Khi hai người chạy tới đó thì hết thảy mọi thứ đều gió êm sóng lặng. Hiển nhiên là sự mất tích của tên cảnh sát kia tạm thời không có khiến người khác chú ý. Đối với một bộ phận cảnh sát mà nói, khi đi làm mà rời khỏi cương vị thì cũng không có gì là kỳ lạ, vì cái chức nghiệp cảnh sát không nghiêm cẩn thì cũng tùy tiện. Dù sao, mức tự do của cái chức nghiệp này lớn vô cùng, đặc biệt là cái ngành cảnh sát này, so với nhân viên văn phòng mà nói, độ tự do lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Hai người đi lên căn phòng nhỏ trên lầu ba, nhìn thấy tên cảnh sát trung niên kia đã tỉnh lại, đang liều mạng giãy dụa. Vừa nhìn thấy Lưu Bưu, nhất thời vẻ mặt trở nên sợ hãi. Hiển nhiên, hắn vẫn còn nhớ tới cái tên khập khễnh này. Hiện tại thì lại không giống vậy, cái tên khập khễnh này đã không còn khập khễnh nữa, cả người toát ra một cổ lệ khí tàn bạo hung dữ.
Đương nhiên, khiến hắn càng sợ hãi hơn chính là Trương Dương. Cái thằng nhỏ khờ khạo ban đầu vẻ mặt cùng ánh mắt đều băng lãnh, thong dong bình đạm. Nào còn đâu cái dáng ngây ngốc khờ khạo ban đầu.
Tự hắn bị lọt vào một cái bẫy thiết trí tỉ mĩ tinh tế như vầy.
Đây chỉ là ý nghĩ trong đầu của tên cảnh sát trung niên thôi.
Khi Lưu Bưu tiến vào thấy tên cảnh sát trung niên đang giãy dụa trên mặt đất, Lưu Bưu không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, quay đầu cảm kích đưa mắt nhìn Trương Dương. Đương nhiên, hắn không cần phải mở lời cảm kích gì, một ánh mắt vậy đã đủ rồi.
Đột nhiên, tâm trạng của tên cảnh sát trung niên trở nên kinh hoàng, bởi vì hắn nhìn ra cái tên trẻ tuổi bự con kia đang rút từ trong túi ra một con dao sắt bén sáng loè. Tên cảnh sát trung niên không khỏi trở nên tuyệt vọng, liều mạng rướn người, mặt lộ vẻ khẩn cầu, trong cổ họng kêu gào ‘ô ồ'.
“Hắc hắc, ngươi rất là ngang tàng phải không?” Lưu Bưu ngồi xổm trên mặt đất, dùng con dao lạnh lẽo kia vỗ vỗ lên mặt tên cảnh sát trung niên.
“Ồ ồ…”
Tên cảnh sát trung niên cảm giác được cái vẻ lạnh lẽo thấu xương của con dao kia, đành liều mạng dùng yết hầu phát ra thanh âm, rồi ra vẻ tội nghiệp nhìn Lưu Bưu, còn đâu cái vẻ uy nghiêm của một tên cảnh sát. Đương nhiên, việc này cùng với thân phận của một cảnh sát không có gì quan hệ. Cảnh sát cũng là người. Một người trong lúc sinh mạng gặp phải uy hiếp thì đều sản sinh ra cảm giác sợ hãi cực độ. Cảnh sát cũng không ngoại lệ.
“Ài, ngươi muốn nói hả?” Lưu Bưu lại dùng tay vỗ lên mặt tên cảnh sát trung niên.
“Ồ ồ!” tên cảnh sát trung niên liều mạng gật đầu.
“Được, ta để ngươi nói. Bất quá, ta cho ngươi biết, con dao này của ta bén lắm, nếu như ngươi la lên, ta chỉ vung nhẹ lên một cái… là cắt đứt yết hầu của ngươi…” Lưu Bưu trở tay chém mạnh lên không một nhát, lại càng làm cả người tên cảnh sát trung niên kia run lên, vội vàng lắc lắc rồi lại gật gật đầu.
Lưu Bưu lại dùng mũi nhọn nhẹ nhàng cạ lên mặt tên cảnh sát trung niên, càng khiến hắn sợ đến động đậy cũng không dám, sợ rằng không để ý thì sẽ chạm phải lưỡi dao sắc bén kia.
Rốt cuộc, Trương Dương cũng gỡ miếng vải keo đang bịt miệng hắn.
“Bạch…” một tiếng, Lưu Bưu đã bạt tai tên cảnh sát một cái, đánh cho hắn thất thần ra. Nói vậy chứ thân phận như hắn, cả đời chưa bị ai bạt tai qua, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ. Bất quá lập tức sự phẫn nộ của hắn bị nỗi sợ hãi thế vào, bởi vì con dao sắc bén vô cùng kia lại đặt lên mặt hắn.
“Ta hỏi ngươi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời một câu.” vẻ mặt Lưu Bưu hung ác vừa cười vừa nói.
“Ài ài…”
“Pháp luật quy định, cảnh sát không được phép đánh người phải không?”
“Phải…”
“Bạch….” lại thêm một tiếng vang lên, Lưu Bưu đã bạt tai tên cảnh sát trung niên thêm một cái đến nỗi hắn té lăn ra mặt đất, khoé miệng rỉ ra một tia máu.
“Mẹ nó, nếu cảnh sát không được phép đánh người, ngươi vì sao lại muốn đánh ta?” Lưu Bưu xốc tên cảnh sát trung niên dậy.
“Tiểu huynh đệ, ngươi thả ta đi, ô ô… ta sẽ không dám đánh người nữa… Nhà ta có già có trẻ, cầu các ngươi thả ta đi. Ta sẽ không báo án đâu…” Tay chân tên cảnh sát bị trói chặt, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, nước mắt nước mũi ròng ròng.
“Bộp…” một tiếng, Lưu Bưu lại bộp tai hắn một cái: “Được rồi, ngươi bạt tai ta ba cái, ta cũng bạt tai ngươi ba cái. Xem ngươi trên có già, dưới có trẻ cũng không phải chuyện dễ, đại gia ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi. Được rồi, hiện tại để xem lão đại chúng ta xử lý ngươi thế nào.”
Lưu Bưu nói xong, cười hắc hắc đứng sang một bên.
“Ài, vì để ngươi nhớ kỹ, cảnh sát không được đánh người, cho nên, quyết định cho ngươi một chút trừng phạt. Hy vọng ngươi hợp tác. Ngươi nên biết, nếu như chúng ta thật sự muốn giết ngươi, cũng sẽ không cùng ngươi nói mấy chuyện tầm phào này….”
“Đa tạ… Ngươi làm gì vậy?”
Thấy Trương Dương lấy từ trong góc ra một bao nhựa đen, đổ ra một mớ pháo, nhất thời hắn run sợ trong lòng hỏi.
“Ài, đừng nói nữa, ta sẽ cho ngươi biết làm như thế nào.”
Trương Dương đem mấy phong pháo đại buộc lên người tên cảnh sát trung niên, sau đó dùng vải keo cố định lại. Rồi lại phóng thuốc pháo của vài viên lên mặt đất. Tối hậu lại mang ra mấy vòng nhang trừ muỗi. Nhang muỗi được đặt lên một cái ống tròn. Rốt cuộc thì mọi việc cũng được sắp xếp sẵn sàng.
Nhìn thấy vẻ mặt Trương Dương chăm chú, tinh tế, cẩn thận như vậy, Lưu Bưu có chút ngạc nhiên trong lòng.
“Nhìn có thấy chung quanh ngươi có sáu vòng nhang trừ muỗi không?” Trương Dương cười nhạt nói.
“Ài ài, nhìn thấy.” Tên cảnh sát trung niên liên hồi gật đầu.
“Mớ nhang muỗi này đều đặt trên mấy ống sắt. Bên trong ống sắt này trống không, chỉ cần nhang muỗi đốt đến tận cùng, thì tàn nhang sẽ lọt vào bên trong ống sắt. Đương nhiên, ý tứ ngược lại là, nếu như nhang muỗi còn chưa đốt hết mà lại rớt xuống mặt đất. Vậy thì sẽ châm ngòi đám pháo trên người của ngươi. Có hiểu rõ chưa?”
“….Không rõ…” Tên cảnh sát trung niên có chút mờ mịt.
“À à, đơn giản lắm. Sáu ống sắt này đặt quanh thân thể của ngươi. Ở trên đều có nhang muỗi. Cho nên, ngươi không thể động đậy. Nếu như ngươi động đậy, nhang muỗi liền rớt xuống đất, hiểu rõ chưa?”
“Rõ rồi rõ rồi…” tên cảnh sát trung niên nhất thời hiểu rõ ý của Trương Dương, sợ đến cả người đều toát mồ hôi lạnh.
“À à, hiểu rõ là được rồi, có thấy hai cái ống sắt này không? Được đặt hai bên hông của ngươi, ngươi mà la lớn lên, khẳng định là sẽ dùng tới cơ bụng, chỉ cần động tác của ngươi đủ mạnh, sẽ làm pháo với nhang muỗi rơi xuống chạm vào nhau. Cho nên, ta cũng không muốn ngươi mở miệng nữa. Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được dùng sức kêu la cứu mạng. Đến lúc đó, mạng không được cứu mà là táng mạng mất rồi…”
“Vậy vậy vậy…. sau khi nhang muỗi đốt hết rồi thì ta làm sao?” Tên cảnh sát trung niên nói cũng không dám lớn tiếng, sợ rằng nhang muồi sẽ rớt xuống đám hỏa dược trên mặt đất.
“À à, có hai phương pháp. Nếu như ngươi không sợ quê thì trực tiếp la lớn. Nơi này cách chỗ phòng làm việc của bọn ngươi có mấy mươi thước thôi, hẳn nhiên sẽ có người nghe được. Đến lúc đó tự nhiên có người tới cứu ngươi. Đương nhiên còn có một biện pháp nữa, là ngươi tự mình làm đứt dây. Dây buộc cổ tay của ngươi có một khoảng cự ly. Sau khi nhang muỗi đốt hết, ngươi có thể đứng lên nhảy tới cạnh tường cọ đứt sợi dây, mở trói hai tay. Sau đó thì không cần ta phải chỉ bảo thêm chứ hả… Chúc ngươi may mắn…”
Tên cảnh sát trung niên ngơ ngác nhìn hai tên thanh niên bỏ đi mà khóc không ra nước mắt. Hiện tại hắn không thể động đậy, thậm chí la lớn cũng không được. Pháo trên người mặc dù không đủ nổ chết hắn, nhưng cũng đủ để nổ đến hắn không còn hình dạng một con người.
Tên cảnh sát trung niên rất hối hận, hối hận mình đã lỗ mãng, vì mình thiếu chút nữa đã gây ra đại họa. Cũng may là đối phương không có muốn lấy đi tính mạng của hắn, chỉ bạt tai hắn mấy cái…
Bất quá, tên cảnh sát trung niên rất nhanh chóng phát hiện ra, thứ trừng phạt hiện tại so với mấy cái bạt tai còn khó chịu hơn nhiều. Nếu như có thể chọn lựa, hắn tình nguyện để cho mấy tên trẻ tuổi kia bạt tai năm mươi cái, cho dù là gãy cả hàm răng cũng không sao cả.
Cái kiểu chờ đợi đằng đẵng này, tên cảnh sát trung niên hai mắt ngây ngốc cứ nhìn nhang muỗi từ từ cháy, cử động cũng không được, đây mới là cực hình, cực hình thống khổ. Hắn lần đầu phát hiện, tứ chi không thể động đậy thật là một chuyện thống khổ cỡ nào.
Hai ống sắt đặt ở bên hông, một ống thì đặt ngay dưới quần lót của hắn, còn có hai ống đặt ngay hai bên chân. Giữa hai chân lại đặt thêm một ống. Đằng sau lưng hắn là tường. Nói cách khác, từ góc độ của hắn thì không còn một chút dư địa để động đậy. Chỉ cần động đậy một chút, mấy cái ống sắt đổ xuống, nhang muỗi trên đó rớt xuống thuốc pháo trên mặt đất….
Tốc độ cháy của nhang muỗi thật là chậm dễ sợ.
Tên cảnh sát trung niên hết sức cắn răng cắn lưỡi, khiến cho bản thân hắn trở nên thanh tịnh. Lúc này thì ngàn vạn lần cũng không được ngủ. Sống chết gì thì cũng phải cố nhịn cho đến khi nhang muỗi đốt hết hoàn toàn.
Tên cảnh sát trung niên âm thầm phát thệ, từ giờ về sau sẽ không dám đánh nghi phạm nữa…
Tên cảnh sát trung niên tự nhiên là nghĩ không ra, không lâu sau, khi Lưu Bưu làm mưa làm gió, vinh quy bái tổ, trở về lại huyện H, lại bị hắn bắt. Hắn lại khách khách khí khí đối đãi với Lưu Bưu, coi như là kết liễu được một đoạn thiện duyên. Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
“Trương Dương, ngươi đoán sau khi nhang muỗi đốt hết, hắn sẽ báo án hay không?” Lưu Bưu hỏi.
“À à, không đâu. Nếu là ta thì sẽ không đâu. Dù sao, hắn báo án chính là làm mất thể diện của hắn. Bởi vì, hắn nổi lòng tham, nếu như báo án, không bắt được chúng ta, đối với hắn cũng không có chút ý nghĩa gì. Nếu như bắt được chúng ta, mặt mũi của hắn cũng đã mất hết rồi. Kỳ thật, chúng ta hoàn toàn có thể làm nhục hắn, lột trần hắn rồi y theo kế hoạch hành động. Như vậy hắn lại càng sẽ không báo án. Nhưng vậy sẽ ảnh hưởng đến sỉ nhục cả đời của hắn. Cừu hận của chúng ta đối với hắn cũng không sâu, cho dù là…”
“Thật ra, hả giận là xong rồi. Được rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây?”