Đồ Thần Đường

Chương 245: Chương 245: Một ván đánh cuộc nhỏ




"Đúng, tôi là Doanh tiêu địa sư đứng đầu thế giới" Trương Dương trả lời rất kiên đinh. Dự cao ngạo trong linh hồn hắn không cho phép hắn khiêm nhường. Rất nhiều lúc, chính bản thân Trương Dương cũng không rõ ràng suy nghĩ này. Chỉ cần liên quan đến tri thức, trong lòng Trương Dương đều dấy lên một tia kiêu ngạo.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả tên mặc áo da. Lời Trương Dương nói nằm ngoài suy đoán của mọi người. Người bình thường gặp phải vấn đề này đều khiêm nhường một chút. Nhưng Trương Dương lại không như vây, thậm chí còn có thể dùng từ cuồng vọng để hình dung câu trả lời của hắn.

"Ha ha ha… " Người thanh niên ngẩn người một chút liền phá lên cười, đi đến trước Trương Dương, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt chế nhạo nói: "Chẳng lẽ Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới của chúng ta khi tham gia hoạt động lại mặc quần áo thế này sao. Không được, không ngờ còn đeo vòng vàng lớn đến như vậy. Nhà anh có phải là khai thác vàng không? Ha ha…"

Thấy người thanh niên này càn rỡ như vậy, mọi người đều biến sắc. Mặc dù người ở đây không một ai muốn kéo Trương Dương vào, nhưng người có thể tham gia tụ hội này hầu hết đều có thân phận. Cho dù là một chút tên bại gia tử, nhưng tuyệt đối sẽ không nhạo báng một người sỗ sàng như vậy. Dù sao, có thể đi vào trong này, kkhông có một ai là đơn giản.

Cho dù muốn đả kích, cũng sẽ lựa chọn một vài vấn đề như Lý Thiết Tường: Rượu.

Lúc này, A Trạch và Lưu Bưu đang buồn bực uống rượu đều biến sắc. Đây là sự vũ nhục trắng trơn, nếu nói không ai thèm nhìn còn có thể nhẫn nại. Như vậy bị vũ nhục tuyệt đối không thể nhẫn nại. Gần như cùng một lúc, hai người đứng lên.

Bầu không khí trở nên rất áp lục, trên người A Trạch và Lưu Bưu tản mát ra một cỗ sát khí mãnh liệt.

"Tô chủ tịch, nơi đây không chào đón anh" Nói chính là người thanh niên cao lớn muốn uống rượu với Trương Dương, cũng chính là tên tửu quỷ mà tên kia vừa nói.

Trương Dương đưa tay ngăn lại không cho người này nói tiếp. Đi đến bên cạnh người này, nhỏ giọng nói vài tiếng. Người này nghe xong liên tục gật đầu. Trương Dương phất phất tay với A Trạch và Lưu Bưu, ra hiệu cho họ an tâm một chút, vẻ mặt tươi cười nói với người thanh niên mặc áo da: "Ha ha, ý của anh là nói một Doanh tiêu đại sư không thể mặc thế này?"

"Anh cho rằng thế nào?" Người thanh niên hình như không cảm nhận được áp lực mà A Trạch và Lưu Bưu tạo thành, trông vẫn rất thoải mái.

"Xin hỏi, nghề nghiệp của anh là gì?" Trương Dương rất lễ phép giơ cái chén trong tay lên. động tác vô cùng cao quý và tự nhiên. Động tác này làm mọi người ngẩn ngơ. Thậm chí trong mắt người thanh niên kia còn hiện lên một tia nghi hoặc.

Ngay lúc này, khí chất của Trương Dương nhanh chóng thay đổi thành một sức hấp dẫn chết người, cao quý mà phóng khoáng. Tất cả trông rất khó tin, tất cả đều rất tự nhiên.

"Nghề của tôi. Nhiều lắm, trước mắt là vận động viên lái xe. Có gì không?" người thanh niên mặc dù bị khí chất của Trương Dương làm ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

"Ừm, vận động viên lái xe. Tôi nói cho anh, tôi không chỉ là Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới, mà còn là nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới. Biết cái gì gọi là nhà thiết kế thời trang không? Chính là có thể thiết kế trang phục, còn có thể phối hợp màu sắc, biết KarlLargefeld không?" Trương Dương dùng chén rượu khẽ gõ gõ lên bàn, phát ra âm thanh dễ nghe.

"Là ai? Tôi cần phải biết sao?" Trong lúc mơ hồ, người thanh niên này bị cuốn theo lời nói của Trương Dương.

"KarlLargefeld Cull Largefeld là người được cả thế giới công nhận đứng đầu trong những nhà thiết kế. Ông ta còn có những ý tưởng sáng tạo không ngừng, mỗi một quý đều đưa những mẫu quần áo đặc sắc mà người ta vĩnh viễn không đoán được. Bởi vì vậy không ai có thể nắm bắt được phong cách của Karlargrfld. Quần áo của Karlargrfld, chú ý phối hợp. Thậm chí còn chú ý cả sự phối hợp giữa áo khoác ngoài và đồ lót bên trong.Giống như chiếc quần da mà anh mặc bay giờ, thực ra cũng là một tác phẩm của ông ta. Loại quần đùi này, phải mặc tất màu đen, quần lót màu trắng…"

Trương Dương nói đến đây, hầu hết mọi người đưa mắt nhìn người thanh niên này. Qua chiếc quần rộng mở của người này có thể nhìn thấy quàn lót màu trắng, đồng thời mọi người cũn nhìn xuống chân hắn.

"Không sai!" Thấy rất nhiều người đều nhìn vào chân mình. Người trẻ tuổi xách gấu quân lên, lộ ra chiếc tất màu đen, nhìn Trương Dương với vẻ khinh thường: "Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, chiếc quần da này của tôi không phải là Karlargrfld chó má thiết kế!"

"Không có khả năng, hai mắt tôi tuyệt đối không nhìn lầm" Trương Dương rất chắc chắn. Hắn âm thầm thở dài một hơi, âm thầm may mắn. Chiếc quần da này, bình thường đều sẽ đi hai chiếc tất có màu khác nhau, không ngờ đã bị mình lừa.

"Anh dám đánh cuộc cùng tôi không?" Trong mắt người này hiện ra nụ cười quỷ dị.

"Đương nhiên có thế. Chẳng qua tôi không có tiền, dùng chiếc vòng vàng này để đánh cuộc, thế nào?" Trương Dương cởi chiếc vòng cổ xuống, đặt lên bàn.

"Được" Người trẻ tuổi hiển nhiên cũng không phải vì chiếc vòng vàng này, chủ yếu vì đả kích Trương Dương: "Anh nhìn cho rõ, đây là tác phẩm của Issei Miyake Nhật Bản.."

"Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng" Trương Dương nhìn thấy ký hiệu trên mác quần người này, rất kinh ngạc.

"Ha ha" Người này thấy vẻ mặt đó củ Trương Dương, hình như rất vui, cười ha hả.

"Tôi nhìn một chút, quần lót của anh rốt cuộc có phải màu đỏ hay không" Trương Dương nhìn nhười thanh niên với vẻ mặt khẩn cầu.

"Ha ha, một thằng đàn ông sao lại mặc quần lót màu đỏ? Cho anh xem một chút cũng có sao đâu. Cho anh thua tâm phục khẩu phục" Người thanh niên không ngờ cởi dây lưng trước mặt mọi người, lộ ra chiếc quân lót màu nâu bên trong, vẻ mặt rất đắc ý.

"Ừm, tôi thua, chiếc vòng cổ này là của anh" Trương Dương thở dài một tiếng, ném chiếc vòng sang cho hắn. Lưu Bưu thấy thế không khỏi đâu lòng.

Ngay lúc này, người thanh niên muốn uống rưọu với Trương Dương đi tới, từ trên người móc ra một tở chi phiếu, ký tên, đưa cho Trương Dương.

"Hai người làm gì?" Mọi người thấy thế không khỏi cười khó hiểu. Mà ngay cả người cầm vòng vàng trong tay cũng rất nghi hoặc.

"Không có gì, tôi chỉ đánh cuộc với anh ta. Tôi có thể biết được màu quần lót của anh. Chúng tôi đánh cuộc cũng không nhiều, năm vạn. Nhưng cũng đủ để tôi thừa sức mua được chiếc vòng cổ đã thua…"

Lúc này, người thanh niên thua tiền vẻ mặt hớn hở, căn bản không giống mình bị thua. đúng thế, mất năm vạn mà làm cho người mặc quần da kia xấu mặt, đáng giá.

"Mày…" Người này mặt đột nhiên t rở nên trắng bệch. Hắn đang còn tưởng rằng mình thăáng, thì ra mình ngay từ đầu đã rơi vào bẫy của người ta. Cái gì mà tất màu đen, quần lót màu đỏ đều là rắm thối. Người ta muốn chính là mình cởi quần cho người khác nhìn.

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha…" Những người ở quầy rượu đều hy vọng thấy tên này bị mất mặt. Tất cả đều cười phá lên, cười rất sung sướng.

A Trạch và Lưu Bưu đều giờ tay cái lên với tc.

"Tao nhớ mày!" Người thanh niên nhìn chằm chằm vào Trương Dương, hung tơn vứt vòng vàng xuống đất, quay lại bàn bi lắc.

Mọi người lại cười phá lên, Lưu Bưu càng không một tiếng động nhặt vòng vàng lên, mặt mày hớn hở đeo lại cho Trương Dương. Bây giờ không có ai cười động tác này. Không thể nghi ngờ, động tác này càng chọc tức người thanh niên kia.

Trên thực tế, Lưu Bưu căn bản cũng không nghĩ sẽ đả kích tên kia, tất cả là do hắn không nỡ đánh mất vòng vàng nay.

Đột nhiên, tiếng cười dừng lại.

Một người thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người trung bình, mặc sơ mi khẽ vỗ vai người mặc quần da vừa nãy, ra vẻ an ủi hắn.

Chính chủ đã đến!

Trên thực tế, Trương Dương vừa vào cửa đã chú ý đến người nay. Người này rất đặc biệt, tiền hô hậu ủng, bên người lúc nào cũng có hơn mười người. Rõ ràng có thể nhìn ra mấy người kia đều là nịnh nọt hắn, chứ không phải có đủ thân phận tham gia bữa tiệc này.

Đương nhiên, làm cho Trương Dương chú ý không phải là hắn được người vây đón, mà bởi vì Vương Yến.

Sau khi tiến vào, người này vẫn quấn lấy Vương Yến. Hơn nữa Trương Dương cũng nhìn ra được, người mặc quần da là do hắn bố trí.

Sau khi người này đi tới, bàn bi lắc ở bên cạnh vốn đang ồn ào trở nên im lặng, xung quanh quầy rượu đều trở nên im lặng.

Trên thực tế, cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều tập trung lên người thanh niên này. Giống như người này là tiêu điểm của buổi tiệc hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.