Khi tư cảm của Trương Dương bỏ chạy, bên cạnh thông đạo không gian, có
một phi thuyền cứu sinh chỉ vừa hai người ngồi, một đại hán cả người bị
thương đang khẩn trương ngồi ở khoang lái nhắm mắt vận công, trên trán
mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng chảy xuống, phảng phất như hắn đang ở thời điểm sinh tử tồn vong.
"Bệ hạ, dụng cụ trinh thám được có
tinh thần lực cường đại theo khe hở không gian tiến vào không gian địa
cầu, có thể là là kẻ địch đuổi theo hay không?" Tại ghế lái phụ, một cô
gái xinh đẹp tóc vàng cả người đầy máu đang nhìn chằm chằm vào màn hình
điều khiển, vẻ mặt kinh hãi.
"Kệ nó đi, đó không phải là kẻ địch
của bổn hoàng, ta đang phong tỏa thông đạo không gian, bằng không, đợi
đến sau khi nổ xong, trăm vạn chiến hạm sẽ đuổi giết, đến lúc đó chúng
ta có cánh cũng khó mà bay được…"
Nương theo ngọn đèn yếu ớt trên phi thuyền có thể thấy, hán tử kim giáp mặt nạ hoàng kim trên mặt đã
không còn, hàng mi rậm cùng khuôn mặt thô đậm tràn ngập khí phách, trong hai mắt đỏ rực, làm cho người ta kinh ngạc chính là, thân thể của hán
tử kim giáp đã tổn hại nghiêm trọng, trên kim giáp nơi nơi đều thủng
bằng nắm tay, hai cánh tay cơ hồ chỉ còn lại xương khô, có thể thấy rõ
là bị thương do vụ nổ, mà ngực lộ rõ cả xương sường, máu đang từng giọt
rơi xuống phòng điều khiển…
Nếu là một người thường, loại thương tổn này chỉ sợ bị một chỗ cũng đủ trí mạng rồi, mà hán tử kim giáp này
phảng phất như không có cảm giác, hai tròng mắt nhấp nháy, hai tay điên
cuồng vận chuyển. Hiển nhiên, hắn đang phong tỏa thông đạo không gian.
Thời gian cứ từng giây trôi qua, theo vẻ mặt lo âu của hán tử kim giáp có
thể thấy được, hiện tại là lúc phi thường khẩn trương, là lúc sinh tử
tồn vong.
Rốt cuộc!
Hán tử kim giáp hít một hơi thật sâu, thần kinh khẩn trương tựa hồ cũng thả lỏng xuống, mở mắt ra…
"Bệ hạ, thế nào?" Cô gái xinh đẹp vội hỏi.
"Đã phong tỏa, nếu trễ năm phút nữa, chúng ta thực không còn đường để đi"
Hán tử kim giáp trong hai mắt hiện lên tia sáng lạnh làm người ta run
sợ.
"Vậy tốt rồi… Bệ hạ, chuẩn bị, chúng ta sắp hạ cánh, bởi vì
khi mẫu hạm nổ đã ảnh hưởng đến dụng cụ trên phi thuyền cứu hộ, nên hiện tại phi thuyền đã mất đi động lực, màng phòng hộ cũng đã mất đi tác
dụng, tình cảnh của chúng ta hiện tại rất nguy hiểm…"
"Không cần lo lắng, ta có tư liệu về nguyên thủy của không gian này. Tuy là vài
ngàn vạn năm trước, nhưng hoàn cảnh không gian có lẽ cũng không có gì
thay đổi. Nơi này rất thích hợp để nhân loại ở, có chủng vật phong phú,
đương nhiên, mấu chốt nhất chính là tại không gian này, căn bản không
cần đem theo dưỡng khí, khác nhiều với các hành tinh chưa khai phá.
Không gian nơi này tràn ngập dưỡng khí, chúng ta hiện tại đang ở tầng
khí quyển của địa cầu, ngươi cảm giác được chứ? Dưỡng khí…" Hán tử kim
giáp nhìn thoáng qua cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
"Tôi cảm giác được, chính là…" Cô gái xinh đẹp lo lắng nhìn thoáng qua thân thể bị tàn phá của hán tử kim giáp.
"Vu Cơ, không cần lo lắng, phi thuyền này tuy tổn hại nghiêm trọng. Nhưng
phi thuyền được chế tạo đặc biệt cho thành viên hoàng thất nên tính an
toàn rất cao, vỏ dày có thể chủ động khống chế bằng tay, lại có hệ thống chống va chạm, độ an toàn không có vấn đề gì…" Đại hán kim giáp cười an ủi nói.
"Bệ hạ…"
Vu Cơ nhẹ nhàng cười, làm bộ nhìn ra cửa sổ, lén lau nước mắt, đổi hệ thống điều khiển tự động sang điều khiển
bằng tay. Bất ngờ, phi thuyền mất trọng lượng, bay nhanh về phía tinh
cầu màu lam kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, phi thuyền bởi vì ma sát
với tốc độ cao nên đã tạo nên một luồng lửa chói mắt…
"Vu Cơ,
không cần lo lắng cho bổn hoàng, chỉ cần bổn hoàng không chết, cũng sẽ
có ngày đông sơn tái khởi, ngươi xem, đây là cái gì?"
Với tốc độ
cao như vậy, đại hán kim giáp tựa hồ không chút ảnh hưởng, trong kim
giáp lấy ra một khối nho nhỏ, tản ra hào quang màu xanh biếc, mà cười
to.
"Là cái gì?" Vu Cơ cảm giác được đại hán kim giáp tản mát ra
chân khí hùng hậu khống chế cả phi thuyền, tựa hồ, phi thuyền vẫn đang
vững vàng phi hành.
"Đây là khoa học kỹ thuật mấy ngàn vạn năm
của Đế quốc Thatta, chỉ cần có cái này, bổn hoàng chỉ cần ba đến năm
năm, là có thể dẫn theo trăm vạn chiến hạm trở về" Hán tử kim giáp cười
nói.
"Nhưng chúng ta không có khoa học kỹ thuật căn bản, nếu kiến tạo một hệ thống công nghiệp nặng, là phi thường lâu dài, hơn nữa,
chúng ta không có sinh vật có IQ cao, mấy trăm vạn chiến hạm ai sẽ chỉ
huy? Chúng ta, bệ hạ, chúng ta…"
Vu Cơ tựa hồ đối với lời của hán tử kim giáp thực không có hứng thú, ấp a ấp úng, do do dự dự tựa hồ có chuyện muốn nói.
"Nói!" Đại hán kim giáp sắc mặt rõ ràng trở nên âm trầm.
"Vu Cơ nghĩ, nghĩ… nghĩ muốn cùng bệ hạ ở đây ẩn cư…"
"Thúi lắm!" Đại hán kim giáp đột nhiên giận dữ, râu tóc dựng cả lên, cả người tựa như có một ngon lửa bao quanh đang thiêu đốt.
"Bổn hoàng là Hoàng đế thứ 3.100 của Đế quốc Thatta, chẳng lẽ ngươi muốn bổn hoàng làm vua mất nước? Ngươi muốn bổn hoàng sau khi chết không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông? Mấy ngàn triệu dân của Đế quốc Thatta
còn chờ bổn hoàng trở về… Bổn hoàng là thần của Đế quốc Thatta, thần tối cao vô thượng, mà gia tộc bổn hoàng, hùng cứ Đế quốc Thatta mấy ngàn
vạn năm, chư hầu đi theo cũng mấy trăm vạn tinh cầu, là một đế quốc
khổng lồ, tuyệt đối không thể đoạn tuyệt trên tay bổn hoàng!"
Hán tử kim giáp vẻ mặt dữ tợn, cả người tản mát ra một cỗ sương mù màu vàng, trong phi thuyền phảng phất như bị thiêu đốt vậy.
"Bệ hạ có tính toán gì?" Vu Cơ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng rất muốn
nói cho nam nhân từng là chúa tể Đế quốc Thatta này, thế giới của hắn đã không còn, Đế quốc Thatta đã biến mất, mấy trăm vạn tinh cầu kia đã bị
nam nhân tóc dài giải phóng, mấy ngàn triệu dân kia hiện tại ủng hộ
không phải hắn, mà là nam nhân tóc dài kia…
Bất quá, nàng biết,
nàng nói cũng uổng công, nếu nam nhân này có thể nghe nàng, vào thời
điểm trung kỳ chiến tranh giao ra quyền lợi cùng binh quyền, không lựa
chọn tử chiến đến cùng, thì còn có thể giữ lại huyết thống cùng tôn
nghiêm của hoàng tộc, mà hiện tại, cái gì cũng không còn.
Từ hai
bàn tay trắng đến kiến lập một hạm đội vài trăm vạn không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho dù có khoa học kỹ thuật thì tinh cầu nho nhỏ này có đủ tài nguyên sao? Có nhiều nhân lực như vậy sao?
Đương
nhiên, còn một vấn đề quan trọng nhất mà hán tử kim giáp không nghĩ đến, ngay cả khi kiến lập lại được quân đội mấy trăm vạn chiến hạm thì sao?
Khi quân đội của hắn lúc đỉnh điểm có mấy ngàn vạn chiến hạm, quân đội thì lấy đơn vị triệu, mẫu hạm thì có mấy chục chiếc.
Kết quả thì sao?
Kết cuộc vẫn thất bại, quân đội của Đế quốc Thatta đều hóa thành tro bụi,
vô số quân đội hoàng tộc rốt cuộc biến mất trong không gian vũ trụ lạnh
như băng, tro cốt vẫn còn lơ lửng trong vũ trụ.
Đương nhiên, mặc kệ thế nào, nàng có chết thì vẫn đi theo nam nhân mà nàng yêu này!
"Ái Cơ không cần lo lắng, qua tính toán phân tích, qua mấy ngàn vạn năm,
địa cầu cũng đã đạt tới văn minh sơ cấp, chỉ cần ta có được khoa học kỹ
thuật hùng hậu, kiến lập trở lại một Đế quốc Thatta cũng không phải là
chuyện khó. Ái Cơ, nàng không lẽ không tin bổn hoàng?"
"Vu Cơ
tin, bệ hạ, sắp tới rồi, cẩn thận một chút, đúng rồi, thân thể của người thì sao bây giờ?" Vu Cơ thở dài một tiếng, nhìn thân thể bị tàn phá của đại hán kim giáp. Hiện tại cũng không phải là trên mẫu hạm, có trang
thiết bị tiên tiến, chỉ cần đại não không hư hao, thì có thể thay đổi
bất kỳ cơ quan nào trên thân thể.
"Không cần lo lắng, bổn hoàng
chỉ cần tìm một thân thể vừa ý là được, hắc hắc, vừa rồi tinh thần lực
gặp phải ở thông đạo không gian cũng không tệ lắm, nói vậy, thân thể của hắn cũng không tệ. Thân thể này của bổn hoàng đã không cần chữa trị, mà cũng không thể!" Đại hán kim giáp vẻ mặt âm hiểm cười. Theo tin tức mới nhất thì một thiên thạch đường kính chừng bốn mươi thước, rơi xuống
vùng biển gần Nhật Bản, gây nên động đất cấp năm cùng sóng thần.
Làm các nhà khoa học không rõ chính là, thiên thạch này tựa hồ đột nhiên
xuất hiện trong không trung, không chút dấu hiệu. Rất nhiều vệ tinh bên
ngoài trái đất đều không theo dõi được tình huống của thiên thạch này.
Làm cho người ta không thể tin được chính là, khi thiên thạch xuất hiện, hệ thống vô tuyến cùng vệ tinh toàn cầu trong nháy mắt mất liên lạc, ngay
cả các Rađa quân sự cực kỳ hiện đại cũng bị quấy nhiễu, tóm lại, vào lúc năm giờ rưỡi chiều, là một khoảng thời gian trắng, không có tư liệu gì
ghi lại về thiên thạch.
Sau khi thiên thạch rơi ở gần biển Nhật
Bản vào lúc năm giờ rưỡi chiều, một giờ sau, quân hạm của quân đội Nhật
Bản liền khống chế vùng biển mà thiên thạch rơi xuống, không tàu thuyền
nào được tiếp cận.
Cơ hồ là toàn thế giới đều hoài nghi đây là kết quả của tên lửa đạn đạo mới củaTriều Tiên phóng ra bị mất khống chế.
Mà chính phủ Triều Tiên cũng bảo trì im lặng, càng tạo nên cảm giác thần bí về lần rơi thiên thạch này.
Đương nhiên, các tạp chí về đĩa bay trên thế giới đều thề thốt tin tưởng
rằng, sự việc này là do nền văn minh ngoài trái đất gây nên, một số fan
hâm mộ về đĩa bay cùng một số chính phủ các quốc gia triển khai cộng
đồng điều tra, chuẩn bị nghênh đón khách từ phương xa đến, cũng có một
số người có trí tưởng tượng phong phú thì dự báo đây sẽ là điềm báo của
ngày tận thế, tai nạn của nhân loại…
Đương nhiên, những ý kiến
này lập tức được các nhà khoa học phản bác, bởi vì, các chứng cứ đều
biểu hiện, thiên thạch, hoặc là tên lửa phóng không thành đều không phải từ bên ngoài tầng khí quyển mà tiến vào địa cầu, như vậy có thể loại
trừ khả năng người ngoài hành tinh.
Trí tưởng tượng quả thực phong phú!
Còn khoa học thì nghiên cứu cẩn thận!
Đương nhiên, phát tài chính là báo chí, cơ hồ là phóng viên trên toàn thế
giới đều hội tụ đến Nhật Bản, ý đồ ý đồ thăm dò tin tức. Đáng tiếc,
chính phủ Nhật Bản lại giữ im lặng. Bất quá, hình ảnh vệ tinh tại vùng
biển đó có thể thấy được, chính phủ Nhật Bản đang tập trung một lượng
lớn trang thiết bị, hiển nhiên, chính phủ Nhật Bản đang chuẩn bị trục
vớt khối thiên thạch đó lên…
Tất cả mọi chuyện Trương Dương đều không biết.
Bởi vì, hắn còn ở trên du thuyền.
Trương Dương sau khi vào phòng mở máy tính, lập tức phát hiện, wireless căn
bản không có tín hiệu, vội vàng chạy tới phòng điều khiển của du thuyền, làm Trương Dương thấy quỷ dị chính là, mọi thiết bị điện tử của phòng
điều khiển đều bị mất đi tác dụng, la bàn đang điên cuồng chuyển động.
Hệ thống định vị vệ tinh cũng mất đi tác dụng.
Cũng may là, la bàn nam châm nguyên thủy thì vẫn còn tác dụng.
Lúc này, Tùng Hạ cùng người trẻ tuổi thấp lùn cũng luống cuống tay chân,
không có hứng thú vui chơi nữa, đồng ý lập tức quay về. Dù sao, sóng cao mấy thước cũng phi thường nguy hiểm, du thuyền này cũng không quá lớn,
năng lực chống lại gió lốc cũng có hạn, ai cũng không muốn đùa giỡn với
sinh mệnh của mình. Hơn nữa, chỉ cần có tiền, muốn chơi khi nào mà chẳng được.
Trương Dương hiện tại ruột nóng như lửa đốt.
Trương Dương tin tưởng rằng, mọi chuyện đều do một tay tiểu hòa thượng bày ra, chỉ có tiểu hòa thượng là hiểu nhất đối với không gian kia, bởi vì, mỗi lần thông đạo không gian mở ra, tiểu hòa thượng đều thu được vô số tin
tức. Hiển nhiên, tiểu hòa thượng tựa hồ biết được cái gì đó, bằng không, không có khả năng đột nhiên bảo hắn mở ra thông đạo không gian.
Hiện tại là mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó.
Nếu đi vào là phe thất bại trong không gian kia. Ai cũng không thể biết được bọn họ sẽ làm gì…
Khi Trương Dương đứng ở trên boong tàu như một con kiến ở trên chảo nóng,
ước chừng là tám giờ sáng, tại một làng chài nhỏ ở bờ biển Nhật Bản, mặt biển đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ quần áo lam lũ, hai người phảng phất là phá mặt biển mà ra vậy.
Thôn trang này, cách khu vực thiên thạch rơi xuống không đến mười cây số.
Hai người kia chính là hán tử kim giáp bị thương cùng Vu Cơ xinh đẹp mê người.
Hai người sau khi lên bờ, nhìn thấy thuyền ở trên đại dương rộng lớn cùng
cây xanh trên bờ biển, còn có những ngôi nhà màu trắng ở xa xa, không
thể nghi ngờ, đây là một xã hội có khoa học kỹ thuật đã phát triển đến
một trình độ nhất định, loại hoàn cảnh này đối với việc thi triển hoành
đồ đại nghiệp không thể nghi ngờ là có trợ giúp rất lớn. Ngay từ đầu,
hán tử kim giáp thực sự có chút sợ hãi địa cầu này đang là thời đại
hoang dã, nếu thực là như vậy, thời gian muốn dẫn mấy trăm vạn chiến hạm trở về tinh hệ Thatta tuyệt đối không phải một sớm một chiều, cả trăm
năm cũng không ngạc nhiên, thậm chỉ cả ngàn năm cũng có thể. Dù sao, văn minh cũng cần có thời gian để phát triển, cũng không phải là có khoa
học kỹ thuật là có thể đạt tới trình độ khoa học tương ứng được.
Đây là một đạo lý phi thường đơn giản, đặt vào tay một người nguyên thủy
một đĩa CD cũng không đại biểu cho việc hắn nắm giữ kỹ thuật làm đĩa CD, tiêu hóa kỹ thuật này cũng là một quá trình dài lâu.
Hiện tại đã khác, nếu khoa học kỹ thuật công nghiệp của địa cầu đã có cơ sở nhất
định, như vậy, tiêu hóa khoa học kỹ thuật phi thường dễ dàng. Hơn nữa,
cho dù không có cách nào hoàn toàn tiêu hóa thì chỉ cần có kỹ thuật,
muốn kiến lập bộ đội chiến hạm cũng không phải là việc khó. Cùng lắm thì chế tạo ra người nhân bản, tựa như mẫu hạm vậy…
"Ha ha ha ha… quả nhiên là trời không tuyệt đường!”
Tưởng tượng đến chiến hạm rợp trời rợp đất quay trở lại thông đạo không gian, hán tử kim giáp tâm tình vô cùng vui vẻ, hai tay rõ ràng rung lên, đất
đai chợt nổi lên một cơn cuồng phong, ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
Hán tử kim giáp hai tay đều lộ ra xương cốt, bụng cũng thấy lỗ thủng nhìn
xuyên qua được, có vẻ vô cùng khủng bố, tựa như là cương thi vậy…
Đột nhiên!
Tiếng cười của hán tử kim giáp đột nhiên ngưng lại.
"Có người!"
Khi đại hán kim giáp lời còn chưa dứt, thân thể Vu Cơ đã biến ảo thành một
đạo hào quang hư vô, hướng tới một căn nhà màu trắng mà xông tới, nàng
cảm giác được có người tản mát ra khí cơ đối kháng với khí thế của bệ
hạ…
Đại Hà!
Nếu nói trên thế giới này uống nước xui xẻo
tới mức bị sặc chết, không thể nghi ngờ, Đại Hà là một người xui xẻo tới mức cực đoan như vậy, thậm chí so với việc uống nước bị sặc chết càng
tệ hơn, đang nằm ngủ ở nhà thì tai họa rơi vào đầu.
Hiện tại Đại
Hà không có Thiên Hoàng Nhật Bản hỗ trợ, liền giống như chó nhà có tang, không thể yên ổn được, sao trận chiến tại góc phố, bị Thần Phong cảm tử đội của Tá Tá Mộc phục kích, trên người trúng cả chục viên đạn.
May mắn Đại Hà tâm tư kín đáo, thỏ khôn có ba hang, vào lúc bình thường đã kiến lập rất nhiều chỗ ẩn nấp.
Mà chỗ này là một trong những nơi ẩn nấp của hắn, nơi này rất thuận tiện
che dấu hành tung, cũng thuận tiện chạy trốn, cách bờ biển không đến một cây số.
Tuy thương thế đã chữa trị hơn mười ngày, nhưng cũng
chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cường giả trừ võ công cao hơn so với người bình thường, năng lực đề kháng đả kích tốt hơn so với người bình thường ra,
thì thương thế khi trúng thương cũng như người bình thường, nhiều nhất
thương thế khỏi nhanh hơn người bình thường một ít mà thôi.
Hiển nhiên, vết thương do cả chục viên đạo súng ngắm tạo thành không phải mười ngày có thể khỏi được.
Đại Hà quen được người hầu hạ nên hiện tại trong lòng rất tức tối, trong
đầu hắn chỉ có một ảo tưởng là đem Thiên Hoàng dẫm nát dưới chân…
Đại Hà khó nhọc xuống giường lên ghế ngồi, tự rót một ly trà, hương trà lập tức tràn ngập căn phòng nhỏ, Đại Hà lim dim hai mắt dùng mỗi một tế bào cảm thụ sự đau đớn của vết thương, hắn cần sự đau đớn để nhắc nhở một
cường giả, một quốc sư đã bị khuất nhục, hắn muốn dùng máu tươi cùng
giết chóc để báo thù sự vũ nhục này.
"!"
Chén trà vỡ tan, nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, thậm chí là ở trên đùi của Đại Hà,
nhưng Đại Hà phảng phất không có cảm giác, trên mặt hắn, lộ ra vẻ sợ hãi không thể át chế.
Cho dù là đối mặt với tướng quân, cho dù là
đối mặt với trận súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội, cho dù là bị trúng cả chục viên đạn, Đại Hà cũng chưa từng sợ hãi, mà hôm nay, hắn đã cảm
thấy sợ hãi…
Là ai?
Là ai?
Là ai có thể sinh ra khí thế cường đại như thế?
Đại Hà tin tưởng rằng, tướng quân tuyệt đối không thể sinh ra loại khí thế áp đảo hết tất cả này.
Mà hắn biết một đám cường giả cũng không có khả năng…
Đại Hà cảm giác vết thương tựa như bị áp lực thật lớn áp bức, dưới lớp băng bó đã chảy cháu nhiễm đỏ, Đại Hà trên trán đổ mồ hôi cuồn cuộn, liều
mạng vận công phản kháng tiếng cười cuồng ngạo tạo nên áp lực kia, nhưng áp lực rợp trời rợp đất kia tựa như thủy ngân không đâu không vào được
mà tràn tới, bức màn không gió tự bay…
Sát khí lan tràn!
Sát khí rợp trời rợp đất nhanh chóng đánh tới, Đại Hà không có chạy trốn,
hắn chậm rãi đứng lên, phi thường thong thả cầm khẩu shortgun trên ghế
lên, trong hai mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Làm một cường giả, theo bản năng sẽ xem thường người dùng vũ khí.
Vô luận là tướng quân hay Đại Hà, hoặc các cường giả khác, bọn họ cho tới bây giờ bản thân cũng không sử dụng hỏa khí.
Mà hôm nay, Đại Hà không thể không sử dụng súng.
Trên thực tế, Đại Hà phi thường rõ ràng, dùng súng cũng vô dụng, đây chỉ là tự an ủi mình mà thôi.
"Bùng!"
Cánh cửa gỗ bị phá nát, súng cũng nổ vang, thời gian phảng phất đột nhiên
tạm dừng, Đại Hà tự mắt thấy vô số đầu đạn chuyển động, hình thành một
mạng lưới bắn vào trên cánh cửa bị phá nát kia, đột nhiên dừng lại, dừng lại một cách quỷ dị.
Đại Hà đồng tử co rút nhanh lại, phảng phất như chỉ bằng đầu kim, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Đây là một loại tạm dừng quỷ dị mà tràn ngập kỳ tích, phảng phất như cả
không gian cùng thời gian đột nhiên tạm dừng, vụn gỗ tung bay, đầu đạn
nổ tung, còn có khói súng trong không gian, đều đột nhiên bất động, ngay cả bức màn đang bay cũng không lay động…
Đại Hà có chút hoài nghi, tim của mình có phải cũng ngừng đập luôn không?
Rốt cuộc, đã động, Đại Hà thở ra một hơi thật dài, cái loại tạm dừng quỷ dị này làm cho hắn rất không thoải mái.
Từ từ chuyển động, đầu tiên, là làn khói tản ra, sau đó, là các đầu đạn
tản ra, tản ra phi thường thong thả, cuối cùng, là các vụn gỗ tản ra…