“Không nghiêm trọng như vậy, không cần lên núi đao xuống biển lửa , em
chỉ yêu cầu một chút, em muốn vị trí của em so với những cô gái khác
trong lòng anh nhiều hơn một chút, là đủ rồi, một chút......” Ngón tay
thon dài cm)
“Ừ, anh sẽ nhớ kỹ, hơn nữa, anh cũng sẽ làm được điều đó!”
Trương Dương không chút do dự gật đầu, việc này hắn làm được. Dù sao đi nữa,
Vương Yến cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, còn hắn cũng là người đàn
ông đầu tiên của nàng.
Một người nam nhân, bất kể về sau thế nào, đối với nữ nhân đầu tiên của mình không bao giờ có thể quên được.
Con người một đời có thể quên đi rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không quên được người phụ nữ đầu tiên của mình. Vương Yến
thỏa mãn, lại giúp Trương Dương chỉnh sửa lại bộ âu phục thêm một lần
nữa.
“Đi thôi!”
Trương Dương lại nhẹ hôn Vương Yến một cái nữa, rồi biến mất trong ánh nắng ban mai…
Nhìn Trương Dương khuất dần trong ánh nắng ban mai, Vương Yến cảm giác cả
người mềm nhũn, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười kỳ diệu.
Một nữ nhân có nhiều cách nắm lấy một nam nhân.
Khiến cho nam nhân đó quen với việc có bạn trong cuộc sống.
Nắm được cái dạ dày của anh ta.
Làm cho anh ta cảm nhận được nhu tình như nước của bạn.
Biện pháp quả thật có rất nhiều!
Vương Yến dùng cái gì để nắm giữ trái tim Trương Dương đây?
Không ai biết được, Trương Dương cũng không biết. Hắn không hiểu sao chính
cái thái độ “em không cần gì” của nàng, ngược lại khiến cho hắn rất
không thoải mái.
Bất cứ người con trai nào cũng hy vọng cô gái
của mình yêu mình điên cuồng, còn loại thái độ “không đòi hỏi” này của
Vương Yến bỗng khiến Trương Dương sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Tâm lý con người chính là kỳ diệu như vậy. Một cô gái sau khi cùng bạn lên
giường nhưng sau đó chẳng yêu cầu đòi hỏi gì. Thậm chí còn cho phép bạn
đi tìm các cô gái khác. Bất cứ người con trai nào cũng đều sẽ hoài nghi
về vị trí của mình trong lòng cô ấy, thậm chí có khi còn đâm nghi ngờ
không biết cô ấy rốt cuộc có yêu thương mình không nữa….
Giờ đó cũng chính là cảm giác và hoàn cảnh của Trương Dương.
Đây là một loại cảm giác rất là buồn bực, không biết phải làm sao. Đến lúc
quay về khách sạn, Trương Dương mới tạm thời dứt bỏ được đám bòng bong
những suy nghĩ trong đầu.
Trương Dương lặng lẽ mở cửa phòng, vừa nhìn vào trong nhất thời ngẩn cả người.
Bên trong phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng y hệt như lúc hắn rời đi. Lưu
Bưu, A Trạch, Tiểu Lý Tử ba người vẫn ngồi y chỗ cũ, thậm chí một chút
xê dịch cũng không có!
Ba người dường như đang chìm trong trạng thái minh tưởng.
Mặc dù là trạng thái minh tưởng, nhưng phản ứng mỗi người lại khác nhau.
Dọa người nhất chính là Lưu Bưu, có thể vì vài ngày không chịu cạo râu
nên râu tóc xồm xoàm, cả người kinh mạch phồng căng, cơ thịt cuồn cuộn,
nhìn tựa như một đầu mãnh thú có vẻ nằm yên mà bất cứ lúc nào cũng có
thể chồm lên. Cả người hắn bao phủ bởi một màn sương mù mỏng manh, tràn
ngập sát khí cường liệt.
Mà A Trạch so với Lưu Bưu lại hoàn toàn trái ngược, cả người ngưng trọng vô cùng, khiến cho người ta cảm giác
thấy một loại hàn khí bức người.
Bình thản nhất lại chính là
Tiểu Lý Tử, giờ này cả người đang được một quang hoàn màu xanh bao
quanh, tựa như thần tiên đắc đạo vậy, toát ra cảm giác rất phiêu nhiên
thanh đạm.
Trương Dương nhìn ba người có chút kinh ngạc. Chỉ có
hơn một ngày mà ba người lại có thể đều có thu hoạch. Lưu Bưu cùng A
Trạch đều đã đi đến cánh cửa lớn của cường giả. Đương nhiên muốn vượt
qua cánh cửa lớn này cũng không hề dễ dàng, có khi mất cả đời.
Cao thủ võ thuật cùng với cường giả là hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng, cách nhau một trời một vực vậy!
Có những cao thủ võ thuật đều không thể nào vượt qua được bước trọng yếu đó.
Khi đã đạt đến điểm giới hạn của cường giả, muốn tiến bộ không chỉ còn phụ
thuộc vào việc cố gắng tu luyện là có thể đạt tới được, mà còn cần phải
có nhiều cơ duyên cùng với cảm ngộ tâm linh ngoài ý muốn.
Trong
lịch sử, mỗi khi có người đột phá cường giả cảnh giới, đều có cảm giác
như sắp chạm tới nó cả trăm ngàn lần, nhưng chợt giật mình nhận ra không thể nào chạm tới được… Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được copy từ diễn đàn
Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kỳ thực, luyện công cũng giống
như đi cưa gái vậy. Khi bạn theo đuổi một em xinh đẹp cao nhã, tính cách lạnh lùng, bạn sẽ có cảm giác sao mà khó thế, nhưng lúc đã cưa được
nàng vào tay rồi, ắt sẽ có cảm giác ‘thì ra cũng chỉ thế!’
“Đã về rồi!”
Ba người như đồng thời cảm ứng được Trương Dương, gần như cùng lúc mở mắt, cùng nói.
“Ừ, chúng ta ăn sáng rồi trực tiếp đến thành phố C. Chúc mừng các vị võ công lại có đột phá” Trương Dương cười cười nói.
“Ha ha, Trương Dương, không biết vì lý do gì, sau khi nghe mấy điều cảm ngộ tâm đắc của bọn ngươi, mỗi thời khắc ta đều như có những ý tưởng mới”
Lưu Bưu nhìn cơ thể lộ ra của mình, đắc ý cười to nói.
“Đúng
rồi, ta cũng có cảm giác như vậy. Sau này mọi người nên trao đổi những
điều tâm đắc nhiều hơn, có thể điều đó vô dụng với bản thân mình, nhưng
có khi lại phi thường hữu dụng với người khác. Sau này có thời gian ta
sẽ đem ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ kết hợp với võ công của mọi người rồi sửa sang thêm một chút. Ta có cảm giác mấy loại võ công này có một mối liên hệ
nào đó…”
Bốn người lại trao đổi với nhau thêm một hồi, mãi đến
khi ánh nắng bên ngoài bắt đầu chói chang, ba người Lưu Bưu đều tự quay
về phòng để rửa mặt, Trương Dương mở máy tính ra.
Lúc Trương
Dương kiểm tra đến giá cả kim loại giao dịch trên mạng, không khỏi cảm
thấy hết hồn. Chỉ mới có hơn một ngày mà giá cả mỗi tấn lại tăng thêm
chừng 300 nguyên Nhân dân tệ. Đã thế này thì việc giá cả nhảy tăng tạm
thời không thể ngăn chặn được.
Xem ra phải lập tức giải cứu cho
Tiểu hòa thượng, nếu không chẳng có cách nào điều tra ra ngọn nguồn.
Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
(LuongSonBac.com)
Mỗi lần nghĩ đến giá cả kim loại dao động, Trương Dương có một cảm giác chịu một áp lực vô hình.
Hắn vẫn lảng tránh không muốn đối mặt với chuyện có vẻ đang phát sinh.
Trên thực tế, lần đầu tiên nhìn thấy giá cả kim loại tăng cao, Trương Dương
đã nghĩ ngay đến kim giáp đại hán kia. Nếu số kim loại kia bị kim giáp
đại hán dùng để chế tạo phi thuyền, không thể nghi ngờ là nhân loại sẽ
phải gánh chịu thảm họa ra sao.
Một khi có phi thuyền vũ trụ, kim giáp đại hán sẽ lập tức đầu tiên là khống chế địa cầu, biến địa cầu trở thành hậu phương lớn của hắn để đối kháng với trung niên tóc dài. Nếu
như vậy thì địa cầu sẽ lâm vào vòng chiến hỏa…
Không được!
Phải ngăn cản hắn.
Nhìn các số liệu mới máy tính đang không ngừng hiển thị ra, Trương Dương có
cảm giác thời gian trôi quá gấp gáp, hiện tại phải tìm được đích đến của số lượng kim loại khổng lồ kia.
Trương Dương tin tưởng mặc dù
mình không phải là đối thủ của kim giáp đại hán kia, nhưng mình thừa sức phá hỏng kế hoạch của hắn.
Thực vậy, chế tạo một chiếc chiến hạm vũ trụ không hề đơn giản như tưởng tượng. Đến một cái phi cơ tính ra
cũng có tầm mấy vạn linh kiện lớn nhỏ đủ loại. Như vậy sự phức tạp của
một chiến hạm vũ trụ có thể nói là khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, khoa học kỹ thuật của địa cầu còn chưa đạt tới mức tạo được chiến hạm
vũ trụ. Nếu muốn chế tạo một con thuyền có thể xuất nhập không gian
thông đạo vũ trụ chiến hạm, tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành được! Truyện "Đồ Thần Chi Lộ " được copy từ diễn đàn
Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vật càng khổng lồ chế tạo lại
càng phức tạp. Mà chính mình chỉ cần phá hoại vài điểm mấu chốt là có
thể ngăn cản kim giáp đại hán kia chế tạo phi thuyền vũ trụ.
“Vào đi, cửa không khóa” Trương Dương hô một tiếng.
“Xin chào” một người đàn ông mặc âu phục đi giày da lễ phép tiêu sái bước vào.
“Mạch Phi!” Trương Dương kinh ngạc nhìn thanh niên kia.
“Trương tiên sinh, ta là do Đỗ Tuyết phái đến hợp tác với ngài”
“Hợp tác?” Trương Dương nhíu mày, đây không phải là chủ ý của Đỗ Tuyết, nếu
hợp tác Đỗ Tuyết cũng sẽ không để Mạch Phi này tham dự.
“Đúng vậy, ngài có thể gọi điện thoại hỏi Đỗ Tuyết” Mạch Phi đưa điện thoại cho Trương Dương.
“Không cần, chúng ta có thể hợp tác gì?” Trương Dương không nghe, hắn muốn biết cụ thể ý đồ đến đây của đối phương.
“Trương tiên sinh, chúng ta có thể công bằng nói chuyện chứ?” Mạch Phi nhìn thoáng qua trong phòng.
“Đương nhiên, mời!” Trương Dương ý mời Mạch Phi ngồi, sau đó đưa hắn một chén trà.
“Cám ơn, đầu tiên ta muốn nói cho Trương tiên sinh biết là, bá phụ bá mẫu đã đảm nhiệm chức chủ quản chất lượng nhân viên của nhà máy Hoành cảnh
thực nghiệm điện tử, còn Tiêu Di Nhiên cũng tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc…”
“Ồ..Vậy cám ơn Mạch tiên sinh đã chiếu cố” Trương
Dương gật đầu, đây cũng là ý muốn của Trương Dương. Cha mẹ đi làm ở
xưởng này nhiều năm, chức giám thị chất lượng này có thể đảm nhiệm được, còn về phần Tiêu Di Nhiên vốn thông minh, trong một thời gian ngắn làm
chức tổng giám đốc một nhà máy nhỏ hẳn không có gì khó khăn với nàng.
“Không cần cảm tạ, đây là do Đỗ Tuyết an bài”
“Mạch tiên sinh muốn nói gì cùng với ta vậy?”
“À, có nhida lu, ta nghĩ, Trương tiên sinh hẳn là biết việc Tùng Hạ chết
chính là một âm mưu, mà Đỗ Tuyết cũng chỉ là một con rối của ta mà thôi”
“….” Trương Dương nhất thời ngẩn người, hắn không thể ngờ Mạch Phi có thể nói thẳng ra loại chuyện gần như là tuyệt mật như vậy.
“Đúng vậy, ta nghĩ với tài trí thông minh của Trương tiên sinh, khẳng định có thể dự đoán được nhược điểm mà ta đang nắm giữ của Đỗ Tuyết. Không sai, ta đang cầm một số văn kiện pháp luật do Đỗ Tuyết ghi chú, hơn nữa còn
có các tư liệu ghi hình của gia tộc Tùng Hạ, các văn kiện và tư liệu này đều có liên quan đến việc Đỗ Tuyết kế thừa…”
“Ngươi vì sao lại muốn nói cho ta?” Trương Dương nhìn chằm chằm Mạch Phi, ánh mắt vô cùng thâm thúy.