CHƯƠNG 13. ĐẠI TRƯỚNG
Bạch Tử Thạch ôm mao liêu trong ngực, thật vất vả từ trong đám người chen đến bên cạnh Bích Khê, đúng lúc Bích Khê giải thạch, đá vụn của người giải thạch trước đó đã được dọn dẹp đi, lúc này mặt đất xung quanh đều sạch sẽ, Bích Khê đang ôm một khối mao liêu vỏ nâu đỏ cẩn thận quan sát nó, nhìn xem nên hạ thủ ở chỗ nào. Nhìn thấy Bạch Tử Thạch ôm mao liêu rõ ràng đã cắt qua trở lại, vội hỏi: “Bạch, mao liêu này là. . . ?”
“Ta mua, 1000 điểm.” Bạch Tử Thạch đem mao liêu để ở một bên trên mặt đất, chỗ vết cắt tràn đầy Bạch Miên liền lộ ra, Bích Khê nhất thời cười khổ, “Bạch, ngươi tốn 1000 điểm mua khối mao liêu không thể ra lục làm gì? Đây rõ ràng là người khác cắt sụp mà! Ngươi nhìn trên chỗ vết cắt những đường vân này hình dáng đốm trắng, cái này gọi là Bạch Miên. Bạch miên nói trắng ra chính là tạp chất phỉ thúy, mao liêu có Bạch Miên mặc dù tỷ lệ ra phỉ thúy lớn hơn một chút, nhưng mặt khác phỉ thúy bên trong chất lượng rất xấu. Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần thì tảng đá kia, trứng muối mãng đái đầy đủ mọi thứ, lớp vỏ nhẵn nhụi, biểu hiện có thể nói là cực kỳ tốt, tảng đá như vậy cắt ra Bạch Miên chẳng khác nào sụp rồi, huống hồ cắt ngang thấy đều là Bạch Miên chứ?”
Không chỉ Bích Khê, á thú nhân xung quanh cũng cảm thấy như vậy, trong đó một á thú nhân hơi lộ vẻ gầy yếu nói: “Tiểu oa nhi, ngươi đừng để bị người khác lừa gạt! Tảng đá kia căn bản không ra được lục !” Sau đó người bên cạnh đều đồng tình, tiểu á thú nhân này lớn lên xinh xắn khả ái như vậy, thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, nếu nhà ai có một đứa bé như thế này, đúng là nằm mơ cũng sẽ cười, đứa bé thế này nếu thật sự bị người ta lừa, thật đúng là thất đức!
Xem ra tất cả mọi người đều không coi trọng khối mao liêu này như vậy, Bạch Tử Thạch sờ sờ mũi, có chút không được tự nhiên nói câu: “Ta chỉ là rất thích tảng đá kia.”
Bích Khê nhìn Bạch Tử Thạch, á thú nhân nho nhỏ tựa hồ là bị người ta nói ngượng ngùng, xấu hổ khẽ rũ xuống ánh mắt, lông mi đen dày đậm giống như một chiếc quạt dày phủ xuống, lộ ra vẻ nhu thuận, cho dù ai nhìn cũng không nhẫn tâm đả kích hài tử khả ái này tiếp, thở dài, Bích Khê đem nửa khối mao liêu kia để qua: “Không sao, ngươi lần đầu tiên đổ thạch, 1000 điểm, cho dù đổ sụp cũng không quan trọng. Nếu không, ta trước giúp ngươi đem khối mao liêu này giải khai?”
Bạch Tử Thạch vội vàng nói được, khối này nhất định là có phỉ thúy, hơn nữa là phỉ thúy tốt, ít nhất tốt hơn khối Phù Dung Chủng ở nhà Bích Khê giải ra được, sau khi giải ra liền cho Bích Khê, như vậy lát nữa hắn giải thạch cũng sẽ không có áp lực lớn, Bạch Tử Thạch nghĩ đến á thú nhân lúc nãy giải sụp mao liêu, cái bộ dạng đờ đẫn kia liền không tự chủ rùng mình một cái.
Dạng mao liêu này ở trong mắt Bích Khê là không có giá trị cần dùng đến sát thạch, vì vậy hắn trực tiếp đem tảng đá đặt dưới giải thạch cơ, ngẩng đầu hỏi Bạch Tử Thạch: “Ngươi muốn cắt từ chỗ nào?”
Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, tiến tới, quan sát một chút vỏ ngoài, lại lấy tay sờ sờ, dựa vào cảm giác liền dùng tay vẽ một đường trên mao liêu: “Liền từ đây đi.”
Bích Khê vừa nhìn, vui vẻ, Bạch Tử Thạch chỉ hoàn toàn phù hợp, cái đường kia cách mặt cắt chỉ chừng 3,4 cm, vừa vặn dọc theo mãng văn sát qua một đoàn trứng muối bên ngoài, đều nói mãng theo lục mà đi, trứng muối ra lục, đây chính là chỗ có khả năng ra lục nhất: “Được, ở chỗ này cắt.” Bích Khê thuần thục kết nối giải thạch cơ, máy móc kêu ông ông, sau đó hạ xuống.
Ôm thái độ có cũng được mà không có cũng chả sao, Bích Khê tách ra mao liêu, tùy ý nhìn một chút, song một giây sau hắn nhất thời trừng lớn mắt, vẻ thanh đạm xanh biếc lướt qua trước mắt, vội vàng giội chút nước lên, lục sắc liền rõ ràng hơn, một chút xanh biếc nổi bật trên nền đá xám trắng tươi mát như chồi non đầu xuân, xanh đậm, sạch sẽ thông thấu, giống như mới được mưa xuân gột rửa, tinh khiết không gì hơn thế.
“. . . Thủy Tinh !” Bích Khê kìm nén không được kích động, thất thanh gọi ra.
Á thú nhân chung quanh nghe được là thủy tinh, lập tức vội vàng xông tới, nhìn thấy một vệt lục kia, nhất thời một vòng thất chủy bát thiệt (ồn ào bàn tán, xôn xao) mở ra: “Thủy Tinh ! Thật là Thủy Tinh! Đại trướng a!” “Thật là đại trướng a! Mặc dù lục sắc không phải đậm, nhưng khi nhìn rất đều đặn, thế nước rất tốt!”
“Ta ra 90 vạn, khối liêu tử này bán cho ta đi.” Một á thú nhân nhịn không được kêu giá, điều này giống như làm cho người xung quanh bừng tỉnh, tiếng ra giá liên tiếp dâng lên: “Ta ra 100 vạn!”
“110 vạn!” “120 vạn!” “135 vạn!” “170 vạn!”
“200 vạn!” Giá tiền một đường kêu lên 200 vạn thì dừng lại, đối với mao liêu chỉ sát ra một mảnh lục nhỏ mà nói, cái giá tiền này kỳ thực đã không có lợi nhuận gì. Người kêu 200 vạn nét mặt mang theo một cỗ thản nhiên, nói thẳng: “Nói thật, khối mao liêu này chỉ mới tách ra lục, mặc dù tính chất thượng giai (thượng đẳng,cực tốt), nhưng có thể ra bao nhiêu phỉ thúy ai cũng không nói chính xác được, 200 vạn đã không thấp.”
Bích Khê không vội vàng trả lời người đó, chỉ hỏi Bạch Tử Thạch: “Bạch, ngươi muốn đem mao liêu này bán ngay không? Hay là tiếp tục giải ra?” Liêu tử cho dù tốt cũng là mao liêu của tiểu á thú nhân.
Bạch Tử Thạch đáp án rất rõ ràng kiên định: “Giải ra!” Á thú nhân ra giá cao nhất nghe được chủ nhân nói cũng không có nói thêm gì nữa, chẳng qua là nét mặt nhìn có vẻ rất tiếc hận.
“Được!” Bích Khê sảng khoái đáp, cho dù mao liêu không thuộc về mình, nhưng có thể đích thân đem phỉ thúy tốt như vậy giải ra cũng là một loại may mắn. Cầm lấy cường quang khí, Bích Khê đem ánh sáng rọi lên phỉ thúy, cẩn thận quan sát, chỉ chốc lát sau, hắn thả cường quang khí trong tay ra, trực tiếp cầm lấy đá mài dùng tay làm tiếp, phỉ thúy tốt như vậy, dùng máy đánh bóng bằng điện dù sát mất một mảnh cũng là tội ác cực lớn.
Cho dù chậm như vậy, nhưng không ai mất kiên nhẫn, nhìn phỉ thúy thông thấu, tinh thuần từng chút được giải ra mọi người liền cảm thấy vui vẻ thoải mái, bọn họ còn muốn xem trong một mảnh mao liêu nhỏ như thế, có thể giải ra bao nhiêu lục! Bích Khê dọc theo một mảnh lục hướng chung quanh sát, chỉ chốc lát liền lộ ra một khối lục lớn khoảng bằng bàn tay á thú nhân. Bích Khê dùng cường quang khí chiếu vào, sau đó hưng phấn ngẩng đầu: “Lục ăn vào rồi! Có thể phỉ thúy giải ra sẽ không nhỏ!” Nghe lời này, Bạch Tử Thạch cũng nhịn không được lộ ra nụ cười thật tươi.
Nửa giờ sau, Bích Khê cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận đem cả khối phỉ thúy lấy ra, thông tâm lục (từ chỉ màu sắc phỉ thúy xanh hơi vàng) phỉ thúy hình lập phương bất quy tắc, ước chừng bảy tám cân. Mặc dù chỉnh thể nhìn qua màu sắc có đậm có nhạt, nhưng miễn cưỡng có thể coi là đều đặn, liêu tử như vậy ở tình trạng phỉ thúy bây giờ ngày càng thiếu hụt đã là thượng phẩm.
“Tiểu oa nhi, phỉ thúy này ngươi có bán không?” Nếu phỉ thúy đã giải ra, liền tự nhiên có người hỏi giá cả. Chẳng qua hỏi giá xem ra không chỉ có á thú nhân, dù sao điều những thú nhân ngồi chờ chính là lúc này.
Vừa nghe được có người hỏi giá, Bích Khê đang cầm phỉ thúy liền lộ ra vẻ luyến tiếc, hắn do dự nhìn Bạch Tử Thạch, lại nhìn khối phỉ thúy làm hắn yêu thích không buông tay này, cuối cùng vẫn không nói gì. Bạch Tử Thạch nhìn thấy nét mặt Bích Khê, lấy lại bình tĩnh, cậu nâng lên khuôn mặt tươi cười: “Thật xin lỗi, các vị, khối phỉ thúy này ta không bán!”
“Không bán? ! Tiểu oa nhi, ngươi có thể nghĩ lại, ta ra 350 vạn, phỉ thúy này ngươi thật không bán? !”
350 vạn. . . ! Ngô. . . Cái giá tiền này sức hấp dẫn thật đúng là rất lớn, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn kiên định lắc đầu, “Khối phỉ thúy này ta giữ lại dùng.”
Chung quanh nhất thời vang lên một trận thanh âm tiếc hận. Bích Khê nghe Bạch Tử Thạch nói, trong lòng cũng là vừa động, suy nghĩ có nên cùng Bạch Tử Thạch nói một chút hay không, nếu như có thể để cậu ấy đem khối phỉ thúy này cho mình mua, đương nhiên giá tiền chắc là không nhỏ. Đang lúc hắn nghĩ như vậy, Bạch Tử Thạch bỗng nhiên đối với hắn cười một tiếng: “Bích Khê, khối phỉ thúy này là của ngươi.”
“Ta ?!” Bích Khê lập tức bị lời nói của Bạch Tử Thạch làm cho bối rối, đang cầm phỉ thúy lại có một dáng vẻ lúng ta lúng túng. Bạch Tử Thạch xin lỗi sờ sờ mũi: “Ân, ta nghĩ Carlo bây giờ nhất định rất cần cái này. Bàng Bích đã cứu ta, Lan Gaia đã cứu ta, Khoa Đặc Đặc lúc ta dưỡng bệnh thường xuyên ở cùng ta, bây giờ một nhà các ngươi còn chăm sóc ta, các ngươi là ân nhân của ta. Nhưng là, ta bây giờ cũng không có gì để báo đáp các ngươi, chỉ có khối phỉ thúy này. Thời điểm thú triều tháng, ta hy vọng Carlo có thể bình an trở lại.”
Bích Khê nghe lời này lập tức hiểu rõ ý tứ của Bạch Tử Thạch, hắn vốn nghĩ có thể mua được khối phỉ thúy này đã là tốt rồi, Bạch ý tứ cư nhiên lại đưa cho mình! Hắn từ trong vô cùng vui mừng tỉnh táo lại, lập tức lắc đầu: “Bạch, cái này ta không thể nhận, cứu ngươi là Bàng Bích cùng Lan Gaia, mặc dù bọn họ là a ba a cha của Carlo, nhưng bọn họ đã tách ra sống nhiều năm. Chuyện cứu ngươi cùng một nhà chúng ta không có quan hệ, ta không thể trắng trợn chiếm ân tình lớn như vậy của ngươi.” Bạch Tử Thạch há mồm còn muốn nói điều gì, nhưng bị Bích Khê mỉm cười cắt đứt, “Mặc dù ta không thể nhận khối phỉ thúy này, nhưng ta muốn hướng ngươi mua lại. Trên người ta không có nhiều tiền như vậy, ta cũng không có nhiều lắm trả ngươi, 350 vạn, ta trả ngươi 350 vạn.”
Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt: “Không được. Cái giá tiền này không thích hợp.” Bích Khê sửng sốt, chỉ thấy Bạch Tử Thạch mỉm cười, “Ta nhiều nhất thu ngươi một trăm vạn.” Bích Khê còn muốn nói điều gì, Bạch Tử Thạch liền giành trước ngăn chặn hắn nói, “Nếu như ngươi không chấp nhận, ta liền đem phỉ thúy cho người khác!”
Bích Khê do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Bạch Tử Thạch thở phào một hơi, nhìn Bích Khê nghiêm túc nói: “Bích Khê, mặc dù ngươi khăng khăng là mình không trợ giúp ta cái gì, nhưng ngươi đã dẫn ta đến đây, hơn nữa trong tương lai ta tin là ta còn rất nhiều chỗ muốn làm phiền ngươi. Ta mặc dù còn. . . còn chưa trưởng thành, nhưng hiểu được phải tri ân đồ báo.” (ghi nhớ ân tình báo đáp lại)
Bích Khê rốt cuộc có một chút tiêu tan, nhìn tiểu á thú nhân xinh đẹp cảm kích không thôi: “Cám ơn ngươi, Bạch.”
Vincent nhìn tiểu á thú nhân mang nét cười kia, ánh mắt luôn luôn lạnh lùng lóe lên nhàn nhạt nhu hòa, trên gò má trắng nõn của tiểu á thú nhân có một má lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc cười nổi lên phá lệ ấm áp, làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được cũng muốn cười theo.
Bỗng nhiên, có một cái thú nhân cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Cậu ấy thoạt nhìn thật xinh xắn khả ái, nhu thuận như vậy, thật muốn đem cậu ấy ôm vào trong ngực a. . .”
Vincent ánh mắt bỗng nhiên lạnh như băng, hắn liếc mắt nhìn lại, một người thú nhân cao lớn cường tráng ánh mắt đang sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch trong sân. . . Mâu quang chợt lóe, Vincent rũ xuống ánh mắt, hai ngày sau, tại đấu trường tỷ thí, một cái thú nhân xui xẻo bị đánh rớt hai cái răng cửa, gãy một xương sườn, hơn nữa thu hoạch thêm hai cái quầng thâm ở mắt.
Owen thật xa nghe nói giải thạch cơ số 4 giải ra phỉ thúy tốt, vừa phân phó người chuẩn bị pháo, vừa chạy tới bên này, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy phỉ thúy trong tay Bích Khê, hắn chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nhìn Bích Khê: “Ngươi giải ra được?”
Bích Khê cười một tiếng: “Ta giải, nhưng mao liêu không phải của ta, là Bạch, ngươi nghĩ cũng không ra đâu, khối phỉ thúy này là từ một khối phế liệu người khác cắt sụp giải ra, trên mặt cắt toàn là Bạch Miên, Bạch ra 1000 điểm mua.”
Owen nghe cảm thấy thật ngoài ý muốn, nhìn Bạch Tử Thạch cảm thán: “Không nghĩ tới cư nhiên là vậy, tiểu bằng hữu hảo nhãn lực!” Thật sâu cảm thấy ngoài ý muốn Owen một chút cũng không có chú ý một cái á thú nhân bên cạnh hắn nghe Bích Khê nói sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân hình kịch liệt lung lay, mãnh liệt hối hận, không cam lòng, oán hận khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng vặn vẹo. Hắn cuối cùng gắt gao nhìn Bạch Tử Thạch cùng khối phỉ thúy kia, tập tễnh rời đi. Ngay khi hắn sắp sửa đi ra khỏi giải thạch trường, nhân viên công tác bên cạnh nhìn nhìn mặt hắn, gọi hắn lại: “Tiên sinh, xin chờ một chút.”
Á thú nhân nâng lên ánh mắt u ám, nặng nề nhìn hắn một cái, nhân viên công tác đưa cho hắn một tờ giấy: “Đây là cho ngài.”
Á thú nhân nghi ngờ cầm lên vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, thân hình không khỏi lung lay, cơ hồ muốn ngã xuống, song hắn không có, từ từ đứng thẳng lên, nắm thật chặt phần thông báo kia, từ từ đi ra ngoài.
—– Đó là lệnh thông báo của khu phố mao liêu ở Maca thành, thông báo hủy bỏ tư cách đổ thạch của hắn ở Maca thành.