Sau khi lên thuyền rồi, ba người rốt cuộc hiểu rõ tại sao Tướng quân
từng hỏi bọn họ trước đây đã từng ngồi qua tàu thuyền hay chưa.
Song to gió lớn mấy ngày liền, tuy vậy đối với những người quen đi biẻn thì
chút đó không đáng nói, chẳng qua với đám Trương Dương chưa từng đi biển thì quả là khốn khổ.
Liên tục ba ngày sóng gió, ba người mặt xanh nanh vàng, không ăn nổi bất cứ thứ gì.
Trong hoàn cảnh này, chẳng ai có tâm trí gì mà nghĩ ngợi nhiều. Chẳng qua mấy ngày này Trương Dương không nói một lời nào, không ai biết hắn đang
nghĩ gì nữa. Chỉ có lúc … nôn mửa, A Trạch và Lưu Bưu mới phát hiện sự
tồn tại của hắn. Còn lúc bình thường Trương Dương giống như người vô
hình, ăn cơm xong lại ngủ, thủy thủ trên thuyền cũng nhìn hắn như sinh
vật lạ.
Mãi đến ngày thứ tư, sóng gió mới yên, mặt biển trở lại
phẳng lặng, thỉnh thoảng còn có cá nhảy lên mặt nước, lúc này ba người
mới có dũng khí di lên trên boong tàu.
"Cuối cùng cũng bình lặng!" Trương Dương vươn vai, vặn người.
A Trạch và Lưu Bưu thấy Trương Dương như vậy mới thở phào một hơi nhẹ
nhõm. Mấy hôm nay hai ngừoi đều lo lắng cho Trương Dương, rõ ràng chuyện vừa rồi đã tác động đến Trương Dương quá lớn.
Lúc ba người đi dạo một vòng trên tàu đột nhiên phát hiện chuyện không bình thường. Đám
thủy thủ vốn đang thoải mái đột nhiên trở nên nghiêm trọng, mà thuyền
trưởng lại càng ở lì trong phòng điều khiển, hai mắt nhìn chằm chằm vào
ra-đa, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra ngoài khơi dò xét gì đó, thậm chí
ngay cả khi ăn cơm không khí trong buồng lái cũng đầy áp lực nặng nề.
Thuyền trưởng họ Ngô, tên là Đại Hải, quê vùng Sơn Đông, ngoài năm mươi tuổi,
cao lớn uy mãnh, da đen sậm, vô cùng thân thiện. Mười một thủy thủ trên
tàu chở dầu này ai cũng đều phi thường tôn kính hắn, trên tàu này, hắn
rất có quyền uy.
"Chú Ngô, tại sao lúc sóng to gió lớn thì các
người thoải mái tự tại, còn lúc gió êm biển lặng thì ai nấy đều khẩn
trương, có vấn đề gì sao?" Trương Dương rất nhanh phát hiện sự không
bình thường, đi đến buồng lái hỏi.
"Chỗ này đã rất gần địa bàn của Somali, chúng ta phải cẩn thận một chút." Chú Ngô lúc này vẻ mặt không
khôi hài nữa mà trở nên rất nghiêm túc.
"Không phải có quân hạm
bảo vệ sao? Chúng ta lúc nào hội hợp với quân hạm?" Trương Dương sửng
sốt, hắn nhớ rõ chính phủ Trung Quốc đã phái một hạm đội tàu viễn dương
tại hải vực Somali để bảo vệ tàu chở hàng. Từ đó đến giờ chưa hề nghe
thấy việc hạm đội viễn dương Trung Quốc bị hải tặc Somali bắt giữ cả.
"Ha ha, quân hạm đã sớm cùng chúng ta hội hợp rồi, ngay phía trước thôi."
Thuyền trưởng mở ra đa, trên đó có xuất hiện một chiếc tàu. Trương Dương cẩn thận nhìn rõ thì thấy trên màn hình có một con tàu màu trắng ở
ngoài xa. Chẳng qua do khoảng cách quá xa, hơn nữa phía trước cũng có
một chiếc tàu chở dầu che mất tâm mắt, nên lúc đầu bọn họ không để ý
đến.
"Đã có quân hạm bảo vệ, sao các người vẫn khẩn trương như vậy?" Trương Dương không lý giải được, nghi hoặc hỏi.
"Ha ha, quân hạm bình thường chỉ có tác dụng uy hiếp thôi. Còn thường thì
chúng ta phải dựa vào sức mình, nên cẩn thận không cho đội thuyền xa lạ
nào tiến lại gần. Thời tiết nếu càng khắc nghiệt sóng to gió lớn thì
chúng ta càng được an toàn. Còn nếu lúc gió êm sóng lặng như bây giờ,
chính là lúc hải tặc hay tung hoành nhất." Thuyền trưởng cười khổ nói.
"Bọn chúng khong sợ quân hạm sao?" Trương Dương ngẩn ngơ, không nghĩ đến bọn hải tặc lại táo bạo như thế.
"Có sợ, nhưng kể cả có quân hạm bảo hộ, một khi bị chúng nắm được thời cơ
sẽ xuống tay ngay. Năm ngoái đã từng phát sinh một vụ bắt cóc, một chiếc tàu chở dầu của Ả Rập được một chiến hạm của Mỹ bảo hộ đi qua hải vực
Somali, chỉ nhân lúc quân hạm sơ ý một chút, bọn hải tặc ngụy trang
thành một thuyền đánh cá, nhanh chóng tiếp cận áp sát chiếc tàu chở dầu. Đợi lúc quân hạm kịp phản ứng thì bọn hải tặc đã khống chế được chiếc
tàu chở dầu."
"Chẳng lẽ hệ thống vũ khí tối tân trên quân hạm
không phát hiện được bọn chúng sao?" Trương Dương không thể nghĩ nổi bọn hải tặc có thế có hệ thống vũ khí lợi hại hơn quân hạm. Cho dù một ít
súng máy và hỏa tiễn cũng không thể đối kháng với quân hạm, vậy mà có
thể ngang nhiên cướp bóc trước mũi quân hạm, đám hải tặc này quả là đã
ngoài sức tưởng tượng của hắn.
"Ha ha, vùng biển này có vô số
thuyền đánh cá, bấ cứ chiếc nào cũng có thể trong nháy mắt biến thành
hải tặc, rất khó đề phòng. Đương nhiên chúng ta cũng có cách, đi thêm
mấy chục hải lý phía trước, sẽ có thêm hai chiếc tàu hội hợp, lúc đó
quân hạm sẽ phái Đội Hải Quân Lục Chiến lên đóng trên tàu hàng. Đến lúc
đấy thì dó có hải tặc cũng chẳng phải là đối thủ của các quân nhân
chuyên nghiệp. Bất luận tâm lý, tố chất hay vũ khí đều không thể sánh
bằng." Thuyền trưởng tự hào nói.
"Ồ, thì ra là thế." Trương Dương
cuối cùng cũng hiểu vì sao thuyền trưởng bây giờ lại khẩn trương như
vậy. Rõ ràng là vùng biển này tưởng như an toàn, nhưng vẫn phải cảnh
giác mười phần, nếu khong một khi bị bắt cóc, hậu quả thật khó tưởng
tượng nổi.
"Bọn họ đáp trực thăng xuống sao?" Trương Dương nhớ hình như trong tin tức có nhắc đến chuyện này.
"Ừ, có nhiều phương pháp. Không phải mỗi quân hạm đều có trực thăng, bọn họ sẽ tùy tình huống mà quyết định. Nếu thực sự có trực thăng, bọn họ cho
dùng không thực sự lên trên tàu để bảo vệ cũng không sao, bởi vì đông cơ trực thăng phát ra tiếng rất dễ nhận thấy. Hải tặc một khi thấy có trực thăng, chắc chắn sẽ khong có gan lại gần." Chiếc trực thăng bay vòng
quanh không trung, các thủy thủ trên tàu đều lên mạn tàu reo hò hoan hô. Trừ trên thang dây thả xuống có sáu người mặc quân phục Hải Quân lục
chiến, quân nhân vũ trang hạng nặng vừa nhìn đã biết là tinh nhuệ, thân
thể cường tráng, ánh mắt sắc bén.
Trương Dương nhìn được sự tôn trọng đối với các quân nhân trong mắt đám thủy thủ.
Khi ở trong nước khó mà có loại tâm tình thế này được. Ở nơi nước ngoài tha hương lại được quân hạm của đất nước mình bảo vệ, thật là một vinh
quang to lớn, khiến cho trong lòng snh ra một loại tự tin vô cùng.
Mấy thuyền viên sớm đã chuẩn bị hoa trao đến tay mấy người lình. Các binh
lính trên mặt cũng tràn ngập tự hào. Không thể nghi ngờ, ở cách tổ quốc
mấy vạn dặm biển mà có thể bảo vệ cho đồng bào của mình, đây là một loại vinh dự tối cao.
Thấy thế, Trương Dương, A Trạch, Lưu Bưu đều vô
cùng xúc động, bọn họ cũng muốn tặng hoa các binh lính, tiếc là các thủy thủ dường như đã quên béng bọn họ.
Cuối cùng, nghi lễ hoan nghênh cũng chấm dứt, các thủy thủ mỗi người đều về vị trí riêng của mình. Mà
các binh lính cũng bắt đầu quen với hoàn cảnh, bắt đầu kiểm tra chiếc
tàu một lượt.
"Cậu là Trương Dương?" Một người lính đi tới, xem
qua Lưu Bưu và A Trạch rồi nhìn thẳng Trương Dương. Đây là người có quân hàm cao nhất trong sáu người lính, chắc là chỉ huy của cả sáu người,
vấn đề an toàn trên tàu này là do ông ta phụ trách.
"Đúng..." Trương Dương đột nhiên phát hiện mình không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
"Vì sự an toàn của các cậu, chỉ huy của chúng tôi yêu cầu các cậu lên trên
quân hạm." Người lính hành lễ một cái, rõ ràng cũng coi bọn Trương Dương trở thành người của quân đội. Bây giờ ba người Trương Dương, làn da
ngăm đen, tóc ngắn, cũng có cả khí chất thiết huyết của quân nhân.
"Được." Trương Dương nghe thấy hai chữ "yêu cầu" đã biết không còn cách lựa
chọn nào khác nữa. Hắn cũng muốn xem thử quân hạm tối tân nhất của Trung Quốc thế nào.
Trên thế giới này không phải người bình thường nào cũng có cơ hội được lên thăm quân hạm.
"Anh lính, chào anh. Em gọi là Lưu Bưu, người thường hay gọi là anh Bưu.
Đương nhiên anh không cần gọi là anh Bưu, cứ gọi em là Tiểu Lưu được
rồi. Em rất hâm mộ các anh, xin cho em chữ ký..."
Lưu Bưu không biết móc đâu ra một quyển sổ nhỏ với một cái bút, vẻ mặt nịnh bợ lại gần đưa bút cho người lính.
"Điều này..." Người lính nhất thời bị hắn làm cho đỏ bừng mặt. Ông ta cũng
chỉ là một người lính bình thường mà thôi, không phải là ngôi sao gì cả, vậy mà giờ được đối xử như một ngôi sao, rõ ràng là chưa thể quen được.
"Đây nữa, ký thêm vài tờ nữa... Anh lính họ Đồ, tên Hồng Cương, quả nhiên là tên hay. Ha ha, đủ rồi, đủ rồi, rất cảm ơn anh. Sau này về nước rồi em
sẽ mời anh uống rượu." Nhìn thấy tờ giấy đầy chữ ký, Lưu Bưu cười đến
mức không khép được miệng lại, sau này về nước hắn sẽ đem bán. Đây chính là chữ ký của binh lính quân hạm hộ vệ Trung Quốc.
Người lính bị
Lưu Bưu làm cho đỏ bừng mặt, trả bút cho Lưu Bưu xong liền bỏ trốn lên
trên đầu tàu, ra hiệu. Chiếc trực thăng đang bay trên trờ thấy thế từ từ lại gần, hạ thang dây xuống.
Đợi sau khi Lưu Bưu "nồng nhiệt" ôm người lính cho chữ ký kia xong, ba người theo thang leo lên trực thăng.
Lên trực thăng rồi, Trương Dương mới phát hiện ban đầu theo quân hạm là ba
chiếc tàu chở hàng, giờ đã trở thành năm chiếc. Mặt khác còn có hai
chiếc tàu chở hàng nữa cũng sắp gia nhập vào đội thuyền, tại phía trước
quân hạm tạo thành một hàng thẳng tắp. Từ trên trực thăng nhìn xuống
thấy thật khí thế, sóng biển cũng bị chia thành hai vệt nước bạc thật
lớn...
Trên vài chiếc tàu hàng thấy xuất hiện các biểu ngữ màu đỏ, phần lớn là những mỹ từ ca ngợi.
Rất nhiều thủy thủ trên tàu cũng vẫy tay hướng về phía trực thăng.
Thấy đám thủy thủ đang nhiệt liệt vẫy tay phía dưới, Trương Dương ngơ ngác nhìn, trong lòng bỗng xuất hiện bao cảm xúc...
Sự hùng mạnh của một quốc gia, ở trong nước mình thật khó cảm nhận được.
Chỉ khi đi ra nước ngoài rồi, mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự hùng
mạnh của tổ quốc mình. Một đất nước mà không hùng mạnh, thì người dân
nước đó cũng không có sự tôn nghiêm.
Đồng thời, Trương Dương cũng
hiểu vì sao một công dân Mỹ đi đến đâu cũng được tôn trọng. Không thể
nghi ngờ, đây là biểu hiện của một cường quốc.
Một ví dụ đơn giản
nhất, một người Mỹ nếu chẳng may chết ở nước ngoài, tiền bồi thường cái
chết cũng là cao nhất. Mà người Mỹ cho du đi đến bất cứ nước nào, visa
cũng luôn được cấp rất nhanh chóng. Một người Mỹ ở trên đất Trung Quốc,
sự tự do còn cao hơn nhiều so với một công dân Trung Quốc.
Đây là thể hiện sự hùng mạnh, là biểu tượng của sự hùng mạnh.
Khi nào Trung Quốc có thể đi các nơi đều được tôn trọn giống như người Mỹ, lúc đó Trung Quốc mới gọi là hùng mạnh thật sự.