"Xin lỗi, là anh thắng". Trương Dương hơi đau đầu, cố gắng nói.
"Ừm ừm, là Trương Dương Locker đại sư của chúng ta đã thắng, ha ha!" Lưu
Bưu một tay nắm đống trang sức trên bàn đá cẩm thạch lên, cười ha ha,
trong đầu đang nhanh chóng tính toán xem hắn thắng được bao nhiêu vàng.
"Thật sự thắng sao?" Vương Yến mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Thắng lợi này đến rất đột nhiên. Nàng vốn chỉ nghĩ Trương Dương đừng thua quá thê thảm là được. Đâu biết rằng lại thắng, rất khó tin.
"Anh ta thắng!" Chu thiếu gia vốn đang trầm ngâm đột nhiên cười, thừa nhận mình thua.
"Ồ… Trương Dương, anh thật lợi hại… chụt…!"
Vương Yến ôm lấy cổ Trương Dương, hôn thật mạnh lên mặt Trương Dương.
Đột nhiên, cả đại sảnh trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đều dừng lên người bọn họ.
"A…" Lúc này Vương Yến mới nghĩ đến hoàn cảnh không đúng, không khỏi đỏ mặt, vội vàng lấy tay che mặt rồi núp vào sau lưng Trương Dương.
Có tức giận, có hâm mộ, có ghen ghét, có oán độc… các loại ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương.
Vương Yến là ai?
Mặc dù mỗi người đều có chủ ý với Vương Yến, hy vọng ôm người đẹp và tài
sản khổng lồ kia. Nhưng chưa có ai được Vương Yến ưu ái. Vương Yến chủ
động thân thiết như vừa rồi quả thực không thể tưởng được. Lúc bình
thường, cho dù muốn chạm tới đầu ngón tay của Vương Yến cũng không dễ,
chứ đừng nghĩ nàng chủ động ôm, hôn.
Trong ánh mắt đó, Trương
Dương lại không phát hiện có một đôi mắt u oán, là Tuyết Liên. Tuyết
Liên nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Vương Yến khi núp sau lưng Trương Dương, trong lòng cảm thấy mất mát, trống rỗng giống như một con thuyền nhỏ
bồng bềnh trong biển rộng.
Ngay khi A Trạch và Lưu Bưu tưởng rằng
Trương Dương sẽ đỏ mặt, nhưng Trương Dương lại làm một động tác ngoài
suy nghĩ của mọi người.
"Nghỉ một lát đi, đây là cuộc chiến giữa
đàn ông với nhau". Trương Dương khẽ vỗ vỗ Vương Yến. Vương Yến ngẩn
người một chút, lập tức gật đầu cầm khăn tay lau vết son trên mặt Trương Dương. Sau đó thị uy với Chu thiếu gia, rồi giơ nắm tay trắng nõn lên
lắc lắc, đúng là tiểu nhân đắc chí. Làm Trương Dương nhìn thấy toát hết
mồ hôi lạnh.
"Chúng ta tiếp tục!" Trương Dương nhìn Chu thiếu gia.
"Không cần, Locker, tôi không phải là đối thủ của anh". Chu thiếu gia liếc
nhìn thân hình thướt tha của Vương Yến, trong mắt dâng lên một tia thất
vọng.
Không phải đối thủ!
Mọi người đang suy tư lập tức bị
những lời này của Chu thiếu gia đánh động, khó có thể tin nhìn Chu thiếu gia. Đây là Chu thiếu gia sao? Đây à lời Chu thiếu gia nói sao?
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả Trương Dương ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
Chu thiếu gia như vậy, nếu không phải người đại gian đại ác thì tuyệt đối
là nhân tài. Hoặc nói là kiêu hùng. Phải biết rằng một người có lòng tin mãnh liệt vào mình sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy. Đặc biệt kỹ
thuật của Chu thiếu gia ở môn Locker này hơn xa Trương Dương mà lại thừa nhận mình đã thua, dũng khí lớn đến mức nào.
Dù sao, Chu thiếu
gia mặc dù thua một ván nhưng cũng không có nghĩa hắn đã chính thức
thua. Dù là theo quy tắc của môn Locker hay sòng bạc mà nói, không có
khả năng một ván đã phân ra thắng bại. Bây giờ Chu thiếu gia nói mình đã thua, như vậy Chu thiếu gia đã buông tha cho cơ hội lấy lại mặt mũi của mình ở môn Locker.
Điều này cần dũng khí cỡ nào?
Trương
Dương không biết. Nhưng Trương Dương lại biết, người bình thường tuyệt
đối không làm được. Rất nhiều người đánh bạc đến tán gia bại sản, tất cả đều vì lòng tin và không bao giờ chịu bỏ cuộc của bản thân. Trên chiếu
bạc tuyệt đối không chịu bỏ cuộc không phải là một tinh thần tốt, tinh
thần này hầu hết là thất bại hoàn toàn.
Đồng thời Trương Dương
hiểu rõ, cái bẫy mà hắn đặt ra mất đi tác dụng. Thôi miên đã không thể
tiến hành. Chu thiếu gia nếu đã buông tha Locker có nghĩa là bóng ma
thất bại trong trận đấu vừa rồi đã không còn hiệu quả. Huống chi thuật
thôi miên của Trương Dương mới đi được một bước đầu tiên, một ít quá
trình còn chưa bắt đầu, sau khi hủy bỏ trận đấu, thôi miên của hắn đã
kết thúc.
Thật vất vả tạo ra một cái bẫy lại bị Chu thiếu gia hóa giải một cách dễ dàng.
Đến lúc này, Trương Dương mới thật sự coi trong Chu thiếu gia. Từ sau khi
Trương Dương có được vô số ký ức tinh anh, Trương Dương thường xuyên có
cảm giác mình ở một vị trí cao cao tại thượng, nhìn người bình thường
như một con kiến nhỏ bé.
"Như vậy, Locker không chơi nữa, tôi
không phải là đối thủ của anh. Không bằng chúng ta chọn một môn khác.
Hơn nữa do tôi buông tha Locker nên anh có quyền lựa chọn theo sở trường của anh. Ví dụ như cờ vua, thư pháp, điêu khắc, cử tạ, nhu đạo, tiệt
quyền đạo, vật lộn…"
Chu thiếu gia nói ra mấy môn, Trương Dương
rốt cuộc rõ ràng tác dụng của nơi này. Nơi này hoàn toàn là một nơi đánh bạc. Nơi này là địa bàn của Chu thiếu gia. Bởi vì Chu thiếu gia có thể
đánh bại bất cứ ai ở bất cứ hạng mục nào. Đương nhiên đây là điều mà
Trương Dương đoán.
Trên thực tế, Trương Dương đã đoán gần như
chính xác. Đây là nguyên nhân tại sao đám Lý Thiết Tường lại có địch ý
với Chu thiếu gia như vậy. Đám ăn chơi trác táng và tinh anh xã hội
không tìm được cảm giác thành công ở địa bàn của Chu thiếu gia. Từ từ
hình thành hai cực phân hóa. Một bộ phận có chút thế lực, hoặc là thanh
cao một chút vạch rõ giới hạn với Chu thiếu gia.
Đương nhiên điều
này còn quan hệ đến sản nghiệp của gia tộc bọn hắn, còn có quan hệ thế
hệ trước nên cũng không đơn giản như biểu hiện.
Thư pháp!
Nhu đạo…
"Trương Dương. Thư pháp! Thư pháp! So thư pháp!" Vương Yến ngồi ở xa xa vẫn tập trung tinh thần chú ý, nghe thấy Chu thiếu gia nói ra thư pháp, lập tức kích động kêu lên.
Hiển nhiên Vương Yến cho rằng thư pháp là thế mạnh của Trương Dương.
Trương Dương cau mày nhìn Vương Yến đang kêu lên. Vương Yến lập tức cúi đầu
xuống. Từ bữa ăn quý tộc lần trước, nàng liền hiểu rõ tính cách của
Trương Dương. Vừa rồi Trương Dương đã nói, đây là cuộc chiến của đàn ông với nhau. Điều này có nghĩa nàng không thể ở vị trí chủ vị trong bàn
tiệc, không lên tiếng là lựa chọn tốt nhất.
Thấy sau khi Trương
Dương cau mày, Vương Yến lập tức cúi đầu ủ rũ, mọi người ở đây lại ngẩn
người. Đây là Vương Yến điêu ngoa kiêu ngạo sao?
"Ngoại trừ thư
pháp, do anh chọn. Khách phải theo chủ!" Trương Dương thản nhiên nhìn
Chu thiếu gia. Hắn buông tha thư pháp không phải vì Vương Yến, mà môn
nghệ thuật biểu diễn này không thể nói ai giỏi hơn ai. Văn không có đệ
nhất, võ không xếp thứ hai. Văn cũng bao gồm thư pháp. Huống chi ở đây
nếu muốn tìm ra một người chuyên nghiệp bình luận công tâm khẳng định là rất khó. Không bằng Trương Dương tự động bỏ qua.