Hai người kề sát vách tường chậm rãi tiếp cận gần hiệu sách.
Đám người đi phía sau bọn họ đều là vẻ mặt ung dung, chỉ muốn rời khỏi Hồ Đồng Khẩu, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, dù sao, Hồ Đồng Khẩu này địa hình đơn giản, hai đầu ngõ đều đứng đầy người của mình, bọn họ căn bản không lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.
Gần tới rồi!
Trương Dương đột nhiên cúi thấp người xuống hét một tiếng, cánh cửa xếp đột nhiên bị hắn kéo lên nửa thước, động tác này đã được luyện tập ở trong đầu hắn mấy chục lần, hắn không được phép xuất hiện chút sai lầm nào.
Ngay khi chữ “ba” của Trương Dương vừa dứt lời, Lưu Bưu đột nhiên nằm trên mặt đất lăn một cái, trong nháy mắt lúc Lưu Bưu lăn vào, Trương Dương cũng từ không gian cao nửa thước tháo chạy vào trong, tiện tay kéo cánh cửa xuống, trong bóng tối, Trương Dương dựa vào ký ức lần mò ra góc tường cạnh cánh cửa xếp….
Quả nhiên!
Ký ức của Trương Dương không xuất hiện vấn đề, ở góc tường tìm được một cái khóa, rồi mở khóa ra, hắn chỉ cần đem chìa khóa ra tháo hai cái khuyên sắt nối liền cánh cửa kéo bên góc tường và mặt đất, và hắn đã thành công.
Mọi động tác như nước chảy mây trôi, không chút trở ngại, phảng phất như trải qua trên mấy trăm ngàn lần huấn luyện quen thuộc.
Cánh cửa kéo này mặc dù hắn chưa từng đóng qua, nhưng hắn đã từng nán lại ở chỗ này rất lâu, mỗi chỗ trong hiệu sách hắn đều quen thuộc, hai bên cửa xếp có đặt một bộ chìa khóa để có thể khóa lại từ bên trong, nhưng, hiện tại Trương Dương không có thời gian cùng lúc khóa lại hai bộ khóa, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Trong bóng tối, thân thể Trương Dương tựa như u linh lướt đi rất nhanh, thời gian rất nhanh, lúc này là lúc giành giật từng giây từng phút, trong bóng tối, Lưu Bưu không biết đã phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nghe được thanh âm “ca sát ,ca sát” va đập vào kim loại, đương nhiên, còn có thanh âm huyên náo bên ngoài ngõ, hiển nhiên, hai người đột nhiên đi vào bên trong cánh cửa xếp làm cho người bên ngoài trong nháy mắt rơi vào hoảng loạn…..
Trên thực tế,ngay lúc Trương Dương và Lưu Bưu tháo chạy tới cánh cửa kéo, hơn chục đại hán cường tráng ở bên ngoài đều trợn mắt há mồm, ít nhất, phải si ngốc trong thời gian ba giây, mà ba giây này, lại là ba giây hết sức quý giá, cũng chính tại ba giây này, Trương Dương đã khóa được cánh cửa xếp.
Mà sau ba giây này, người bên ngoài lại chần chừ ít nhất ba giây để quyết định có nổ súng hay không, dù sao, bây giờ là ban ngày, dưới ban ngày ban mặt nổ súng vẫn có nguy hiểm nhất định.Người dân ở Đông Quốc, tàng trữ súng nhiều như lông trâu, mỗi lần bộ công an vận động truy quét bí mật trên quy mô lớn đều tịch thu được mấy trăm ngàn khẩu súng ống đạn dược.Các hình loại rất phong phú đầy đủ, rất nhiều vũ khí còn hiện đại hơn so với cảnh sát, nhưng súng mặc dù nhiều,mà người thực sự dám nổ súng trên đường thì cũng không nhiều, vô luận ngươi ngốc nghếch đến mức nào, thì sau khi nổ súng trên đường đều sẽ tạo thành lực ảnh hưởng xã hội cực lớn.
Cuối cùng,bọn họ vẫn không nổ súng, dù sao, hai thanh niên chỉ trốn tránh vào một căn phòng mà thôi.Vẫn đang ở trong phạm vi khống chế của bọn họ.
“Xoảng………xoảng…….”
Cánh cửa kéo phát ra âm thanh ma sát chói tai rất khó nghe, bởi vì chỉ khóa một bên, mấy đại hán rất nhanh liền đem cánh cửa kéo nhấc lên 45 độ, ánh sáng ngay lập tức chiếu vào bên trong thư điếm tối tăm.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Y phục trên người Trương Dương đã ướt đẫm, có thể thành công hay không chính là lúc này, từng âm thanh “ca sát” nối tiếp nhau vang lên, khẩu Desert Eagle của lão đầu đã từ linh kiện tháo rời biến thành vũ khí giết người sắc bén.
“Ca sát!”
Viên đạn trước ngực Trương Dương được lên nòng, mà lúc này, cánh cửa xếp đã bị nhấc lên cao hơn nửa thước, một đại hán mặc đồ Tây đang cúi người chuẩn bị bò tới.
Trương Dương nổ súng, khẩu Desert Eagle phát ra âm thanh cực lớn, Trương Dương lần đầu tiên vội vàng nổ súng nên không kịp phòng bị, bị lực giật của khẩu Desert Eagle đẩy lui về phía sau nửa bước.
“A………!”
Một tiếng kêu gào thảm thiết, viên đạn bắn trúng đã đi vào nửa thân thể đại hán, lực sát thương của Desert Eagle cực lớn, sau khi gào lên thảm thiết, người vừa đến phía dưới cửa kéo đã bất động……..
“Bồng!” Trương Dương đột nhiên phát lực, đem giá sách ở giữa hiệu sách đùn thành mặt hướng ra ngoài, như vậy, lập tức hình thành một bức bình phong che chắn, sau hai tầng sách thì đạn không thể dễ dàng bắn thủng được.
“Đi!”
Trương Dương kéo Lưu Bưu còn đang nằm trên mặt đất đi tới phía sau phòng ngủ của lão đầu.
Trong phòng ngủ tối om, Trương Dương cơ hồ dựa vào trực giác chạy tới vách tường ở tận cùng bên trong, tay ở trên tường xé điên cuồng, quả nhiên không ngoài Trương Dương dự liệu, trên tường này hẳn là vốn có cửa sổ, bị lão đầu dùng bìa cứng lấp lại, sau khi xé bìa cứng ra, từ bên ngoài chiếu vào một tia ánh sáng mỏng manh.
Bên ngoài truyền đến tiếng bắn phá điên cuồng, viên đạn bắn lên cánh cửa kéo phát ra âm thanh quái dị, đạn bắn xuyên qua cửa kéo lại bắn vào đống sách ở trên giá sách, lần nữa phát ra âm thanh “Bồng bồng” nặng nề mà khiến cho người ta bất an.
“Ai nha…..Mịa, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao, ta là thương binh mà…..”Bị Trương Dương nhấc lên rồi nhét ra cửa sổ Lưu Bưu nhất thời mắng to.
Khi Trương Dương nhảy ra khỏi cửa sổ, nhất thời trợn mắt há mồm, ngoài cửa sổ, là một con hẻm hình thức như một ngõ nhỏ, trên thực tế, đây là khi xây dựng hai khối nhà đã hình thành một một thủy đạo, dọc theo con đường bị một bức tường cao ngất thắt chặt lại. Một đầu khác quanh co tăm tối không biết đi thông tới nơi nào cả. Đương nhiên, việc này không trọng yếu, cái làm cho Trương Dương chết lặng người chính là, ngõ ra của con hẻm bị một đống gạch đỏ đổ tràn ra lấp mất một nửa, phần còn lại rộng không đến nửa thước có đống cây gỗ rất lớn chống vào đầu tường bên kia. Hiển nhiên, chắc là có người nào đó sợ đống gạch này rơi xuống lấp mất thủy đạo.
Đám cây gỗ dày đặc tầng tầng lớp lớp này căn bản không cách nào đi lọt qua.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao?
Tại sao?
Trong đầu Trương Dương điên cuồng tính toán, mà thanh âm cánh cửa kéo ở bên ngoài bị nhấc ra đã truyền tới rồi, nếu bọn họ còn không nghĩ được biện pháp, chỉ cần đám đại hán kia xông tới, chỉ cần hai súng liền có thể giết chết bọn họ.
Hiện tại, đã không còn đường có thể chạy thoát rồi!
“Trương Dương,súng của ngươi đâu? Nổ súng a!” Lưu Bưu nghe được thanh âm cửa kéo bị cậy ra, nhất thời gấp đến nỗi hét to “Mịa,còn chờ cái gì nữa?Chúng ta nhanh chạy đi…..” Thân thể Lưu Bưu vốn đang dựa trên tường gấp đến nổi nhảy dựng lên, cũng quên cả đau đớn, liền muốn hướng vào trong đám cây gỗ mà xông tới.
“Chậm chút…..Đám gỗ này thân thể không cách nào xuyên qua, hơn nữa, cây gỗ vừa động, thì gạch ngay lập tức sẽ rơi xuống………Cây gỗ vừa động, thì gạch ngay lập tức sẽ rơi xuống……….”
“Lão Đại, nếu không chạy thì sẽ bị súng bắn chết, sớm biết phải chết,cần gì phải khổ cực như vậy………ô ô…”
“Ta biết rồi, ta biết rồi…….ha ha…”
Đột nhiên, Trương Dương đắc ý cười lớn, kéo thân thể Lưu Bưu lên rồi hướng đến đám gạch mà tháo chạy. Lưu Bưu ngạc nhiên phát hiện, đám gỗ thoạt nhìn bừa bãi lộn xộn này vừa vặn có thể lọt qua một thân người, mặc dù tốc dộ rất chậm, nhưng, đích xác có thể lọt qua.
Hai người ở trong đám cây gỗ điên cuồng đi xuyên qua, mà mỗi nơi sau khi lọt qua cây gỗ, Trương Dương lập tức chặt đám cây gỗ xuống.Mà đống gạch bị mất đi sự chống đỡ của cây gỗ, lập tức đổ xuống con đường bên trong con hẻm dài hẹp.
Lúc hai người lọt qua không tới mười thước, phía sau phát ra âm thanh đống gạch đổ sụp đinh tai nhức óc. Con hẻm nhỏ rất nhanh trở thành một bức tường vững chắc, góc độ của đống gạch này tựa hồ được thiết kế rất đặc biệt, lúc đổ xuống cùng với đám cây gỗ lẫn lộn với nhau cùng một chỗ,con đường của con hẽm cũng không cách nào xuyên qua được nữa…………..
Âm thanh súng nổ phía sau từng lúc xa dần, hai người sau khi xuyên qua đám cây gỗ gạch đỏ, ngoạt trái rẽ phải cũng không biết rẽ đến nơi nào, bởi vì sắc trời đã ảm đạm.Hơn nữa ánh sáng trong đường hẻm vốn không được tốt, hai người sau khi chạy như điên căn bản không nhận ra phương hướng.
Trên thực tế, hai người căn bản không chạy đi xa lắm.Chỉ vì con hẻm quanh co tối tăm, gạch đá cây cối lại cản trở, hơn nữa Lưu Bưu chân tập tễnh, cảm giác như đã chạy xa lắm rồi.
“Ta ta……. Trương Dương, ta chạy không nổi nữa…”Lưu Bưu đột nhiên ngã xuống đất, Trương Dương có kéo cũng không kéo nổi.
“Đứng dậy.Chúng ta phải rời khỏi nơi này.Đám gạch, gỗ kia độ cao không đủ, chỉ có thể trì hoãn bọn họ một lúc.Không đi nữa thì thực sự sẽ chết đấy!” Trương Dương vừa nói vừa lôi cánh tay Lưu Bưu.
“Ai nha……. Trương Dương…Một mình ngươi chạy đi….Ta thật sự chạy không nổi nữa….” Lưu Bưu ôm cánh tay mình vẻ mặt thống khổ,hiển nhiên, vừa rồi hoạt động kịch liệt đã động tới vết thương của hắn, chân hắn vì bọc thạch cao ngược lại không có việc gì, bởi vì cánh tay là vết thương nhẹ, hắn mãnh liệt yêu cầu bác sĩ không cần dùng thạch cao, từ góc độ y học mà thấy, dưới tình huống có thể dùng lại có thể không dùng thì cuối cùng đành chọn không băng thạch cao, cho nên kết quả bây giờ phiền toái rồi.
Dưới tình huống lúc một người có một chân không cách nào di chuyển dẫn đến một vấn đề, vấn đề đó vô cùng nghiêm trọng, thân thể không cách nào duy trì sự thăng bằng, mà tay và chân Lưu Bưu đều là một hướng, nói vậy, nếu Trương Dương muốn nâng đỡ Lưu Bưu, thì phải giữ cánh tay bị thương của Lưu Bưu.
“Không được, nằm lên đây!”
Trương Dương cúi người xuống.
“Trương Dương, mịa, ngươi muốn chúng ta cùng nhau chết à? Ngươi cút đi cho ta, nhanh cút đi, ta không muốn thấy mặt ngươi, bị ngươi hại chết rồi…cút…”Lưu Bưu tức giận nói.
“Nếu ngươi không muốn chạy,vậy ta cũng không muốn chạy nữa.” Trương Dương thở dài một tiếng rồi ngồi trên đất.
“OMG,đi đi…….Lão tử không muốn chết cùng ngươi…”Lưu Bưu hùng hùng hổ hổ nằm trên lưng Trương Dương.
“Hắc hắc,nắm chặt nha, đừng ngã xuống đó, mông ngã xuống thành hai miếng có thể không tốt lắm đâu.” Trương Dương ôm chặt chân Lưu Bưu nói.
.
Phần 2. Tính toán của Lý bá
Dịch: Sessiromaru
Biên tập: Thiên Hạ Hội
Nguồn: TTV
“
“Ân ân,đi nào,đừng nói nhảm nữa….”
Trương Dương không biết, Lưu Bưu ở phía sau đang nhìn đầu hắn nhất thời cảm động, con mắt ướt át, biểu hiện của Trương Dương khiến cho Lưu Bưu cảm giác Trương Dương mặc dù đã không phải là Trương Dương của ngày trước nữa, chỉ đến lúc vừa rồi, Lưu Bưu mới cảm giác được,Trương Dương vẫn là Trương Dương, vô luận là Trương Dương hèn nhát cỡ nào hay cường hãn cỡ nào, Trương Dương vẫn là Trương Dương trước kia, Trương Dương kia tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Hai người chạy ra không tới một trăm thước, vừa chuyển từ trong con hẻm ra, nhất thời trợn mắt há mồm, ở trước mặt bọn họ, là một công trường thật lớn, hiển nhiên, con hẻm này thông tới một khu cải tạo thành cổ phía sau Hồ Đồng Khẩu.
Điều này đã phá tan dự tính của Trương Dương, dựa theo suy đoán của hắn, từ trong con hẻm đi ra phải là một nơi có địa hình phức tạp, biết thế mà hiện tại là một công trường vắng vẻ, công trường vẫn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị chưa có vật liệu xây dựng, nếu hai người bọn họ đi ra như vậy, có lẽ không ngoài mười phút thì sẽ bị người ta biết được tung tích.
“Làm sao bây giờ?” Lưu Bưu bây giờ không có bất cứ chủ ý nào, hoàn toàn ỷ lại Trương Dương.
“Hôm nay bắt buộc phải rời khỏi thành phố C, nếu không, chúng ta sẽ không còn cơ hội rời khỏi nữa, vết thương bên ngoài của ngươi tốt rồi chứ?”
“Đã sớm đóng vảy rồi.”
“tốt lắm, chúng ta từ trong nước rời khỏi, bây giờ trời đã tối rồi, ở trong nước không ai có thể phát hiện được.”
“Từ trong nước đi tới đâu?”
“Nguyên Giang!”
Đôi mắt Trương Dương nhìn con sông bên cạnh công trường, đây là dòng sông nội địa bên trong thành phố C, chảy qua cả thành phố C sau đó chảy vào Nguyên Giang, trước kia bởi vì nước sinh hoạt bị ô nhiễm, con sông này xú khí xông lên tận trời, sau lại vì giá cả của giới bất động sản trong thành phố C điên cuồng tăng lên, bờ sông này cũng trở thành một mảnh đất đẻ ra vàng, chính phủ tìm các nhà đầu tư lớn thanh lý con sông, ở bờ sông khai phá ra giải đất màu mỡ,hiện tại,cả hai bên con sông đều trở thành nơi tấc đất tấc vàng, giải đất màu mỡ nhàn nhã này cũng trở thành một trung tâm hoạt động của người dân thành phố C.
Nước sông tháng mười đã có chút tê cóng, khiến cho Trương Dương và Lưu Bưu sầu não chính là, nước lạnh một chút cũng không sao cả, nhưng, trong nước có một thứ mùi hắc mũi lại không cách nào chịu được, hiển nhiên, công tác thanh lọc ứ đọng ao hồ trên con sông này còn chưa triệt để hoàn thành.
Hai người vừa mới xuống nước, lập tức, nơi xa xa có bóng người huyên náo chiếu ánh đèn trên công trường, hiển nhiên, truy binh đã tìm được hành tung của bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy may mắn biết bao, may mà vừa rồi không kinh động đến người trên công trường, bằng không, bọn họ cho dù xuống nước cũng không chạy thoát.
Đầu hai người nổi lên trên mặt nước, cố gắng chịu đựng mùi xú khí hắc mũi. Thuận theo dòng nước từ từ bơi xuống hạ du.
Đây là một sự hành hạ đau khổ, luôn luôn phải chú ý động tĩnh ở trên bờ, hơn nữa còn phải chịu đựng cơn ngứa ngáy dẫn từ việc phải dìm mình trong nước ô nhiễm. Cái mũi bởi vì phải ngửi loại mùi khó chịu này trong thời gian dài, nên đã mất đi độ mẫn cảm, tiềm lực hai người cũng phát huy đến cực hạn.
Bởi vì là mùa khô, dòng nước cửa đập chênh lệch rất nhiều, hai người không dám theo dòng nước tiến vào Nguyên Giang. Nhưng bây giờ trời vừa mới tối.Hai người không thể làm gì khác đành ngồi chờ đợi ở trên một cái bục dưới hang cửa đập, thừa lúc đêm dài người vắng từ con đê chống lũ nhảy ra khỏi thành phố C……..
“Vết thương thế nào rồi?”
Trương Dương đỡ Lưu Bưu ngồi xuống bục. Lập tức băng bó kiểm tra thương của Lưu Bưu, thạch cao bởi vì ngâm trong nước thời gian dài nên đã tan ra, dải băng trên thạch cao vẫn còn quấn lung tung ở trên đùi.
“Không việc gì, vốn đã tốt lên rất nhiều, chỉ không thể dùng sức mà thôi, Trương Dương,ngươi có thể nói cho biết tới cùng là xảy ra chuyện gì không?” Đôi mắt Lưu Bưu nương theo ánh trăng đang chếch chiếu nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào Trương Dương.
“Tiêu đại ca giết nhi tử của Mãi Mãi Đề………”
“Điều này ta biết, điều ta muốn biết chính là, ngươi vì sao trở nên lợi hại vậy? Còn nữa, ngươi thế nào biết mở cánh cửa hiệu sách Lý bá? hơn nữa, bên trong súng, có một viên đạn, ngươi cư nhiên biết trong phòng ngủ của Lý bá còn có thông đạo, đừng nói đây là Lý bá nói cho ngươi biết, bởi vì, ta nhìn được, ngươi căn bản không quen thuộc…” Lưu Bưu lúc bình thường mặc dù hùng hùng hổ hổ, nhưng, cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, biểu hiện của Trương Dương đã làm cho hắn không thể tin nổi.
Trương Dương trầm mặc một hồi, rốt cục cũng mở miệng.
“Lý bá là một sát thủ, một sát thủ vô cùng ưu tú, ta rất nhiều thứ đều là hắn dạy ta.” không cách nào giải thích, hiện thực quá quỷ dị, cho tới bây giờ hắn vẫn không cách nào hiểu được vì sao có thể kế thừa ký ức của nhiều người như vậy, đây là hiện tượng phản vật lý, từ trên khoa học cũng không cách nào giải thích được.
“Sát thủ! Lý bá là sát thủ?”
Vẻ mặt Lưu Bưu nhất thời kinh ngạc, đánh chết hắn cũng không tin lão đầu gầy thấp cư nhiên là sát thủ, sát thủ trong mắt hắn phải là một người có đôi mắt lãnh khốc, còn có thể phách cường tráng, đương nhiên, còn phải có vẻ tương đối thần bí, mà hình tượng của Lý bá hoàn toàn lật đổ hình tượng sát thủ trong suy nghĩ của hắn.
“Đúng vậy, Lý bá đã rời khỏi thành phố C, mà trước khi rời khỏi, hiệu sách là nơi ta rời khỏi cuối cùng, nhưng ta không khóa cánh cửa kéo, trong đổ trường ta vẫn luôn suy nghĩ…….”
“Suy nghĩ cái gì?” Lưu Bưu tò mò hỏi.
“Suy nghĩ chúng ta làm thế nào trốn thoát, ta từ đối thoại của Thất ca và lão nhân đã nhìn ra, chúng ta đã không có hy vọng sống sót, nếu không có sự chu toàn của lão nhân, ta phỏng chừng Thất ca cũng gặp nguy hiểm, Tiêu Viễn Hành đại ca bảo Mãi Mãi Đề coi màn hình giám sát trên thực tế chính là bỏ qua trách nhiệm của Thất ca, bởi vì, Mãi Mãi Đề sau khi nhìn màn hình giám sát sẽ cảm thấy có chút không hợp đạo lý, dù sao, nhi tử của hắn thua, hơn nữa, nhi tử của hắn đánh bạc trong địa bàn của Thất ca lý do vốn là không kiềm chế được, sau lúc xem màn hình giám sát, trên thực tế cũng tạo ra cơ hội sống cho chúng ta, bất quá, Mãi Mãi Đề lúc này cần một lối thoát, một nơi phát tiết, từ trên màn hình giám sát nhìn ra, hắn muốn tìm Thất ca gây phiền toái tự nhiên là không giữ đạo lý, bất quá, muốn giết chết Tiêu đại ca và chúng ta lại có thừa đạo lý, nhi tử của hắn chết ở trong đổ trường…….”
“Ta đúng là lợi dụng tâm lý của Mãi Mãi Đề sau khi xem màn hình giám sát, hắn mặc dù biết ta dùng phép khích tướng, nhưng, hắn không cách nào né tránh ,thân phận của hắn đặt ở đâu chứ, quan trọng nhất chính là, ta lợi dụng việc nhi tử hắn nợ ta một ân tình, chủ đề này buộc hắn phải cho chúng ta một cơ hội! Đương nhiên, hắn căn bản không đem chúng ta đặt ở trong lòng mới là nguyên nhân chủ yếu, hắn cho rằng chúng ta không có khả năng thoát khỏi cửa ngõ kia, đáp ứng chúng ta vừa có thể giết chết chúng ta vừa có thể trả lại một nhân tình cho ta, hơn nữa có thể cho lão đầu và Thất ca một cái thể diện.”
“Vậy ngươi làm sao biết hiệu sách của Lý bá có thông đạo?”
“Rất đơn giản, Lý bá là một sát thủ, nơi ở của một sát thủ khẳng định sẽ có thông đạo đào tẩu, không có khả năng sống ở một nơi tuyệt địa, khi ta ở đổ trường vẫn nghĩ đến thông đạo trong hiệu sách sẽ ở chỗ nào, cuối cùng rút ra một kết luận, khả năng duy nhất chính là ở phòng ngủ của hắn, sau khi chúng ta vào hiệu sách, ta lập tức lắp ráp lại khẩu Desert Eagle của Lý bá, hiệu quả của khẩu súng đó kỳ thật không phải vì giết người, bất quá, bọn họ lại có thể cho rằng lúc đó chúng ta lấy được một bảo vật quý giá, nên không có ai dám mù quáng mà xông tới…..
Nói đến đây, Trương Dương cũng không khỏi cảm thấy bội phục tâm tư cẩn mật của Lý bá, trên thực tế hiệu sách kia đúng là một vị trí chạy trốn tuyệt vời, Trương Dương cũng hiểu được vì sao lão đầu chỉ chuẩn bị một viên đạn, tác dụng của viên đạn kia chính là sinh ra uy hiếp, tác dụng trì hoãn thời gian, giá sách ở giữa không cố định trên mặt đất, Trương Dương suy đoán đa phần nguyên nhân hẳn là Lý bá cố ý làm, chính là vì để ngăn đạn.
Cùng lúc, Trương Dương cũng hiểu được tại sao một sát thủ lại chuẩn bị một khẩu Desert Eagle có âm thanh thật lớn, súng này vốn là làm bật lên tác dụng uy hiếp, tự nhiên là thanh âm càng lớn càng tốt.
Khiến cho Trương Dương thán phục nhất chính là gạch cùng đám gỗ bên trong hẻm nhỏ kia, loại thiết kế này quả thực là quá tuyệt diệu, chỉ cần xuyên qua đám cây gỗ sau đó chặt nó đi, gạch đổ xuống liền sẽ hình thành vô số bức bình phong ngăn trở……..
Lưu Bưu si ngốc nhìn Trương Dương, phảng phất như nhìn thấy quái vật vậy.
Sự rung động Trương Dương tạo cho Lưu Bưu là rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Trương Dương lại có thể nghĩ được nhiều như vậy, có thể hiểu thấu tất cả sắp xếp của Lý bá, nếu Lý bá biết thông đạo để chạy trốn của mình cư nhiên bị Trương Dương nhìn thấu nhanh như vậy, không biết sẽ tạo ra suy nghĩ viển vông gì nữa đây.
“Trương Dương, chân ta bị thương, ngươi tại sao không vất ta xuống?Không có ta vướng víu, ngươi có thể đào tẩu dễ dàng mà.” Lưu Bưu vẫn nhìn chăm chăm Trương Dương, phảng phất như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Trương Dương.
“Cần phải có nguyên nhân sao?”
“Cần!” Lưu Bưu ngẩn ngơ.
“Thật sự cần sao?” Trương Dương cười nói.
“Cái đó….Kỳ thật…Là không cần…..”
“Mặc kệ thế nào, ta sẽ không quẳng ngươi lại đi một mình, vĩnh viễn sẽ không!” Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí kiên định.
“Ân ân,hảo huynh đệ a! Quả nhiên là hảo huynh đệ, ta nhớ kỹ, lần sau ve vãn “callgirl” ta nhất định sẽ mang ngươi theo, tuyệt đối không quẳng ngươi lại……..”
“ ha ha ha ha…….dát.....”
Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hai kẻ bỉ ổi cùng lúc cười to lên, Lưu Bưu cười đến nỗi tác động tới vết thương sau đó cứ nghiến răng.
“Đi, thời gian cũng gần tới rồi!”
Hai người lại múa hát trong đau khổ bát nháo một hồi, rồi Trương Dương đứng dậy nâng Lưu Bưu lên.
Hiện tại, bọn họ phải vượt qua một con đường quốc lộ, đây là quốc lộ ven đê, cạnh quốc lộ chính là một con đê chống lũ xây dựng bằng xi măng, bên ngoài là một công viên hẹp dài, vào được trong công viên thì tự nhiên là an toàn rồi, quan trọng là con đường quốc lộ phải vượt qua thật sự quá sáng sủa, Trương Dương lần đầu tiên căm giận các công trình đô thị hóa(1) của thành phố C.
***, không có việc gì trang trí nhiều đèn đường như vậy làm gì cơ chứ?