Mọi người trong container đều ném những ánh mắt khinh bỉ về
phía gã trẻ tuổi kia, một số phụ nữ còn có vẻ phẫn nộ, dường như muốn
đem con chó bốn mắt này đốt thành tro. Mà gã trẻ tuổi kia dường như cũng cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của mọi người xung quanh nên cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, vẻ mặt đờ đẫn. Trương Dương thở dài, tình yêu
trước sự uy hiếp của cường quyền cùng sự lựa chọn sống – chết trở nên
yếu ớt nhường nào.
Trên thực tế, Trương Dương cũng đồng tình với
người này. Dưới tình huống như vậy nếu có kiên trì cũng không thể thay
đổi vận mệnh, chẳng qua gã đeo kính cũng không nên đem cô gái đẩy ra.
Trương Dương tin rằng điều khiến cô ta đau đớn nhất chính là cái đẩy của gã. Thậm chí Trương Dương còn tin tưởng, nếu gã đeo kính gặp phải nguy
hiểm thì cô gái có thể nguyện ý dùng thân mình để đổi mạng cho gã…
Ánh mắt mọi người dời khỏi tên bốn mắt, gã người Ấn Độ kia đã đi tới gần
cầu thang, phía dưới chính là chỗ hai người Indonesia ngồi.
Trên
thực tế, ngoại trừ vị trí của Trương Dương cùng hai gã người Indonesia
này là tốt nhất, cách chỗ chiếc ghế nhựa xa nhất, lại ở gần cửa thông
gió rất gần. Nhưng từ khi nhóm người Trương Dương tiến vào thì điều
khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là cư nhiên không ai ngồi ở vị trí
đó. Hiện tại, rốt cục Trương Dương đã hiểu rõ, hiển nhiên mọi người
không muốn đến gần bậc cầu thang, thì đây là một khu vực vô cùng nguy
hiểm…
Sát khí nặng nề!
Trương Dương cảm giác được người thanh niên Indonesia kia đang tỏa sát khí dào dạt, trông hắn ta như một thanh bảo đao tuốt vỏ.
Trương Dương chăm chú nhìn vào thanh đao nhỏ hắn cầm trong tay, tốc độ của hắn cũng thật nhanh. Đáng tiếc, Trương Dương đã thất vọng, bởi vì người
Indonesia hơn 30 tuổi kia một tay nắm chặt chuôi đao, một tay kia nắm
chặt tay người thanh niên khiến hắn không thể động đậy.
Người thanh niên phẫn nộ trừng mắt nhìn trung niên, trong ánh mắt như bốc lửa.
Người trung niên Indonesia như không nhìn thấy vẻ phẫn nộ của chàng trai, vẫn không hề lên tiếng. Ánh mắt bốc lửa của thanh niên hướng về phía phòng
trong, đồng tử như co rút lại.
Chỉ thấy ở bên lan can lầu trên có một đại hán mặc quần bò cắt ngắn đang dựa tại đó, cư nhiên để lộ một
loạt các thanh đao sáng như tuyết. Vừa thấy đã biết là phi đao, vì thân
đao hình giọt nước không hề giống với chủy thủ, quan trọng nhất là phía
đuôi cây đao có một dải tơ đỏ.
Đại hán tựa trên song sắt lan can, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, gắt gao nhìn về phía người thanh
niên. Một bàn tay của hắn thả lòng, loáng thoáng có thấy một thanh phi
đao…
“!”
Ngay lúc người thanh niên nhìn về phía đại hán
trên lầu thì đột nhiên hô lên một tiếng. May là hắn tránh nhanh, nhưng
thanh phi đao của người Ấn Độ kia vẫn sượt qua đầu hắn, lập tức máu tươi chảy ra.
“He he…” Người Ấn Độ nhìn về phía thanh niên, cười đầy quái dị.
“Ngươi…” Ánh mắt thanh niên bắn ra một sự hung mãnh của dã thú, liền đứng dậy.
Đáng tiếc, tay của hắn lại bị người trung niên Indo kéo lại, cả người
lại ngồi phịch xuống đất.
“Thúc!” Trên trán thanh niên tràn đầy
máu tươi, vẻ mặt hung ác nhìn về phía trung niên người Indo, nhưng trung niên vẫn không lên tiếng, vẻ mặt kiên định lắc đầu. Cánh tay cơ bắp
cuồn cuộn vẫn giữ chặt lấy tay thanh niên không buông.
Người
thanh niên chỉ có thể ngồi dưới đất, cũng không để ý đến máu trên trán,
cúi đầu trầm mặc không nói. Thanh dao gọt hoa quả sắc bén cứa xuống dưới sàn tạo lên tiếng ma sát rợn người. Thanh niên đang phát tiết giận dữ
của mình.
Người Ấn Độ nhếch miệng cười to vài tiếng, kéo theo thiếu phụ xinh đẹp kia lên lầu.
“Ai, đây là người thứ sáu” Tô Đại Phong thở dài một tiếng.
“Tại sao không ai phản kháng?” Trương Dương cố nén tâm lý bạo ngược trong lòng, cố hít thở một hơi dài rồi hỏi.
“Phán kháng? Phán kháng thế nào? Bọn họ có đến hơn 10 người, mà bên trong
container này lại là người từ nhiều nước khác nhau, hơn nữa phần lớn là
phụ nữ, cho dù có nam thì cũng là vài lão nhân, nếu có vài người được
như ta thì đã sớm đem lũ kia xử lý rồi, mẹ, đâu để chúng nó ở đấy kiêu
ngạo?” Tô Đại Phong tức giận nói.
“Cũng phải” Trương Dương như hiểu ra liền gật đầu.
“Ha ha ha…”
“Ha ha…”
Đang trong lúc Trương Dương và Tô Đại Phong nói chuyện thì từng tràng tiếng
quần áo bị xé rách cùng tiếng cười điên cuồng truyền tới, tiếp sau, lại
là tiếng phụ nữ uất nghẹn khóc lên…
Trong container đầy bi phẫn,
bất luận kẻ nào cũng muốn ngăn chặn hành động cầm thú này. Ngay lúc
Trương Dương đứng dậy – “Không được!”
“Anh bạn, tuổi ngươi cũng
không ít, chẳng lẽ vẫn định làm một thanh niên bồng bột với bầu máu
nóng? Người ta là người Indonesia, đàn ông nước họ còn chưa ra tay thì
chúng ta gấp làm gì?” Tô Đại Phong đứng lên nói đầy châm chọc với Trương Dương.
“…” Trương Dương sửng sốt ngẩn người một chút rồi ngồi
xuống. Đúng vậy, hắn không thể quản chuyện của cả thế giới này, ỷ mạnh
hiếp yếu là chuyện diễn ra thường ngày, hắn muốn quản cũng không thể
quản.
Ở phía sau, người thanh niên Indo tựa hồ hiểu được lời của
Tô Đại Phong nên hai hàm răng cắn càng chặt, khóe miệng đã rỉ máu. Hiển
nhiên hắn đang cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng, mà người trung niên
lại đang không ngừng vỗ vỗ lên mu bàn tay người thanh niên.
“Trừ phi, ngươi nắm chắc một hơi giết sạch bọn họ, bằng không về sau ngươi sẽ gặp phiền toái
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ đều có chỗ dựa tại hắc đạo, cũng không phải dễ ăn. Tuyến nhập cư trái phép đều bị bọn họ khống chế, ngay cả ở Indo cũng không có cách nào làm gì được bọn họ, bởi vì bọn họ có tiền có thế, hơn nữa ở mấy
quốc gia còn có bối cảnh chính trị, lão đại của bọn họ ở Ấn Đô cũng là
lão đại của băng đảng xã hội đen - Srivastava …”
“Srivastava?”
Trương Dương không khỏi sửng sốt, hắn tuy rằng không quen thuộc các thế
lực ngầm ở các quốc gia nhưng nhiều ít cũng nghe tên. Nhưng cái tên này
lại chưa từng nghe nói tới.
“Srivastava ở Ấn Độ cũng không phải
là một nhân vật đơn giản, hắn đã tiến hành mưu sát, bắt cóc, vơ vét tài
sản… Đã có 40 đơn kiện hắn, tuy bị bắt từ năm 1995 nhưng hắn vẫn chưa
từng bị kết án. Cánh sát Ấn Độ cũng chỉ nghi ngờ Srivastava vào năm 1992 đã từng cùng một nhà buôn mưu sát Su Neijia. Su Neijia là người A rập,
lức trước hắn có tranh chấp với Su Neijia nên đã tiến hành mưu sát. Cánh sát cho rằng đây là do Srivastava cố ý gây lên, nhưng quyết định thuộc
về phía quan tòa, và quan tòa cho rằng Srivastava không có liên can
trong việc này. Trước mắt Srivastava còn 6 án kiện nữa, và chờ ngày ra
tòa. Theo luật pháp Ấn Độ, chỉ có khi bị viện kiểm sát định tội thì mới
mất đi tư cách tranh cử nghị viên, mà viện kiểm sát thường thường chỉ
quyết định tội trạng của tội phạm hiềm nghi sau khi bị bắt cả vài chục
năm. Tại hắc bang đương nhiệm có tới 403 người là nghị viên, còn có 106
người mưu sát, tội danh bắt cóc còn chưa tuyên án, mà nghị viên Yada
cũng là giành chiến thắng trong cuộc bầu cử nghị viên khi ở trong nhà
tù. Giới truyền thông Ấn Độ đưa tin Srivastava tuy ở trong ngục nhưng
lại điều khiển mọi chuyện ở bên ngoài song sắt nhà tù, nhưng luật sư lại nói hắn vô can…” – “Quả nhiên là một nhân vật!” Trương Dương không khỏi cảm thán, ở trong ngục tiếp tục chỉ huy đồng bọn phạm tội còn không nói tới, nhưng lại còn tranh cử nghị viên. Đương nhiên điều này cũng chỉ có thể xảy ra ở quốc gia như Ấn Độ.
“Lợi hại nhất của hắn là tầm
ảnh hướng, hắn cùng giới xã hội đen ở Indonesia, Philippines còn cả
Yakuza của Nhật Bản cũng có liên hệ, đó cũng là nguyên do hắn có thể
lũng đoạn tuyến đường nhập cư trái phép.
“Tuyến đường này cũng
không chạy qua Ấn Độ, vậy sao hắn có thể khống chế?” Trương Dương có
chút nghi hoặc, nếu như nói khống chế tuyến đường này là giới xã hội đen của Philippines hay Indonesia đều không có gì kì quái, nhưng nếu là xã
hội đen của Ấn Độ thì quả có chút kỳ quái.
“Không có nguyên nhân, chỉ có thể nói tại người Indonesia vô dụng, rác rưởi, chứ không có
nguyên nhân nào khác giải thích…” Tô Đại Phong đầy khinh thường nhìn về
phía hai người Indo.
“Ngươi nó ai là rác rưởi?”
Bỗng
nhiên, người thanh niên mạnh mẽ đứng dậy lại còn nói một câu tiếng Trung Quốc đầy lưu loát. Đương nhiên Trương Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Ngươi… ngươi không phải là rác rưởi? Nhìn đồng bào của mình bị khinh rẻ mà thờ ơ, hơn nữa lại là người nhà. Ha ha, ngươi không phải là rác rưởi thì ai là rác rưởi…”
“Xoát…”
Con dao gọt hoa quả sắc bén trong
tay người thanh niên như biến thành một đạo hàn quang dừng lại trên cổ
Tô Đại Phong. Vẻ mặt Tô Đại Phong khiếp sợ ngồi phệt xuống đất, hiên hắn không ngờ thanh niên lại đột ngột tấn công, mà người thanh niên lại nửa quỳ trên mặt đất…
“Ngươi sủa lại một tiếng!” Ánh mắt người thanh niên như bốc hỏa.
“Ngươi… ngươi… ngươi dám… ta là người Trung Quốc, nếu ngươi không sợ Indonesia
cùng Trung Quốc đánh nhau thì ngươi giết đi…” Tô Đại Phong sợ đái ra
quần, nhưng vẫn cố mạnh mồm.
“Chỉ cần ngươi còn dám sủa, ta sẽ dám” Tròng mắt thanh niên đã chuyển thành màu đỏ, dao gọt hoa quả trong tay dí lại sát thêm.
“Bỏ dao xuống” Giọng nói khàn khàn của trung niên người Indonesia vang lên tràn ngập áp lực.
“Thúc!” Người thanh niên phẫn nộ, tựa hồ hắn đã không thể nhịn nổi nữa.
“Bỏ dao xuống!” Thanh âm tiếp tục tăng lên.
“Bụp!” Thanh niên đấm mạnh xuống sàn, oán hận thu dao về, lại ngồi xuống mặt sàn.
Nguy cơ biến mất, cỗ lực lượng khổng lồ tụ tập trên tay Trương Dương cũng từ từ tán đi đến tứ chi bách hải.
Trương Dương đột nhiên phát hiện chuyến đi này đột nhiên xảy ra những chuyện kỳ quái, lại có cả những người kỳ quái…
Tiếng thở dốc cùng âm thanh xé vải từ trên lầu truyền xuống, bên trong
container bỗng trở lên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp thật dài. Trương
Dương có thể cảm giác được trái tim của hắn đang nhảy lên kịch liệt,
Trương Dương cũng phát hiện người thanh niên này cũng không kiên cường
như mặt ngoài anh ta thể hiện – “Ngươi tại sao lại biết nhiều bí mật như vậy?” – Trương Dương đột nhiên hỏi Tô Đại Phong. Trương Dương biết rõ
tên này chỉ là một gã côn đồ cáo mượn oai hùm, thế mà lại biết một ít bí mật trong các bang phái của Ấn Độ, xem ra hắn là hắn sẽ có hiểu biết
nhất định về các bang phái của Indonesia.
“Bởi vì Mao chủ tịch là thần tượng của ta. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”
“…” Trương Dương không thể nói gì.
“Ngươi cho rằng ta là kẻ sợ chết?” Tô Đại Phong đột nhiên hỏi.
“Điều này…” Trương Dương lại không nói gì, hắn không thể tưởng tượng được
người này lại chủ động nói ra. Hơn nữa lại không có chút thiện chí.
“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề” Tô Đại Phong nhìn thẳng vào mắt Trương Dương.
“Sao?”
“Mao chủ tịch có sợ chết không?” Vẻ mặt Tô Đại Phong đầy nghiêm túc.
“Có lẽ…”
Trương Dương chần chờ một chút rồi mới nói ra hai chữ. Trên thế giới này tìm
được người không sợ chết quả không dễ, dù sao mỗi người chỉ sống có một
lần.
“Đúng, Mao chủ tịch là nhân vật lớn mà vẫn sợ chết, vậy ta
sợ chết là đương nhiên? Sợ chết căn bản cũng không liên quan đến làm đại sự, hơn nữa sợ chết cùng không sợ chết hoàn toàn là hai chuyện khác
nhau. Nếu ta vì sự nghiệp mà chết, tất nhiên là chết có ý nghĩa, nếu ta
mà bị một tên nhóc Indo giết thì quả là oan uổng vô cùng…”
Tô Đại Phong vừa nói vừa cảnh giác nhìn thanh niên người Indo cầm dao gọt hoa
quả, hiển nhiên, hắn sợ thanh niên kia đột nhiên lại nổi khùng lên.
“Khụ khụ… có đạo lý. Ngươi chuẩn bị làm việc lớn gì?”
“Ta bắt đầu nói đây”
“Thống nhất cả Đại Quyển Bang?”
“Đúng, ta muốn đem Đại Quyển Bang tán loồin thống nhất!” Tô Đại Phong tràn
ngập sự cuồng nhiệt trong ánh mắt, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được hắn sẽ không nói không mà sẽ có hành động.
“Ngươi có chiêu thức gì sao?” Trương Dương hứng thú.
“Không có, ta không có tiền, không có thế, nhưng ta có cái đầu. Ta ở Trung
Quốc tu thân dưỡng tính 2 năm, góp nhặt tư liệu của hơn một trăm tổ chức xã hội đen trên thế giới, ta đã có một kế hoạch…”Tô Đại Phong thấp
giọng như sợ người khác nghe thấy, chẳng qua âm thanh đó lại khiến
Trương Dương cảm thấy mê hoặc, đây hiển nhiên là một người không đơn
giản. Trương Dương có điểm hoài nghi tên này trải qua kinh doanh đa cấp.
“Kế hoạch…” Trương Dương luôn có cảm giác đây là một người có chí lớn nhưng tài mọn “Ngươi có biết chuyện tình của Yakuza?”
Theo bản năng, Trương Dương định đánh giá người này.
“Yakuza?” Tô Đại Phong mở miệng: “Nếu ngay cả kẻ địch lớn nhất của Đại Quyển Bang là Yakuza còn không biết thì quả là không bằng một phát rắm!”
“Ha ha, nói xem” Trương Dương nhìn hắn không khỏi mỉm cười.
“Trương đại ca, ta xem ra ngươi chỉ hơn ta 2 tuổi, nhìn cánh tay gầy guộc này
của ngươi thì chắc ít lao động, mà cũng chỉ người Trung Quốc ta mới nói
nhiều như vậy. Nếu là người khác ta tuyệt đối sẽ không hé lộ tin tức” Tô Đại Phong thần bí nói.
“Khụ khụ….” Trương Dương nhìn cánh tay
trắng ‘gầy guộc’ của mình mà không khỏi đổ mồ hôi, theo cảnh giới Tiên
Đạo Mạn Mạn đề cao, cơ thể hắn ngược lại đã không còn tráng kiện như
trước kia, cơ thể cũng không có cảm giác ẩn chứa lực lượng, khiến người
ta cảm thấy yếu nhược.
“Nói cho ngươi một bí mật, Yakuza đã bị một đả kích nghiêm trọng”
“Ồ, thế nào?” Trương Dương chấn động, hắn không tưởng tượng được, Tô Đại Phong lại biết được bí mật này.
“Ta cũng không rõ ràng tin tức trong đó, cũng không biết kẻ địch của Yakuza là ai, nhưng theo như một số tổ chức hợp tác tìm kiếm cũng như tin tức
của vài tay buôn ma túy ta quen tại Nhật Bản mà phỏng đoán thì Yakuza đã gặp phải tai nạn lớn nhất từ trước tới nay, đây chính là thời điểm tốt
nhất để đánh rắn dập đầu, ta phải nắm chắc thời cơ ngàn năm có một này…”
Lợi hại!
Lợi hại!
Quả nhiên lợi hại!
Trương Dương không khỏi âm thầm thán phục người này tuy rằng tham vọng lớn
nhưng không phải không có cơ sở. Có thể thông qua một chút tư liệu mà có thể phân tích được Yakuza gặp được nguy cơ thì không thể không nói tâm
tư của hắn vô cùng kín đáo.
“Ngươi có biết tại sao ta phải tới Mỹ không?” Tô Đại Phong nhìn xung quanh, thấp giọng nói – “Sao?”
“Chính là ta nhận thấy Yakuza gặp chuyện, nên muốn tới Mỹ , dưới tình trạng
hỗn loạn để tranh đoạt địa bàn của Yakuza, đây là cơ hội duy nhất của
ta, nếu ta không thể nắm lấy cơ hội này thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa,
rất khó có được cơ hội này…” Vẻ mặt Tô Đại Phong bỗng nhiên ảm đạm.
“Nếu như không có cơ hội thì ngươi định làm gì?”
“Làm một đầu bếp…” Tô Đại Phong ủ rũ nói “Ta vốn là một đầu bếp, chẳng qua
tài nấu nướng quả thực kém, ở trong nước không cạnh tranh nổi, ra nước
ngoài cũng không xong. Làm đầu bếp, trừ bỏ việc có thể rèn luyện cơ thể
một chút thì không có gì hay ho, còn nữa, ta ghét làm đầu bếp, ta
ghét….”
“Đầu bếp cũng không phải không tốt, ngươi thật sự phải
giúp Đại Quyển Bang sao?” Nhìn vẻ mặt uể oải của Tô Đại Phong Trương
Dương nhịn cười, hắn đột nhiên nhớ tới Đao Ca, Đao Ca cũng xuất thân từ
một đầu bếp, giữa dòng đời xô đẩy mà đổi thay, không nghĩ tới hôm nay
lại gặp được người giống Đao Ca, Tô Đại Phong cùng Đao Ca có khác biệt
rất lớn, Đao Ca mới chân chính là một đầu gấu.
“Không phải…” Tô
Đại Phong hạ giọng “Ngươi ngàn vạn lần đừng để người khác biết, ta thấy
ngươi không phải người của xã hội đen nên mới nói cho ngươi. Kỳ thật, ta chỉ làm trong một nhà hàng của phố người Hoa, mà ông chủ tại nhà hàng
đó lại là lão đại của Đại Quyển Bang, nên khi trở về nước ta đi theo Đại Quyển Bang, chẳng qua hai năm trước ta nhận tay lão bản một số án giết
người. Ta nghĩ lần này ta sẽ trở lại phố người Hoa, hắn là có thể chính
thức gia nhập Đại Quyển Bang…” – “Yên tâm, ta sẽ không nói cho người
khác biết…”
Ngay tại lúc Trương Dương còn chưa nói dứt câu thì
trong container đột nhiên vô cùng im lặng, Trương Dương ngẩng đầu nhìn
lại, chỉ thấy thiếu phụ xinh đẹp đi từ trên lan can cầu thang xuống,
quần áo tả tơi, mảng lớn da thịt trắng tinh lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy vài vết trảo.
Đám người ngồi bên dưới tự động nhường cho
nàng một lôi đi, thiếu phụ đi xuống cầu thang, vẻ mặt ngây dại nhìn về
toàn bộ container, đột nhiên ngã xuống, bắt đầu khóc…
“Luna …”Gã đeo kính đen bước đến bên cạnh cô gái, thấp giọng gọi.
“Cút!”
“Luna, ta….”
“Cút, ta không quen ngươi!” Thiếu phụ xinh đẹp đột nhiên đẩy gã ra, vẻ mặt đờ đẫn nhìn gã.
“Ta….” Người đàn ông còn định phân giải.
“Bảo ngươi cút!” Thanh niên người Indonesia đang cầm dao gọt hoa quả đột
nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắn ra quang mang kinh tâm động phách.
Một tràng tiếng bước chân khiến người khác cảm thấy đầy áp lực đang từ trên lầu đi xuống, bước tới là hai đại hán, một tên thì cao to, một tên béo.
Cả container lại âm vào im lặng đáng sợ, một sự sợ hãi đang điên cuồng lan tràn trong không khí, một ít đàn bà con gái lại ôm chặt lấy nhau, cúi
đầu xuống gối, ý muốn tránh đi ánh mắt của 2 kẻ kia.