Một khí thế cuồn cuộn bao phủ trong không khí. Trương Dương cảm thấy tim mình dường như bị một bàn tay to lớn nắm chặt, khó chịu vô cùng. Bỗng
nhiên vận hành Tiên Đạo Mạn Mạn mới thoát khỏi cái áp lực vô hình này.
Sát khí nghiêm nghị. Trong không khí chiến tranh bốc cháy rừng rực. Tiên
Đạo Mạn Mạn của Trương Dương đã vận hành. Năng lượng trong cơ thể Trương Dương đã hoàn tòan tinh thể hóa.
Trong con mắt của Đại Hà ánh lên một tia kinh ngạc.
“Rõ ràng ngươi biết Tiên Đạo Mạn Mạn”?
“Ngươi cũng biết?” Trương Dương hắn cảm thấy năng lượng bị mất dần đi trong
không khí. Nhưng chỗ của Đại Hà đứng giống như hắn đã quá quen thuộc với loại cảm giác này. Đây đúng là đặc thù điển hình của Tiên Đạo Mạn Mạn.
“Ha ha ha” Đại Hà cười một trận lớn. “Ngươi muốn đến để giết ta, hiện tại
ngươi chỉ có thể gia tăng công lực của bổn vương, trở thành bổ phẩm của
bổn vương!”
“Ngươi là Đại Hán kim giáp đó!”. Ánh mắt của Trương Dương sắc bén như đao phong.
“Chết đi!”
Bàn tay to lớn của Đại Hà bỗng nhiên vung lên. Mây gió vì thế mà biến sắc.
Cơ hồ có một nguồn năng lượng phóng tới Trương Dương, long trời lở đất,
uy lực vô cùng.
Giảm bớt không khí vô cùng khẩn mật. Năng lượng
ẩn chứa bên trong không khí hình thành một cây côn lớn siêu cấp. Trương
Dương phát hiện. Bất luận hắn tránh né thế nào. Hắn đều không có cách
nào thoát ra khỏi phạm vi của cây côn lớn này. Cây côn này thực sự là
quá lớn. Cái độ lớn của nó cũng đủ để khống chế được cái không gian mà
hắn sở hữu.
“Hây!”
Trương Dương hét lên một tiếng.
Một quyền này không có tiếng động. Nhưng có thể nhìn thấy cánh tay và nắm
tay của Trương Dương phát ra một đòn huỳnh quang. Vì tốc độ quá nhanh,
cái đòn huỳnh quang kia tựa như một viên lưu tinh cắt qua phía chân
trời.
“Bùng!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Không khí bùng nổ.
Ở không trung. Bỗng nhiên nhìn thấy vô số mảnh nhỏ năng lượng mà mắt
thường có thể nhìn thấy. Đây là một loại kỳ cảnh không có cách nào hình
dung được. Hai mắt rõ ràng nhìn thấy những vật thật. Những vật đó chợt
lóe lên trong không trung rồi biến mất, phảng phất cho đến bây giờ mà
không xuất hiện.
Các đòn chỉ là để dò xét.
Trương Dương và Đại Hà đều không công kích ngay.
Trương Dương nhìn Đại Hà với vẻ mặt chú trọng. Đây là kẻ địch có kình mạnh nhất mà hắn gặp.
Đại Hà nhìn Trương Dương có chút kinh ngạc. Rất khó tưởng tượng tuổi của
Trương Dương nhỏ như vậy mà bỗng nhiên có công lực sâu như vậy. Mặc dù
“Tiên Đạo Mạn Mạn” là một môn phái võ công tuyệt thiên hạ. Nhưng, nếu
muốn tu luyện tiên đạo lâu năm thì cảnh giới của hiện tại cũng không
phải là một tình cảnh dễ dàng. Nếu hắn biết Trương Dương tu luyện “Tiên
Đạo Mạn Mạn” không đến 2 năm, không chừng con mắt của hắn muốn rớt ra!
“Ngươi là người của hoàng tộc chúng ta?” Ánh mắt thâm thúy của Đại Hà nhìn chằm chằm Trương Dương, đầy hoài nghi.
“Hoàng tộc gì?” Trương Dương sửng sốt. Hay là đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có một quần tộc như vậy.
“Tiên Đạo Mạn Mạn là võ công của hoàng gia ta. Chỉ có nhân tài mới có thể tu
luyện, người thường thì không thể. Bởi vì, thân thể bọn họ không thích
hợp, tu luyện võ công này là quá nặng. Ngay cả có tu luyện đến đâu thì
thành tựu chỉ có giới hạn. Ta chắc chắn rằng ngươi có dòng máu của hoàng gia chúng ta.”
“Ta không phải”.
Trương Dương lắc đầu, lâm vào một vấn đề bên trong. Còn nhớ tiểu hòa thượng đã nói, hắn cũng là
loại người tổ hợp, những tổ hợp này là vô số trên người. Nói cách khác,
trên người của mỗi loại người này đều có cái mà Kim giáp Đại hán gọi là
người hoàng tộc.
Tại sao?
“Lẽ nào nền văn minh địa cầu và những liên kết gì đó có mối quan hệ tất nhiên?”
“Trương Dương, do ngươi có mang dòng máu của hoàng tộc chúng ta, hay là ngươi
đi theo ta. Chỉ cần ngươi đi theo ta. Ta có thể chia sẻ cho ngươi những
bí mật của hoàng tộc”.
“Không cần, giờ đây ngươi đang chiếm dụng
thân thể Đại Hà. Vốn nguồn gốc đã không xác thực rồi. Vì ta biết, cái cơ thể ngươi đang chiếm hiện nay là một chủng tộc hèn hạ nhất. Ta không
hợp tác với chủng tộc như vậy”. Trương Dương lạnh lùng nói.
“Ngươi”
Đại Hà như run lên vì tức giận nhưng lại bất lực. Bởi vì Trương Dương đã
chỉ ra thực sự, hắn đã sở hữu thân thể này, nhưng lại không phát huy
được hết năng lực của bản thân. Mà dùng chính gen của mình để tái tạo
lại một khối thân thể thì phải dùng rất nhiều dụng cụ.
Mặc dù hắn sở hữu nhiều công nghệ cao, tuy nhiên, áp dụng các công nghệ này vào lực lượng sản xuất là một quá trình lâu dài.
Trên thực tế, Kim Giáp đại hán muốn rời khỏi Trái đất chính là vì lý do này. Hắn muốn xây dựng đế chế của riêng mình với sắt thép. Hắn muốn đưa toàn bộ công nghệ vào trong sản xuất. Hiển nhiên điều này không thể thực
hiện trên Trái Đất. Nguồn tài nguyên của trái đất có hạn. Mặc dù may mắn có nguồn nhân lực phong phú. Tuy nhiên nguồn tài nguyên thiên nhiên lại rất khan hiếm. Muốn xây dựng đế quốc của riêng mình quả là mộng tưởng.
Nếu thâm nhập vào lãnh thổ rộng lớn của dải Ngân hà để tìm một vài hành
tinh giàu tài nguyên thiên nhiên. Chắc chắn trong thời gian mười năm hắn sẽ tạo dựng được một hạm đội bất khả chiến bại. Khi đó mưu đồ chiếm
trái đất sẽ được thực hiện. Sau đó lợi dụng nguồn nhân lực của trái đất
để quay trở lại hành tinh mẹ.
Kế hoạch sở hữu đều rất thành công. Hắn đặt mua để có thể chế tạo thành một trăm linh kiện của phi thuyền
để mê hoặc sự theo dõi của các nước lớn trên địa cầu. Thật ra, vật chất
sở hữu đều chuẩn bị tốt rồi. Những vật chất này cũng đủ để bọn chúng
kiến tạo một căn cứ đơn sơ trên ngân hà. Như vậy là đã đủ rồi.
Hơn nữa. Hắn còn thông qua thiên Hoàng Nhật Bản mang theo hơn mười nhà khoa học. Mặc dù mấy nhà khoa học này không có cách nào để chế tạo ra vũ khí tiên tiến cho đế quốc. Nhưng lại có thể chế tạo ra các thiết bị cơ bản.
“Đánh” Trương Dương la hét tức giận, lạnh lùng nhìn Đại Hà đến phát run.
“Đợi đã. Ta rất muốn biết. Ngươi là ai vậy? Vì sao ngươi lại có huyết thống như vậy?” Đại Hà từ tốn hỏi.
“Ta chỉ có cha mẹ nuôi chứ không có cha mẹ ruột” Trương Dương không hề giấu giếm.
“Không có cha mẹ thật sự” Đại Hà nói một cách đầy suy ngẫm.
“Đúng vậy. Không có. Ta chỉ là sự tổng hợp của nhiều cơ thể” Trương Dương nói, mặt đầy thất vọng.
“Tổ hợp gen. Tổ hợp gen…” Ta hiểu rồi. Cuối cùng ta cũng hiểu rồi. Phản đồ. Một đám phản đồ.
“Ngươi thì hiểu cái gì?” Trương Dương hỏi.
“Ta với ngươi chẳng có quan hệ gì”. Đại Hà nghiến răng nói: “Tính đi. Ngươi và ta có cùng quan hệ huyết thống. Ta vẫn cho ngươi cơ hội chọn lựa.
Trở về gia đình hoàng tộc của chúng ta đi!”
Trương Dương lắc đầu. Hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đại Hà dường như không có chút
chiến ý. Vì sao lại có tình huống này chứ?
Theo bản năng, ánh mắt của Trương Dương xoẹt qua mặt trên của cái phi thuyền tam giác kia.
Đột nhiên, Trương Dương hiểu ra. Đại Hà đang cố trì hoãn.
“Đánh !”
Trương Dương quát to.
Hai chân điên cuồng đạp mạnh bay về phía trước, mặt đất động như sắp sụp
đổ, tạo thành khe sâu khó lường, trải rộng như mạng nhện.
Cùng
lúc đó. Bóng ma của cơ thể biến thành một dòng bạc. Trong không trung
mọi động tác của quy luật không tồn tại. Nhanh như chớp.