CHƯƠNG 99 NGHĨA VỤ XEM THẠCH
Vẻ mặt á thú nhân này rất là kích động, mắt không chớp nhìn Bạch Tử Thạch, làm cậu có chút không tự nhiên, đành phải chủ động xuất kích: “Xin hỏi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Á thú nhân hơi mập này cười cười có chút lúng túng: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn mời ngài tham gia một hoạt động thôi.” Ý nghĩ này chỉ mới nảy ra, chứ vốn lúc đầu Dorothee chỉ vì nghe thấy có một á thú nhân có chút truyền kỳ đến Tỉnh Trạch Khẩu nên hơi kích động mà thôi. Đúng vậy, trong lúc Bạch Tử Thạch còn chưa ý thức được, thì ở trong lòng rất nhiều đổ thạch sư cậu gần như đã là một truyền kỳ. Bất kể là độ tuổi siêu nhỏ, hay là tỷ lệ đổ trướng khủng bố của cậu, cộng thêm tốc độ thăng cấp như bay của cậu đều khiến rất nhiều đổ thạch sư đuổi không kịp. Huống chi, cậu còn là đồ đệ của Sigma đổ thạch sư cấp 8, cũng đã từng đổ ra phỉ thúy cấp bậc phẩm chất như tuyệt thế Mặc Phỉ, Tử Nhãn Tình.
“Hoạt động gì?”
“Là thế này. Tỉnh Trạch Khẩu tuy chỉ là một thôn trấn, nhưng là điểm tiếp tế của dãy núi Kim Cửu. Thị trường phỉ thúy ở đây rất tốt, thế nên ở đây mới có một cái công hội nho nhỏ như chúng ta. Mỗi năm chúng ta đều làm một đợt ‘mắt’ miễn phí, chính là giúp giám định mao liêu. Hoạt động này đã có mười năm, bất quá mấy năm gần đây người đến càng ngày càng nhiều, mỗi lần nhân viên đều không đủ. . . nên. . .” Dorothee hơi băn khoăn nhếch miệng nói.
Hoạt động này Bạch Tử Thạch đã từng nghe qua, tổng công hội cũng từng làm, cơ bản thì các đổ thạch sư cách một đoạn thời gian cũng sẽ tham gia một lần, coi như là kéo nhân khí cho công hội đổ thạch sư, hơn nữa trấn nhỏ này chung quy cũng không thuộc về bất cứ quốc gia nào, thuộc mấy khu vực không quản hạt. Nhìn thoáng qua Vincent, Bạch hơi khó xử hỏi: “Cần thời gian lâu không?”
Dorothee vừa nghe thế, có cửa a! Vội vàng xua tay: “Thời gian không lâu, không lâu, chỉ một ngày mai là được.”
Một ngày, cũng không lâu lắm, Vincent gật đầu: “Không sao, chúng ta cũng không vội đi.”
Bạch Tử Thạch cười, “Vậy không thành vấn đề, bất quá, không được tiết lộ thông tin về ta.” Dorothee liên tục đáp ứng, mừng rỡ, lén nhìn Vincent một cái, thầm nhủ, đây nhất định chính là Bác Gia Garcia của Á Thành, quả nhiên vừa tuấn mỹ vừa lạnh lùng.
Giờ đây Tajan tuyệt đối không hoài nghi lời Vincent nữa, bản thân hắn thì có cái gì đáng để một thú nhân cường đại có thể đánh bại thợ săn cấp 7 và một Nhã Gia đổ thạch sư mà ngay cả hội trưởng phân hội đổ thạch sư trong trấn cũng phải tôn kính nhớ thương chứ? Vận may đột nhiên xuất hiện khiến cho đôi mắt thiếu niên trước nay vẫn luôn bơ vơ gian khổ này không kìm được mà lộ ra ánh sáng hy vọng, khóe miệng nhếch lên một độ cung nho nhỏ.
Đêm đó, Vincent không để Tajan trở về phòng cứu tế của trấn nữa, mà thuê cho hắn một gian phòng ở quán trọ, chuẩn bị đến hôm sau chuyển hộ tịch của hắn về Á Thành. Thiếu niên nhỏ tuổi này chỉ dùng bảo thạch cấp thấp trường học cấp cho mà đã sắp bước vào trình độ thợ săn cấp 3, như vậy thiên phú của bản thân hắn tuyệt đối hơn người, cứ để hắn ở đây tự mò mẫm rèn luyện, tuyệt đối là một lãng phí cực lớn. Chủ yếu hơn chính là, phương pháp rèn luyện của hắn có thể lấy làm tham khảo cho trường học, một ví dụ thiết thực mới có thể càng kích thích những đứa trẻ khác.
Ba người đi trên con đường ở Tỉnh Trạch Khẩu, đã gần sẩm tối, nhưng Tỉnh Trạch Khẩu vẫn đèn đuốc sáng rực, thường xuyên có thể thấy những thú nhân từ trên núi trở về, có vài người mang theo thương tích, mà có vài người lại thu hoạch lớn trở về. Hai bên đường đủ loại quầy hàng lưu động cỡ nhỏ mọc lên san sát, mùi thơm của thức ăn bay khắp nơi.
Món gì chưa thấy qua, món gì cảm thấy hứng thú, Bạch Tử Thạch sẽ chạy tới nếm thử, một đường ăn đến bụng căng tròn, cơm tối của ba người giải quyết luôn ở mấy cửa hàng lưu động này.
Vỗ vỗ bụng, Bạch Tử Thạch thỏa mãn híp mắt, bất kể nơi nào, mỹ thực đều là hệ trị liệu. Đột nhiên, tầm mắt cậu ngừng lại, vỗ vỗ người yêu còn chưa ăn no: “Vincent, ngươi nhìn ngươi nhìn, đó có phải Sousa không? Có phải không?”
Cách bọn họ khoảng 50m, một người thú nhân tướng mạo tuấn mỹ đến mức có chút yêu dị đang đứng trước cửa hàng cháo bột Quả Quả, chỉ cần nhìn thoáng qua, Vincent đã rất chắc chắn gật gật đầu: “Là Sousa.” Nhìn đến tên cửa hàng đó, hắn khẽ nhíu mày, Sousa rất ghét ăn ngọt, càng ghét cháo mềm mềm hơn. Cháo bột Quả Quả hai người đã từng ăn thử, sao Sousa lại mua đồ ở đây? Bất quá, cái loại cháo hơi ngòn ngọt này Allan lại thích nhất.
Chẳng lẽ. . . Nếu như vậy, thì trong lúc bọn họ tiếp tục làm nhiệm vụ, tiểu thú nhân có chỗ đi rồi.
“Sousa!” Vincent đứng lên, đi qua, Sousa thấy Vincent có hơi giật mình, “Vincent?”
“Ngươi tìm thấy Allan rồi?” Câu này mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí khá chắc chắn. Khóe miệng Sousa nhếch lên một nụ cười khiêu khích, mang theo chút thần bí và đắc ý: “A, tìm thấy rồi.” Tên thú nhân cá tính biệt nữu hẹp hòi này một chút cũng chưa quên chuyện tốt ‘đệ đệ’ mình làm lúc trước, còn cả tiểu đông tây kia nữa!
Vẻ mặt của Sousa làm tâm Vincent hơi trầm xuống, hắn hiểu Sousa, e rằng Allan không chỉ bị ‘tìm thấy’. Bạch Tử Thạch dẫn theo Tajan đi tới, Sousa nhìn món mình muốn sắp làm xong, tùy ý hỏi: “Các ngươi ở đâu?”
“Quán trọ Lục Sâm Lâm.” Bạch Tử Thạch nhàn nhạt đáp, Sousa nhướn mày: “Đúng là trùng hợp, chúng ta cũng ở đó. Đi về cùng luôn không? Allan cũng đã lâu không gặp các ngươi.”
Hắn tìm thấy Allan? Bạch Tử Thạch giật mình dùng ánh mắt hỏi Vincent, thú nhân lẳng lặng cho cậu một ánh mắt khẳng định, Bạch Tử Thạch lập tức nghi ngờ, trước kia Sousa chỉ hận không thể dùng rừng rậm vô biên để tách Allan và Vincent ra, bây giờ cư nhiên chủ động mời bọn họ gặp mặt? Bất quá, lâu như vậy không gặp, Vincent cũng muốn gặp Allan, huống chi còn có chuyện Tajan.
Cửa phòng quán trọ bị Sousa mở từ bên ngoài ra, nhưng khi cửa vừa mở ra, một vật thể màu trắng nhanh chóng bay tới, Sousa điềm nhiên như không nghiêng mặt một cái, vật thể màu trắng kia liền đập vào bức tường phía sau ‘choảng’ vỡ nát. Sousa nhếch khóe miệng cười: “Ai nha ai nha, tính khí lớn thế là không được a, bảo bối.”
Bạch Tử Thạch sắc mặt quái dị đi vào, nhìn thấy Allan trần nửa người có chút chật vật nằm sấp trên giường, cái chăn đơn lam nhạt đắp ở dưới bụng, trên lưng trên cổ thậm chí trên cánh tay khắp nơi đều là những chấm chấm xanh tím.
Sousa đặt cháo bột Quả Quả lên bàn trà, bước nhanh tới, kéo chăn bọc kín Allan lại, ôm vào lòng, không nhìn tới ánh mắt như muốn giết người của Allan, hôn nhẹ môi hắn nói: “Thân thể ngươi không thoải mái, tốt hơn không nên hoạt động mạnh.”
Cảnh tượng này, cả đám không biết phát sinh chuyện gì mới lạ! Vincent nhớ tới ánh mắt đắc ý của Sousa, nhịn không được cau mày: “Allan, ngươi tự nguyện sao?”
Bấy giờ Allan mới chú ý người tới cư nhiên là Vincent, nhất thời cứng đờ, tựa vào vai Sousa không chịu lên tiếng, nét vui vẻ trên hai hàng lông mày của Sousa cũng phai nhạt: “Tiểu Vicent, nguyên lai ở trong lòng ngươi ca ca có hình tượng như thế sao? Thật khiến ta thương tâm.”
Vincent nhàn nhạt khiêu mi: “Ta tưởng rằng hình tượng của ngươi đã sớm không còn.” Sousa nhất thời cứng họng, hắn đương nhiên biết trước đây mình hay châm chọc khiêu khích Vincent, bàn tay lướt qua eo Allan, hắn nhẹ nhàng nói: “Allan, ngươi không phải là tự nguyện sao?”
Ánh mắt Allan lại cứng đờ, ngẩng đầu, thoáng cười với bạn tốt một cái: “Vincent, chuyện rất phức tạp, ta chỉ có thể nói, Sousa không nói sạo.”
Vincent gật đầu, nếu bằng hữu đã nói thế, vậy hắn cũng không cần quản nhiều: “Các ngươi có định về Á Thành không?”
Sousa gật đầu: “Chiều mai sẽ đi.”
“Vậy giúp ta mang đứa bé này về, ta sẽ viết một phong thư cho Chrollo, hắn biết phải làm gì.” Vincent nghiêng đầu nhìn Tajan, cường điệu nói, “Là chính sự.”
Mặc dù Sousa không muốn để người khác quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, nhưng cái gì nặng cái gì nhẹ hắn vẫn biết, trực tiếp gật đầu: “Được a.”
Sáng sớm hôm sau, Dorothee cố ý trịnh trọng mời Bạch Tử Thạch đến. Bãi sân trống mà hôm qua bọn họ đi qua, đã có rất nhiều người ôm mao liêu đứng xếp hàng chờ, trước mỗi hàng đều có một cái bàn lớn màu vàng, tổng cộng có hơn mười bàn, trên mỗi bàn đều đặt dụng cụ để xem mao liêu. Hiện tại chỉ có một bàn cuối cùng còn trống, đó là bàn lưu lại cho Bạch Tử Thạch, không để Dorothee theo giúp, tự cậu đã đi tới đó ngồi xuống.
Những đổ thạch sư đã đến sân lúc này thì nhìn ngó ngắm nghía đủ kiểu, vẻ mặt cũng bất đồng, có người xem thường, có người lại ngạc nhiên, cũng có người kích động và sùng bái, Bạch Tử Thạch chỉ làm như không nhìn thấy, ngồi ngay ngắn. Bất quá, bởi vì khuôn mặt cậu còn quá trẻ, trong mắt người xếp hàng ở hàng của cậu tràn đầy nghi ngờ, có người còn trực tiếp tách khỏi hàng ngũ chuyển sang xếp hàng ở hàng khác.
Trong suy nghĩ của mọi người, đổ thạch sư là một nghề nghiệp cần rất nhiều kinh nghiệm, nói cách khác là lớn tuổi đáng tin cậy hơn. Người có thiên phú không phải là không có, nhưng trước mắt Bạch không hề tuyên truyền, lại còn lạ mặt, tất nhiên sẽ không chiếm được tín nhiệm.
Những người đó vừa đi, người xếp hàng phía sau liền thấy kỳ quái, sao còn chưa bắt đầu, đã đi rồi? Kéo một người rời đi hỏi: “Làm sao vậy?”
Người bị kéo vẻ mặt không kiên nhẫn, nhanh chóng giải thích: “Tên đổ thạch sư phía trước chẳng biết đã trưởng thành chưa, phỏng chừng chỉ là một học đồ cấp thấp, không an toàn, nhanh đừng kéo ta, ta còn phải đến chỗ khác xếp hàng đây.” Nói xong cũng chầm chậm chạy đi.
Người đứng xếp hàng kia có chút chần chừ lẩm nhẩm: “Không chừng tài nghệ người ta cao thì sao?”
Có một người đang chạy đi vừa vặn nghe thấy, lập tức cười nhạo nói: “Ngươi cho hắn là Nhã Gia Bạch Tử Thạch hả?”