Rốt cục, cánh tay Aierbaita đang run rẩy chống đỡ thân thể thật lớn đứng lên.
Bất luận kẻ nào đều nhìn ra được, Aierbaita đã mất đi sức chiến đấu, hiện tại đứng lên được hoàn toàn đều nhờ ý chí kiên cường.
Aierbaita đứng lên trong miệng còn đang hộc ra từng ngụm từng ngụm máu, hắn bắt
đầu từng bước một hướng tới Trương Dương, máu tươi từ trong miệng rơi tí tách trên lôi đài, người khác nhìn thấy mà giật mình.
Trận thi
đấu này khiến người xem cảm giác rất quỷ dị, không có giao tranh kịch
liệt, không có kỹ xảo đẹp mắt, thế nhưng, mỗi một lần xông tới cũng làm
cho nhiệt huyết người ta sôi trào, hoặc là con tim đập nhanh không gì
sánh được, một cỗ áp lực vô hình áp lực vô hình thủy chung tràn ngập
toàn bộ quyền tràng.
Nhìn Aierbaita tập tễnh đi tới, Trương Dương cũng có chút bất ngờ, tánh mạng sinh hóa gien thật cường hãn khiến hắn
cũng phi thường kinh ngạc, một quyền kia đã đem lục phủ ngũ tạng
Aierbaita đều chấn bị trọng thương, nghĩ không ra hắn rõ ràng vẫn có thể đứng lên...
Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là bất ngờ mà thôi, khóe
miệng Trương Dương nổi lên một nụ cười quỷ dị, bởi vì hắn cảm giác tên
trọng tài đang nghe điện thoại, mà người gọi chính là mấy người khoa học gia nghiên cứu mật mã sinh mệnh bên trong phòng kia...
Hiện tại, thân thể Aierbaita giá trị đã quá siêu việt, muốn hắn khỏe mạnh lại,
chỉ có đem Aierbaita quay về nghiên cứu sở, mới có thể tìm ra chỗ thiếu
hụt của người biến đổi gien.
Mà điều này cũng chính là điều Trương Dương muốn nhìn thấy.
Điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Dương không giết chết
Aierbaita, chiếu cố một người bệnh hoặc trọng thương nếu so với chiếu cố một cỗ thi thể phiền phức hơn rất nhiều, theo dõi một người sống được
rất nhiều người chiếu cố, so với theo dõi một người nằm trong quan tài
cũng càng thêm dễ dàng.
Aierbaita gian nan bước trên lôi đài.
Hắn không cho phép bản thân ngã xuống.
Từ nhỏ hắn đã tiếp thu tẩy não và nghi thức giáo dục vẻ vang. Mọi người
đều nói hắn có thân phận cao quý. Hắn rất hoàn mỹ. Hắn là vô địch. Là
hình thể hoàn mĩ mà là nhân loại hướng tới...
Hắn muốn vinh dự vì mình mà chiến đấu. Dù cho cố đến giọt máu tươi cuối cùng.
Loại ý niệm trong đầu này phát sinh. Là lúc con ngươi màu xanh bên trong đôi mắt Aierbaita đột nhiên bắn ra một tia nanh ác. Tia sáng màu xanh chậm
rãi biến thành màu hồng. Aierbaita cảm giác giòng máu trong mình đang
biến đổi. Hắn cảm giác thân thể mình đang suy yếu một lần nữa tràn ngập
lực lượng. Một cỗ khí tức bạo ngược trước giờ chưa thấy tràn ngập trong
mỗi tế bào. Hắn xuất hiện một loại ý nghĩ điên cuồng. Muốn hủy diệt toàn bộ những gì mình thấy trước mắt, sinh vật đang di động...
Trong
ánh mắt Aierbaita một tia trấn tĩnh cuối cùng cũng từ từ tiêu thất. Suy
nghĩ của hắn lâm vào trạng thái hỗn độn. Phảng phất như hắn được về với
đại thảo nguyên chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Về với giết chóc sinh mệnh
thời kỳ tiền sử. Dòng máu dã thú ẩn núp bên trong hắn bị Trương Dương
đánh thức.
Trương Dương trong lòng nhảy lên. Cảm giác được
Người biến đổi gien này có biến hóa. Hắn cảm giác được một cỗ khí tức cực độ nguy hiểm đang tràn ngập ở trong không khí.
Dã thú chung quy cũng vẫn là dã thú. Cho dù là trí tuệ cao cấp như nhân
loại gặp phải nguy hiểm đến tánh mạng cũng sẽ bạo phát ra tiềm lực vô
cùng. Huống chi là dòng máu mãnh thú bên trong người biến đổi gien.
Cuộc đại chiến hết sức căng thẳng!
Không khí phảng phất giống như muốn bốc cháy .
Hơn một nghìn khán giả gắt gao nắm tay lại. Ánh mắt boạn họ cũng biến thành màu đỏ đậm, thú tính sâu trong tâm linh ẩn núp cũng được khơi dậy.
Thình lình!
Aierbaita di chuyển!
Hắn di chuyển rồi, hắn làm một động tác khiến Trương Dương bất ngờ, trợn mắt cứng lưỡi.
Rõ ràng không có hướng Trương Dương phát động công kích, mà bỗng nhiên hướng tới nơi khác chạy đi...
Chạy trốn!
Khi không thể chiến thắng đối thủ. Chạy trốn thường thường đều là bản tính
của động vật, giống như con chuột gặp phải mèo, cừu gặp phải sư tử, mà
bây giờ, Aierbaita trong não đang hỗn độn, đã từ bỏ tất cả tôn nghiêm
cùng vẻ cao quý, một thanh âm hỗn độn trong đại não nói cho hắn biết,
hắn chạy trốn, nếu như không chạy, tánh mạng khó giữ được.
"Bồng!"
"Bồng!"
"Bồng!"
Ba tiếng nổ. Thân thể khổng lồ của Aierbaita tựa như đạn pháo phóng ra
khỏi lôi đài, lực đánh thật lớn rõ ràng đem ba đoạn dây thừng phát ra
thanh âm cự đại mà, phảng phất giống như thuốc nổ nổ tung, thanh thế cực kỳ đáng sợ...
Mọi người căn bản còn không kịp phản ứng, thân thể thật lớn Aierbaita đã rơi xuống lôi đài, mục tiêu của hắn là lối đi
kia, hắn trong nháy mắt lao tới, giẫm đạp lên người mấy nhân viên bảo vệ Kara. Hơn nữa, lão Kara là người ưu tú nhất trong đám mấy nhân viên bảo vệ, vì thế hắn là người phản ứng nhanh nhất!
Aierbaita chân dài
đá ngã lăn mấy người bảo tiêu, sau đó thân thể khổng lồ không có chút
nào dừng lại hướng giữa đám người cuồn cuộn mà đi, nhanh như điện chớp!
Hiện tại, hắn căn bản không có thời gian để chạy tới hàng lang, đối với
thanh niên trên lôi đài kia tràn ngập một loại cảm giác sợ hãi vô pháp
ngăn chặn, hắn thầm nghĩ trước tiên nên rời khỏi người so với cự thú
tiền sử càng thêm đáng sợ này...
Đáng tiếc!
Aierbaita chọn sai phương hướng. Ở trước mặt có vài quả núi lớn hắn vĩnh viễn cũng vô pháp vượt quá.
Tiểu Lý Tử!
A Trạch!
Lưu Bưu!
Ba người này chọn ra một người hắn cũng không thể nào chiến thắng. Mà nếu
như muốn đào tẩu, nhất định phải vượt qua chỗ ba người đang ngồi...
Bưu ca của chúng ta vĩnh viễn là người thích náo động, thế nhưng, lúc này
đây hắn cũng không làm náo động, ngược lại nghiêng người né tránh một
chút, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, bởi vì, Lưu Bưu không phải cường giả, hắn và cường giả chỉ kém hơn một đường chỉ thôi, mà võ công của
hắn lại cần có thời gian cường hóa, đối mặt với cao thủ như Aierbaita,
hắn không có nắm chắc, ngay cả khi muốn ngăn chặn, cũng không tránh khỏi người ngã ngựa đổ càng thêm xấu mặt, mặt mũi đối với Bưu ca mà nói,
tuyệt đối không thể bị mất mặt, vì vậy mà hắn buông tha cơ hội gây láo
loạn lần này, mà cơ hội lại cơ hội nhường cho A Trạch.
Đáng tiếc
là, A Trạch dường như chẳng muốn cậy mạnh đụng độ với tên đại hán tứ chi phát triển kia, mà ngồi ở trên ghế không chút sứt mẻ, dường như không
hề muốn động thủ, đối mặt với Aierbaita giống như ngọn núi lớn, bộ dạng
hắn vẫn bình tĩnh tỏ ra là phong độ của một đại tướng.
Cơ hội để lại cho Tiểu Lý Tử, một tên thanh niên tiên phong đạo cốt tuổi tác không tương xứng với ngoại hình.
Tiểu Lý Tử động tác luôn luôn phiêu dật thoát trần không có gì lay chuyển
được, cho dù tại đây trong lúc hỗn loạn, ầm ĩ, động tác của hắn vẫn như
cũ, dù bận vẫn ung dung nhàn nhã đi chơi.
Đứng lên!
Nâng quyền!
Ra quyền!
Ngồi xuống!
Động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, liền mạch lưu loát, không có chút nào trở ngại, thoạt nhìn an nhàn không gì sánh được.
“Bồng!"
Một tiếng xé rách không gian chợt nổ.
Nắm tay trắng nõn của Tiểu Lý Tử như thiểm điện mạnh mẽ nện trên ngực
Aierbaita. "A..." Một tiếng thê lương thảm thiết, Aierbaita giống như
đạn pháo bay ngược lên lôi đài, một vòi máu đẹp mắt như cầu vồng phun
ra, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, làm cho mọi người muốn ói.
"!"
Aierbaita thân thể trầm trọng mạnh mẽ nện lên trên lôi đài, cố dùng sức muốn gượng dậy. Cuối cùng không thể đứng dậy.
Toàn trường một trận an tĩnh.
Đặc biệt một ít khán giả ngồi ở phía sau Tiểu Lý Tử vẻ mặt càng kinh hồn
nhìn đám kia Kara bảo tiêu ở hàng thứ nhất, hiện trường một đống hỗn
độn, mấy nhân viên bảo vệ chỉ là bị Aierbaita va vào, đều là cánh tay
cẳng chân gãy lìa, thoạt nhìn thảm liệt không gì sánh được...
Nếu như không phải mới vừa có người ngăn cản Aierbaita, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Một ít khán giả nhịn không được hướng ánh mắt cảm kích về phía bóng lưng
gầy yếu kia, đáng tiếc lúc này Tiểu Lý Tử sớm đã thành im lặng ngồi
xuống, hắn không muốn nói nhiều. Hiện tại hắn không phải người thường,
mà là người tu đạo, vinh dự trong cõi trần đối với hắn mà nói dường như
là phù vân trên trời.
Đáng tiếc. Tiểu Lý Tử nghĩ như vậy, cũng
khống chế không được tư tưởng chủ nghĩa anh hùng, trên mặt lộ ra vẻ dáng tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi quay đầu lại, giơ lên tay phải vẫy vẫy,
sau đó, rụt rè ngồi nghiêm chỉnh lại...
“Ngao!"
“Ngao!”
Giống như đồng chất xúc tác, bầu không khí trong quyền tràng lập tức bị
tiếng hoan hô, tiếng reo hò, tiếng thét chói tai xâm chiếm mỗi một thốn
không gian, thậm chí mọi người đều nghĩ quán quân chiến thắng trên lôi
đài là ai...
Nghe tiếng hoan hô điếc tai nhức óc này, Tiểu Lý Tử
cực độ thỏa mãn dáng vẻ tươi cười không ngậm miệng lại được, lần này có
thể thỏa mãn hư vinh trong lòng, một hồi làm anh hùng cứu vớt nhân loại.
Về phần Lưu Bưu có điểm căm giận nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Tiểu Lý Tử. Hai tay nắm chặt âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác! Đây chính là cơ
hội do ta nhường cho ngươi nha!
Trong tiếng hoan hô, thân thể mập mạp của Kara khó khăn giật mình, hắn cảm giác thân thể của chính mình
đã cứng đờ, Aierbaita giống như một chiếc xe trọng tải xông lại, lần đầu tiên hắn cảm giác được cái chết chỉ cách mình trong gang tấc.
“Tiên sinh Kara tôn kính, ngài không có sao chứ!' A Trạch nhẹ nhàng nghiêng
đầu nhìn thoáng qua người Kara, bên trong đôi mắt lóe ra một cỗ châm
biếm không chút nào che giấu.
“Không có việc gì, không có việc
gì...” Lão Kara hai tay chống đỡ để thân thể ngồi thẳng dậy. Bảo trì
dáng vẻ uy nghiêm, đáng tiếc. Hắn nỗ lực cách mấy mà hai chân vẫn run
rẩy, sợ hãi vẫn như cũ lan tràn trong linh hồn hắn, đặc biệt khi nhìn
thấy một nhân viên bảo vệ bị Aierbaita bị đá vỡ tan đầu, óc tương vẩy
ra, cảm giác sợ hãi lại càng cường liệt.
Tử vong trước mặt, mỗi
người đều giống nhau, thậm chí càng là nhân vật lớn, lại càng sợ chết,
gióng như Tần Thủy Hoàng, sắp chết nhưng vẫn muốn đuổi theo thuật trường sinh bất tử.
Tiểu Lý Tử xuất thủ, khiến mọi chuyện xoay chuyển
vô cùng huyền diệu, Firman lúc này mới chính thức xác thực, Trương Dương có một thế lực có kinh tế cùng vũ lực cường đại hậu thuẫn phía sau .
Đồng dạng, Tô Đại Phong bọn họ cũng kiên định vào lòng tin của mình!
Sau khi một trận điên cuồng cổ vũ kết thúc, ánh mắt của mọi người rốt cục
cũng rơi xuống mặt lôi đài, Trương Dương vẻ mặt thản nhiên chắp tay mà
đứng, thẳng đến khi trọng tài tuyên bố bản thân thắng cuộc mới tiêu sái
rời lôi đài.
Trương Dương sau khi hạ lôi đài trực tiếp đi tới bên người lão Kara, hắn không có ngồi xuống, mà hơi khom lưng, đem miệng
tới gần cái lỗ tai của lão Kara.
“Kara tiên sinh tôn kính, thật đáng tiếc, kế hoạch của ngài thất bại rồi, ta không có bị giết chết trên lôi đài".
“A… Ta không có...” Trương Dương khóe miệng nổi lên một nụ cười đen tối, khiến lão Kara cực kì sợ hãi, lắp bắp giải thích.
“Có đúng không ?” Con mắt Trương Dương thâm thúy chăm chú nhìn thẳng lên con mắt lão Kara.
"...” Lão Kara liều mạng lau mồ hôi trên trán.
"Biết ta vì sao không giết ngươi không?” Trương Dương ánh mắt trở nên sắc bén giống như lưỡi dao.
"...” Lão Kara cảm giác gấp gáp đến độ muốn ngất..