Đồ Thần Đường

Chương 337: Chương 337: Gặp lại Đỗ Tuyết






"Thúi lắm!" Tiểu hòa thượng vẻ mặt phẫn nộ mắng: "Ngươi có biết u linh trình tự là ai duy trì? Ngươi có biết kỹ thuật tính toán đạo đạn của Trung Quốc là ai cung cấp? Ngươi có biết kỹ thuật tinh mật mẫu sàng của Trung Quốc là ai cung cấp…"

"Ngươi biết cái gì?"

Tiểu hòa thượng đầu cơ hồ phóng đại choán hết cả màn hình, ánh mắt phảng phất bốc lửa, hung ác nhìn Trương Dương, hỏi một đống vấn đề làm cho Trương Dương sững sờ.

Trương Dương tin tưởng rằng, nếu Tiểu hòa thượng có thể ra khỏi màn hình, tuyệt đối sẽ đánh hắn một trận.

"Phát triển khoa học kỹ thuật cũng không phải là cung cấp kỹ thuật tiên tiến là có thể tiêu hóa được. Ví dụ như ô tô, hiểu được nguyên lý cùng chế ra ô tô là hai chuyện khác nhau, Trung Quốc không thiếu kỹ thuật, mà thiếu thời gian tiêu hóa kỹ thuật. Đương nhiên, còn có thị trường nữa, đứa nhỏ, ngươi còn non lắm! Ta hiện tại nói ngươi nguyên lý kỹ thuật chế tạo vũ khí hạt nhân, bom nhiệt hạch, pháo laser, cùng cung cấp tất cả nguyên vật liệu, thậm chí nói cho ngươi quá trình chế tạo, ngươi có chế ra được không?"

"Cái này… không thể…"

Trương Dương cúi đầu ủ rũ, năng lực tính toán của hắn tuy không thể so với Tiểu hòa thượng, nhưng cũng tương đối mạnh, lập tức nghĩ tới phát triển kỹ thuật cần một quá trình tiêu hóa dài lâu, không phải là biết kỹ thuật là có thể giải quyết được. Kỹ thuật của Trung Quốc mấy năm nay phát triển đã xem như là rất nhanh, cơ hồ đã tính là phát triển, nhưng rất nhiều thứ thủy chung không thể so sánh với các quốc gia phát triển ở phương Tây, ví dụ như động cơ ô tô, động cơ máy bay chiến đấu, mấy thứ này Trung Quốc cũng có thể chế tạo, nhưng sản phẩm chế ra sử dụng không riêng gì đạt không được thông số kỹ thuật, hơn nữa thời gian sử dụng ngắn. Động cơ máy bay của người ta có thể bay mấy ngàn giờ, còn của Trung Quốc chỉ có thể bay mấy trăm giờ, đây là sự chênh lệch căn bản không thể so sánh.

"Biết là tốt, nói cho ngươi, inte cũng không phải là vạn năng, rất nhiều kỹ thuật tiên tiến căn bản không có khả năng thu được từ inte… Được rồi, lão tử nói với ngươi cũng vô nghĩa, vừa rồi trong khi nói chuyện cùng ngươi ta đã điều tra những con tàu ra khỏi Nhật Bản, sau năm giờ nữa, sẽ có một du thuyền ra khơi. Ta thu được nội dung điện thoại thì biết có một công tử nhà giàu hẹn với hai công tử nhà giàu khác ra biển chơi, ta sẽ làm cho một người trong đó không thể tới được tàu chở dầu, ngươi đến lúc đó lên thuyền, nói là bằng hữu của người không đi được…" Tiểu hòa thượng trừng mắt nói.

"Nếu bọn họ thông điện thoại được thì làm sao?"

"Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc này tự nhiên xử lý tốt. Đến lúc đó, điện thoại cũng không thể thông được, ta sẽ dùng điện thoại của tên kia phát một tin nhắn, nói hắn có chuyện khẩn cấp không cách nào tới được, bảo bọn họ chiêu đãi bằng hữu của hắn là người, sau khi phát đi tin nhắn, điện thoại sẽ mất đi tín hiệu…"

"Chỉ là. Ta ra biển để làm gì?" Trương Dương muốn biết mục đích của Tiểu hòa thượng.

"Ta cần ngươi giúp ta mở thông đạo không gian, chỉ có mở thông đạo không gian ta mới có thể lấy được tin tức của không gian đó".

"Nhưng…" Trương Dương nghĩ đến trung niên tóc dài như là ma thần trong không gian kia cùng với đại hán kim giáp, không khỏi có chút do dự.

"Ngươi có gì mà lo lắng? Ngươi chỉ cần mở ra một chút, nếu có nguy hiểm thì lập tức lui về, nếu không có nguy hiểm, ngươi cũng có thể tu luyện thần công Tiên Đạo Mạn Mạn mà…"

"Được rồi… Nhưng vì sao phải ra biển? Nếu cần, ta hiện tại cũng có thể mở thông đạo không gian ngay tại đây, cần gì phải chạy ra biển?"

Nghĩ đến nguồn năng lượng thuàn khiết ở không gian kia, Trương Dương đúng là nhịn không được sự hấp dẫn mà đáp ứng. Đương nhiên, hắn thật sự không tiện cự tuyệt Tiểu hòa thượng. Dù sao, Tiên Đạo Mạn Mạn cũng là do Tiểu hòa thượng cũng cấp, mở ra thông đạo không gian đối với hắn mà nói chỉ là chuyện đơn giản.

"Trong thành thị sản phẩm điện tử quá nhiều, ô nhiễm sóng điện tử nghiêm trọng, ảnh hưởng đến tin tức nhận được".

"Ồ…" Trương Dương đối với mấy cái này nửa hiểu nửa không. Nhưng hắn cũng tìm không ra lý do để phản bác. Tựa hồ, không gian mặt biển rộng lớn, không có đủ thứ tín hiệu như trong thành thị bao trùm, đây cũng là một đạo lý. Trương Dương tìm cửa hàng mua mấy bộ đồ hiệu để thay đổi y phục.

Bắt đầu từ giờ, hắn tên là Tam Mộc, là con tư sinh của một phú hào, vẫn sống ở nước ngoài, lúc này mới về Nhật Bản, cùng với một công tử nhà giàu bận việc đi không được trong đó quan hệ không bình thường, cũng hẹn ra biển chơi.

Vì để không lộ ra sơ hở, Tam Mộc sẽ là một người trầm mặc ít nói, có chút hướng nội.

Sau khi xử lý mọi chuyện, Trương Dương chạy tới bến tàu mà Tiểu hòa thượng đã chỉ định.

Trương Dương hiện tại, đội mũ trắng, áo trắng, đi giày hiệu của Pháp, lưng đeo một cái ba lô cũng hàng hiệu, trông có vẻ rất sành điệu. Loại giả dạng này, rất thích hợp với vai con tư sinh nhà giàu của Trương Dương hiện tại.

Khi Trương Dương cương đến bến tàu, một người trẻ tuổi cao lớn cường tráng, tuổi chừng hai mươi sáu, tướng mạo anh tuấn đi nhanh tới.

"Ngươi là Tam Mộc bằng hữu của Tiểu Tuyền phải không? Ta là Tùng Hạ" Người trẻ tuổi tay rất có lực, bắt chặt tay Trương Dương.

"Đúng vậy, Tùng Hạ tiên sinh, xin chỉ giáo" Trương Dương bắt chước kiểu nói chuyện của người Nhật Bản, nhưng hắn cũng cảm giác thấy còn kém một chút. Cũng may, hắn cũng không có mất tự nhiên làm cho người trẻ tuổi kia hoài nghi. Dựa theo tin tức mà Tiểu hòa thượng phát ra thì đã nói Trương Dương lâu nay sống ở nước ngoài mới về nước.

"Ha ha, ta cùng Tiểu Tuyền là bằng hữu, không cần khách khí, vừa rồi Tiểu Tuyền đã gọi điện, hắn hiện có việc không thể tới được, bảo ta nhất định phải chiêu đãi ngươi cho tốt…"

"A… Tiểu Tuyền không đến sao?" Trương Dương giả ra vẻ mặt thất vọng, vội vàng lấy ra điện thoại, bộ dáng muốn gọi điện.

"Không cần gọi nữa, hắn ở tại công ty tham gia một hội nghị rất quan trọng, điện thoại cũng đã tắt máy. Hắn nói không cần chờ hắn, một khi đã đến đây, cũng đừng mất hứng, đến đây, không thiếu mấy em xinh đẹp đâu. Tiểu Tuyền đã nói nhất định phải chiêu đãi ngươi cho tốt, cho ngươi hài lòng…" Người trẻ tuổi vẻ mặt thần bí cười nói.

"Nhưng…"

Không đợi Trương Dương nói chuyện, người trẻ tuổi tên là Tùng Hạ này đã kéo Trương Dương lên tàu.

Trương Dương khóe miệng không khỏi mỉm cười, gặp được loại người nhiệt tình này, thật ra cũng tránh được nhiều phiền toái. Nói vậy, Tiểu hòa thượng khi xem xét nhân vật cũng thông qua nội dung đàm thoại mà xem xét tính cách, phỏng chừng Tùng Hạ này cũng là loại người tùy tiện.

Đây là một du thuyền tư nhân hào hoa màu trắng.

Bên trong du thuyền trang hoàng tinh xảo, bố trí cân xứng, trang bị hệ thống vệ tinh định vị, bên trong trang hoàng hoàn mỹ, thích hợp cho gia đình nghỉ ngơi, trao đổi thương vụ cùng hưởng thụ, thể hiện chất lượng cùng phẩm chất cao cấp.

Khi Trương Dương lên thuyền mới phát hiện, cả du thuyền đều trống rỗng, thủy thủ sau khi cởi bỏ dây buộc cũng không có lên thuyền, xem ra đây thuần túy là một cuộc tụ hội tư nhân.

Lập tức, Trương Dương cũng nghĩ tới, trên du thuyền có hệ thống định vị tiên tiến, căn bản không cần dùng thủy thủ, nếu như ra xa bờ, căn bản cũng không cần người phục vụ, điều này đối với một số con nhà giàu có tính bí mật riêng tư rất lớn. Dù sao, khi tài phú đã đến một mức nhất định, thanh danh cũng rất quan trọng.

Sau khi lên thuyền, người trẻ tuổi kia hướng tới Trương Dương cười thần bí rồi tiến vào khoang thuyền, để Trương Dương một mình ở trên boong tàu.

Thuyền chậm rãi khởi động, nhìn thấy bầu trời màu lam cùng mặt biển phẳng lặng, Trương Dương cảm giác sự yên tĩnh. Nếu đây là một lần du lịch, ngắt điện thoại, ra khơi, đến một nơi bốn phía yên tĩnh thì dừng lại, cứ để thuyền tự do di chuyển theo dòng nước, uống cà phê, nhấm nháp rượu vang, xì gà, cùng bằng hữu rời xa thế gian ồn ào kia; lại có thể mời bạn bè lên thuyền, tùy ý câu cá, có không gian mở party riêng tư, thưởng thức cảnh sắc thoải mái ở bốn phía, đích thực là một dạng hưởng thụ.

Đáng tiếc, loại cuộc sống này còn quá xa xôi, nhìn thấy hải âu trên mặt biển, Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng. Tương lai, tựa hồ rất mờ ảo, rất hư vô, không thể nắm chắc, không thể nắm lấy được…

Sau khi thuyền rời đi không đến mười phút, một người trẻ tuổi mập mạp mặt đầy mồ hôi chạy đến bến tàu, hắn đúng là Tiểu Tuyền, trên đường đến bến tàu, hắn gặp toàn đèn đỏ, mấy lần tai nạn xe cộ. Khi hắn chuẩn bị gọi điện báo cho du thuyền thì phát hiện, điện thoại của các bằng hữu hắn đều không thể gọi được, sau khi vội vã đuổi tới bến tàu thì chỉ thấy du thuyền biến thành một điểm nhỏ màu trắng mà thôi…

"Tam Mộc tiên sinh, Tùng Hạ tiên sinh mời ngài cùng nhấm nháp rượu vang Pháp".

Một thanh âm vô cùng ngọt ngào vang lên phía sau Trương Dương, sử dụng tiếng Nhật.

Bất ngờ, Trương Dương thân thể trở nên cứng ngắc.

Thanh âm này rất quen thuộc, rất quen thuộc, Đỗ Tuyết, đúng, đúng vậy! Là Đỗ Tuyết…

Trương Dương cảm giác đầu mình phảng phất như nổ tung, khí tức hỗn loạn, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới lại gặp được Đỗ Tuyết ở nơi này.

Trương Dương không có quay lại, hít một hơi thật sâu, trong đầu điên cuồng tính toán các loại tình huống có thể xảy ra. Hiển nhiên, hiện tại không thể nhận Đỗ Tuyết được.

"Cảm ơn!"

Rốt cuộc, Trương Dương xoay người, phi thường lễ phép gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.