Trương Dương buồn bực từ trên giường nhảy dựng lên, nếu thật sự muốn đem tất cả trí nhớ dung hợp vậy cả đời này hắn không cần làm gì ngoài chuyện đó nữa, chỉ cần đem các tri thức trong đầu mình tiêu hóa đã khiến hắn bận rộn rồi, điều này đối với cái loại người lười biếng như Trương Dương mà nói giống như một loại đau đớn, thống khổ bởi vì nơi đó có rất nhiều tri thức hắn chán ghét, chí ít hắn không thích ca hát
Bất quá Trương Dương vẫn quyết định cần phải đem trí nhớ của cao thủ bác kích dung hợp, bằng không động còn không động được lại còn muốn giết người, vậy làm sao được
Nghĩ đến đây, Trương Dương đột nhiên có một loại ham muốn, một loại ham muốn muốn học tri thức bác kích, vừa nghĩ vậy, Trương Dương lập tức bật dậy nhảy xuống giường
Lão tử bộ dáng yếu ớt không chịu được một cơn gió còn học bác kích cái gì?
Trương Dương khổ sở nghiêm mặt nhìn cánh tay thẳng tuột không có một chút cơ bắp, đồng thời Trương Dương phát hiện chính mình không cách nào xuất ra một chút trí nhớ về phương diện tri thức bác kích, rất nhiều sự việc chỉ là một chút khái niệm mơ hồ, chẳng hạn như xuống tay phải quyết liệt, không để lại đường lui, võ thuật chân chính không phải là xem thấy đẹp mà là ở kết quả v.v.
Trên thực tế, Trương Dương bản thân còn không có tìm được nguyên nhân chính thức, bây giờ đại não của Trương Dương giống như một máy điện toán siêu cấp, bất quá nội dung bên trong máy tính mặc dù nhiều nhưng phải tìm tòi mới gặp được đầu mối (thủ hiệt), cũng giống như học tập tri thức số học thông thường, phải có môt số bộ sách hướng dẫn, dù sao trí nhớ này không phải của bản thân Trương Dương
”Trương Dương, ngươi đang làm gì?”
Lưu Bưu đẩy cửa tiến đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bộ dáng Trương Dương đang làm ra vẻ gồng bắp tay
”a… khục khục… không có gì, không có gì, vừa rồi ăn cơm, vận động vận động…được rồi, ngươi gần đây bận việc gì mà không thấy ngươi?”
Hắc hắc, trương dương, nói cho ngươi một tin tức tốt, Lưu Bưu vẽ mặt thần bí hề hề cười nói
“Cái gì?” (toát mồ hôi) Trương Dương đối với vẻ mặt của Lưu Bưu sớm đã tập thành thói quen
Ta bây giờ là lão đại, ta cũng có địa bàn…ha ha ha
Vốn Lưu Bưu đang thấp giọng nói còn chưa nói xong đã đắc ý cười rộ lên
Oa… chúc mừng chúc mừng, rốt cục lên chức lão đại, bây giờ ta có phải gọi ngươi là đại ca không?
Khặc…đi, cùng bổn đại gia ra ngoài xem xem!
Lưu Bưu cũng không cho Trương Dương có cơ hội phản đối, mạnh mẽ lôi Trương Dương ra cửa, leo lên chiếc mô tô 250 phân khối chạy đi, lưu lại một đám khói đầy trời, khi Vương Bá hùng hùng hổ hổ nhảy ra ngoài cửa phòng bảo vệ bọn họ đã biến mất không thấy bóng dáng
Gần đây vương bá rất buồn bực, tên Lưu Bưu tựa hồ thích tại cửa trường đi tới đi lui, tụ tập năm ba người thành một nhóm không biết làm cái gì.
Vương bá tự nhiên không biết Lưu Bưu hiện tại đã là nhất phương lão đại, đương nhiên là lão đại khẳng định có một số thủ hạ để sai khiến, mà học sinh hư hỏng trong trường học đương nhiên thành mục tiêu của hắn
Đây là địa bàn của ngươi?
Trương Dương miệng há hốc nhìn một con phố nhỏ, đây là một phố nhỏ ước chừng dài hai trăm thước, độ rộng phố nhỏ vừa đủ một cái xe nhỏ, đương nhiên, xe nhỏ không có khả năng đi vào, bởi vì bên trong còn có môt ít người đi đường, sợ là một người đi đến cũng gây đổ xe
Cửa Phố nhỏ rất tấp nập, phần lớn đều là người đánh giày, bán trái cây cùng rau quả, bên phải phố nhỏ có một hiệu sách không tới mười mét vuông, đều là sách lậu về inte
Hư…nói nhỏ… Lưu Bưu thấy Trương Dương nói ra, nhất thời khẩn trương hướng Trương Dương suỵt một tiếng
“trách tích?” (toát mồ hôi)
“phố nhỏ không phải là địa bàn của ta, địa bàn của ta là cửa ngõ của phố, mỗi ngày chú ý người ra vào, nếu như gặp người không quen, hình dáng khả nghi liền gọi điện thoại thông báo”
Trương Dương suy đoán nửa ngày mới rõ ràng ý tứ của Lưu Bưu, thì ra phố nhỏ này đi vào ước chừng hơn hai trăm thước có một sòng bạc dưới đất, mà Lưu Bưu là phụ trách giám thị cửa ngõ của phố, nếu có người hình dáng khả nghi lập tức phải thông báo, mà phố nhỏ này có hơn hai trăm thước, chỉ cần nhận được thông tri, sòng bạc dưới đất cũng có đủ thời gian rút lui
Đồng thời Trương Dương cũng hiểu rõ rằng công việc ở địa bàn này cũng không nhẹ nhàng, mỗi ngày ít nhất phải làm hơn mười lăm tiếng đồng hồ, quan trọng nhất chính là phải nhớ kỹ từng người một bên trong phố, kể cả hơn một trăm hộ gia đình bên trong, đơn giản mà nói chính là phải quen thuộc mỗi một người đi vào phố nhỏ này, nếu gặp người lạ lập tức phải thông báo
“Tống Đào, lại đây” Lưu Bưu vẫy tay, một tên trông như con khỉ lập tức từ trong hiệu sách chạy ra
“Bưu ca, sao đến sớm vậy?” tên gọi là Tống Đào vẻ mặt xiểm nịnh cười với lưu bưu
“ân ân, đây là Trương Dương, huynh đệ của ta”
“A, … chào Dương ca!” Tống Đào cúi người gật đầu chào
“khái, khái… chào Đào ca” Trương Dương nhất thời không nói gì cùng tên gầy trơ xương này bắt tay, cảm giác bàn tay chủa mình như là bắt lấy nắm xương
“Ngươi hôm nay trông lâu hơn một chút, huynh đệ tới, đợi lát nữa ngươi đi ăn cơm ở quán bên, tiền tính vào ta!” Lưu Bưu bàn tay to vung lên
“Bưu ca, ta đã nhìn năm giờ rồi, hoa hết mắt, ô, ô…”
“Đừng có la, đi theo Lưu ca ta, sẽ không bạc đãi với ngươi đâu ”
Lưu Bưu đuổi Tống Đào như đuổi gà vào bên trong hiệu sách, thư điếm là một địa phương ‘giám thị thiên nhiên’ (dùng để theo dõi rất dễ dàng), có thể tránh mưa gió, còn có thể che dấu tung tích…
Trương Dương nhìn thoáng qua “bộ xương khô” đáng thương nọ sau đó đi theo Lưu Bưu tới một quán nhỏ phụ cận phố nhỏ, gọi một bịch đậu phộng nhỏ, dĩa mì cùng một bình bia, hai ngươi bắt đầu uống
“Trương Dương, chúng ta quậy không tồi chứ, ha ha! Chỉ từ lần trước sau khi chúng ta gặp qua Tiêu lão đại, liền có người liên hệ với ta, an bài cho ta khối địa bàn đó, hắc hắc, còn cho phép ta dẫn đầu năm tiểu đệ, thấy không, vừa rồi tên kia bây giờ chính là theo ta quậy…” Lưu Bưu vẻ mặt đắc ý cười, tâm tình cao hứng uống hết một vại bia…
“Không sai, không sai” Trương Dương nhai cơm, vẻ mặt không hứng thú lắm. Chuyện giang hồ đối với hắn tuy chứa đầy cảm giác thần bí, nhưng là hắn không muốn hòa nhập vào, mà Lưu Bưu bây giờ sau khi đi theo Tiêu Viễn Hành liền trở thành 1 nhân vật giang hồ điển hình, điều này cùng với trước kia tại quanh trường học quậy phá trên bản chất là khác nhau
Ngươi đoán xem, ta bây giờ một ngày thu vào được bao nhiêu? Lưu Bưu thấy Trương Dương tựa hồ không có hứng thú, lập tức thần bí cười hề hề nói[/SIZE]