Trương Dương nhẹ nhàng im lặng, nhanh chóng đi đến gần chỗ ghế sa ***,
Liễu Ám ôm lấy một cái nệm, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cánh cửa pha
lê, như một cái khăn che mặt thần bí in lên mặt trên Liễu Ám, tạo ra
đường cong rõ ràng nhẹ nhàng trên thân thể, ngập tràn cảm xúc thanh
xuân.
Khi nhìn ngũ quan xinh xắn của nàng, Trương Dương cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thời gian dường như đọng lại tại khoảnh khắc này.
Trong giấc mơ Liễu Ám như có một thần giao cách cảm, đột nhiên mở mắt ra thì thấy vẻ mặt ấm áp của Trương Dương.
“Trương Dương…” Liễu Ám nhẹ nhàng kêu một tiếng, cố gắng tựa cánh tay vào ghế mà đứng dậy.
“Ngủ đi, anh lập tức phải rời khỏi đây rồi” Trương Dương nhẹ nhàng giữ thân thể mềm của Liễu Ám lại.
Liễu Ám vô cùng ngạc nhiên nói: “Muốn đi rồi sao?”
“Ừm”
“Có việc gấp lắm sao?”
Trương Dương gật nhẹ đầu: “Đúng vậy”.
“Thế Vương Yến có biết không?”
“Biết”.
“Ồ…” Trong lòng Liễu Ám có ngàn lời muốn nói, thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Anh đi rồi, nói với Vương Yến biết, không cần phải chờ anh nữa, không cần
đâu” Trương Dương đứng dậy đi gần tới cạnh cánh cửa pha lê, nhẹ nhàng
giơ tay lên, ổ khóa trên mặt cánh cửa pha lê liền phát ra âm thanh rắc
rắc.
"Trương Dương" Thanh âm Liễu Ám tràn ngập u oán.
“Không cần phải đợi nữa”.
Tiếng của Trương Dương có vẻ khàn khàn, lúc mà ở trên lầu bước xuống đã gặp
lại bức "Đại tần thiết giáp như vân", Trương Dương cảm thấy vô cùng nặng nề, cái người thanh niên kia giống như một quả núi đè nặng trên vai của Trương Dương, và Trương Dương nhanh chóng vụt biến mất. Cánh cửa pha lê nhìn trống rỗng. Không kiềm được cảm xúc, nước mắt Liễu Ám đã tuôn ra.
Bên trong những lời nói của Trương Dương ý nghĩa rõ ràng, Vương Yến đã
không cần chờ nữa, nên Liễu Ám không cần phải nói thêm gì.
Trương Dương một mình đi trên con đường tối tăm, cái bóng cũng trông dài hơn, và cảm thấy vô cùng cô độc.
Tỉnh thành vào ban mai rất im ắng, tấp nập xe qua lại trên đường, thỉnh
thoảng có bắt gặp một số người lớn tuổi đặc biệt dậy sớm đang đi bộ trên đường.
Trương Dương cứ thế chờ đợi để làm một chuyện.
Hiện giờ, hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn cảm thấy dường như có một con
người vô cùng vĩ đại ngày càng gần hắn, thậm chí là rất gần nữa.
Cái cảm giác không thể nào kháng cự lại được.
Vương Hào!
Vương Hào!
Vương Hào!
Sự tồn tại của một người có loại siêu sức mạnh, thế giới của những vị vua, một cường giả dấu chân có sức ảnh hưởng hơn cả một thế giới, bản thân
dù có cố gắng thế nào hắn cũng không thể vượt qua được cái thần thoại đã từng tồn tại. Suốt cả cuộc đời hắn luôn sống dưới bóng ma.
Cuối cùng vương giả là ai?
Ai mới chính là chủ nhân của “Tiên Đạo Mạn Mạn”?
Trương Dương cảm thấy bên trong cơ thể máu nóng sôi trào, đột nhiên, cơ thể
như sắp vỡ tung, giống như làn khói trong không trung lướt ngang qua.
Tăng tốc!
Tăng tốc!
Tăng tốc!
Thân thể điên cuồng của Trương Dương đang tăng dần lên, một trận điên cuồng
đã nổi loạn lên, phía sau những chiếc lá từ từ rơi xuống đất và cứ thế,
lá càng lúc càng rơi nhiều hơn, xếp thành một con rồng, và Trương Dương
chính là đầu của rồng.
“Vù”.
Thân thể của Trương Dương
đang bay lên không, và con rồng cũng bay lên, tại không trung vụt đi rất nhanh, và nhanh chóng biến mất trong hư không mờ mịt.
“!”
“Ái ui…”
Đó là lão nhân dậy sớm, vừa lúc Trương Dương ở trên không đã đi qua, lão
nhân kinh ngạc nhìn một người trẻ tuổi đang mặc trên người bộ đồ tây bay vụt đi, lão nhân liền thẩn người, lão cứ thế mà theo quán tính đi về
trước đụng phải cây cột điện.
“Vợ, vợ ơi…”
“Hả?”
“Tôi thấy có người bay lên trời…”
“Lão già chết tiệt, cho lão lợi hại, không phải thấy xe bay lên thì gặp người bay lên, ngủ đi…”
Lúc lão nhân ngắt điện thoại, một mình ngồi ở bậc thang sân thượng, đang sờ vào vết thương trên đầu, trên không tại đường cao tốc khu C, xuất hiện
một con rồng xám uốn lượn cách nơi đó hơn mười dặm, cả bầu trời tất cả
các con thú đều hoảng hốt bay hết, chấn động cả vùng nơi đó.
Chính là Trương Dương ở trên không đang phát ra lực chạy như điên.
Hiện giờ, hắn không còn muốn chờ đợi nữa, chờ đợi không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn muốn làm một việc lớn mà từ lâu đã chuẩn bị.
Việc này, rất có thể là hành động tự sát như thiêu thân, nhưng hắn không thể không làm vậy, hắn không thể đợi “Tiên Đạo Mạn Mạn” đạt đến cảnh giác
cao nhất.
Không còn thời gian nữa!
Không còn thời gian nữa…
Phụ nữ, quyền lợi, tiền tài, đối với hắn cũng chỉ là phù du.
Tại trên không, gương mặt của Trương Dương vô cùng tức giận, “Tiên Đạo Mạn
Mạn” liền xuất ra chiêu lốc xoáy, nó mang sức mạnh của quỷ, nó hủy diệt
tất cả nơi mà nó đi qua, bầu trời cũng trời cũng trở nên u ám.
Trương Dương vung tay nhẹ lên trời, liền tạo ra nguồn điện chói mắt, tốc độ
cũng tăng dần lên, Trương Dương liền biến thành ánh sáng hư vô.
Bùm, một tiếng nổ tại khu C quảng trường tòa nhà Bạch Vân, tại không trung
xuất hiện một bóng người, quảng trường rộng lớn nơi đó bị hắn làm nổ một nửa, mặt đất nứt ra kéo dài gần mấy chục thước.
Là Trương Dương.
Trương Dương vẻ mặt đờ đẫn, rồi nhẹ nhàng bưo nhûc vào tòa nhà Bạch Vân, tại bên dưới lầu có một kho bạc phú khả địch quốc.
Âm thanh chói tai của tòa nhà Bạch Vân vang lên, vô số lính bảo an vọt
đứng dậy, hiển nhiên đó là đã kích lớn tại tòa nhà an ninh.
Không đến mười phút, tin rằng cảnh sát thị cục cũng sẽ đến.
Đương nhiên, đây không phải là điều mà Trương Dương lo lắng, người nhiều bao nhiêu với Trương Dương không còn quan trọng nữa.
“Đứng lại!” Một trung niên bảo an có vẻ mặt nghiêm túc đang đứng trước mặt Trương Dương.
“Trương Dương”.
“Trương tiên sinh, tuy rằng tôi quen biết ngài, nhưng tôi hiện giờ tôi không có quyền cho ngài đi vào tòa nhà Bạch Vân, xin Trương tiên sinh đừng làm
chúng tôi khó xử”.
“Cho ngươi 5 phút thông báo ngay cho Lâm chủ tịch, ta muốn gặp cô ấy ngay bây giờ!”
“Trương tiên sinh…”
“Còn 4 phút 50 giây”.
“Trương tiên sinh…”
“Còn 4 phút 40 giây” Trương Dương không hề quan tâm mà cứ thế nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Vị trung niên an ninh sờ nhẹ vào thắt lưng súng, mắt trầm trầm đầy do dự nhìn Trương Dương.
“Còn 4 phút 20 giây” Trương Dương như thể không nhìn thấy hành động rờ vào súng của hắn.
“Đợi đã, để ta liên lạc với Lâm chủ tịch, ta không bảo đảm cô ấy sẽ gặp
ngươi” Vị bảo an kia rốt cuộc cũng khuất phục, Trương Dương không cho
chút đường lùi.
“Còn 3phút 50 giây!”
Các bảo an đổ mồ hôi như thác, bầu không khí vô cùng nặng nề, hắn có cảm giác không thể nào thở được.
Các bảo an không còn ngần ngại nữa, ngay lập tức lùi về sau lấy ra một bộ đàm nhỏ.
“Lâm chủ tịch…”
“Hả?” Tiếng nói kéo dài hẳn ra, dường như không còn tính nhẫn nại thêm nữa.
“Trương tiên sinh muốn gặp người ngay bây giờ?”
“Ai là Trương Tiên sinh?”
“Trương Dương tiên sinh, chính là lần trước đã đến đây” Bảo an lòng sợ hãi nhìn Trương Dương, hiển nhiên chuyện lần trước hắn còn nhớ như vừa xảy ra.
“Ừm, dẫn hắn vào phòng làm việc của ta”.
“Vâng”.
“Ngài đã có thể gặp mặt, mời!”
“Cảm ơn”.
Trương Dương gật nhẹ đầu rồi nhanh chân rời khỏi, đối với nơi này, hắn đã vô
cùng quen thuộc, cũng tại nơi này, hắn cũng đã từng với Vu Cơ giao đấu,
hơn nữa tại bên dưới kho bạc cũng đã từng gặp qua…