Đồ Thần Đường

Chương 196: Chương 196: Lưu Bưu phát cuồng






A Trạch đã ngừng nổ súng, đầu đạn bắn trúng Cương giáp thú chẳng tạo ra bất kỳ vết thương nào. Trên mắt của Cương giáp thú là một lớp vảy mi mắt thật dầy. Ngay từ đầu, đầu đạn của A Trạch đã nhắm ngay con mắt của Cương giáp thú mà bắn, nhưng vẫn chẳng có chút hiệu quả.

Bây giờ mà bắn thì cũng chỉ lãng phí đạn. Cương giáp thú trời sinh là một toà pháo đài cứng như sắt.

A Trạch không lùi, hắn không còn đường để lùi. Đằng sau hắn năm thước chính là hai người bị thương đang hôn mê bất tỉnh. Phía sau hai người bị thương đã là vách tường.

A Trạch nắm chặt lấy yêu đao, nhìn chằm chằm lấy Cương giáp thú, trong mắt bắn ra ánh hàn mang khiến người hồi hộp.

Lúc này cả thân thể của Cương giáp thú mới hoàn toàn lộ ra khỏi mặt nước. Đầu nó có chút giống cá sấu, còn thân thể của nó thì như một con heo mập, bốn chân ngắn và thô, trên chân và tay có mang thật dầy, phía sau lê theo một cái đuôi dài hơn ba thước, đuôi không có lân giáp, hiện ra màu nâu đen, cảm giác rất ngang ngạnh.

Đặc thù nhất của con Cương giáp thú này ngoại trừ cái đuôi ra, cả thân thể đều được bọc bởi lân giáp dầy đặc, căn bản không có chỗ nào bị lộ ra ngoài.

Nhìn thấy tướng của Cương giáp thú, cũng khó trách Trương Dương phán đoán lầm thể trọng của nó. Đầu của con Cương giáp thú này dài dài, ban đầu khi tập kích Lưu Bưu từ trong nước thì căn bản không có lộ thân thể ra ngoài, hoàn toàn chỉ thò cái đầu lớn ra ngoài, khiến Trương Dương ngộ nhận phần phía sau cái đầu là thân thể, cho nên mới phán đoán sai lầm.

Hiện tại, Trương Dương chỉ nghĩ chạy tới nơi trước, liều mạng trèo lên vách động.

Con Cương giáp thú tựa hồ không thiện bò trong nước, tứ chi bám chặt xuống đất, tốc độ chậm vô cùng, cứ như là một con bò già lụ khụ, phát ra tiếng hô hấp thô lỗ. Phía dưới cái mũi được cương giáp bao bọc khịt ra hai luồng bạch khí dài dài...

“Lui ra sau!”

Đám Lưu Bưu cùng Vương Phong đã tỉnh lại từ sớm, nhìn thấy con Cương giáp thú cực lớn này đều không khỏi thở cóng một hơi, sau lưng phát lạnh.

“Các ngươi lui ra sau!”

A Trạch không nhúc nhích, thân thể lẳng lặng chờ Cương giáp thú tiếp cận. Mục quang của hắn thủy chung nhìn kỹ lấy lằn mắt đang ẩn phía dưới lớp mi mắt thật dầy kia của con Cương giáp thú.

Mục tiêu của hắn là: con mắt!

A Trạch tin tưởng, mắt là nhược điểm duy nhất của con quái thú này.

Đột nhiên!

A Trạch chuyển động, thân thể trong không trung hóa thành một bóng mờ hư vô. Yêu đao trong tay xẹt lên không trung sáng rực tựa như lưu tinh trong đêm đen.

Không xong!

Trương Dương há miệng ra, còn chưa kịp nói tiếng nào, chỉ thấy con Cương giáp thú cũng chuyểng động. Thân thể nó không động, chỉ có cái đuôi nâu đen thô kệch như cái đùi kia chuyển động.

Cái đuôi chuyển động trong không trung quyện thành một đạo màu xám, thổi lên một trận cuồng phong...

“Phập!” một tiếng ngột ngạt. Tốc độ quá nhanh, cứ như sấm sét. Thân thể của A Trạch căn bản không kịp tránh né, bị cái đuôi nâu đen kia quật văng ra.

“Bạch... bạch...”

Cái đuôi thô kệch kia quật trúng người A Trạch. Thân thể A Trạch không gượng được bắn ra ngoài, bị quẳng mạnh lên vách động, sau đó rơi trên mặt đất...

“A Trạch!”

Lưu Bưu chạy như điên tới cạnh A Trạch, ôm lấy A Trạch. Hai người mặc dù hay đấu võ mồm với nhau, nhưng nhiều lần vào sinh ra tử như vậy khiến bọn họ tạo thành tình hữu nghị thâm hậu.

“Khục khục... không sao...” Khoé miệng A Trạch chảy ra một tia máu tươi. Rõ ràng là một đòn từ cái đuôi vừa rồi đối với hắn thật là nặng.

“Ê ê... ê... ê... A Trạch, người đừng chết, ngươi đừng chết a...” Nhìn thấy A Trạch đột nhiên nhắm mắt , hai mắt Lưu Bưu đỏ rựng, liều mạng lắc thân thể A Trạch, miệng thì điên cuồng gào thét.

“Bưu ca, ta còn chưa chết, ngươi lắc nhẹ một chút được không?” A Trạch mở mắt rồi nói một cách yếu ớt.

“À... ồ ồ... không chết thì tốt, không chết thì tốt..” Nhìn thấy A Trạch mở mắt, Lưu Bưu không ngờ bắt đầu khóc như một đứa bé. Trương Vân nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

“Cương giáp thú tới kìa... mau lui ra...”

Lúc này Trương Dương đã chạy tới, cùng Vương Phong ôm người Mã Mã Đề và cô gái kia chạy ra một chỗ xa xa. Trương Vân cũng tự mình nhảy một chân tới bên cạnh hai người.

“Lùi con mẹ nó, dám khi dễ huynh đệ nhà ta hả...”

Lưu Bưu đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ rựng, vẻ mặt điên cuồng, da thịt tựa như bị đốt cháy.

“Ngươi điên rồi, chạy mau!” Trương Dương nhìn thấy Cương giáp thú càng lúc càng đến gần, liền chạy tới kéo Lưu Bưu đi.

“Tránh ra! Muốn thịt Bưu đại gia à, lại đây, lại đây ăn đi a...”

Trương Dương bị Lưu Bưu đẩy đi, thân thể không ngờ bị văng ra vài thước, suýt chút nữa là đụng vách động, nhìn thấy Lưu Bưu đang đi thẳng về phía Cương giáp thú, miệng hắn há hốc không nói được lời nào.

Vừa rồi Lưu Bưu chỉ đẩy nhẹ một cái, không ngờ lại sinh ra một cổ lực lượng không thể kháng cự nổi, khiến Trương Dương có cảm giác khiếp đảm kinh tâm.

Không chỉ Trương Dương kinh ngạc, ngay cả Vương Phong, vẻ mặt cũng loé lên tia kỳ dị nhìn lấy Lưu Bưu.

Lực lượng của Lưu Bưu, đã càng lúc càng mạnh.

“Xẹt!” một tiếng. Trương Dương vừa bật lửa, quang tuyến trong động lập tức sáng ngời. Không nghi ngờ gì nữa, có ánh sáng chung quanh khiến người ta cảm thấy an toàn hơn.

Lưu Bưu cũng đi thật chậm, cơ bắp trên tấm thân trần dường như nở lên cuồn cuộn, dưới ánh sáng của huỳnh thạch lấp loáng kiện mỹ. Cơ bắp dưới da dường như có vô số sinh mạng đang không ngừng ngọ nguậy quay cuồng.

Cảm giác thật rõ ràng là theo mỗi bước đi, cơ bắp trên người Lưu Bưu lại càng trở nên cường tráng hơn, dường như đã trở thành một pho tượng đá, tràn đầy sức lực cùng cảm giác.

Gần hơn!

Gần hơn!

Hiện tại sợ rằng Trương Dương và Vương Phong muốn ngăn cản cũng không cách nào ngăn cản được. Lưu Bưu đã cùng Cương giáp thú đối mặt nhau. Con Cương giáp thú kia tựa hồ đánh hơi được vẻ nguy hiểm, không ngờ chẳng hề động đậy, chỉ giương mắt hổ gườm gườm nhìn chằm chằm lấy Lưu Bưu. Có lẽ nó đang suy nghĩ vì sao tên động vật yếu nhược này lại không ngờ dám khiêu chiến với quyền uy của nó?

“A...”

Lưu Bưu điên cuồng gầm lên một tiếng về phía Cương giáp thú.

“Phập!” một tiếng phá không, con Cương giáp thú lại giở trò cũ, đập một đuôi tới Lưu Bưu. Rõ ràng cái đuôi này là vũ khí chủ yếu của Cương giáp thú.

“!” Lưu Bưu dùng cánh tay của mình để đón đỡ lực lượng thiên quân kia. Cái đuôi cùng cánh tay đập vào nhau phát ra một tiếng khiến lòng người hồi hộp.

Càng làm cho Trương Dương cùng Vương Phong kinh ngạc chính là Lưu Bưu không ngờ không hề bị cái đuôi kia quật văng đi, chỉ lùi lại vài bước...

“Phập” Lưu Bưu còn chưa đứng vững thì cái đuôi của Cương giáp thú lại đâp tới lần nữa. Lần này cung đánh càng lớn hơn, lực lượng càng mạnh hơn, không ngờ lại có khí thế như hoành tảo thiên quân.

Lần này, Lưu Bưu không có đỡ, không lui mà lại tiến, trong miệng gầm một tiếng, đột nhiên đánh một quyền lên cái đuôi đang quật tới.

“Bùng!” dường như đất đai rung chuyển, núi non bị sạt lở.

Một tiếng động ngột ngạt vang lên khi cái đuôi cùng quyền đầu đập vào nhau. Trương Dương có chút bất nhẫn, cho dù Lưu Bưu có cường tráng cỡ nào, cho dù cơ bắp Lưu Bưu có phát triển cỡ nào, cùng với cái con quái thú nặng cả tấn, toàn thân bọc cương giáp, đánh với nhau thì dường như đẳng cấp cách biệt quá lớn.

Cặp quyền đầu cực lớn hiếm thấy kia của Lưu Bưu vẫn không to lớn bén nhọn bằng cái đuôi của Cương giáp thú.

Đây chẳng phải là một cuộc chiến đấu công bằng!

Nhưng lần này lại khiến Trương Dương kinh ngạc. Lưu Bưu không ngờ chẳng hề bị lui nửa bước, ngược lại còn tấn tới một bước...

Cuộc chiến tiếp theo khiến Trương Dương, A Trạch và cả Vương Phong trợn mắt há mồm.

Con Cương giáp thú kia tựa hồ cũng phát cuồng, không ngừng dùng cái đuôi điên cuồng quật tới Lưu Bưu. Còn Lưu Bưu cũng không hề nhượng bộ, lần nào cũng chọi thẳng với cái đuôi kia. Quyền đầu cùng cái đuôi không ngừng bạo phát thanh âm trong không trung, không khí dường như đều bị chấn động.

Dần dần rồi tần suất của cuộc chiến đấu khiến người kinh hãi kia chậm lại.

Trong miệng Cương giáp thú phát ra hơi thở dốc dồn dập, tốc độ công kích của cái đuôi đã chậm hơn nhiều. Hơn nữa, mỗi lần cái đuôi quật tới cũng không còn khí thế cùng lực đạo chưa từng có trước đến giờ như ban đầu. Trương Dương tin tưởng, tốc độ kiểu này, sợ rằng người bình thường cũng có thể né được, cùng với tốc độ như sét đánh ban đầu thật là không thể so sánh được.

Nhưng khiến Trương Dương muốn hộc máu chính là, mặc dù rõ ràng có thể né tránh, nhưng Lưu Bưu vẫn ngang ngạnh từng quyền từng quyền đối chọi với con Cương giáp thú kia, trong miệng không ngừng hùng hổ chửi bới.

“***, đồ rác rưởi, muốn thịt ta hả, lại còn đả thương huynh đệ của ta....”

Cuối cùng, phương pháp chiến đấu kinh tâm động phách kia cũng thay đổi. Con Cương giáp thú tựa hồ cũng không còn lực khí để nhấc cái đuôi, bắt đầu chuyển động cái thân thể nặng nề về phía Lưu Bưu. Cái môi được cương giáp bao bọc của nó thỉnh thoảng hé ra, để lộ cái miệng đầy răng sắc bén.

Nhìn thấy Cương giáp thú để lộ hàm răng, Trương Dương bỗng trỗi dậy dục vong muốn nổ súng, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được cổ dục vọng mạnh mẽ này. Trương Dương lo là nổ súng sẽ khiến con Cương giáp thú này phát cuồng.

Không nghi ngờ gì, giữa một con mãnh thú có lý trí và một con mãnh thú không có lý trí thì lực tàn phá của con mãnh thú không có lý trí mạnh hơn nhiều.

Giống như một con heo rừng vậy. Heo rừng có lý trí sẽ chọn lựa bỏ chạy giữ mạng, nhưng heo rừng mất lý trí sẽ không tiếc chút gì, chiến đấu cùng địch nhân, ngay cả bỏ mặc tính mạng của nó. Thợ săn giỏi thà phải đối diện hổ báo sài lang cũng không nguyện ý đối đầu với một con heo rừng mất lý trí.

Nhìn thấy con Cương giáp thú từng bước từng bước tiến về Lưu Bưu, Lưu Bưu vẫn sừng sững đứng đó. Con tim mọi người bắt đầu nhảy kịch liệt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.