"Cũng không thể nói như thế, không riêng có người Trung Quốc, chỗ này
cũng có người châu Á khác. Hút thuốc trái phép, đi vệ sinh tùy tiện, nam nữ làm trò mờ ám, tiện tay vứt rác, những thứ này đại đa số đều là do
người mới nhập cư mang đến, lão kiều dân cũng chưa quen với lối sống Mỹ, bọn họ cũng không quá chú ý đến việc bảo vệ môi trường. Ngoài ra còn
một ít kẻ châu Á lưu lạc ở tại Quảng trường phố người Hoa cũng là nguyên nhân trọng yếu dẫn đến hoàn cảnh vệ sinh kém như bây giờ.
"Phải không?" Trương Dương cười nhạt, hắn cũng không kiêng nể gì cả, dù xung quanh đầy thanh âm của người Trung Quốc.
"Có rất nhiều nguyên nhân, mà quảng trường này cũng không đơn giản, phía sau còn có người khống chế."
"Ở đây cũng có người khống chế sao?" Trương Dương không khỏi ngẩn người,
hắn thật sự không nghĩ ra nơi bụi bặm đầy rác khắp nơi này lại có giá
trị.
"Nơi này có rất nhiều người tụ tập, ví dụ như chơi
tú-lơ-khơ, cờ vua, đừng xem họ đặt cược nhỏ mà nhầm, đó chỉ là mặt ngoài thôi, bọn họ đều được một số bang phái ngầm coi trọng, có người nói để
thu được quyền khống chế của mảnh đất này, các bang phái đã sống mái với nhau vài lần rồi..."
"Ai thắng?" Trương Dương cảm thấy nhiều hứng thú hỏi.
"Hi hi, không phân rõ ai lợi hại hơn, bởi vì ở chỗ này cũng không phải là
lực lượng hạch tâm của bang hội, người chân chính có năng lực cũng không ở lại chỗ hỗn tạp này, ở chỗ này phần lớn đều là một số tên côn đồ tép
riu thôi, bởi vậy những kẻ này đều bình yên vô sự ở chỗ này kiếm cơm qua ngày."
Na Na không hổ là một trong nhân viên ưu tú của Long Tổ,
đối với từng chi tiết nhỏ của quảng trường này nàng cũng rõ như ban
ngày.
"Nói cách khác, ở đây đều tập trung những người thuộc tầng lớp dưới của xã hội?"
"Cơ bản là như vậy, đương nhiên cũng có người từ quốc nội tới, rất khá, tới Mỹ nhưng không cách nào chen chân với những nhân vật lợi hại, anh xem
người nọ chính là điển hình trong số đó, hắn ở quốc nội phạm tội rất
nghiêm trọng chạy tới nơi này, nếu như không phải hắn ở đây. Quảng
trường nho nhỏ này sớm đã bị người Indo triệt để khống chế rồi".
Ánh mắt Trương Dương theo ngón tay Na Na chỉ quét tới một người đàn ông mặc một bộ y phụ màu đen, lưng hùm vai gấu đang uống rượu giải sầu, người
đàn ông này tuổi khoảng chừng ba mươi, vóc người cũng không cao to,
nhưng dũng mãnh rắn chắc. Râu mép dài ngắn không đồng nhất, vẻ mặt tang
thương.
Bên người hắn có vài chai bia, một đĩa lạc. Một người
uống rượu giải sầu. Xung quanh mọi người cố gắng tránh xa hắn. Chỗ hắn
ngồi tự nhiên hình thành một bức bình phong kì lạ.
"Hắn là ai vậy?"
Thấy nam nhân này con mắt Trương Dương không khỏi sáng lên. Nam nhân này
thoạt nhìn rất chán chường. Thế nhưng mỗi người đều có một khí chất khác nhau. Cả người hắn toát lên khí chất khiến tim người khác phải đập
mạnh.
"Hắn họ Vương tên Dũng. Ở quốc nội thống lĩnh toàn bộ thế
lực ngầm toàn bộ vùng đông bắc. Rất nhiều người đã quên danh tự của hắn
là Đông Bắc Hổ. Nổi danh vùng Hồ Nam , Hoa Nam. Bởi vì do một lần ẩu đả
hắn đã lỡ tay giết chết một nhân vật có bối cảnh chính trị lớn nên bị
truy nã toàn quốc. Bây giờ hắn lưu lạc đến Mỹ".
"Xem ra tên bị
giết chết cũng không phải thứ gì tốt?" Đương nhiên nếu như là người tốt. Đông Bắc Hổ cũng không dám trắng trợn ngồi ở chỗ này uống rượu. Chỉ có
điều dù cho người nhà kẻ bị giết không trực tiếp ra tay. Hắc bang người
Hoa tại Mỹ cũng không dám lưu hắn. Đầu tiên sẽ làm cho gia tộc người bị
giết ghi hận. Dù sao người nọ tuy rằng đã chết. Người chịu ân huệ của
hắn rất nhiều. Thứ hai người này cũng không phải kẻ vô dụng. Không người nào dám mạo hiểm lưu hắn lại..."
"Đáng tiếc ta không có thời gian nếu không cũng sẽ giúp hắn một chút" Trương Dương ôm vòng eo mềm mại của Na Na cười cười.
"Nếu là việc anh thích làm, em sẽ không can thiệp vào" Na Na ôn nhu hiểu ý nói.
"Quên đi, chúng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, em xem, có người
tới tìm chúng ta gây phiền phức kìa" Trương Dương dừng lại cước bộ. Phía trước bọn họ có mười mấy thanh niên vẻ mặt bất lương đã đi tới, rõ ràng có thể nhìn ra bọn này tới đây có mục đích, bởi vì mỗi người bọn chúng
đều có vũ khí.
"Để em" Na Na nhẹ nhàng cười vẻ mặt quyến rũ,
Trương Dương thấy vậy trái tim liền đập kịch liệt, nhìn biểu tình lạnh
lùng mà tươi cười của Na Na, hắn có một loại cảm giác kinh diễm kì lạ.
"Được rồi" Trương Dương nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Na Na, nàng xuất thủ và hắn xuất thủ đều giống nhau, đây chỉ là một bọn côn đồ mà thôi, mặc dù
là một đám có chuẩn bị mà đến, thế nhưng côn đồ vĩnh viễn là côn đồ mà
thôi, tuyệt đối sẽ không đột nhiên biến thành võ lâm cao thủ.
"Hắc hắc khuôn mặt này trông hơi quen, cái chỗ này từ lúc nào xuất hiện một cô nàng xinh đẹp như vậy!"
Một tên xem ra là trùm của đám côn đồ từ trong đám kia bước ra, đôi mắt khinh mạn dò xét trên thân thể lả lướt của Na Na.
Đám này đều mặc quần áo màu đen, gầy gò vóc dáng thấp bé, trên mặt tràn
ngập vẻ hung hãn, tiếng Anh cũng không nói trôi chảy, Trương Dương vừa
nhìn cũng biết là người Indonesia.
Khóe miệng Trương Dương không
khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác, xem ra Firman căn bản không tuân thủ
điều kiện đàm phán trước đó.
"Ngươi biết ta sao?" Vẻ mặt Na Na
lần đầu tiên không phải băng hàn mà là cười mỉm, chỉ là nụ cười đó lại
chứa một cỗ sát khí nồng đậm.
"Lập tức các ngươi sẽ biết thôi..." Tên côn đồ nhỏ bé kia liếc Trương Dương, vẻ mặt đắc ý chuẩn bị ra tay.
"Dừng tay!"
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, một thanh âm hùng hậu đầy nam tính vang lên.
Chính là Đông Bắc Hổ, hắn không biết từ lúc nào đã qua đây, trong tay cầm một thanh trường đao sáng loáng, một cỗ khí tức dũng mãnh tỏa ra bốn phía,
vóc người thấp bé như vậy nhưng giờ lại giống như một tòa tháp sắt.
Đông Bắc Hổ lưng quay về phía Trương Dương và Na Na, hai người liền ngửi thấy trên người hắn tràn ngập mùi rượu.
"Đông Bắc Hổ, chuyện này không liên quan đến ngươi!" Tên côn đồ người Indo
nhìn trường đao sắc bén trong tay Đông Bắc Hổ, dường như hơi kiêng kỵ,
lui về phía sau một bước lạnh lùng nói.
"Chỉ cần là chuyện liên
quan đến quảng trường này đó chính là chuyện của ta, cút, ngày hôm nay
ông không muốn đánh nhau!" Đông Bắc Hổ giơ trường đao lên, tay trái nhẹ
nhàng búng lên lưỡi đao phát ra một tiếng oanh minh vui tai.
"Đông Bắc Hổ, ngươi chỉ là một con cọp lạc xuống đồng bằng, ở đây không phải
đông bắc Trung Hoa, nơi này là San Francisco, Đại Quyển Bang cũng không
thèm để ý đến ngươi, Indo chúng ta cảm thấy thương cảm thay cho ngươi
đó, người khác sợ ngươi, nhưng người Indo chúng ta thì không như vậy,
nếu quả thật chúng ta muốn giết ngươi, Firman chúng ta chỉ cần một ngón
út cũng có thể bóp chết ngươi..."
"Ha ha ha..." Đông Bắc Hổ cười
to nói: "Firman ở chỗ này còn được gọi là Firman, tại nơi khác thì được
kêu là gì? Hổ gia ta có tiền, ta hiện tại tuy rằng cả ngày ở chỗ hỗn tạp này, nhưng không có nghĩa là Hổ gia ta thực sự nghèo túng, nói cho
ngươi biết Hổ gia ta muốn tiền có tiền, muốn người có người, nói chung
quảng trường này sau này sẽ là địa bàn của Hổ gia ta, ta mặc kệ các
ngươi với Firman cứt chó của các ngươi, đừng để Hổ gia mất hứng, ta sẽ
giết tới cửa đó, các huynh đệ ra đi, để cho bọn chúng nhìn thấy Hổ gia
có đúng hay không nghèo túng đến nỗi để mấy tên côn đồ cũng dám khi
dễ..."
"Hổ ca!"
"Hổ ca!"
Đông Bắc Hổ thình lình
quát một tiếng, trong quảng trường đột nhiên chạy ra hơn mười đại hán,
những bạo này không kiêng nể gì cả cầm theo đủ loại vũ khí lạnh chạy
qua, người này cũng không đơn độc như Trương Dương tưởng tượng ...
Rất uy phong!
Không hổ là Đông Bắc Hổ!
Thấy Hổ ca quát một tiếng sau đó hơn mười người ăn ý chạy ra, vẻ mặt Trương
Dương cũng không khỏi tán tụng, quả nhiên là lạc đà gầy còn lớn hơn
ngựa, Hổ ca này cũng không phải sa sút như Na Na nói, chí ít hắn ở chỗ
này còn có thể kêu gọi được số người lớn giúp đỡ.
"Đông Bắc Hổ,
đừng tưởng rằng ngươi ở đây tập hợp được một đám người là có thể tung
hoành như ở đông bắc, đừng có vội kiêu ngạo!" Mấy tên côn đồ cầm vũ khí
trong tay, dưới ánh đèn phản chiếu loang loáng trông thật kinh nhân.
"Hổ gia ta cho tới bây giờ vẫn kiêu ngạo như thế, nếu như Hổ gia ta tại Mỹ
tham sống sợ chết, vậy còn không bằng oanh oanh liệt liệt chém giết đám
Indo các ngươi, Hổ gia chính là muốn nói cho các ngươi biết, người Trung Quốc chúng ta cũng có dũng khí liều mạng chém giết, lão đại Đại Quyển
Bang hiện tại chính là đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, những chuyện
liều mạng này cứ để cho Hổ gia làm, đến đây đi, không phải nói người
Indo đánh nhau không bao giờ sợ chết sao, hung hãn dũng mãnh lắm mà, để
Hổ gia ta nhìn xem..."
"Đông Bắc Hổ, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiám khi dến một thước, chúng ta đã để cho ngươi hẳn một quảng trường làm chỗ dung thân rồi, ngươi còn muốn thế nào?" Tên trùm của đám côn đồ bị chiến ý cường liệt của Đông Bắc Hổ dọa phải lùi về phía sau
mấy bước.
"Ha ha ha, vấn đề là địa bàn này đã là của Đông Bắc Hổ
ta rồi không đến phiên người Indo các ngươi cho phép! Ngày hôm nay nếu
các ngươi đã tới, vậy ta nói rõ luôn, ở đây chính là địa bàn của Đông
Bắc Hổ ta, người Indonesia các ngươi không được phép tiến nhập, chỉ đơn
giản như vậy thôi!" Đông Bắc Hổ nói như đinh đóng cột, giọng nói không
có chút do dự.
"Ngươi..." Đám người Indonesia trên trán gân xanh
nổi lên cuồn cuộn vẻ mặt bạo nộ nhưng lại không dám động thủ, bộ dạng
rất bối rối.
Ngay Đông Bắc Hổ phát ra khí thế như báo táp, một
đám người Indo cũng đang tiến thoái lưỡng lan, một người Indonesia vóc
dáng thấp bé nhanh nhẹn đi tới trước mặt Đông Bắc Hổ.
"Ngươi là
ai?" Đông Bắc Hổ nhướng mày, mấy tên Indonesia này hắn hầu như đều biết, mà người Indonesia này hắn lại không nhận ra, trông rất lạ mặt.
"Hổ ca, ngày hôm nay ta có chuyện trọng yếu phi thường muốn làm, qua ngày
hôm nay quảng trường này sẽ thuộc về Hổ ca ngài, người Indonesia tuyệt
đối sẽ không bước vào đây nửa bước!" Người Indonesia này vẻ mặt hờ hững, ngữ khí rất thong thả, làm cho người nghe có một loại cảm giác rất máy
móc.
"Có chuyện rất trọng yếu phải làm?" Vẻ mặt Đông Bắc Hổ nghi
hoặc quay đầu lại hướng Trương Dương và Na Na dò xét, bỗng nhiên bừng
tỉnh đại ngộ nói: "Các ngươi tìm đến bọn họ gây phiền phức sao?"
Người Indonesia kia lẳng lặng đứng im, cũng không thừa nhận hay phủ nhận, hắn vốn là sát thủ do Firman phái tới, làm bộ kiếm cớ gây sự, sau đó trà
trộn vào đám người tìm cơ hội giết chết Trương Dương, nào biết nửa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim làm rối loạn kế hoạch của hắn, khiến
sự tình phát sinh ngoài mong muốn của hắn. Đương nhiên hắn căn bản cũng
không lo, đối phương vô luận là có khả năng thuật bắn súng thần kỳ như
thế nào đi nữa, chỉ cần trong tay đối phương không có súng hắn sẽ không
sợ, về phần võ công lợi hại của phụ nữ kia, hắn càng không để ở trong
lòng, võ công hắn học chính là để giết người, mà không phải võ công dùng trên lôi đài.
"Các ngươi là người Trung Quốc?" Đông Bắc Hổ đột nhiên dùng Hán ngữ hỏi Trương Dương và Na Na.