Áp lực trên người Trương Dương tỏa ra khắp nơi, từ lúc hắn giết năm
người, bây giờ còn lại mười hai người, hiện tại mười hai người cũng
không dám nhúc nhích mảy may.
Đôi tay kia tràn ngập ma lực.
Khẩu súng kia tràn ngập cảm giác áp bách.
Áp lực không khí trong phòng khiến người ta hít thở không thông, tựa như có một ngọn núi thật lớn đè lên trái tim.
Cuối cùng Trương Dương nói, đây là lời đầu tiên Trương Dương giúp Tô Đại Phong .
"Huynh đệ của ta yêu cầu không cao, ta nghĩ mọi người có thể thỏa mãn yêu cầu
của hắn, mà đó cũng là phần mà hắn nên được, đương nhiên ta cũng không
sợ các ngươi bất mãn, ta chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, trên thế
giới này, cũng không phải cứ có tiền là có người có thể làm tất cả, chí
ít mười hai người các ngươi ngồi ở trước mặt ta so với người bình thường không có gì khác nhau."
"Cạnh cạnh" Một tiếng, động tác lắp ráp
súng thong thả cuối cùng cũng được Trương Dương hoàn tất, sau đó lên
đạn, thanh âm lên đạn làm cho tim mọi người đập mạnh. Trương Dương không muốn đem thời gian phung phí ở chỗ này nữa, bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng hắn giúp Tô Đại Phong, hắn đem mấy người Indonesia này dọn dẹp.
Không thể nghi ngờ dùng võ lực là biện pháp trực tiếp mà hữu hiệu nhất.
Uy hiếp!
Đây là sự uy hiếp trắng trợn!
Mười hai người Indonesia vẻ mặt đều phẫn nộ nhưng lại không làm sao được,
tuy rằng trên người bọn họ đều có súng, thế nhưng bất luận kẻ nào đều có một loại bản thân không có cơ hội nổ súng.
"!"
Trương
Dương đột nhiên nổ súng, đạn bắn trúng trên mặt bức tranh Mona Lysa treo trên tường, ở giữa con mắt trái Mona Lysa có một vết đạn tối om, khiến
người ta cảm giác hết sức quỷ dị.
"Không có người đứng ra làm chủ sao?" Ánh mắt Trương Dương chậm rãi quét lên người Firman.
Hiện tại toàn bộ phòng họp đã rơi vào sự khống chế của Trương Dương, toàn
thân Firman căng thẳng cũng không dám lộn xộn, càng là trải qua sinh tử
chiến đấu người ta lại càng quý trọng sinh mệnh của mình, Firman cũng
không ngoại lệ.
"Làm trưởng bối của Muhammad ta đương nhiên ủng
hộ Muhammad lấy lại những gì thuộc về hắn. Đương nhiên ta chỉ đại biểu
cho bản thân, bởi vì ta cũng nợ một món ân tình của Frenky" Firman rất
thành thạo đem sự tình đổ lên trên người khác, hắn chỉ đồng ý do bản
thân mà không có nghĩa là người khác trong đó không thể nghi ngờ điều
này là để tránh cho mình rơi vào trung tâm của phiền phức, hiện tại hắn
thầm nghĩ giải quyết mọi việc nhanh lên một chút rồi rời đi sau đó tính
tiếp, thanh niên tóc ngắn này khiến hắn chịu áp lực tâm lý quá lớn.
Rời khỏi nơi đây, hắn sẽ có biện pháp chắc chắn giết chết thanh niên này, Việt Bang không thiếu nhân thủ!
"Ngươi sao?" Trương Dương đem ánh mắt như đao phong quét qua một đám người
Indonesia dò xét, cuối cùng rơi vào một người đứng cạnh Firman, đây là
một lão nhân cường tráng. Tuổi khoảng chừng năm mươi, mặc một bộ quần áo màu đen, làm cho người ta cảm giác một loại sắc bén nhanh nhẹn.
"Ta không hoàn toàn đồng ý, chí ít chúng ta nên tìm ra một phương pháp khác khả thi hơn. Miễn cho sau này mọi người..."
"!"
Lão nhân còn chưa nói dứt lời đã bị tiếng súng cắt đứt, thân thể bỗng nhiên chấn động, vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trương Dương, sau đó lại
chậm rãi cúi đầu nhìn trái tim không ngừng tuôn ra máu tươi từ vết đạn,
biểu tình không thể tin được.
"Ta không cần ý kiến. Ta muốn chỉ là kết quả".
Trương Dương nhẹ nhàng thổi khói trên họng súng. Vẻ mặt bình thản nhưng mọi
người lại cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, người này giết người căn bản không có dấu hiệu báo trước, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được lão già
kia cũng không phải không đồng ý, chỉ là có một chút ý kiến nói ra...
Không riêng gì một đám người Indonesia run sợ, ngay cả Tô Đại Phong và
Muhammad Ridwan cũng đều sợ hãi... Bọn họ đột nhiên phát hiện, bọn họ
tuyệt không biết rõ tên đồng bọn mới biết này, lúc trước đều xem Trương
Dương là một kẻ văn nhược thư sinh, sau đó là một siêu cấp xạ thủ, hiện
tại người này đã không thể coi là siêu cấp xạ thủ để hình dung, nên dùng từ ma vương giết người để hình dung có vẻ chuẩn xác hơn.
Trương
Dương bây giờ tuy rằng mang biểu tình vô hại, nhưng lại làm cho người
khác cảm giác nguy hiểm hơn trước tựa như mãnh thú đang ẩn núp, tùy thời có thể nhảy lên đả thương người.
"Bịch" Một tiếng, cuối cùng lão nhân kia con ngươi trợn trừng chết không nhắm mắt ngã xuống.
Không khí càng nặng nề, ai cũng không ngờ đến, cuộc đàm phán cư nhiên lại có
cục diện như vậy, ngay cả Tô Đại Phong sợ rằng cũng không nghĩ tới loại
kết quả này.
"Ngươi sao?" Trương Dương thờ ơ đưa ánh mắt tùy tiện quét tới một người Indonesia.
"Ta không có ý kiến" Người Indonesia này vội vã lắc đầu nói.
"Ừ, tốt, các ngươi thì sao?" Ánh mắt Trương Dương quét qua toàn bộ người Indonesia.
Vẻ mặt mọi người đờ đẫn lắc đầu động tác rất chỉnh tề.
"Tốt, vậy là tốt rồi, ta tin tưởng mọi người phối hợp cùng Muhammad làm tốt
thủ tục hợp pháp, đương nhiên nếu không phối hợp ta cũng không có ý
kiến, San Francisco cũng không lớn, người Indonesia ở đây cũng không
phải nhiều, để ta tìm kiếm mấy kẻ không phối hợp cũng rất dễ" Trương
Dương nhẹ nhàng cười, dùng nòng súng gõ lên bàn, phát ra thanh âm thật
vui tai, nhưng nó truyền vào tại mọi người lại tạo thành một cỗ áp lực
vô biên.
Trên mặt một đám người Indonesia bỗng chốc biến sắc, đây là một loại uy hiếp càng thêm rõ ràng.
Trương Dương nói với tất cả mọi người nếu như Muhammad Ridwan không lấy được
quyền khống chế khu giải trí, như vậy hắn sẽ tiến hành trả thù.
Nghĩ đến thuật bắn súng xuất quỷ nhập thần của Trương Dương, mọi người lại
phát hiện quần áo bên trong đã ướt đẫm. Im lặng, chỉ có điều, sự trầm
mặc này bị Kara phá vỡ.
"Ha ha, ha ha, tốt tốt, người Trung Quốc
có câu tục ngữ nói rất hay, hòa khí phát tài a, tất cả mọi người đúng là muốn cầu tài thôi mà, hà tất phải động đao động súng, tới đây tới đây,
sự tình nếu chưa giải quyết được, vậy ta vì mọi người hiến một tiết mục
trợ hứng..."
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Kara vừa đúng xuất hiện phá vỡ sự trầm mặc, Trương Dương nhàn nhạt cười cười, trên thực tế hắn biết Kara vẫn dùng cameras quản chế phòng họp này, đương nhiên Trương Dương
cũng không biết mục đích thật sự của lão.
Chỉ có điều Trương
Dương tin tưởng, Kara tuyệt đối không dám hạ thủ đối với người Indo, ở
đây tuy rằng tập trung toàn lão đại của người Indo, thế nhưng nếu như
đem những người này giết, hắn vẫn không cách nào thu được địa bàn của
người Indo, trái lại lại nghênh đón sự trả thù điên cuồng của người
Indo, chỉ cần là tổ chức hắc đạo tại Mỹ đều biết. Người Indo khi đối
ngoại đặc biệt rất đồng lòng, so với Đại Quyển Bang mà nói, người
Indonesia càng thêm hung hãn liều mạng hơn. Bởi vì bọn họ đã đến đường
cùng rồi!
Nếu loại trừ khả năng Kara hạ thủ đối với người Indonesia, như vậy, mục tiêu của lão phải là bọn họ.
Nghĩ tới đây khóe miệng Trương Dương nổi lên một tia mỉm cười khó hiểu.
Trương Dương suy đoán cũng không sai. Chính xác ngay từ đầu Kara chỉ muốn tìm
một đồng bọn để hợp tác, vì khu giải trí cung cấp phụ nữ Á Châu cuồn
cuộn không ngừng. Thế nhưng, từ camera quản chế cho thấy, thủ đoạn sát
nhân của Trương Dương, sau đó Kara cũng cảm nhận được một cỗ áp lực rất
lớn.
Không người nào nguyện ý hợp tác với loài cọp hung mãnh.
Huống chi thuật bắn súng của Trương Dương cường đại vượt xa sự hung mãnh của cọp.
Diệt trừ Trương Dương!
Khi Kara đẩy phòng họp
trong nháy mắt hắn đã quyết định xong, đối với Kara mà nói sự tồn tại
của Trương Dương khiến hắn rất bất an, Kara không thích loại cảm giác
cái gì mình cũng không nắm chắc được trong tay này.
"Kara tiên
sinh tôn kính, xin lỗi chúng ta không có hứng tham gia bất luận hoạt
động gì cả" Vẻ mặt Firman lạnh lùng nói. Đối với Firman mà nói, hắn thủy chung cho rằng hôm nay là bị Kara đâm sau lưng một đao, thậm chí hắn
còn đoán tên thanh niên châu Á tóc húi cua này là nhân thủ do Kara phái
đến. Hắn có lý do tin tưởng Muhammad Ridwan không cách nào lôi kéo được
nhân tài ưu tú như vậy.
"Firman còn chưa thấy mà. Ta lấy danh dự
của gia tộc để đảm bảo an toàn cho các ngươi, ngài nhất định sẽ thích
tiết mục này. Đương nhiên nếu như Firman không thích, có thể tùy thời
rời đi, xin mời!"
Firman không nói từ chối, dù sao nhân vật như
vậy nói dùng danh dự gia tộc để đảm bảo là rất có uy tín rồi, thật sự
nếu không nể tình tựu có vẻ hẹp hòi.
Một đám người Indonesia nhìn nhau liếc mắt nối gót theo Kara đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, có mấy chiếc xe sang trọng có rèm đã đợi săn.
Thấy Trương Dương đã lên xe, Firman cũng lên xe, Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan cũng đi theo.
Lúc này đèn xe rực rỡ đã được bật lên, bóng tối bị xua tan, có vẻ rất mông
lung, hai mươi mấy chiếc xe sang trọng từ biệt thự xuyên qua nửa khu
thành thị đi tới một nhà xưởng hoang vu.
Đây là một nhà xưởng cổ
xưa rất lớn, khắp nơi trên mặt đất mọc đầy cỏ hoang, một ít máy móc kềnh càng rỉ sét nằm ngổn ngang bên trong xưởng, dưới ánh trăng giống như
những bóng ma thật lớn.
Cuối cùng đoàn xe dừng ở tại một mái che của một phân xưởng rất cao, phân xưởng này tựa như một tòa thành cổ xưa vậy.
Mọi người xuống xe, sau đó đoàn xe lập tức rời khỏi, Trương Dương phát hiện khi Firman xuống xe rõ ràng hắn thở dài một hơi, hiển nhiên đối với nơi đây cũng rất quen thuộc.
"Rầm!" Cửa kim loại thật lớn bị đẩy lên...
"Nữ võ sĩ, thưa các tiên sinh, ngày hôm nay địa quyền đài chúng ta sẽ được
chứng kiến một màn rất đặc sắc, số mười hai, số mười hai, số mười hai
lại thắng rồi..."
Khi cửa vừa mở ra, một cỗ sóng nhiệt cuốn tới, một trận tiếng reo hò điên cuồng phát ra, như nước sông cuồn cuộn.
Không riêng gì Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan khuôn mặt dại ra, chính Trương Dương trong nháy mắt cũng thất thần.
Bên ngoài là một nơi hoang vu mà bên trong không đồng dạng như vậy, có ngọn đèn kỳ quái, còn có kết cấu bằng sắt thép thật lớn.
Tại trung tâm phân xưởng là một lôi đài quyền anh, đoàn người ngồi đầy phía dưới điên cuồng hò hét, còn có cả một đám phụ nữ trên ngực lộ ra một
đôi song phong cực đại điên cuồng lắc lư...
Đây là một thế giới
điên cuồng, trong không khí đầy rẫy mùi rượu và mùi hôi thối nồng nặc,
còn có mùi son phấn thoang thoảng nữa.
Trên đài quyền anh đang có một nam một nữ đứng đối diện, thân thể chậm rãi chuyển động, hiển nhiên đang tiến hành kịch liệt quyết đấu.
Nam nhân là một người da đen phi thường cường tráng, cơ thể giống như thép tấm dưới ánh đèn lóe ra vẻ đẹp đầy nam tính.
Phụ nữ mái tóc phiêu phiêu, vóc người thon dài, quần đen, con mắt lạnh như băng tràn ngập vẻ thản nhiên...
Na Na!
Đúng là Na Na!
Thân thể Trương Dương thình lình chấn động, phụ nữ trên lôi đài cư nhiên đúng là Na Na...