“Các huynh đệ, chuẩn bị đón khách !” Đao ca gọi một cú điện thoại xong sau đó cười ha hả, hào khí ngất trời, không hổ danh là hắc đạo kiêu hùng, bá chủ một cõi.
Mãi đến lúc này, Mao Vân Hoa một mực trầm mặc mới mở miệng nói chuyện.
“Đao ca rất trọng nghĩa khí, mà Trương Dương tiểu huynh đệ có thể xem như là ân nhân của gia tộc họ Mao chúng ta, ta là người làm ăn, ân oán của các ngươi ta không nhúng tay vào cũng sẽ không đi, chỉ có điều ta hi vọng các ngươi có thể trở thành bằng hữu !”
“Có vài câu khác nói tặng Đao ca, cổ ngữ có câu ‘trữ vi kê đầu bất vi ngưu vĩ’ (1), câu này không sai nhưng cá lóc trong hồ cá có hung tàn đi nữa, cũng không vào được đại hải, nếu ngươi muốn có một phương bầu trời rộng rãi để phát triển hơn, vậy ‘ngưu vĩ’ thì làm sao?”
“Được rồi, nếu các ngươi thành địch nhân, ta sẽ rất khó xử, vô luận là Đao ca hay là Trương Dương, ta đều không muốn thấy, thế thôi !”
Mao Vân Hoa vừa nói xong, liền đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, giọng nói bình thản nhưng vô luận là Đao ca hay Trương Dương đều có thể nghe ra sự đoạn tuyệt của hắn.
Có thể nói, Đao ca và Trương Dương trở mặt cũng chính là lúc Mao Vân Hoa cùng bọn họ hai bên ân đoạn nghĩa tuyệt, ít nhất hai người bọn họ muốn dựa vào Mao Vân Hoa làm vài chuyện gì đó đã không thể nữa rồi.
Trương Dương khẽ cười, Mao Vân Hoa đối với hắn không quan trọng, hắn chính là hi vọng Mao Vân Hoa không thừa cơ đục nước béo cò, hắn cần chỉ là thế lực ngầm dưới thành phố ZH mà thôi.
Đương nhiên, Trương Dương thì không sao cả mà Đao ca lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn, nếu Mao Vân Hoa vứt bỏ hắn, hắn chẳng khác nào trở thành người hai bàn tay trắng ở thành phố ZH, bởi vì Cửu ca đã xác định là ủng hộ cho đối thủ của hắn.
Mặc dù Đao ca còn có vô số con đường kiếm tiền, nhưng đồng tiền thực sự vẫn là Cửu ca và Mao Vân Hoa, những con đường kiếm tiền kiểu náo bên này loạn bên kia cho dù là khiến hắn duy trì hiện trạng nhưng cũng kém rất xa.
Trên thực tế, một phen nói chuyện này của Mao Vân Hoa đã lệch hẳn về phía Trương Dương.
Đương nhiên, Mao Vân Hoa không có biện pháp bởi vì hắn biết ranh giới của Trương Dương chính là hai thứ. Thứ nhất, chính là Đao ca chết ! Thứ hai, Đao ca thuần phục.
Nếu Trương Dương đã không chuyển sang khu vực trống khác, vậy thì Mao Vân Hoa chỉ có thể tạo cho Đao ca một chút tinh thần áp lực thỏa đáng thôi.
Sau khi Mao Vân Hoa biến mất ngoài phòng, trong phòng một trận trầm mặc, Đao ca dường như có chút suy nghĩ.
“A a, Đao ca, ngươi cũng là một nhân vật lớn, ta cũng biết vài sự tích anh hùng của Đao ca, Đao ca có thể từ một tên lưu manh lăn lộn trở thành một Lão đại ngửa tay làm mây lật tay làm gió, điều này đã đủ chứng minh năng lực của Đao ca, chỉ có điều, vận khí và xuất thân của Đao ca dường như không quá tốt, không có bối cảnh chính trị cường đại, không có tài lực hùng hậu ủng hộ, Đao ca nếu như theo ta, ta có thể lập tức làm cho Ma Bì Hổ và Bĩ Tử Thái biến mất, nhưng Đao ca ngươi làm được sao?”
“Không thể….” Nhắc tới Ma Bì Hổ và Bĩ Tử Thái, trên mặt Đao ca có một tia ảm đạm.
“Đúng vậy, ngươi không thể, hai người bọn chúng ở thành phố ZH mặc dù không có lực ảnh hưởng lớn như ngươi, nhưng chúng có tiền có quyền, chúng đều có bối cảnh xã hội đen thâm hậu, theo ta được biết, Ma Bì Hổ có Trúc Liên bang của Đài Loan cung cấp tài lực chống đỡ, mà Bĩ Tử Thái có Sơn Khẩu Tổ cung cấp chống đỡ, duy nhất chỉ mình ngươi dựa vào chính mình, bên cạnh là Cửu ca và Mao Vân Hoa, hai người bọn họ là người làm ăn chính thức, sự giúp đỡ của bọn họ với ngươi cũng có hạn, bọn họ vẻn vẹn cũng chỉ có thể bảo vệ bình an của ngươi ở thành phố ZH, mà hiện tại bọn họ thân còn lo chưa xong….”
“Không cần nói nữa, Đao ca ta cho dù lúc vẫn còn là tiểu lưu manh hay là lão Đại, cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, còn chưa từng theo lão Đại nào, nếu ngươi muốn bảo ta theo ngươi, vậy hãy lấy thực lực của ngươi ra!” Vẻ mặt Đao ca tái nhợt, hiển nhiên, Trương Dương đã nói đến chỗ đau của hắn, không thể thống nhất thế lực ngầm thành phố ZH mãi vẫn là nỗi đau trong lòng hắn.
Là người có dã tâm, giấc mộng lớn nhất của Đao ca chính là nhất thống thế lực ngầm của thành phố ZH, đây là nguyện vọng cả đời của hắn.
“Được ! Ta gọi hai huynh đệ khác đến, ngươi ở đây chờ ta nhé?” Trương Dương cười to nói.
“ Phụ cận đường XX số 72 có một kho hàng.” Đao ca vẻ mặt thẫn thờ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Kho hàng, lại là kho hàng, chẳng nhẽ lưu manh nào cũng thích xử trong kho hàng ?
Trương Dương không nhịn được cười khổ, Tiêu Viễn Hành, Ma Bì Hổ, Đao ca, bọn họ đều có kho hàng để xử lý việc của mình, xem ra, mình sau này cũng phải bố trí mấy cái kho hàng....Không xong rồi...Còn chưa trả tiền.....
Mẹ kiếp !
Trương Dương như muốn giết người, trên người chỉ còn dư hơn bốn trăm nguyên, cư nhiên phải trả hơn ba trăm nguyên... Trương Dương lúc cuối cùng rời đi còn liếc qua ba chén trà chưa từng uống qua một hớp nào trên bàn, trong lòng còn thầm nghi ngờ rốt cục đây là trà gì nữa....
Vì tiết kiệm thời gian, Trương Dương vẫn gọi taxi.
Quãng đường tới quán phía dưới phòng bọn họ thuê kỳ thật không xa, vài phút liền tới nơi.
Lúc Trương Dương tìm Lưu Bưu trong quán, chỉ thấy Lưu Bưu đang đánh cờ năm quân với khí thế ngất trời, thằng nhãi này vào lúc cuối thu rét mướt cư nhiên trên trán toát mồ hôi, không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi, hiển nhiên, tình hình chiến trận đang bước vào giai đoạn ác liệt.
“Thế nào?”
Trương Dương thấy đối thủ của Lưu Bưu có nickname là “Võng lạc thông sát”, hiển nhiên đối phương chính là tiểu hòa thượng trí tuệ lập trình kia.
“Thế nào cái gì?! Lão tử vẫn chưa thắng được một trận, mẹ kiếp, hắn cũng không biết nhường Bưu đại gia !” Lưu Bưu đầu cũng không thèm quay lại một cái, hai tròng mắt nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào màn hình, hung hăng đập chuột một cái, tức giận nói.
Trương Dương không biết nói gì, người ta là lập trình, tự nhiên không thể nhường nhịn, với cá tính của tiểu hòa thượng, có lẽ cả đời Lưu Bưu cũng đừng nghĩ đến việc thắng được một ván.
Nhưng Trương Dương lập tức phát hiện, phán đoán của hắn đã sai.
Ván kế tiếp Lưu Bưu rất nhanh liền thắng.
“Ha ha....Cuối cùng đã thắng một ván, ***, lão tử cứ tưởng kỳ nghệ của Bưu đại gia ta không có khả năng một ván cũng thắng không nổi chứ !” Sau khi Lưu Bưu thắng, hưng phấn gào to, vẻ mặt rất nhiều khách trong quán đều ngớ ngẩn, Trương Dương vội vàng lùi ra sau một bước, giả vờ không biết Lưu Bưu.
“Uy uy, tại sao không đánh?” Lưu Bưu vỗ bàn phím, phát hiện “Võng lạc thông sát” lại không tiến vào trò chơi nữa.
Võng lạc thông sát : Bằng hữu ngươi tìm ngươi có chuyện, hôm nay dừng ở đây thôi.
Tung hoành tứ hải : Thôi được, lần sau gặp lại, hắc hắc, cuối cùng đã thắng ngươi một ván.
Võng lạc thông sát : Đồ ngốc, lão tử thấy ngươi phải làm việc, cho ngươi thắng một ván để tăng thêm chút sĩ khí, lại còn cứ tưởng rằng mình thật sự lợi hại hơn.........
Lưu Bưu chết lặng người, sau đó lại biến thành bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Tung hoành tứ hải : Mẹ kiếp, rõ ràng ta đã thắng, sao lại biến thành nhường ta thắng, đồ con heo, biến đi cho lão tử !
Võng lạc thông sát : Ta cút, ta cút, cút cút ngay đây………
Võng lạc thông sát : Đi đi, tự mình cẩn thận chút.
Thấy hai người chat chít chửi bới lẫn nhau, Trương Dương không khỏi lau mồ hôi, Trương Dương rất kỳ quái, tính tình tên tiểu hòa thượng cứ động vào là phải tru di cửu tộc người khác không ngờ lại tốt như vậy.
Người ngu có may mắn của người ngu a ! Trương Dương liếc qua Lưu Bưu đang rời khỏi máy tính, không nhịn được thở dài một hơi.
Không thể nghi ngờ, tên tiểu hòa thượng kia là một phần mềm lập trình có tính cách rất cổ quái, không thuận mắt hắn hở ra một tý là tru di cửu tộc người khác, thuận mắt hắn cũng có thể nhận được vô vàn chỗ tốt từ hắn, không biết lần này Lưu Bưu lại nhận được cái gì tốt đây?
Trương Dương rất tò mò, đương nhiên, tò mò thì cứ việc tò mò, nếu tự mình Lưu Bưu không nói, Trương Dương tuyệt đối cũng sẽ không truy hỏi, mỗi một người đều sẽ có bí mật, giống như chính hắn vậy, hắn kế thừa vô vàn ký ức tư tưởng của người ta nhưng từ trước tới giờ chưa từng nói cho người khác, kể cả Lưu Bưu.
Hai người lại đi thẳng phòng thuê, gọi A Trạch đang ngây ngốc ở trong đại sảnh, mang theo hai khẩu súng cùng đao sau đó chạy thẳng đến kho hàng mà Đao ca nói….
Kho hàng trong tưởng tượng của Trương Dương cũng không khác biệt lắm, mặc dù nơi này là trung tâm, nhưng lại yên tĩnh, hẻo lánh, đây chính là một nơi giết người cướp hàng rất tốt.
Lúc ba người vừa xuống xe ở một nơi cách kho hàng không xa, lập tức có vài đại hán vẻ mặt nghiêm túc đi tới….
Nhìn thấy Lưu Bưu và A Trạch, có hai tên lưu manh trong đó vẻ mặt đột nhiên biến sắc, sợ hãi, hai người này chính là một trong những người không bị thương ở trên công trường, trên thực tế, sự sợ hãi của bọn chúng đối với Lưu Bưu và A Trạch phải vượt rất xa những người đã bị thương, bởi vì bọn họ chính mắt chứng kiến sự kiêu ngạo ngang ngược của Lưu Bưu cùng sát khí lẫm liệt của A Trạch.
“Hắc hắc, nhìn cái gì mà nhìn ? Lão tử hôm nay đến để đập tan cái địa bàn của các ngươi !” Lưu Bưu lao vào mấy tên lưu manh nói.
Mấy tên lưu manh bị nụ cười điên cuồng ngang ngược của Lưu Bưu làm cho vẻ bệ vệ kiêu căng bị nén xuống, há hốc mồm không nói ra tiếng.
Ba người theo mấy tên lưu manh đi tới kho hàng, phát hiện nơi này trên thực tế không phải là kho hàng mà là một cái nhà xưởng bỏ hoang, trên mặt đất còn có vết tích trang thiết bị lưu lại, còn có cả ốc vít lộ ra dưới nền xi măng, vết rỉ sét loang lổ, chỉ có điều, mặt đất quét dọn rất sạch sẽ.
Trong nháy mắt khi ba người tiến vào kho hàng, lập tức trợn mắt há mồm, kho hàng to như thế, Đao ca trên người trống không, sau lưng lại dày đặc hai ba trăm người đứng vây quanh thành một nửa vòng tròn cực lớn…..
Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình chính là, hai ba trăm người này trong tay đều mang theo khảm đao sáng loáng, sát khí đằng đằng !
(1) : Đây là câu thành ngữ của Tàu, chính xác là "trữ vi kê đầu, bất vi phượng vĩ" : dịch tạm là thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, anh La tâm hồn 9x nên viết thành "ngưu vĩ"
Đề nghị người post tiếp theo trình bày theo mẫu mình đã sửa phía trên, tránh trường hợp bị xoá bài không báo trước