Rất nhanh, hai chiếc thuyền tiến hành việc nối liền đều đều giảm tốc độ
ngừng lại cùng lúc, thuyền đánh cá bên cạnh tàu hàng tựa như trẻ con nằm ở trong lòng mẹ vậy, lúc này mọi người mới phát hiện chiến tàu viễn
dương này mới lớn đến mức nào.
"Ai là họ Trương?" Một người khuôn mặt ngăm đen, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng đặc
trưng của người Mỹ bò lên trên tàu hàng, con mắt cũng không nhìn ai, đi
tới trước mặt Tô Đại Phong, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
"Là ta" Trương Dương rẽ đám đông ra, thản nhiên nói.
"Ngươi chính là Trương?" Người kia đang dò xét trên người Trương Dương, sau đó lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Ừ?" Trương Dương đối với vẻ mặt của tên Nước Mỹ như tinh tinh này, nghi hoặc.
"Không giống không giống..." Người Nước Mỹ này nhìn chung quanh Trương Dương
một vòng, liên tục lắc đầu, khiến mọi người không hiểu hắn nói là có ý
tứ gì.
"Chẳng lẽ ngươi đúng là Trương?"
Thình lình người
kia tiêu sái đến trước mặt Muhammad Ridwan, nhìn thân thể rắn chắc của
hắn, đôi chiếu, phảng phất giống như khoa học gia phát hiện động vật quý hiếm vậy.
"No, No..." Muhammad Ridwan liên tục xua tay, lui ra
phía sau hướng Trương Dương chỉ, nói: "Là hắn, hắn mới là Trương Dương
Trương tiên sinh".
"A..."
"Đợi lát nữa sẽ có thuyền tới đón các ngươi, Trương tiên sinh và thủ hạ có thể cùng ta lên một thuyền".
Người Mĩ kia thất vọng nhìn Trương Dương sau đó tại mặt trên tàu hàng kiểm
tra một lần, xác định nhân số sau đó gọi một cú điện thoại, rồi xuống
thuyền.
Không tới một giờ sau, ngoài khơi đã xuất hiện bảy chiếc thuyền đánh cá.
Thấy thuyền xuất hiện, trên tàu nhất thời tiếng hoan hô rung trời.
Hơn nửa tháng cuối cùng cũng đạt được mục đích, lập tức, bọn họ đã nghĩ đến chuyện đi vào thế giới đãi vàng xa hoa truỵ lạc có rượu có tiền, rất
nhiều người kích động đến độ khóc lên. Lúc này người Nước Mỹ kia đã ngồi một bên tàu hàng.
Tô Đại Phong sớm đã nắm chắc lí lịch của hơn
bảy trăm người rõ như lòng bàn tay, khi thuyền đánh cá tới gần, hắn lập
tức an bài một ít người thân cận ngồi cùng một thuyền.
Tô Đại
Phong sau khi an bài đâu vào đấy, rất nhanh vốn là chen chúc đầy tàu
hàng giờ đã sạch sẽ, mấy người còn lại trên tàu thở dài một hơi. Tiếng
còi vang lên sau đó tăng tốc, thoạt nhìn phảng phất như cũng không có
chuyện gì phát sinh, chỉ là trên tàu đã không có thuyền trưởng, về phần
bọn họ làm sao hướng tới công ty giải thích, điều này không phải Trương
Dương bọn họ cần lo nghĩ.
Sau khi lên thuyền đánh cá. Tô Đại
Phong đã mất đi khống chế đối với hơn bảy trăm người, bởi vì. Thuyền
đánh cá vẫn duy trì cự ly rất xa, phương hướng đều không giống với lúc
trước, Tô Đại Phong mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không làm gì hơn
được.
Trương Dương, Tô Đại Phong, Muhammad Ridwan và mười mấy phụ nữ ngồi ở xung quanh chiến thuyền.
Khi Trương Dương lên thuyền lại cảm giác so với tàu hàng nhỏ hơn nhiều,
nhưng trên thực tế không gian cũng lớn, chí ít. Trong khoang thuyền hơn
mười người nhưng cũng không có chút nào chật chội.
Tại đuôi
thuyền, có một tấm thảm xanh biếc, mặt trên bày một ít đồ tập thể hình,
hơn nữa đều là dụng cụ hạng nặng, bọn họ lên thuyền được một lúc, cái
tên tinh tinh người Mỹ kia đã cầm hai tạ tay to lớn làm vài động tác,
trên thân xích lõa cơ nhục liên tục co rút, lông mao dày đặc. Tựa như
con tinh tinh vừa bị mưa làm ướt.
Thấy cái tên kia liên tục tập luyện thân thể. Trương Dương, Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan có một loại cảm giác rất muốn cười.
Người này sau khi cởi áo ra trông thật giống tinh tinh.
"Ngươi, qua đây!" Tên Nước Mỹ dường như cảm giác được Trương Dương bọn họ khóe
miệng đang mii trênn cưỡng khống chế cho khỏi cười . Tuy rằng không rõ
bọn họ vì sao cười, thế nhưng hắn khẳng định suy đoán không có chuyện
tốt, tròng mắt vừa chuyển, buông hai tạ tay to lớn ra, đối với Tô Đại
Phong ngoắc một ngón tay chỉ vào tạ tay trên mặt đất.
Không cần nói cũng biết, thằng nhãi này đúng là muốn để Tô Đại Phong cử tạ tay.
"A... Cái này, cái này... không phải là cái ta am hiểu...” Tô Đại Phong dù
cho nói tiếng Anh lưu loát cũng không khỏi lắp bắp, nhìn tạ tay to lớn
như vậy, thân thể không tự chủ được lui ra phía sau hai bước.
"Ngươi!" Người Nước Mỹ khinh bỉ hướng Tô Đại Phong nhìn thoáng qua sau đó lại đem ánh mắt dừng lại trên người Muhammad Ridwan.
Muhammad Ridwan nhìn thoáng qua tạ tay to lớn trên mặt đất lắc đầu không lên
tiếng, thình lình, thân thể hắn tựa như thiểm điện, chỉ thấy hàn quang
trên không trung vẽ lên một đạo hư vô ngân mang ...
"A..."
Một tiếng thét kinh hãi, thân thể người Nước Mỹ tựa như điêu khắc cứng đờ,
một cử động cũng không có, bởi vì trong tay Muhammad Ridwan đã đem thủy
quả đao chĩa lên trên cổ hắn, hắn có thể cảm nhận được vật kim loại này
phát ra khí tức băng hàn, thậm chí hắn cho rằng, mũi đao đã phá da tay
của hắn, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn trong không khí, đôi mắt
người Nước Mỹ trừng lên như chuông đồng, miệng há to, vẻ mặt hồi hộp.
Bầu không khí trên thuyền đột nhiên trở nên khẩn trương, mấy người ngư dân
Nước Mỹ vẻ mặt khẩn trương nhìn Muhammad Ridwan, biểu tình đều kinh
ngạc.
"Khí lực không để dùng làm những việc như vậy".
Muhammad Ridwan chậm rãi đem thủy quả đao thu hồi, thân thể lui ra phía sau, vẻ mặt bình thản.
Thấy động tác của Muhammad Ridwan, Trương Dương cười, hắn nghĩ tới A Trạch,
Muhammad Ridwan và A Trạch giống nhau kinh người, hai người đều thích
dùng tiểu đao, đều ít nói, hơn nữa hai người đều sùng bái vũ lực.
Đương nhiên, Muhammad Ridwan khi xuất đao vẫn không bằng được A Trạch, đao
của A Trạch nhanh hơn, ác hơn, hơn nữa trí tuệ của A Trạch hiển nhiên
nếu so với Muhammad Ridwan cao hơn rất nhiều, chí ít A Trạch sẽ không dễ dàng tin thuyền trưởng lại giết Nguyễn Xích Sơn...
Một trận trầm mặc kéo dài, người Nước Mỹ lau một vốc mồ hôi, mà mồ hôi này lại không
giống với mồ hôi khi bắt đầu luyện tập mà đó là mồ hôi lạnh.
Sau
đó bầu không khí vẫn an tĩnh, người Nước Mỹ kia cũng không có tâm trạng
rèn đúc thân thể nữa, chỉ liên tục thì thầm gọi điện thoại.
Hai giờ sáng, thuyền đánh cá ngừng tại sát đường ven biển, sau đó bươm ba cái bè chuẩn bị lên đất liền.
Ngoại trừ người Nước Mỹ làm người dẫn đường, mọi thủy thủ trên thuyền đều rời đi.
Xuyên qua bãi cát, qua một lần rừng cây. Mọi người đi tới một con đường cái
thoạt nhìn rất chật hẹp. Trên đường hầu như không có xe cộ qua lại, an
tĩnh quá khiến mọi người cảm thấy có áp lực.
Một đám người không
dám đứng trên đường, ẩn núp tại rừng cây ven đường, ánh trăng chiếu
xuống rừng cây, bị lá cây cắt đứt trông lấp lánh rực rỡ...
Không
khí có vẻ ngạt thở, trong rừng muỗi rất nhiều. Thẳng đến nửa giờ sau, xa xa một trận thanh âm xe cộ vang lên, người Nước Mỹ như trút đư ợc gánh
nặng thở dài một hơi.
Hiển nhiên, người tiếp ứng đã tới.
Quả nhiên, hai xe tải hàng đã đỗ phía dưới biển báo giao thông. Tắt đèn.
Hai mươi mốt phụ nữ, bốn nam nhân. Tổng cộng hai mươi lăm người ngồi trên
hai chiếc xe, tuy rằng nhân số rất nhiều, thế nhưng, phụ nữ Việt đa phần thân thể nhỏ bé, ngồi ở trên xe vẫn rất thoải mái.
Từ lúc lên xe mọi người một mực không nói chuyện.
"Địa chỉ" Khi xe đang chạy trên đường cao tốc được một lúc, tên tinh tinh
người Nước Mỹ hỏi hai chữ, hiển nhiên, hắn đang hỏi những người này cụ
thể muốn đưa tới đâu. "Chúng ta muốn gặp John tiên sinh" Tô Đại Phong
nói.
"Không được. Chủ tịch chúng ta chỉ gặp Trương tiên sinh thôi" Đại tinh tinh trả lời .
"Chúng ta muốn tìm John tiên sinh có việc gấp..."
"No!" Ngữ khí Đại tinh tinh rất kiên định, không hề có điểm ngập ngừng.
"..." Hắn lại chăm chú nhìn Trương Dương, Tô Đại Phong vội vã hướng Trương Dương nháy mắt.
"Ta nghĩ, tiên sinh tôn kính, ngươi hẳn là điện được đến chủ tịch các
ngươi, bởi vì chúng ta hiện tại có một chuyện trọng yếu phi thường muốn
nói với hắn, lại liên quan đến sự phát triển của quý công ty, trọng yếu
phi thường" Trương Dương nói.
"Cái này..." Hiển nhiên thân phận Trương Dương vẫn có chút phân lượng. Đại tinh tinh có điểm do dự.
"Gọi điện thoại đi. Điều này sẽ khiến cho ngươi tiền lương mỗi tháng gia tăng gấp đôi đó".
"Vậy được rồi... Tự ngươi nói nhé" Đại tinh tinh nghe tiền lương tăng gấp
đôi, cuối cùng động tâm. Hiển nhiên rõ ràng nhìn ra, ông chủ bọn họ là
một người không thích bị ai quấy rầy, nếu không phải việc gấp cũng sẽ
không nên gọi cho hắn.
"Ai bảo ngươi gọi?" Điện thoại đã thông,
còn chưa kịp đưa tới tay Trương Dương, bên trong điện thoại đã truyện
đến một thanh âm rít gào của tới một người đàn ông.
"John tiên sinh, ngài khỏe chứ, ta là Trương Dương đây, là một người bạn đã giới thiệu tôi với ngài".
"A... Ha ha... Người bạn, đúng vậy đúng là người bạn! Thuận lợi không?" Thanh âm lão nhân bên trong đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức thoải mái cười
to nói.
"Nhờ phúc của ngài, nên phi thường thuận lợi, chúng ta đã lên bờ rồi, chỉ có điều ta có mấy người bạn rất muốn gặp ngài".
"Không được, chỉ mình ngươi tới thôi" John không nể tình chút nào.
"Ha hả, ta nghĩ John ngài hiểu lầm rồi, bọn họ muốn đem một số sinh ý thật
lớn đến cho ngài, ngài muốn mở một cái đường bộ cho người nhập cư trái
phép không? Ngài muốn lũng đoạn đường dây nhập cư trái phép của các quốc gia châu Á không? Ngài muốn có người ta liên tục cung cấp người nhập cư trái phép không...?"
Bên trong điện thoại đột nhiên im lặng rất lâu, hiển nhiên Trương Dương nói đã đả động được lão nhân kia.
Mà lúc này, Tô Đại Phong cũng âm thầm kinh hãi, hắn căn bản không có nói
qua muốn cùng lão nhân hợp tác chuyện nhập cư trái phép với Trương
Dương, nghĩ không ra Trương Dương lại rõ kế hoạch của hắn như lòng bàn
tay.
Đột nhiên Tô Đại Phong phát hiện, hắn đã đánh giá thấp thanh niên văn văn tĩnh tĩnh này.
Chỉ có điều Tô Đại Phong có một loại cảm giác, ngồi cùng một chỗ với thanh niên điềm đạm này có một loại cảm giác an toàn.
Tại sao lại sinh ra loại cảm giác này?
Tại sao mình lại đối với một người người xa lạ sinh ra cảm giác tín nhiệm?
Hiển nhiên Tô Đại Phong tìm không được đáp án mà hắn cần...
"Đến đây đi!"
Sau một lúc trầm mặc, bên trong điện thoại vang lên thanh âm hùng hồn của lão nhân.
Chạy xe hơn ba giờ, ánh bình minh đã ló dạng, hai chiếc xe mới chạy vào
trong sân một ngôi biệt thự, biệt thự này giống như một trang viên, sau
bức tường vây, cơ hồ là mặt cỏ mênh mông vô bờ, nơi kết thúc là một khu
phòng ở dựa sát vào một sườn núi, phòng ở thoạt nhìn không lớn, khi lái
xe đến cửa phòng mới thấy, phòng ở này trên thực tế rất lớn. Tối thiểu
cũng là tám trăm mét vuông. Ba tầng lầu, thiết kế theo phong cách châu
âu, ngoại trừ vẻ bề thế bên ngoài, trông cũng không hẳn là xa hoa, mà
cũng không hẳn là mộc mạc.
Khi mọi người xuống xe, đầu tiên mắt
thấy bên cửa biệt thự xuất hiện một lão nhân mặc lễ phục trắng tinh,
tinh thần lão nhân rất tốt. Có vẻ rất cường tráng, chòm râu đều hoa râm, nhưng lại làm cho người ta camt thấy vẫn rất nhanh nhẹn.
Lão
nhân thấy một đám phụ nữ, lông mày nhíu lại một chút, hiển nhiên. Lão
không đồng ý để cho bọn họ tới, chính là không muốn một đoàn nhập cư
trái phép xuất hiện ở biệt thự của lão.
"Người khỏe không, John
tiên sinh tôn kính. Ta là Trương Dương, là vị bằng hữu kia của ngài muốn ta chuyển lời hỏi thăm đến ngài" Trương Dương phi thường lễ phép đi tới người lão nhân, vẻ mặt tôn kính.
Mọi người cảm thấy kì quái, Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan, bao gồm đám phụ nữ kia đều xuất hiện một loại ảo giác.
Trương Dương đột nhiên thay đổi, từ một người văn tĩnh rất bình thường, bây
giờ lại trở nên không tầm thường, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra
khí tức quý tộc, thậm chí còn mang theo một cỗ khí tức yêu mỵ.
"Không sai. Quả nhiên không sai, đôi tay này, đúng là của một tay súng cừ
phách!" Lão nhân nắm chặt hai tay Trương Dương, cúi đầu líu ríu, vẻ mặt
ngạc nhiên.
Trương Dương mỉm cười, mà Tô Đại Phong và Muhammad
Ridwan vẻ mặt kinh ngạc liếc nhìn nhau, bọn họ căn bản không có nghĩ tới Trương Dương lại là một tay xạ thủ.
Không thể nghi ngờ, từ lời
lão nhân nói và biểu tình không phủ nhận của Trương Dương đã chứng minh
rồi Trương Dương đúng là là một xạ thủ, hơn nữa là một xạ thủ phi thường lợi hại. Bằng không với thân phận của lão nhân kia, hẳn là sẽ không
biểu dương như vậy.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, lão nhân
cũng chỉ suy đoán, vì dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, đồ đệ của
lão hữu đương nhiên là lợi hại, trong mắt John, Trương Dương chính là
một sát thủ tam lưu đã phi thường lợi hại, mà hắn là một sát thủ thất
bại.
Khi Tô Đại Phong đang nghi hoặc, một đám phụ nữ bị dẫn tới
một phòng để nghỉ ngơi, mấy nam nhân theo lão nhân tới một phòng khách
nhỏ.
Bên trong phòng khách, Tô Đại Phong nói thẳng mọi truyện,
rất nhanh dùng ý nghĩ của mình thuyết phục lão nhân, hai người nhanh
chóng đạt thành hiệp nghị.
Thực ra cách làm của Tô Đại Phong rất
đơn giản, hắn có thể tại Trung Quốc đại lục kiếm được rất nhiều người
nhập cư trái phép, mà Muhammad Ridwan có thể tại Indonesia kiếm được vô
số phụ nữ, lão nhân chỉ cần cung cấp khách ở Nước Mỹ, dĩ nhiên với thế
lực của Lão Đầu đây là sự tình rất dễ dàng.
Đương nhiên hiệp nghị lần này thành công nhanh chóng như vậy cũng là do Lão Đầu đã sớm thăm
dò sinh ý của đường dây nhập cư trái phép, trên thực tế Tô Đại Phong
xuất hiện chẳng khác nào là muốn Lão Đầu lúc ngủ đã có người tặng gối
đầu, ăn ý với nhau!
Từ đầu đến cuối, Trương Dương đều bảo trì
trầm mặc, không tham dự đàm phán giữa Tô Đại Phong và John, trên thực tế cũng không cần Trương Dương tham dự, không thể không nói Tô Đại Phong
là một người tài, trong đầu hắn đã vẽ ra toàn bộ kế hoạch rồi, bao gồm
cả quy định đường bộ, công ty cổ phần và nhân viên đều sắp xếp hoàn
chỉnh, chỉ có điều nhân viên từ trong kế hoạch đó có thể thấy được, nhân viên của Tô Đại Phong quá nghèo nàn...
"Tốt tốt, các chàng trai, cứ buôn bán thành công đi đã, một ít vấn đề sau này hãy nói, hiện tại
ta dẫn mang bọn ngươi tới một nơi mà mọi người tuổi trẻ đều thích."
Lão nhân đứng dậy, vung tay lên, sau đó dẫn mọi người đi ra ngoài.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi khó hiểu, chỉ có Trương Dương khóe
miệng tươi cười, xem ra ngày trước lão nhân làm sát thủ thất bại vẫn còn canh cánh trong lòng...
Quả nhiên đúng như suy đoán của Trương
Dương, lão nhân đem bọn họ xuống tầng hầm, đúng là một sân tập bắn, đủ
loại vũ khí treo trên vách tường khiến người xem lóa mắt.
Đủ loại súng tự động, súng trường, súng trường ngắm bắn, súng lục, thậm chí còn có súng phóng lựu các loại vũ khí hạng nặng...
Bao gồm cả Trương Dương mọi người đều giương mắt mà nhìn, vũ khí ở đây quá
phong phú, giống như một nhà sưu tầm vũ khí vậy, hầu như lá một kho súng ống đạn dược.
Đúng là một kho súng ống đạn dược.
Từng hòm từng hòm đạn, từng loạt từng loạt súng ống san sát chỉ có dùng cụm từ
"Kho súng ống đạn dược" Để hình dung mới thỏa đáng.
"Mọi người có thể tùy tiện chọn vũ khí mình thích, bên kia có bia ngắm" Lão Đầu từ
giá vũ khí lấy xuống một khẩu súng lục màu vàng nói.
"Đát đát đát đát…"
Lão Đầu vừa dứt lời, một khẩu súng máy loại nhẹ trong tay Tô Đại Phong đã
hướng bắn bia nổ súng, một loạt đạn như cuồng phong bão táp trút lên mặt trên bia ngắm, bia ngắm bị bắn nát bấy.
Hoàn hảo tầng hầm dường như dùng vật liệu các âm, thanh âm bắn tuy rất lớn thế nhưng lỗ tai vẫn không cảm thấy khó chịu.
Chỉ có điều mọi người tựa hồ cũng không có thói quen mang tai nghe cách âm, nên biết, người yêu thích môn bắn súng đều thích nghe được thanh âm đạn phóng ra, vì từ trong thanh âm đó, có thể phát tiết hormone, khiến não
bộ hưng phấn.
"Chàng trai bắn rất tốt, khẩu súng máy này sức giật rất lớn, ngươi cư nhiên có thể khống chế được phạm vi làn đạn như vậy,
rất tốt..."
"Cái này... Hắc hắc..." Tô Đại Phong gãi đầu cười,
vừa nãy hắn cũng bất ngờ, sức giật rất lớn khiến hắn cảm giác đầu khớp
xương ê ẩm.
"Trương Dương, chúng ta thi xem, trước tiên bắn bia cố định thế nào?"
"Xin mời!"
Trương Dương khẽ khom người cười cười, bàn tay liên tục vuốt ve vũ khí trên
tay, hắn đang kiềm chế cho linh hồn không nhảy lên, hiển nhiên số lượng
vũ khí này thật lớn, súng ống đạn dược đa dạng làm cho ký ức của hắn như sống lại. Đương nhiên loại xúc động này Trương Dương hoàn toàn không
thể khống chế, vô luận võ công hay kỹ xảo súng ống, Trương Dương đều có
thể khống chế như thường, ngược lại tư tưởng lại không thể khống chế
hoàn toàn.
"!"
"!"
"!" Liên tiếp xạ kích sáu viên
đạn, đồng hồ điện tử bên cạnh biểu hiện bắn trúng vòng số 9 có bốn viên, bắn trúng vòng số 8 có hai viên.
Tuy rằng thành tích như vậy,
thế nhưng không thể không nói dưới tình huống liên tục nổ súng, hơn nữa
tùy tùy tiện tiện cầm lấy một khẩu súng mà có thể đạt được thành tích
như vậy, đã phi thường tốt rồi.
"****, lại bắn không trúng hồng tâm!" Lão nhân thất vọng mắng một tiếng buông súng ý bảo Trương Dương xạ kích.
Trương Dương không bắn ngay, mà đem súng của lão nhân vuốt ve, ánh mắt không khỏi sáng lên.
"Súng tốt!" Trương Dương khen ngợi nói.
"Ngươi biết nó!" Lão nhân mỉm cười nói.
"Là một khẩu súng Colt đặc biệt hình mãng xà của Mỹ, đúng năm 1986 để chúc
mừng 150 năm công ty Colt sáng lập, chỉ sản xuất 1000 khẩu, đây là một
trong những khẩu đó : Phía dưới hộp đạn, trục bánh răng bao bên ngoài
kéo dài tới họng súng khiến nó khắc phục được sự lệch tâm vốn có" Trương Dương tỉ mỉ chọn một viên đạn tốt nhất, lẩm bẩm nói.
"Tốt, không hổ là đồ đệ của hắn" Lão nhân thoải mái cười to nói: "Nếu như ngươi thích, súng này có thể tặng cho ngươi".
"John tiên sinh tôn kính, cám ơn ý tốt của ngài, súng này chỉ thích hợp đặt ở đây thôi, mà không thích hợp để giết người: "Trương Dương cười cười,
hắn đối với việc quản lý súng ống ở Nước Mỹ phi thường rõ ràng, loại
súng ống này số lượng hạn chế đều có thể tra ra được, người bình thường
cũng không dùng loại súng này để giết người.
"Ha hả, vậy cũng
được." Lão nhân gật đầu. Lúc này Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan vẫn
nhìn Trương Dương với vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ nghĩ không ra tên thư sinh văn nhược kia cư nhiên lại có lý giải với súng ống sâu sắc như thế, bất quá hai người cơ hồ đồng thời xuất hiện ý nghĩ tương đồng: E rằng, nếu
Trương Dương có lý giải sâu sắc với súng lục như vậy, nói không chừng...
Lúc này Trương Dương đã giơ súng lên, theo động tác chậm rãi giơ súng của
hắn, trong hầm ngầm áp lực tự nhiên sinh ra, mỗi đôi mắt đều chăm chú
lên cánh tay ổn như núi kia, ngừng thở cùng đợi Trương Dương xạ kích.