Đương nhiên đây là gặp phải Trương Dương, nếu như một công nhân bình
thường gặp phải chuyện này thì dù có trăm miệng cũng không thể thanh
minh được. Dù biết là bị vu oan cũng không thể tránh nổi. Bởi vì có ai
tin vào một công nhân bình thường chứ.
“Ha ha, xem ra tao quá
nhân từ, mấy con mèo con chó cũng dám khi dễ lên đầu tao. Có phải là ý
của thằng giám đốc Hoàng của mày không?” Trương Dương dùng hai ngón tay
cầm lấy thanh kim loại cười nói.
“Không phải, không phải, tao chỉ cầm trong tay thôi, tao không có ý gì khác” Đội trưởng bảo vệ tự nhiên
là có chết cũng không thừa nhận. Chuyện này đánh chết cũng không thể
thừa nhận. Nếu như thừa nhi như n thì không riêng gì giám đốc Hoàng, mà
ngay cả công việc của hắn cũng bốc hơi. Đội trưởng bảo vệ mặc dù không
phải chức to gì, nhưng muốn làm đến chức này không phải một hai ngày là
được.
“Phải không?” Trương Dương nở nụ cười tàn độc.
“Rắc” Một tiếng làm cho người ta sợ hãi, giống như tiếng pháo nổ làm cho trái tim người ta trầm xuống.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng Hán khu. Tên bảo vệ gập người xuống,
ngón giữa của hắn đã bị Trương Dương bóp nát, tay đứt ruột xót, nỗi đau
thấu xương như có con kiến cắn xé làm cho hắn vô cùng đau đớn.
Tay Trương Dương không hề thả lỏng, ngón tay bị bóp nát của tên đội trưởng
vẫn còn trong tay hắn. Cả người tên này giống như cũng bị bẻ gãy như
những ngón tay vậy.
“Nói” Trương Dương lạnh nhạt nhìn vào hai mắt đội trưởng.
“Không phải... a...”
Lại là một tiếng “Rắc” làm cho người ta sợ hãi, Trương Dương lại bóp nát một khớp xương.
“Tao cứ hỏi mày một tiếng mà mày không trả lời, tao sẽ bóp nát một ngón tay
của mày. Sau khi bẻ gãy ngón tay mày sẽ đến lượt ngón chân. Nếu như mày
không muốn cả đời ngồi trên xe lăn, tao nghĩ mày tốt nhất là sớm nói ra. Dù sao mày sớm muộn gì cũng phải nói, tốt hơn hết là nói sớm một chút.
Hơn nữa mày chỉ là một thằng đội trưởng bảo vệ nhỏ nhoi, không nên bán
mạng cho người khác”
“Tao nói... tao nói” Đội trưởng bảo vệ vô
cùng sợ hãi, mặt đau đớn đến biến dạng. Trương Dương bây giờ ở trong
lòng hắn không khác gì ma quỷ. Mà lúc này mười mấy bảo vệ xung quanh đều sợ hãi không dám tới gần.
“Ha ha nói sớm một chút sẽ không phải chịu khổ như vậy đâu” Trương Dương cười nhạt, thả lỏng tay đội trưởng bảo vệ ra.
“Là Hoàng....”
“Các người làm gì ở đây”
Nhân vật chính đã xuất hiện. Ngay khi tên đội trưởng chuẩn bị nói, giám đốc
Hoàng ưỡn ngực, vẻ mặt uy nghiêm từ trong phòng bảo vệ đi ra, hung hăng
trừng mắt nhìn tên bảo vệ.
“Ha ha, mày nói bọn tao ở đây làm gì?” Trương Dương cười nói.
“Tao không cần biết bọn mày ở đây làm gì, mời bọn mày lập tức rời khỏi đây, nếu không...” Giám đốc Hoàng cười lạnh nói.
“Nếu không thì sao?” Trương Dương tò mò hỏi.
“Tao đã gọi điện, là Hoa Nam Hổ của HUADU biết không?” Giám đốc Hoàng đắc ý
cười nói: “Hoa Nam Hổ, ừ, vậy thì sao?” Trương Dương vẫn cười cười.
“Hổ ca là Lão Đại của thành phố HUADU, Hổ ca tới, bọn mày, hắc hắc” Giám đốc Hoàng cười lạnh nói.
“Tao vốn đã định đi nhưng xem ra tao bây giờ không thể đi được. Nếu như tao
đi có lẽ bạn gái tao cũng sẽ bị mày làm hại” Trương Dương cười cười rút
điện thoại ra, gọi cho Đao Ca.
“Đao Ca... ừm, tôi là Trương
Dương, tôi đang ở thành phố HUADU, giờ đang gặp chút phiền phức. Ừ ừ,
được, mang cả vệ sĩ của tôi đến đây. Ừ, trong khách sạn đó... nửa
tiếng... nhanh như vậy sao? Ừ tốt”
“Giám đốc Hoàng sao?” Trương Dương dập điện thoại.
“Ừ” Trên mặt giám đốc Hoàng hiện lên vẻ khinh bỉ. Lời Trương Dương nói hắn
cũng nghe được. Nếu như nói Trương Dương chỉ là bạn, giám đốc Hoàng có
lẽ tin Trương Dương sẽ gọi mấy thằng huynh đệ đến. Dù sao thanh niên
bây giờ có ai là không có mấy thằng bạn. Nhưng khi Trương Dương nói sẽ
gọi vệ sĩ đến, giám đốc Hoàng lại yên tâm. Nhìn đi nhìn lại, Trương
Dương cũng không giống người có vệ sĩ bảo vệ.
Trong mắt giám đốc Hoàng, Trương Dương chỉ là một tên côn đồ khoác lác.
“Mày theo đuổi bạn gái tao, tao không có ý kiến gì. Cho dù tao thấy được
cũng không làm gì được mày. Dù sao chỉ cần là cô gái xinh đẹp thì sẽ có
người theo đuổi. Có được cô ấy là bản lĩnh của mày. Nhưng mày lại dùng
thủ đoạn hèn hạ đó đối phó tao, đây là lỗi của mày, là sai lầm của mày.
Mày phải trả giá vì lỗi lầm của mình. Tao cho rằng mày tốt nhất nên gọi
ông chủ của mày tới, cho tao một câu trả lời, nếu không...” Trương Dương nghiêm mặt nói.
“Nếu không thế nào?” Giám đốc Hoàng lạnh nhạt nói.
“Nếu không thì mày đen đủi. Hơn nữa cả Hán khu này cũng đen đủi”
“Tao rất nghiêm túc nói với mày, Hoàng Cảnh là xí nghiệp nước ngoài lớn nhất đầu tư vào thành phố HUADU, mỗi lời nói của mày đều phải chịu trách
nhiệm trước pháp luật. Tao sẽ tố cáo bọn mày. Hơn nữa tao có thể nói cho mày biết, bảo vệ chỉ làm tròn chức trách của họ, bọn họ không làm gì
sai hết. Nếu như mày dám trả thù bảo vệ, bọn tao sẽ báo công an”
Giám đốc Hoàng nói chuyện đầy chính nghĩa, hai mắt lại không ngừng liếc nhìn sang đám bảo vệ. Hiển nhiên hắn đây là để cho đội trưởng bảo vệ yên
tâm, để đội trưởng không nói lung tung.
“Tố cáo. Tại sao vừa nãy mày không tố cáo?” Trương Dương giơ thanh kim loại trong tay lên nói.
“Mày... vật trong tay bảo vệ bọn tao không có quan hệ gì với mày, đây là vấn đề nội bộ của Hán khu. Mời bọn mày đi” Giám đốc Hoàng đuối lý, thẹn quá
hóa giận nói.
“Ha ha, tại sao bọn tao phải đi? Mày không phải gọi Hổ ca Hoa Nam Hổ sao? Tao chờ nó đến?”
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Lưu Bưu nghe Trương Dương nói Hổ ca, không khỏi cười ha hả. Mà Tiểu Lý Tử
thấy Lưu Bưu cười to cũng cười theo. “Không biết sống chết” Giám đốc
Hoàng cười lạnh. Trên thực tế, giám đốc Hoàng bây giờ chỉ muốn đuổi mấy
người này đi. Hắn không muốn làm lớn chuyện. Dù sao hắn đang đuối lý,
lại nói hắn là giám đốc của Hán khu với năm nghìn công nhân không việc
gì phải chấp nhặt với mấy tên côn đồ làm gì. Chỉ là mấy thằng này lại
muốn dây dưa, điều này làm cho hắn bực mình.
Giám đốc Hoàng thậm chí còn quyết định chờ việc này trôi qua sẽ cho bố mẹ Trương Dương và
Tiêu Di Nhiên nghỉ việc, đỡ phiền phức.
Đương nhiên giám đốc Hoàng hiển nhiên không biết Trương Dương bởi vì bố mẹ mình nên mới dây dưa cùng bọn họ.
Nếu như chỉ là đi thăm bố mẹ mà làm cho bọn họ gặp phiền phức, điều này Trương Dương không muốn thấy.
Hôm nay cần phải đánh cho thằng răng vàng này chết tươi, hơn nữa phải dùng đến thế lực trong tay chứ không phải là vũ lực.
Tâm cảnh của Trương Dương lúc này đã có biến hóa nhất định, là một cường giả, vũ lực lại là sự lựa chọn cuối cùng.
Thực ra, suy nghĩ này của Trương Dương lại tương tự với hầu hết cường giả
trên thế giới. Các đại gia tộc sau lưng cường giả nếu chưa đến lúc diệt
vong sẽ không dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Dù sao, đây là xã hội có
pháp luật. Nếu như dùng vũ lực quá mức sẽ làm cho dân chúng khủng hoảng. Nếu như thực sự đến mức đó chính phủ nhất định sẽ ra tay. Không có một
gia tộc, một công ty nào ngu đến mức cho rằng dựa vào một cường giả mà
có thể chống lại lực lượng của cả quốc gia.
So với việc mượn sức
một cường giả, hầu hết mọi người đều muốn biến cường giả làm chỗ dựa chứ không phải là vũ khí giành thắng lợi. Giống như một quốc gia có vũ khí
hạt nhân vậy, chưa đến lúc sinh tử tồn vong thì vũ khí hạt nhân chỉ là
cho có, một loại tượng trưng mà thôi.
Thời gian từ từ trôi qua,
cửa Hán khu vẫn giằng co. Lưu Bưu thủy chung vẫn đứng ở bên cạnh tên bảo vệ. Bây giờ hắn là một người rất quan trọng. Có hắn ở đây, bọn họ sẽ là bên có lý.
Thắng có rất nhiều loại, dùng đạo lý chiến thắng đối thủ không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất.
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe màu đen cao cấp dừng ở trước cửa Hán
khu. Phía sau còn có ba chiếc xe khách màu trắng. Giám đốc Hoàng không
khỏi mừng rỡ, đám bảo vệ cũng thở dài một hơi.
“Két” một tiếng,
cửa một xe khách mở ra, một đại hán cao to đi xuống, mặc một bộ quần áo
rộng thùng thình, lộ ra lông ngực đen sì và cơ thể cường tráng, trên cổ
đên một chiếc dây chuyền to bằng ngón tay cái, rất chói mắt.
Người này trọc đầu, đôi mắt hổ bắn ra vẻ hung ác, đầy khí thế, hiển nhiên là Hổ ca trong miệng giám đốc Hoàng.
Quả nhiên là một đại hán.
Mấy người Lưu Bưu không khỏi thầm than một câu, người này trời sinh chính
là xã hội đen, có thể so sánh với Lưu Bưu, thậm chí trông còn dữ dằn hơn cả Lưu Bưu.
“Hổ ca, Hổ ca, chính là bọn chúng gây sự” Giám đốc Hoàng đi lên đón: “Ừ, biết rồi”
Hổ ca cầm một thanh đao sắc bén trong tay, phía sau còn có hơn mười tên
côn đồ, vẻ mặt nghiêm túc, không thèm nhìn giám đốc Hoàng, đi thẳng về
phía Trương Dương.
“Gọi Dương ca” Hổ ca đi tới trước mặt Trương Dương, hơi khom lưng một chút rồi quay đầu lại nói với hơn mười thằng đàn em.
“Dương ca”
Đồng thanh kêu, tiếng kêu đinh tai nhức óc đầy dương khí.