một cái, tấm lưng trần dán vào ***g ngực nóng rực của Vincent, một tay Vincent giữ chặt hai tay của Bạch Tử Thạch, tay kia mò tới cái mông vểnh của tiểu á thú nhân quyến luyến xoa nắn không ngừng, thỉnh thoảng còn đụng chạm vào cái cửa động bí ẩn kia.

Từng giọt mồ hôi lớn theo trán của Vincent rơi xuống, hắn có dục vọng mãnh liệt, muốn tiến vào cái chỗ vừa nóng vừa ẩm ướt nào đó, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ dặn dò của mật y, da thịt Bạch non mịn quá mức, chỗ đó cũng cực kỳ non mềm, rất dễ bị thương. Dược liệu và thuốc tắm phối hợp lại, cũng phải mấy năm mới có thể.

Một tia vội vàng xao động thoáng lóe lên trong mắt hắn, thú nhân gian nan nhẫn nhịn, hô hấp dồn dập, hai tay ra sức xoa nắn cái mông vểnh mềm mại của tiểu á thú nhân, dốc sức tách ra khe mông, vũ khí hạng nặng với sức bền bỉ kinh người thử dò xét ma sát cửa động, lập tức cảm thấy thân thể người dưới thân căng thẳng: “Không được!”

Trấn an hôn hôn lưng Bạch Tử Thạch, lời nói Vincent dồn dập mà ẩn nhẫn: “Ta biết, Bạch, ta biết. . .”

Dịch chuyển vũ khí hạng nặng ra khỏi vị trí nào đó, Bạch Tử Thạch vừa thở dài một hơi, liền cảm thấy đối phương đột nhiên tách mạnh hai cánh mông mình ra, cây gậy cứng rắn nóng rực như lửa chen vào giữa hai mông, bắt đầu nhanh chóng và kịch liệt ma sát chuyển động, bên tai là hô hấp nóng hầm hập của thú nhân, giọng nói khàn khàn: “Bạch. . . Bạch. . . Ngươi là của ta! Là của ta! . . . Bạch!”

Tiếng gọi mãi không dứt rót thẳng vào đáy lòng Bạch Tử Thạch, nóng bỏng một mảnh lòng, điểm nhô lên trước ngực bỗng nhiên bị kẹp lấy, tùy ý đùa bỡn, Bạch Tử Thạch ngửa đầu hét to một tiếng: “A ——! Vincent. . . Vincent!”

Vài tiếng hét đứt đoạn mà cấp bách dường như càng làm người phía sau ma sát càng mãnh liệt hơn, trong lúc bất tri bất giác hai bàn tay một lớn một nhỏ lại đan xen mười ngón vào nhau, đột nhiên cơ thể thú nhân nháy mắt căng thẳng, vận động mãnh liệt đến mức như có thể nghe thấy tiếng giường gào thét: “Bạch. . . Chúng ta cùng nhau!”

Tình sự nóng bỏng kết thúc trong tiếng ngâm nga sảng khoái của thú nhân. Bạch Tử Thạch cực kỳ mệt mỏi được Vincent cẩn thận ôm vào lòng, cẩn thận tẩy rửa qua, chỉ kịp cho đối phương một ánh mắt ‘chờ đó’, liền nặng nề chìm vào giấc mộng.

Một giấc này ngủ nguyên mất một ngày, đến lúc cậu tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình rải rác vết hôn xanh tím, nghĩ đến tên hỗn đản kia tùy ý đùa bỡn cả người mình, miệng và tay đều không bỏ qua, đùi cũng bị ma sát sưng đỏ một mảng, còn nữa! Đưa tay sờ sờ khe mông của mình, Bạch Tử Thạch nhe răng trong lòng hận không thể đem Vincent chém thành mấy khúc!

Đồ nhỏ mọn! Không phải là Mustafa thổ lộ thôi sao?! Cậu với Mustafa cũng chẳng có cái gì!

Nghĩ tới cảnh ngộ ba ngày nay của mình, Bạch Tử Thạch tức mà không có chỗ phát tiết. Thế nên, Vincent phát hiện, Bạch Tử Thạch không để ý tới hắn, bất kể hắn nói gì, đối phương cũng đem hắn trở thành không khí không thèm nhìn. Biết là mình làm hơi quá đáng, thú nhân buồn rầu cau mày suy nghĩ phương pháp làm tan băng, thậm chí không tiếc bỏ xuống thể diện xin a ba giúp đỡ.

Làm như vậy. . . thật sự có hiệu quả sao? Vincent chần chừ liếc bạn lữ một cái, Bạch Tử Thạch chuyên tâm xem sách trong tay, ngay cả cái dư quang cũng lười cho hắn. Lòng Vincent một trận không phải tư vị, thôi, cứ thử trước rồi nói! Đi tới bên cạnh Bạch Tử Thạch, thú nhân cao lớn bỗng nhiên biến thành thú hình, sinh vật màu đen cao quý mỹ lệ giương cặp mắt kim sắc nhìn chằm chằm bạn lữ, thoạt nhìn đáng thương hề hề: “Bạch, xin lỗi. Ta sai rồi.”

Bạch Tử Thạch nhìn sinh vật hoa lệ xinh đẹp trước mắt, yêu thích trong lòng lập tức vọt lên, cậu còn nhớ rõ lớp lông mềm mại bông xù của Vincent, và cảm giác vững chãi khi bay lên. Mà cái sinh vật xưa nay luôn cao quý cường đại lại đang ngoan ngoãn nằm úp sấp bên chân cậu, cặp mắt kim sắc khẩn cầu nhìn mình. Cái đuôi to mềm mại như nhung dè dặt chọt chọt tay mình, quét qua quét lại hai cái, giống như đang làm nũng vậy.

Bạch Tử Thạch cảm giác mình có chút không nhịn được, cậu bất an dịch dịch thân thể. Vincent tức khắc thấy ánh bình minh, cái đuôi cẩn thận quét quét tay đối phương lần nữa, lăn một cái, dã thú to lớn đem bụng mình lộ ra, sinh vật toàn thân đen tuyền nhưng trên bụng lại có một mảnh lông trắng như tuyết bông xù, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt.

Đối với một cái thú nhân cao ngạo mà nói, bày ra bộ dạng yếu thế thế này đã là khó có được, Bạch Tử Thạch tâm ngứa ngáy nhìn đám lông mềm mại tuyết trắng kia, khuôn mặt sa sầm cuối cùng cũng dịu lại, nhịn không được vươn tay xoa lên đoàn tuyết trắng kia: “Không có lần sau!” Lời nói nghiêm khắc phối với động tác vội vàng vươn tay xoa bụng, làm trong cặp mắt sinh vật to lớn lóe lên ánh cười sủng nịnh.

Đến đây, Bạch lần đầu tiên đơn phương chiến tranh lạnh hoàn toàn bại dưới thú hình của Vincent!

Thời gian trôi nhanh, Bạch Tử Thạch đã tới Bác Nhã gần bốn năm, vì thành tích ưu tú và nhờ sách vở trong thư viện mà chỉ có cấp lớp cao mới được xem, cậu nhảy hai cấp trở thành sinh viên tốt nghiệp năm 6 của đổ thạch viện, thời gian trôi qua yên ả và phong phú.

Mà hôm nay, một người thú nhân cao lớn tuấn mỹ có chút giống Vincent dẫn theo một á thú nhân tóc đỏ rực bước chân vào phủ thành chủ Á Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.