Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Một cỗ khí tức khủng bố tràn ngập
bên trong. Động tác của Lưu Bưu cũng đã dừng lại, mấy cặp mắt nhìn chằm
chằm vào Lưu Bưu.
Mấy tên này cũng là kẻ sống trên đầu dao lưỡi
kiếm, sống trong giang hồ có nhân vật nào mà chưa thấy qua. Nhưng không
sợ bị côn sắt đánh như Lưu Bưu, bị côn sắt đập vào đầu mà như không, thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cảm giác sợ hãi đó không phải là sợ
cái chết, mà là sợ một thứ không hiểu. Giống như khi người ta ở trong
bóng đêm, thường sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Bưu đại gia thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, thầm đắc ý. Hắn thích nhất việc khoe mẽ
đó, mà khoe khoang như vậy vốn là sở trường của hắn.
Bưu đại gia
quả nhiên có phong phạm vương giả, trong ánh mắt hồi hộp của mọi người,
hắn đầy phong độ vuốt tóc. Trên thực tế hắn để đầu cua, động tác vuốt
tóc này càng thêm quỷ dị.
Quỷ dị vuốt tóc xong, Lưu Bưu ngồi xuống ghế.
“Đưa cây côn sắt cho tao” Lưu Bưu đầy khí phách quát hai người kia.
Hai người này nhìn nhau, càng nắm chặt cây côn sắt hơn. Lưu Bưu cho bọn họ
cảm giác rất nguy hiểm. Cây côn sắt này như cọng cỏ cứu mạng, cho bọn họ cảm thấy một chút an toàn, hiển nhiên phải nắm thật chặt.
“Đưa
cho tao” Lưu Bưu nhìn thấy A Trạch đang cười, không khỏi mất mặt, bắt
đầu nảy sinh ý ác độc, trừng mắt nhìn hai người đầy hung ác.
Hai
người một lần nữa nhìn nhau, chần chừ một lúc rồi lui lại phía sau, lưng dựa vào vách tường. Hiển nhiên bọn họ đều không định bỏ cây côn trong
tay ra. Cầm côn trong tay vẫn cảm thấy an toàn nhiều hơn tay không mà.
“Con mẹ mày, không cho Bưu đại gia mặt mũi” Lưu Bưu nổi giận.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của Lưu Bưu không có một dấu hiệu gì đã nhảy
lên, như một ngọn núi lớn di động cực nhanh. Đó là một loại tốc độ làm
cho người ta sợ hãi. Giống như một con voi có tốc độ của báo, đất bằng
nổi lên một cơn gió lốc.
Mắt hai người cầm côn trong tay co rút lại, thân hình khổng lồ của Lưu Bưu đã chiếm trọn hai mắt bọn họ.
“Bồng”.
“Bồng”.
Lưu Bưu đột nhiên đá hai phát, hai cước gần như đạp trúng bụng hai người.
Hai người không kịp vung côn, thân hình đã bị đá bay lên không.
"!"
"!"
Hai tiếng vang trầm đục, hai người đập vào tường, cả căn phòng chấn động, giống như bị động dất vậy.
Hai người này ngã xuống đất, hai tay ôm bụng, mặt đau đớn, há hốc mồm nhưng không phát ra được âm thanh gì. Cú đá vừa rồi của Lưu Bưu giống như một chiếc xe tăng với tốc độ cực nhanh đánh vào người bọn họ. Bọn họ cảm
thấy nội tạng của mình bị chuyển rời vị trí, không thể thốt thành lời,
mồ hôi chảy thành từng giọt trên trán.
Bây giờ chỉ có đại hán Đông Bắc là thủ lĩnh đám người. Hắn như một pho tượng đứng im ở trong phòng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, tư duy của hắn còn chưa kịp có phản ứng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Các cô gái sợ đến độ người run lên, túm tụm lại một chỗ, ánh mắt nhìn vào
Lưu Bưu đầy sợ hãi. Lưu Bưu đánh nhau không máu tanh như A Trạch. A
Trạch đánh nhau vĩnh viễn đều đơn giản, hiệu quả, không bao giờ lãng phí một chút tinh lực, thường thường chiến đấu vừa bắt đầu đã kết thúc. Mặc dù máu me đầm đìa, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên không làm cho
người ta dao động mấy.
Nhưng Lưu Bưu lại thể hiện quá bạo lực.
Mỗi một động tác chứa đầy bạo lực, làm cho thị giác người ta bị đánh
mạnh vào. Thân thể của hắn như một chiếc xe tăng to lớn.
“Đi đi, gọi Cơ Ca lại đây. Bọn tao chờ hắn. Bọn tao không có nhiều thời gian, kiên nhẫn có hạn. Cho mày hai mươi phút”.
Trương Dương phá vỡ yên tĩnh.
“Vâng vâng... em lập tức đi ngay” Đại hán rốt cuộc đã tỉnh táo lại, vội vàng
chạy như điên qua cánh cửa mà A Trạch đã mở cho hắn.
“Bốp” một tiếng, tên bị Trương Dương dùng cái chén đánh cho ngất đã bị Lưu Bưu đá bay vào góc tường.
“Ngồi xổm xuống cho lão tử, mặt quay vào tường. Tốt, không cho phép nói
chuyện. ĐM, cho bọn mày mặt mũi, mà bọn mày không nể mặt Bưu ca. Cọp
không phát uy, thật đúng là bị coi là mèo”.
Ngay lập tức.
Hai tên bị A Trạch cắt đứt gân tay chống tay xuống đất di chuyển đến cạnh
tường, ngồi xuống đó. Mà hai thằng bị đạp xuống đất, đau đến độ lăn lộn
cũng nhào tới góc tường, ngồi xổm dậy. Bây giờ bọn họ không dám mạo phạm hổ uy của Lưu Bưu nữa.
Lần này bọn họ rất mất mặt, đặc biệt là
trước mặt một đám cô gái ở đây. Bình thường trước mặt đám gái này, những người này đều ra vẻ kiêu ngạo, ưỡn ngực tự xưng mình là anh hùng. Bây
giờ cả bọn bị đánh như một con chuột chạy tới ngồi xổm trên mặt đất. Tự
trọng của đàn ông không còn một chút nào.
Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
“Má mì, tên gì?” Lưu Bưu không chịu ngồi yên, thân hình to lớn chen qua các cô gái. Các cô này làm gì có dũng khí né tránh, đành phải cho hắn va
chạm.
“Bảo tôi là Ngô tỷ... bảo em là Tiểu Ngô đi...” Thiếu phụ má mì cố chịu hai tay Lưu Bưu, mạnh mẽ nở nụ cười nói.
“Ồ... Ngô tỷ, ừm ừm, Ngô tỷ, tối nay mang theo hai cô gái trẻ tuổi, cùng ta”
Lưu Bưu nói sát vào tai thiếu phụ má mì. Thiếu phụ lập tức đỏ tận mang tai. Mặc dù làm má mì đều có tình nhân. Nhưng má mì khác với gái. Má mì
quyến rũ đàn ông, đầu tiên là tình cảm, sau đó mới đến tiền. Hơn nữa,
nếu như một má mì đến mức phải bán thân, như vậy không thể nào làm được
má mì. Sẽ bị đám gái xem thường và nhạo báng. Đến cuối cùng, nghề má mì
này cũng đi đến cuối. Tóm lại làm má mì khẳng định có tiền đồ hơn làm
gái. Trên thực tế rất nhiều má mì có xuất thân là gái.
Trước mặt nhiều cô gái như vậy, thiếu phụ không dễ đáp ứng, cũng không dám từ chối, chỉ có thể cười gượng lấy lệ.
“Đưa điện thoại cho ta” Thằng nhãi Lưu Bưu này rất quen thuộc với những việc này. Lập tức cầm lấy điện thoại của thiếu phụ, đến khi điện thoại
Trương Dương vang lên, Lưu Bưu mới cười cười dâm đãng trả điện thoại di
động cho thiếu phụ. Bây giờ trong ba người chỉ có Trương Dương là có
điện thoại, lại là điện thoại vệ tinh, gần như rất ít khi sử dụng. Hoàn
toàn là công cụ liên lạc khi ba người gặp tình huống khẩn cấp.
Hai mươi phút không hề dài nhưng yên lặng chờ đợi nên hai mươi phút lại có vẻ khá dài.
Trương Dương và A Trạch không muốn nhìn bộ mặt dâm đãng của Lưu Bưu, liền dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian từng phút một trôi qua, chờ đợi này ngoại trừ với ba người Trương
Dương, đối với bất cứ ai trong phòng đều là một loại hành hạ. Đặc biệt
là bốn tên ngồi xổm trên mặt đất. Đương nhiên tên thoải mái nhất ltứ tên bị Trương Dương dùng chén đánh ngất. Hắn hạnh phúc nhất, không biết gì
hết.
Tới.
Tư cảm của Trương Dương cảm giác được âm thanh
bên ngoài, đến chính là một đám đông. Ít nhất có ba mươi người. Nói vậy
đây đều là các đại hán Đông Bắc cao lớn.
Lúc đi đến phòng, ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
Bất ngờ, đồng tử Trương Dương co rút nhanh, Tiên Đạo Mạn Mạn điên cuồng vận chuyển, chân khí tràn ngập mỗi một tế bào.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Không có cảnh vừa vào đã nổ súng như bọn họ tưởng tượng. Người tiến vào rất
yên tĩnh, động tác cũng rất nhỏ, giống như cố gắng giảm tốc độ. Điều này làm cho đám Trương Dương hiểu lầm.
Làm cho người ta ngạc nhiên
đó là người đi vào đầu tiên không giống người Đông Bắc. Một người khoảng ba mươi tuổi gầy yếu, da dẻ trắng nõn, mặc một một bộ quần áo đẹp đẽ,
mặc dù tóc rất dài nhưng không giống một tên xã hội đen, mà giống như
một nghệ sĩ.
Chẳng qua vừa nhìn thấy người này, Trương Dương đã
xác định đó chính là thủ lĩnh của nhóm người. Bởi vì ánh mắt của người
đó rất đặc biết, đó là bình tĩnh, tự tin và tàn nhẫn...
Đó là một người có tinh thần lực khá mạnh.
Ngay lập tức Trương Dương có kết luận.
Hơn ba mươi người đi hết vào trong phòng. Mặc dù căn phòng rất lớn nhưng thêm một đám đông nên có vẻ chật chội.
Sau khi tiến vào đều không nói gì. Người đó nhìn thẳng vào mắt Trương
Dương, giống như muốn thông qua đó nhìn thấu lục phủ ngũ tạng Trương
Dương vậy.
Im ắng.
Trương Dương thản nhiên nhìn người này, đôi mắt vô cùng thâm thúy, giống như một hắc động cắn nuốt tất cả mọi thứ.
“Mày muốn tìm tao?” Người trung niên rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Mày là Cơ Ca?” Trương Dương không đáp mà hỏi ngược lại.
“Là tao” Lông mi Cơ Ca giật giật.
“Ừm, tốt, bây giờ tao cho mày hai lựa chọn”
Trương Dương một lần nữa rót cho mình một cốc bia, động tác rất thong thả, từ
từ, bia được rót đầy trào ra, Trương Dương vẫn rót, đến khi trong chai
hết bia hắn mới từ từ bỏ chai xuống.
Ngay khi Trương Dương rót
bia, không khí nơi đây trở nên rất trầm trọng, mỗi một người đều cảm
thấy sợ hãi đầy khó hiểu khi bia trào ra.
Mỗi cử động của Trương Dương đều khống chế không khí cả căn phòng.
Điều này từ tâm lý học mà nói, Trương Dương lợi dụng động tác của mình giảm
bớt khí thế của đối phương, thậm chí còn diệt trừ. Bây giờ Trương Dương
trước mặt hơn ba người này, chính là một người rất bình ổn. Làm cho đối
phương hình thành một ý thức vô cùng cường đại, làm bọn họ không dám coi thường vọng động.
“Nói”
Có người mang một chiếc ghế đến
cho Cơ Ca. Cơ Ca từ từ ngồi xuống, động tác rất văn nhã. Xem ra hắn cũng là một người biết rất chú trọng đến thể diện, thậm chí có chút nho nhã. Có phong cách hoàn toàn khác với tính cách đầy bạo lực của Đao Ca.
“Mày là cái cốc này” Trương Dương không lập tức nói ra hai lựa chọn, mà ánh
mắt trở nên sắc bén, nhiệt độ trong phòng như giảm đi.
“Bia gì?” Cơ Ca cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Thành phố ZHI”
“Ừm, tao biết, tao không giả vờ được. Tao cũng không nghĩ tao là chiếc cốc mà chứa được cả chai bia” Cơ Ca cười cười.
“Có người chứa được”.
“Ai?”
“Đao Ca” Trương Dương từ từ đứng lên.
“Đao Ca” Cơ Ca bất ngờ cười lớn nói: “Đao Ca cũng không chứa được. Dù tao
rời khỏi thành phố ZHI, Đao Ca cũng không thể nào nắm giữ được hết cả
ZHI. Sau khi Ma Pihu chết, Đao Ca vốn có thể nắm cả ZHI, nhưng Đao Ca
không nắm lấy. ZHI bây giờ có vô số nhân vật như tao. Đao Ca sao có thể
nắm được hết”.
“Tao hỏi mày một câu”.
“Ừ?”
“Mày có sợ Đao Ca không?” Trương Dương sắc bén nhìn chằm chằm vào Cơ Ca.
Cơ Ca há mồm không nói gì, im ắng. Sự im lặng đó làm người ta cảm thấy rất áp lực, đặc biệt là người phía sau Cơ Ca.
Vấn đề này của Trương Dương giống như một quả bong bóng chẹn ngang yết hầu
bọn họ. Dù Đao Ca như thế nào, Đao Ca vẫn là Đao Ca. Bọn họ dù làm gì ở
thành phố ZHI, trong lòng đầu tiên đều nghĩ đến Đao Ca. Trên thực tế,
nếu như Cơ Ca không phải e ngại Đao Ca, sao còn có thể nói chuyện với
Trương Dương. Vừa vào đã là loạn đao hoặc là loạn súng.
Có sợ Đao Ca hay không?
Vấn đề này thật khó trả lời. Không ai trả lời mình không sợ Đao Ca, nhưng càng không có ai nói mình sợ Đao Ca.
“Ừm, xem ra mày còn chưa kiêu ngạo đến mức không coi Đao Ca vào đâu. Tao lúc đầu đã nói cho mày hai lựa chọn. Thứ nhất mày rời khỏi thành phố ZHI.
Thứ hai mày chết ở ZHI. Mày bây giờ không cần trả lời tao. Tao cho mày
hai mươi bốn tiếng suy nghĩ. Giờ này ngày mai. Nếu như tao còn không
thấy mày ở đây, tao sẽ coi mày lựa chọn con đường thứ hai”.
Trương Dương sau khi nói xong từ từ đi ra cửa. Lưu Bưu cũng cười hắc hắc đứng lên từ giữa các cô gái, đi phía sau Trương Dương.
Đột nhiên.
Không khí trong phòng trở nên áp lực. Bởi vì Trương Dương cứ thế đi thẳng đến trước mặt ba mươi mốt đại hán.
Trương Dương không nói gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía trước, thân hình không hề ngừng lại, vẫn như cũ đi tới trước.