Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngơ ngẩn.
Không ai
ngờ được Tam Bổn Nghĩa Phu bị trọng thương như thế mà vẫn có thể phản
công hung mãnh như vậy, điều này đã gây bất ngờ cho số đông người.
Đương nhiên số đông người ở đây chỉ là phần lớn người xem như không phải là tất cả.
Ít nhất, Trương Dương và Lưu Bưu bọn họ không ở trong nhóm đó.
Mà Khổng lão nhị càng không thuộc số đông kia.
Ngay khi Tam Bổn Nghĩa Phu xoay người đạp chân lên cột ở góc lôi đài, thì
Khổng lão nhị thực hiện một động tác rất đơn giản, rất quyết đoán, không hề dây dưa.
Nâng gối lên!
Đây là một động tác vừa quyết đoán, hữu hiệu, lại có lực sát thương rất lớn.
Không thể nghi ngờ gì, xương đầu gối so với xương sống lưng thì cứng hơn
nhiều, huống chi Khổng lão nhị còn là người được huấn luyện tàn khốc từ
nhỏ.
Đương nhiên độ cứng chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là dùng đầu gối chịu lực ít hơn so với xương sống nhiều...
"Rắc!"
Lưng của Tam Bổn Nghĩa Phu đập mạnh vào đầu gối vốn đang giữ thế chờ của
Khổng lão nhị, làm phát ra một tiếng xương gãy giòn tan.
"A..."
Trong tiếng la hét thảm thiết đau thấu tim gan, hai người đồng thời ngã lăn ra.
Mặc dù Khổng lão nhị phải chịu lực ít hơn một chút, nhưng Tam Bổn Nghĩa Phu lao cả người tới tấn công nên có quán tính rất lớn, khiến hai người đều ngã lăn.
Khác nhau duy nhất là Tam Bổn Nghĩa Phu không thể đứng
dậy được, cả người y co quắp lại mà la hét thảm thiết. Cú va chạm vừa
rồi đã khiến xương sống của y gãy nát.
Khổng lão nhị vừa ngã ra đất liền lăn một cái rồi đứng lên, hắn ngã xuống đất chỉ để phân tán lực đánh tới mà thôi.
Bỗng!
A.... Trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, Khổng lão nhị đột nhiên nhảy vọt lên, ít nhất cũng phải cao hơn hai mét.
"Uỳnh!"
Một tiếng động trầm muộn vang lên khiến lỗ tai người nghe ngứa ngáy. Cơ thể vạm vỡ cường tráng của Khổng lão nhị ở giữa không trung khom gối lại,
đầu gối nhắm thẳng cổ Tam Bổn Nghĩa Phu mà thúc mạnh xuống.
"Rắc!" Liền sau đó là tiếng xương gãy vang lên.
Thời gian, không gian dường như ngưng đọng.
Tam Bổn Nghĩa Phu đang đau đớn giãy dụa cơ thể đột nhiên nằm im không nhúc
nhích. Mà Khổng lão nhị thì quỳ trên người y, hai người cứng lại như
những bức tượng điêu khắc vậy...
Quyền tràng như bị một cơn gió rét thổi qua, những người xem đều cảm thấy sống lưng mình lạnh giá.
Quyền phong hung hãn mạnh mẽ của Khổng lão nhị khiến cho người ta cảm thấy một loại khí tức tử vong.
Hóa ra giết người còn có thể giết như vậy!
Nhìn lôi đài dính dây đầy máu, rất nhiều người không khỏi thấy buồn nôn. Vừa rồi một thúc kinh thiên động địa của Khổng lão nhị gần như đánh nát cả
cổ Tam Bổn Nghĩa Phu, bây giờ trông như đầu y liền với người chỉ bằng
một chút da, khiến cho người xem thấy mà giật mình...
"Hay lắm!"
Lưu Bưu hét lên một tiếng đánh vỡ sự trầm mặc của mọi người.
"Bưu ca, có thể dạy ta vài chiêu không?"
"Đương nhiên, đương nhiên!" Lưu Bưu cười kỳ quái, nói.
"Hắc hắc..."
Khổng lão nhị vui vẻ cười khúc khích, hiện giờ Lưu Bưu ở trong lòng hắn như
tồn tại của thần vậy. Đêm qua hình tượng vô địch một mình Lưu Bưu đánh
hơn hai trăm người đã in sâu trong lòng hắn. Kỳ thực Khổng lão nhị không biết, Lưu Bưu một mình đánh hơn hai trăm người không chỉ chinh phục
được hắn, mà còn chinh phục cả Firman. Nếu như không có Lưu Bưu phát uy, muốn Firman phục tùng dễ bảo như vậy thật không đơn giản.
Kỳ
thực, từ khi Lưu Bưu tới Mỹ quốc hiểu được tình hình, hắn vẫn luôn thắc
mắc không hiểu vì sao Trương Dương lại phải tốn nhiều tinh lực như vậy
để giúp đỡ đám Tô Đại Phong.
Hơn nữa cách trợ giúp này có vẻ khá
lãng phí, Trương Dương hoàn toàn có thể dứt điểm gọn gàng, dùng vũ lực
uy hiếp Kara và Firman đi vào khuôn khổ.
Đối với đám Lưu Bưu mà
nói, hiện giờ bọn họ với lão Kara đã không còn là người cùng tầng lớp
nữa, bọn họ không cần thiết phải tốn thời gian đi quan hệ với mấy tên
đại ca hắc đạo. Với năng lực của họ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm một
tổ chức xã hội đen khổng lồ biến mất, bất kể là lịch sử của đối phương
lâu đời tới mức nào.
Thực ra đây là một chiến thuật tâm lý của Trương Dương, để lão Kara vĩnh viễn không biết chi tiết về hắn.
Hắn không chỉ muốn sự khuất phục từ lão Kara và Firman, mà còn muốn cho
chúng một cảm giác sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Chỉ sau khi khiến bọn
chúng cảm thấy sợ hãi như vậy, cho dù Trương Dương rời khỏi nước Mỹ cũng không phải lo bọn chúng dám đối phó với Tô Đại Phong, đây mới là điều
Trương Dương muốn...
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan
trọng khác, đó là để lão Kara và Firman sống so với để bọn chúng chết
thì có giá trị hơn.
Hiện giờ Trương Dương chỉ cần giao thiệp với
lão Kara và Firman, nếu như bọn chúng chết, hắn sẽ phải giao thiệp với
nhiều đại ca hơn, mà trở ngại cho việc Tô Đại Phong thượng vị cũng sẽ
nhiều hơn. Không nghi ngờ gì, khiến lão Kara và Firman từng bước khuất
phục mới phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của Tô Đại Phong.
Đối mặt với hai đại ca này so với phải đối mặt với nhiều đại ca khác thì tốt hơn nhiều!
Những vết máu trên lôi đài nhanh chóng được tẩy rửa sạch sẽ.
Mà Khổng lão nhị giết chết đối thủ có vẻ cũng không khiến mọi người công
phẫn, vì dù sao người Nhật Bản này cũng đã giết chết năm đối thủ, hiện
giờ bị người ta giết trái lại còn thỏa mãn tâm lý trả thù mãnh liệt của
mọi người. Huống hồ khi Khổng lão nhị giết người Nhật Bản thì y còn đang tấn công hắn...
Ở địa hạ quyền tái vốn không tồn tại công bằng,
nếu không cũng không được gọi là địa hạ quyền tái. Không ai lại vì một
quyền thủ đã chết mà đi đắc tội với một nhân tài mới nổi.
Khi thi thể được kéo xuống, vết máu được tẩy rửa, Khổng lão nhị đột nhiên phát
hiện ra hắn đang rơi vào một hoàn cảnh xấu hổ. Bởi vì người đứng đối
diện với hắn không phải là địch nhân phải sinh tử đối chiến, mà lại là
bạn gái của Trương Dương: Na Na.
Đây là tình cảnh khiến người ta phải xấu hổ.
Tuyển thủ khiêu chiến quán quân lần trước nhất định phải chọn từ hai người
bọn họ, nói đơn giản thì trong hai người họ chỉ có một người được lưu
lại trên lôi đài.
"Ta..."
"Ta..."
Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Na Na, Khổng lão nhị nói lắp bắp, liên tục đánh mắt kêu cứu trợ với Lưu Bưu.
"Không cần phải lo lắng, hy vọng ngươi có thể đánh bại ta." Trên khuôn mặt
lạnh như băng của Na Na đột nhiên nở một nụ cười, nụ cười này giống như
một cơn gió xuân mát mẻ, khiến tất cả người xem trong quyền tràng đều
thấy mê say.
"Lão nhị, không cần để tâm, nếu ngươi có thể đánh
bại chị dâu, ta sẽ dạy cho ngươi thêm vài chiêu." Lưu Bưu ngồi dưới lôi
đài cười hắc hắc nói vọng lên.
"Thật sao?" Khổng lão nhị mắt sáng lên.
"Hắc hắc, mặc dù Bưu ca ít khi nói thật, nhưng câu này khẳng định là thật." Lưu Bưu cười lớn.
"Được!"
Khổng lão nhị đột nhiên dãn tứ chi, cá đốt xương phát ra những tiếng rắc rắc
khiến người khác cảm nhận được sức mạnh của hắn. Một cỗ chiến ý hừng hực cháy giữa không trung.
"Đến đây đi!" Na Na đứng bất động, nụ
cười làm người ta mê say dần dần trở nên nghiêm túc. Nàng cũng không dám khinh thường Khổng lão nhị, nếu như nói về thủ đoạn giết người thì
Khổng lão nhị còn thua xa nàng, dù sao thứ Na Na học cũng thủ đoạn giết
người, chứ không phải thi đấu trên lôi đài. Mà nếu nói về thi đấu, thủ
đoạn tấn công hung mãnh, hoàn toàn dùng tứ chi làm vũ khí của Khổng lão
nhị lại nhỉnh hơn một chút.
Na Na am hiểu sử dụng các loại vũ
khí, khả năng khống chế các loại vũ khí lạnh, vũ khí nóng đã đến mức lô
hỏa thuần thanh. Nàng là một cô gái, cường độ đối kháng thân thể không
bằng được đàn ông, cho nên võ công cao như nàng ở trên lôi đài cũng chưa chắc đã có thể thắng được Khổng lão nhị. Đương nhiên, nếu như Na Na thi triển Huyễn Vựng chân khí thì không cần phải nói nữa. Trên thế giới này người có thể ngăn cản Huyễn Vựng chân khí của nàng chỉ có thể đếm trên
đầu ngón tay, trong đó chắc chắn không bao gồm Khổng lão nhị.
Ngay khi Na Na đối đầu với Khổng lão nhị trên lôi đài, trong lòng Trương Dương đột nhiên xuất hiện một tia cảnh giác.
Một cảm giác nguy hiểm như thủy triều dần dần lan ra khắp quyền tràng.
Đây là một loại áp lực khiến trái tim người khác đập rộn lên.
Trong mấy ngày Trương Dương ở quyền tràng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp lực như vậy.
Gần như tức thì, Trương Dương lần theo khí tức nguy hiểm đấy mà nhìn lại....
Đột nhiên, lông tơ khắp người Trương Dương dựng lên.
Một người đàn ông thật uy mãnh!
Chỉ thấy ở hàng ghế cuối trên khán đài đối diện, một người đàn ông mặc đồ
tây đen chính đang chậm rãi ngồi xuống, trông giống như một ngọn núi
vậy. Thân hình khổng lồ của hắn gần như chiếm chỗ của hai người, bởi vì
to quá nên hai người ngồi phía không thể nào che được thân hình hắn.
Đương nhiên, chỉ riêng vóc người thì không thể nào khiến Trương Dương cảm
thấy áp lực. Khiến Trương Dương cảm thấy áp lực chính là sát khí tỏa ra
từ người này. Trên thế giới này cơ hồ không có ai chỉ dựa vào cường độ
thân thể mà khiến cho Trương Dương cảm thấy áp lực, nhưng hôm nay Trương Dương đã gặp được!
Người đàn ông này tuổi chừng ba mươi, Trương
Dương thấy người này cao tầm mét chín, tóc ngắn màu vàng, ngũ quan có vẻ giống tiên sinh Schwarzenegger của Mỹ. Có điều so với Schwarzenegger mà nói, cơ bắp ngũ quan càng nổi hơn, cơ bắp hai bên quai hàm nhô lên rõ
ràng. Gân xanh trên tráng giống như điêu khắc vậy.
Đây là một
người đàn ông đã khổ luyện công phu tới cực hạn, khắp người đều ẩn chứa
một sức mạnh rất lớn. Hắn lẳng lặng ngồi ở hàng cuối cùng, lại giống như một con bá vương long tiềm phục trong bóng tối để săn mồi.
Trương Dương tin tưởng rằng người này ngang hàng với Lưu Bưu.
Nếu như chỉ dựa vào vóc người mà đoán thì người này có thể hơn Lưu Bưu....
"Trương Dương, ngươi cho rằng bọn họ ai thắng..... Ồ, đó chính là quán quân lần trước." Kara thấy Trương Dương nhìn lên khán đài đối diện thì đưa mắt
nhìn theo.
"Quán quân lần trước?" Trương Dương thót tim, hiển
nhiên, dựa vào trực giác hắn biết, dù là Khổng lão nhị hay Na Na cũng
không thể thắng được người này.
"Đúng, chính là hắn, thường thì hắn chỉ xuất hiện trong trận đấu cuối cùng, để có thể quan sát đối thủ của hắn." Lão Kara nói.
"Ồ..."
Trương Dương cúi đầu suy nghĩ, hiện giờ trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Rất hiển nhiên, người này chính là người cải tạo gien sinh hóa mà Na Na đã
nói, nhân loại bình thường nếu như không học một ít võ thuật cao thâm
thì thân thể căn bản không thể đạt tới cường độ như thế. Mà người này
chỉ luyện công phu khổ luyện, căn bản không thể nào luyện được võ công
nào cao thâm.
Một người không luyện võ công mà cường độ thân thể có thể đạt tới mức này, đây mới là điều khiến Trương Dương cảm thấy sợ hãi.
Một cao thủ như vậy thì không sao, nhưng mười người? Trăm người?
Ngàn người thì sao?
Vạn người thì sao?