Hơn hai mươi tên côn đồ này nhìn thì thấy là người Đông Bắc, dáng
người cao lớn. Đặc biệt là đại hán trọc đầu trông càng dũng mãnh hơn,
cao khoảng mét tám, tương đương với Lưu Bưu. Tay to chân to, khuôn mặt
kiêu ngạo, sau khi tiến vào cửa giống như cơn gió lốc quét bay mọi vật,
một đường đập vỡ các thứ mà tiến vào.
Làm cho đám người Trương
Dương càng kinh ngạc hơn là năm người cảnh sát và hơn mười bảo vệ như
thấy quỷ, căn bản không dám ngăn cản. Mà giám đốc Phương lại đau xót
nhìn đồ đạc bị đạp vỡ, cả người đang run lên. Hắn rất rõ ràng các bình
hoa bày ở đại sảnh đều có giá trị nghệ thuật, thấp nhất cũng là mấy
ngàn, mà đắt cũng là mấy vạn. Đại hán trọc đầu đập vỡ trên đường đi, ít
nhất đã tổn thất hơn mười vạn.
Mặc dù đau lòng nhưng giám đốc
không dám lên tiếng, câm như hến, chỉ biết nhìn cảnh sát ở bên cạnh với
vẻ đáng thương. Nhưng vị cảnh sát kia chỉ nhún vai, thở dài một tiếng.
Hiển nhiên, hắn cũng bất lực.
Đại hán trọc đầu khoảng chừng ba
mươi tuổi, mặc một chiếc áo da, mày rậm mắt to, từ lúc tiến vào mồm
không ngừng cười, có vẻ như trêu tức mọi người.