Đồ Thần Đường

Chương 292: Chương 292: Mua bán súng đạn






“Vậy bọn họ từ nơi nào lấy được tiêu bản này?” Trương Dương nhìn cái chai màu xanh biếc mà cứng lưỡi. Thật khó có thể tưởng tượng ở xã hội hiện đại vẫn có giao long trong truyền thuyết tồn tại…

“Ài… dựa theo đạo lý mà nói, ngươi kế thừa trí nhớ của vô số tinh anh, đáng lẽ phải thông minh chứ, vì sao cái này cũng không nghĩ ra? Voi ma mút vài vạn năm trước ngươi biết không? Mọi người ở dưới băng tuyết tìm được những thi thể hoàn hảo của chúng. Khủng long ngươi có biết không? Trên thế giới, rất nhiều nơi đã phát hiện ra nhiều xác khủng long và xương hóa thạch, cũng có thể lấy ra tế bào, thậm chí ở bên trong hổ phách còn có thể tìm được một ít gen tế bào của các sinh vật thời viễn cổ. ‘Công viên khủng long kỷ Jura – Jurassic Park’ ngươi đã từng xem chưa?”

“Từng xem… ta hiểu được rồi…” Trương Dương vội vàng gật đầu. Trong phim ‘Công viên kỷ Jura’, khủng long sống lại là một phim khoa học viễn tưởng thật sự có ý nghĩa. Với trình độ kỹ thuật về gen hiện nay, loài người muốn sống lại nhiều sinh vật thời cổ đại quả thực không phải việc khó.

“Ừm, cứ vậy đi. Nếu ngươi tìm được viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY thì hãy báo cho ta, để ta đối phó. Giờ ta phải đi chơi cờ năm quân cùng Lưu Bưu đây, lúc này không thể thua được, bọn ta là đang đánh cuộc…”

Tiểu hòa thượng còn chưa nói dứt câu, màn hình laptop chợt lóe, khôi phục lại trang chủ như cũ, tiểu hòa thượng đã biến mất không thấy.

Trương Dương kinh ngạc nhìn máy tính, cảm thấy thật kỳ lạ. Hình như tiểu hòa thượng này không nói cho hắn làm thế nào để cứu loài người, cũng không nói cho hắn làm sao để phong tỏa không gian thông đạo.

Tìm cái viện nghiên cứu mật mã sinh mệnh NY kia hình như cũng là một nhiệm vụ xa vời.

Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Tại sao lại không thích hợp?

Loại cảm giác này giống như một con kiến đang gặm nhấm trái tim hắn, vô cùng khó chịu. Vấn đề nằm ở chỗ nào nhỉ? Rốt cục vấn đề ở đâu?

Trương Dương hít sâu một hơi, uống một ngụm trà, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy với tiểu hòa thượng, nhớ từng tí một, một chữ cũng không quên.

Bất ngờ, Trương Dương toát hết cả mồ hôi lạnh!

Tiểu hòa thượng sao lại biết hắn kế thừa trí nhớ của vô số tinh anh chứ?

Cuối cùng Trương Dương cũng tìm được điểm không thích hợp. Tất cả chỉ vì tiểu hòa thượng nói một câu nhắc tới việc hắn kế thừa trí nhớ của các tinh anh. Điều này trước giờ vẫn là bí mật của Trương Dương, hắn chưa từng nói cho một ai biết, nhưng tiểu hòa thượng lại biết.

Chẳng lẽ tiểu hòa thượng có thể xâm nhập linh hồn hắn? Rõ ràng không thể có khả năng này được. Trương Dương trên trán ướt đẫm mồ hôi… Cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tất cả này quả là vô cùng khó chịu. Có thể nói, bí mật lớn nhất của hắn bây giờ ở trước mặt tiểu hòa thượng cũng chẳng còn gì là bí mật nữa.

“Tiểu hòa thượng!”

“Tiểu hòa thượng!”

“Nói, tại sao ngươi lại biết ta kế thừa vô số trí nhớ?” Không có gì xuất hiện, rõ ràng không phải tiểu hòa thượng không biết hắn gọi mà là không muốn trả lời vấn đề này.

“Rắc!” Trương Dương một chưởng chụp mạnh xuống, chiếc ghế rắn chắc bỗng vỡ vụn.

Cường đại!

Cường đại!

Chỉ có cường đại mới có thể thoát khỏi sự bố trí khống chế của người khác.

Trương Dương ngồi lên giường, trên thân thể cởi trần bắt đầu tỏa ra một tầng quang hoa màu xanh nhạt, quang hoa dường như đang chuyển động chậm rãi xung quanh thân thể , dần dần hình thành một dòng chảy thật lớn, như cơn lốc xoáy cắn nuốt cả không gian, giống như hắc động (hố đen) hút hết tất cả, đến như ánh sáng cũng biến mất trong đó.

Dần dần, Trương Dương cảm giác được có một dòng chảy ấm áp chảy khắp ngõ ngách thân thể mình, mỗi một kinh mạch, mỗi dây thần kinh, mỗi huyết mạch và mỗi tế bào, đều đắm chìm trong dòng chảy ấm áp đó.

Tư cảm cũng theo dòng chảy ấm áp đó mà khuếch tán ra!

Cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, cảm giác được sự yên tĩnh của Mogadishu về đêm, cảm giác được Lưu Bưu đang ngồi vò đầu bứt tai đánh cờ trước laptop, cảm giác thấy lão đầu đang gọi điện thoại còn lão bà đang ôn nhu xoa bóp vai cho lão đầu…

Cảm giác được tiếng giày da ma sát của quân cảnh Mogadishu đang tuần tra.

Cảm giác được sóng biển rì rào vỗ bờ cùng với tiếng gió thổi vi vu…

Năng lượng hội tụ quanh thân thể Trương Dương, Ngân Mị đang ngủ say cũng tỉnh dậy, hưng phấn chạy quanh Trương Dương, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng như một dải ngân tuyến không ngừng xoay quanh thân thể Trương Dương.

Trương Dương cảm giác được thân thể Ngân Mị đang điên cuồng hấp thu năng lượng tập hợp kia. Trương Dương cuối cùng cũng rõ, Ngân Mị bởi vì tính chất trời sinh mà không có cách nào tập hợp được năng lượng ngoài không trung, chỉ có thông qua khoáng thạch trực tiếp lấy ra năng lượng. Chỉ khi chính hắn đem năng lượng tập trung lại một khoảng cách nhất định, tiểu Ngân Mị mới có thể chuyển hóa năng lượng để tiến hóa thân thể.

Đương nhiên, sự tình không hề đơn giản như Trương Dương tưởng tượng. Thân thể tiểu Ngân Mị không chỉ không có cách nào hấp thu năng lượng phạm vi lớn, mà cũng không thể lấy năng lượng từ chỗ nhiệt độ cao được. Cái đó và Trương Dương về bản chất khác nhau. Trương Dương hấp thụ năng lượng, chỉ cần công lực đạt tới trạng thái nhất định , cho dù là nhiệt lượng sinh ra lúc động cơ hoạt động hắn cũng có thể hấp thu.

Lúc luyện công luôn là lúc thời gian trôi qua nhanh nhất.

Lúc Trương Dương thu công cũng là lúc chân trời hửng sáng.

Sáng sớm, đánh thức Lưu Bưu vẫn còn đang mơ mơ màng màng mắt đỏ ké dậy, mọi người ăn bữa sáng xong liền ra ngoài khách sạn. Ngay khi ra ngoài cửa, Trương Dương nhất thời kinh ngạc đến ngây cả người.

Ở cửa khách sạn đang có một đội xe, không, phải nói là một đoàn bộ đội tác chiến vũ trang hạng nặng. Những người này không có quân hàm, rõ ràng là một đoàn vũ trang tư nhân.

Năm chiếc xe địa hình và thêm hai chiếc xe địa hình đặc biệt xa hoa, hai chiếc xe bọc thép, hai chiếc xe tải, có ít nhất năm mươi binh lính vũ trang hạng nặng, vũ khí vô cùng đa dạng. Trên xe địa hình có gắn súng máy hạng nặng, pháo bách kích, bazooka , súng tự động…

Khi bọn hắn đi ra ngoài, một người da đen cao lớn dường như là thủ lĩnh đi nhanh tới, mà lão đầu cũng đi lên nghênh đón.

Hai người gặp nhau, ôm nhau nhiệt liệt.

“Hoan nghênh trở về!”

“Thật vui khi gặp lại ngươi”.

Hai người dường như rất quen thuộc, sau một phen hàn huyên, mọi người bắt đầu từ Mogadishu lên xe đi. Đi tầm hai giờ đồng hồ mà đội xe dừng lại giữa đường cả thảy sáu lần, mà mỗi lần dừng lại, số tiền mặt do lão đầu quản lý lại vơi dần đi một ít.

Trong khoảng thời gian này, Trương Dương cũng hiểu ra đơn vị đội ngũ này thực chất là đám lính đánh thuê trong truyền thuyết. Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê này là người quen cũ của lão đầu, quan hệ khá tốt. Đương nhiên quan hệ khá tốt ở đây chỉ là dừng ở mức giao dịch, bảo đảm danh dự uy tín thì không vấn đề, nhưng còn chưa đến mức có thể bán mạng vì lão đầu.

Đồng thời Trương Dương cũng hiểu được lão đầu đã đem tiền gửi vào một số ngân hàng ‘ngầm’, thông qua một số con đường chính quy biến thành thu nhập hợp pháp, sau đó chuyển đến tài khoản của lão đầu ở trong nước. Nghe nói uy tín của mấy ngân hàng này rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì hơn trăm triệu đô la Mỹ mà mất uy tín vất vả tạo dựng được. Hơn nữa mấy ngân hàng ngầm này thích ở vùng chiến loạn nguy hiểm này thành lập mạng lưới rửa tiền.

Đương nhiên mấy con đường rửa tiền này chi phí đều vô cùng đắt, ‘rửa’ 10 triệu thì mất gần 2 triệu ‘phí thủ tục’, điều này làm Trương Dương đau lòng vô cùng.

Chứng kiến lão đầu thành thạo an bài mọi chuyện, Trương Dương không khỏi cảm thán. Quả nhiên giang hồ, gừng càng già càng cay. Nếu như không có lão đầu, số tiền triệu đô la kia quả khiến cho hắn đau đầu. Đây là lần đầu tiên ‘đau đầu vì nhiều tiền’, vì nhiều tiền mà phải suy nghĩ tính toán hao tâm tổn trí. Trương Dương rất nhanh chóng phát hiện ra năng lực của lão đầu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Đội xe sau khi rời khỏi Mogadishu chưa đầy 100 km, không ngừng có các đội xe khác nhập đội cùng. Mà các đội xe mới nhập đội này mỗi xe đều chở đầy vũ khí. Trương Dương đi theo lão đầu kiểm tra đại khái một chút, các vũ khí bình thường gần như cần cái gì đều có cái đó. Súng ngắm, súng bán tự động, súng máy tự động, cơ quan pháo, các loại đạn dược… chất đầy các xe lớn.

“Lão đầu, lão từ đâu mà mua được những thứ này?” Nhìn đám súng ống mới tinh , trái tim Trương Dương đập mạnh. Ở Trung Quốc, kiếm một khẩu súng lục cũng còn không dễ dàng. Thế mà ở chỗ này… quả thực là điên cuồng… Chỉ một buổi tối có thể gom được nhiều vũ khí đạn dược như vậy, chừng này cũng đủ để đánh một chiến dịch quy mô nhỏ.

“Ha ha, ở Somali, chỉ cần có tiền đừng nói mấy thứ đơn giản như vũ khí này. Chỉ cần ngươi đủ tiền, ta có thể chuẩn bị cả máy bay lẫn xe tăng cho ngươi luôn. Ngươi có biết tại sao ta ngay từ đầu phải mời đám lính đánh thuê này không? Đó là vì sợ đám buôn lậu vũ khí trở mặt, cho nên ta mới mời tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng nhất Somali. Tổ chức này có lịch sử lâu đời, uy tín rất tốt, kẻ khác đều phải nể mặt mũi một chút”.

Lão đầu có lối suy nghĩ rất kín kẽ, gần như tính toán không bỏ sót gì, điều này làm cho Trương Dương cũng không thể không bội phục.

Ở Somali, trên các con đường gần như đã hư hại nặng, một đoàn xe kéo dài hướng về phía mục đích của bọn họ mà đi tới. Đó là một cái thôn làng ven biển, sẽ cùng A Trạch hội hợp ở đó. Đó cũng là trụ sở đầu tiên của Trương Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.