Trương Dương lại bắt đầu di chuyển thân thể trong mương, hiện tại hắn đã trở thành mục tiêu bắn của tất cả phần tử Cương Độc trên núi, đành chỉ có thể không ngừng thay đổi vị trí tránh né, cũng may, con mương tuy không cách nào hoàn toàn yểm hộ thân thể, nhưng cỏ dại mùa thu vẫn có rất nhiều tác dụng yểm hộ, rất nhanh sau khi liên tục di chuyển thân thể, trên núi lại tìm không thấy mục tiêu Trương Dương này.
Đi qua phía sau lưng Mãi Mãi Đề và cô gái, Trương Dương vẫn không dừng lại.
Cuối cùng, Trương Dương di chuyển đến góc ngắm chết lúc đầu kia, đây là một nơi an toàn.
Bên bả vai đau đớn kịch liệt phảng phất như tê liệt, đầu đạn vẫn còn ở trong đó.
Nhìn thấy máu tươi lai láng, Trương Dương cắn chặt răng, cổ thiếu nữ rụt lại, thân thể run rẩy một hồi, Mãi Mãi Đề lập tức an ủi vỗ vỗ bả vai thiếu nữ, cô gái mới thả lỏng một chút, tuy nhiên lập tức lại bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, chỉ thấy thanh niên vẻ mặt lạnh lùng kia rút một ngọn chủy thủ từ trong thắt lưng, lôi ra một cái bật lửa sau đó hơ cây chủy thủ một lần, xé áo trên vai trực tiếp dùng chủy thủ cắm vào bả vai, khêu ra từ trong thịt một viên đạn rơi đầy máu…
Nhìn mồ hôi lưu lại trên trán Trương Dương, ngay cả Mãi Mãi Đề cũng có cảm giác ghê răng.
Mãi Mãi Đề rốt cục hiểu được vì sao người thanh niên này có thể nhiều lần đào tẩu dưới mắt mình, đây, là một đối thủ đáng sợ !
“Tuyết Liên, tới giúp hắn băng bó một chút.” Mãi Mãi Đề nói với cô gái bên cạnh người.
“Nga….” Thiếu nữ tựa như một chú thỏ bị giật mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn Trương Dương dùng chủy thủ dọn dẹp vết thương, nàng không muốn nhìn, nhưng không thể nhịn nổi nhìn trộm hắn.
Thiếu nữ run rẩy kéo một hộp thuốc đến bên cạnh Trương Dương.
“Ta ta…Ta giúp ngươi băng bó...” Cô gái cả người phát run, người thanh niên này trong mắt nàng tựa như một con dã thú.
“Ngươi là y tá?” Trương Dương nhìn chằm chằm vào cô gái đeo kính hỏi.
“Không…Không…Ta…ta là....Sinh viên địa chất học…” Cô gái nhìn cánh tay thấm đầy máu tươi của Trương Dương, cả người lại run rẩy một lần, thanh niên này tạo cho nàng một cảm giác rất nguy hiểm, loại cảm giác này không cách nào hình dung nhưng thân thể lại cảm thụ được.
“Nếu cô đã không phải y tá, ta tự mình làm.”
Trương Dương thực không muốn để cho một cô gái không phải y tá làm lãng phí thời gian, dùng chân kéo lê hộp thuốc lại rồi mở ra, lấy một bình thuốc sát trùng đổ toàn bộ lên vai, rồi lại dùng gạc lau qua một lần, đổ một chút Vân Nam bạch dược sau đó dùng gạc băng qua loa một lần.
Đây chỉ là một việc xử lý đơn giản, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.
Lúc này, cũng không còn thời gian tỉ mỉ làm việc này, Trương Dương vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn của A Trạch và Lưu Bưu, dù sao trên tay bọn họ không có súng, biện pháp duy nhất chỉ có thể tiếp cận địch nhân ám sát gần, không thể nghi ngờ, đó là một kỹ thuật vô cùng nguy hiểm.
Ngay vào lúc này, tiếng súng trên núi dần dần thưa thớt rồi ngưng lại….
Trương Dương cảm giác được sinh mạng không ngừng mất đi.
Đó là đao của A Trạch, chủy thủ của Vương Phong, còn có thanh đao dưa hấu của Lưu Bưu…
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên.
Không hay, A Trạch có nguy hiểm !
Trái tim Trương Dương đập rộn ràng, đột nhiên từ trong con mương nhảy lên, thân thể tựa như tên bắn khỏi cung lao đến ngọn núi chính, phía sau hắn kéo theo vô số tàn ảnh….
“Xông lên!” Nhìn thấy Trương Dương điên cuồng chạy, Mãi Mãi Đề đầu tiên là ngây ngốc, sau đó lập tức đứng dậy tiên phong xông lên.
Tiếng súng đã hoàn toàn tiêu tan, một đám thủ hạ tay cầm súng của Mãi Mãi Đề điên cuồng xông lên núi, nhưng bọn họ phát hiện, trên núi đã không còn địch nhân mà trở nên im lặng quỷ dị vô cùng….
Một cỗ khí thể tiêu điều xơ xác mà dồn nén tràn ngập trong đống đá ngổn ngang, trong không trung tràn ngập mùi máu.
Sau khi vài tên thủ hạ của Mãi Mãi Đề xông lên núi mới phát hiện, trên núi đã biến thành địa ngục trần gian. Khắp nơi đều là thi thể, đương nhiên nếu chỉ là thi thể cũng không có gì, có thể theo Mãi Mãi Đề đều là những kẻ đã trải qua sóng to gió lớn, mấy cỗ thi thể tự nhiên sẽ không để trong lòng. Khiến bọn họ sợ hãi chính là, những thi thể này đều bị trúng đao ở cổ, chỗ nối liền giữa cổ và đầu gần như chỉ còn dư lại 1/3…….
Khó trách không hề phát ra thanh âm thảm thiết!
Không ai có thể bị cắt đứt 2/3 cổ còn có thể phát ra thanh âm.
Hai người!
Hai người đối kháng.
Một người cầm cây chủy thủ sắc bén, một người cầm thanh yêu đao lóe hàn mang.
A Trạch, Vương Phong.
Đôi mắt hai người sắc bén vô cùng, nhìn chằm chằm sít sao đối phương, đối với những tay súng vây xung quanh dường như không tồn tại, trong mắt bọn họ, chỉ còn lại đối thủ !
Giữa hai người bọn họ, có một cỗ thi thể, cổ vẫn bị cắt đứt, tuy nhiên vị trí cắt đứt là sau gáy, trong tay thi thể còn cầm một khẩu Desert Eagle…
Mỗi một người đều cảm giác được chiến ý bốc cháy hừng hực trong không trung.
Nhìn thiếu niên phía đối diện còn nhỏ hơn mình, Vương Phong cảm thấy một sự áp bức, võ công thiếu niên này không cao, nhưng đao mang tựa như sấm rung chớp giật đúng là khiến hắn có một cảm giác kinh diễm.
Vương Phong thậm chí lo lắng, nếu dưới tình huống bất chợt không kịp phòng bị, mình có thể tránh được ngọn yêu đao của thiếu niên kia không?
Cảm giác của A Trạch lại không giống, hắn đối với người thanh niên 17-18 tuổi này tràn ngập chiến ý, cảm giác người thanh niên tạo cho hắn phảng phất như một tòa núi nặng, hắn có một loại dục vọng muốn phá tan áp lực này.
Tất cả súng đều chỉ hướng đến A Trạch.
“Đều là bằng hữu!” Trương Dương đẩy tay khẩu súng trong tay Mãi Mãi Đề xuống, nói với Vương Phong.
“Ta biết!” A Trạch và Vương Phong đồng thanh nói, trên thực tế hai người ở bên rìa sa mạc đã chạm mặt nhau, chỉ là lúc ấy Vương Phong căn bản không chú ý đến thiếu niên tên A Trạch này.
Không rõ tại sao, chiến ý trong không trung đột nhiên tiêu tán.
“Cám ơn!” Vương Phong đi tới trước người A Trạch, đột nhiên vỗ môt cái lên vai A Trạch.
“Không cần.” Lời A Trạch vĩnh viễn đều đơn giản vô cùng.
Nhìn vết thương do đao gây ra phía sau cổ thi thể trên đất, gần như ngay lập tức Trương Dương nghĩ đến quá trình xảy ra, chắc chắn người đã chết này chuẩn bị định nổ súng về phía Vương Phong. A Trạch vừa kịp đến sau lưng tiêu diệt người này, tuy vẫn kịp nổ súng bắn, nhưng lại không hề trúng Vương Phong.
“Vương Phong!”
“Mãi Mãi Đề đại thúc!”
Mãi Mãi Đề vẻ mặt kích động đi đến trước mặt Vương Phong, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt Vương Phong, không ngờ lưu lại nước mắt đục ngầu, một đầu tóc bạc tung bay trong gió, lộ ra vẻ thê lương vô cùng.
“Đại thúc, hãy bớt đau buồn, Nhiệt Địch Lực đại ca cũng hi vọng ngài có thể vui vẻ.” Vương Phong dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể mặc cho Mãi Mãi Đề xoa xoa hai má mình.
“Nếu nó không chết đã có thể trở thành bằng hữu của ngươi.” Mãi Mãi Đề nước mắt dâng trào, cô gái lúc đã trèo lên núi, thấy Mãi Mãi Đề rơi lệ, vội vàng lấy khăn lau, vẻ mặt đau lòng lau nước mắt cho Mãi Mãi Đề.
“Vị này Tuyết Liên tỷ tỷ phải không?” Vương Phong thấy cô gái, vội vàng rẽ đề tài.
“Đúng đúng…a a, trông xem đại thúc đã già rồi, không ngờ quên cả giới thiệu, a a, kỳ thật cũng không cần giới thiệu, hồi nhỏ các ngươi thường xuyên cùng nhau nô đùa, không thể tưởng được vừa đảo mắt, đều đã trưởng thành cả rồi...”
“Vương Phong, dì có khỏe không?” Cô gái vẻ mặt e lệ rụt rè nói.
“Khỏe khỏe, nhưng ta cũng gần một năm không gặp mẹ ta rồi, hắc hắc….” Vương Phong cười ngây ngô. “Không thể nhẫn nại được nữa, không ngờ dám đùa bỡn Bưu đại gia…” “Bồng bồng…” Phía sau một tảng đá truyền đến thanh âm rít gào cùng thanh âm đánh nhau.
Mọi người vội vàng chạy tới, chỉ thấy Lưu Bưu và Trương Vân đang ở một bãi đất bằng không đến mười m2 phía sau tảng đá vật lộn thành một khối, Trương Vân cậy thân thể linh hoạt, quấn lấy thân thể xoay chuyển không ngừng của Lưu Bưu, thỉnh thoảng còn đánh lén Lưu Bưu vài quyền vài cước, tuy lực đạo đối với Lưu Bưu mà nói chỉ tương đương với muỗi cắn, nhưng cũng sắp khiến Lưu Bưu phát điên, hai nắm tay cực lớn tựa như bánh xe gió không ngừng đấm về phía Trương Vân….
“Này này, các ngươi làm gì thế? Đều là người mình mà!” Trương Dương vội vàng chạy đến ôm lấy thân thể khổng lồ của Lưu Bưu, khí lực từ khi bú sữa mẹ cũng đều sử ra.
“Trương Dương, ngươi có phải huynh đệ ta hay không?” Lưu Bưu tức giận nói.
“Đúng…”
“Là huynh đệ của ta thì hãy buông ta ra, hôm nay ta không đánh cho hắn kêu một tiếng Bưu đại gia thì ta không mang họ Lưu nữa….”
“Bưu ca, rốt cục làm sao vậy?” Trương Dương vẫn không buông tay, hắn cảm giác được Lưu Bưu thực sự rất tức giận, Lưu Bưu tức giận hậu quả đều rất nghiêm trọng.
“Ta thực sự không đắc tội với hắn, ta chỉ hỏi hắn một câu, hỏi hắn có phải là Lưu Bưu đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia không, kết quả, hắn liền phát điên lên…” Hai tay Trương Vân xòe ra, vẻ mặt vô tội nói.
“A a….Thằng ranh con, đại gia muốn giết ngươi…” Lưu Bưu đã hoàn toàn tức giận, liều mạng giãy dụa.
Trương Dương thở dài một hơi, buông Lưu Bưu ra, không còn biện pháp nữa rồi, Trương Vân đã phạm vào điều tối kỵ của Lưu Bưu, Lưu Bưu hận nhất chính là người khác nói hắn đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hôm nay nếu không để cho hắn phát tiết, sau này sẽ không bao giờ nguôi giận, biện pháp tốt nhất chính là có một bên chịu thua.