Đối với người bình thường mà nói bị đưa vào đồn cảnh sát không khác gì trời sụp.
Trong thời gian ngắn gần như tất cả những người ở Hán khu biết vợ chồng
Trương Diệu Căn đều nghe được tin con trai Trương Diệu Căn đánh giám đốc Hoàng, bây giờ bị đưa vào sở. Có hơn trăm cảnh sát chống bạo động tới,
còn bắt rất nhiều người.
Hiển nhiên chuyện này đã nghiêm trọng tới mức mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua không có ai nói ra được nguyên nhân. Bởi vì người biết được tình huống đều bị mang đi, giám đốc Hoàng cũng bị đưa đi.
Rất nhanh Trương Diệu Căn và Tiêu Di Nhiên cũng nhận được tin tức. Ba người làm gì còn tâm trạng để đi làm, xin tổ trưởng nghỉ rồi chực tiếp chạy
ra khỏi Hán khu. Mấy nữ công nhân quan hệ khá tốt với Trương mẫu đi theo sau trợ uy. Thuê mấy chiếc xe gần cửa Hán khu chạy đến cục cảnh sát
thành phố.
Cục cảnh sát thành phố chỉ cách Hán khu khoảng ba
mươi phút đi đường. Được Trương mẫu hứa trả nhiều tiền, lái xe toàn vượt đèn đỏ, rất nhanh là tới.
Năm chiếc xe máy chở mười mấy người
trực tiếp xông thẳng tới tòa nhà của cục cảnh sát. Đương nhiên vợ chồng
Trương Diệu Căn không quen thuộc nơi này, toàn là do lái xe ôm nói cho
bọn họ.
Chỉ là bố mẹ Trương Dương căn bản không chú ý đến mấy
chiếc xe con đắt tiền đang đỗ trước cửa cục. Lưu Bưu, A Trạch đã trải
qua bao cuộc đuổi giết, sóng to gió lớn đều đã vượt qua, nên căn bản
không coi chuyện này vào đâu. Cùng nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ có mình Tiểu Lý Tử là kích động. Lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng lớn
đến vậy, kích động đến độ như kiến bò trên chảo lửa, không ngừng xoa xoa tay đi quanh chiếc xe. Chỉ một lúc xuất thần thì năm chiếc xe máy đã
lao vào cục cảnh sát. Hắn lờ mờ nhìn thấy người ngồi trên xe máy có vẻ
quen quen, nhưng ngay lập tức hắn không thể nghĩ ra đó là ai. Làm hại
Tiểu Lý Tử dùng hết đầu óc để nghĩ xem có phải mình gặp được người quen.
Về phần Đao Ca và đám thủ hạ của hắn căn bản không nhận ra bố
mẹ Trương Dương. Tự nhiên cũng không chú ý đến một cô gái đang ngồi trên xe.
“Trương Dương, Trương Dương...”
“Trương Dương...”
“Con ở đâu?”
Vừa vào cửa cục, Trương mẫu liền mang theo một đám nữ công nhân tìm kiếm
khắp nơi. Văn phòng vốn đang yên tĩnh bị mấy người phụ nữ làm cho náo
loạn như một cái chợ.
“Này, mấy người làm gì thế?” Một cảnh sát mặt không râu từ trong phòng làm việc đi ra, tức giận hỏi.
“Tôi đi tìm con trai tôi, tôi tìm con trai tôi” Trương mẫu vội vàng cười
cười đưa một bao thuốc ngon tới. Đây là vừa nãy bà dùng nhiều tiền mua
được ở ven đường, lúc ấy cũng đau lòng chút. Chẳng qua vì con trai,
Trương mẫu cũng bỏ được. Chỉ cần Trương Dương không sao, gấp mười gấp
trăm lần cũng được. Tiền còn có thể kiếm được, con trai gặp chuyện gì
thì bà sao sống nổi.
“Tìm con trai gì?” Ở đây là cục cảnh sát,
đừng làm ồn ở đây, các người tưởng đây là cái chợ sao?” “Này này, cậu
nói gì thế hả? Người ta đến tìm con mà...”
“Cậu cảnh sát, xin cậu giúp đỡ, cô ấy lúc nãy suýt ngất rồi”
“Cảnh sát các người làm cái gì vậy? Người tốt cũng bắt, có còn pháp luật không?”
“Mấy cô đừng nóng, để bác gái nói thôi ạ” Cũng may là Tiêu Di Nhiên thông
minh, vội vàng ngăn đám ồn ào này lại, lúc này mới yên tĩnh.
Cảnh sát đang tức giận cũng tốt hơn đôi chút. Hiển nhiên mỹ nữ vẫn có tác dụng. Ít nhất tốt hơn đám bà cô kia nhiều.
“Cậu cảnh sát, giúp với, con trai tôi bị bắt vào đây. Xin cậu, cho tôi gặp
con trai tôi, đánh nhau mà, phạt tiền là được, không cần bắt người vào
tù, không cần bắt, cậu xem, tôi có tiền. Tôi có tiền, phạt bao nhiêu
cũng được...”
Trương mẫu vội vàng nháy mắt với Trương Diệu Căn.
Trương Diệu Căn thầm hiểu, vội vàng mở một túi nhựa ra, lấy mấy tờ tiền
mới trong đó ra. Đây đều là tiền mới rút từ ngân hàng. Vì cứu Trương
Dương, hai người gần như đã rút hết tiền tiết kiệm ra, có hơn tám mươi
ngàn. Lúc lấy tiền còn làm ầm ĩ cả ngân hàng. Bởi vì rút hơn năm mươi
ngàn là phải thông báo trước. Chẳng qua bị một đám đàn bà ồn ào uy hiếp, nhân viên ngân hàng rất nhanh đã đầu hàng, đưa tiền đuổi đám đàn bà lắm mồm này đi.
“Ồ, nộp tiền phạt hả. Cô đi... đúng rồi, con trai
cô là ai? Họ tên là gì?” Thái độ của cảnh sát tốt hơn nhiều. Dù sao
người ta đến nộp tiền phạt, thái độ quá đáng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cảnh sát nhân dân.
“Tôi họ Quách, Tiểu Lan, mọi người đều gọi
tôi là Lan mẫu. Ông ấy tên là Trương Diệu Căn, cậu cảnh sát, giúp tôi”
Trương mẫu thấy thái độ của cảnh sát tốt lên, lập tức nhét một bao thuốc nguyên vào túi cảnh sát.
“Tôi hỏi con trai cô tên gì” Người cảnh sát này không bị bao thuốc tác động, đương nhiên hơi nhăn mày, lui ra
sau hai bước, tránh khỏi bàn tay của Trương mẫu.
“Ồ, họ Trương,
tên Dương” Trương Diệu Căn vội vàng kéo Trương mẫu. Ông cảm thấy dáng vẻ của bà xã hơi quá, rất mất mặt. Đương nhiên chính ông ta cũng không
biết mình bây giờ cũng đang nở nụ cười nịnh nọt, còn thiếu mỗi cái đuôi.
“Họ Trương, tên Dương? Trương Dương?” Cảnh sát nghe quen quen, không khỏi nhắc lại.
“Đúng, đúng, Trương Dương, cậu đừng thấy tên này kiêu ngạo, con trai tôi rất
thành thật, lớn như vậy mà chưa đánh nhau bao giờ. Bình thường ngay cả
con gà cũng không dám giết, thấy máu là choáng váng đầu óc, con kiến
không dám giẫm lên, lá gan rất nhỏ, là một thằng thanh niên tốt...”
Trương mẫu không ngừng nói, giống như lời của bà có thể giảm tội cho
Trương Dương vậy.
“Đúng, đúng, Trương gia chúng ta âm thịnh dương suy nên mới đặt cái tên Trương Dương này” Trương Diệu Căn nói thêm.
“Trương Dương... Trương Dương”
Đột nhiên, cảnh sát biến sắc.
“Các người là bố mẹ Trương Dương?” Vẻ hồi hội lóe lên trong mắt cảnh sát rồi biến mất.
“Vâng, vâng, đúng thế, đúng thế, chúng ta nộp tiền bảo lãnh cho con trai”
“Không cần, không cần, anh Trương Dương đang ở trong phòng của cục trưởng trên tầng hai, đang lấy lời khai, lập tức ra ngay” Cảnh sát nói chuyện trở
nên cẩn thận hơn nhiều. Đáng tiếc bố mẹ Trương Dương không để ý thấy
biến hóa này.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu....” Trương mẫu gật đầu,
nhanh như chớp chạy lên tầng hai. Mặc dù nói lời cảm ơn nhưng bà vẫn nắm chặt bao thuốc định đưa cho tên cảnh sát này, có thể giảm cứ giảm.
Đương nhiên Trương mẫu cũng không biết, dù bà đưa cho thì cảnh sát cũng không dám nhận.
“Anh ta....”
Cảnh sát nhìn một đám phụ nữ chạy lên tầng nhanh như chớp, miệng há hốc không nói thành lời.
Cả cục cảnh sát bây giờ có ai là không biết Trương Dương, đều biết Trương
Dương là lão đại của Đao Ca. Một nhân vật phong vân đột nhiên xuất hiện. Đương nhiên tên cảnh sát trẻ tuổi này lúc đầu không nghĩ đến người
thanh niên đang ngồi lấy lời khai trong phòng cục trưởng lại có quan hệ
với mấy bà cô mặc đồng phục công nhân này.
Giết con gà cũng không dám.
Nhìn thấy máu là choáng váng.
Con kiến cũng không dám giẫm.
Nhát gan.
Người cảnh sát rùng mình một cái, lau mồ hôi lạnh trên trán. Có gần trăm anh
em thấy sự tàn khốc và máu lạnh của tên đó, tên đó còn kiêu ngạo đến mức đánh người trước mặt Nghiêm cục trưởng, mà lại là người nhát gan trong
lời bà cô đó.
Cảnh sát càng nghĩ càng sợ, run lên một cái chui
vào trong phòng làm việc, đóng chặt cửa lại. Lần này bên ngoài dù cho
huyên náo ngất trời hắn cũng không quan tâm. Nghiêm cục trưởng không
phải đang khách khí chiêu đãi người sao, hắn là cái mẹ gì?
“Nhìn kìa, ở đây”.
Một đám người do Trương mẫu dẫn đầu xông lên tầng hai. Có một người phụ nữ
mắt tinh lập tức thấy tấm biển trước cửa phòng, bên trên ghi phòng cục
trưởng.
“Đừng làm ầm lên, để tôi vào quan sát....”
Trương
mẫu giơ tay lên miệng “Suỵt” một tiếng, sau đó ưỡn người, nhẹ nhàng mở
cửa. Quả nhiên thấy một người uy nghiêm đang ngồi trong phòng làm việc,
một cảnh sát đang cúi đầu viết gì đó. Trương Dương quay lưng về phía bà, nhưng Trương mẫu có thể khẳng định đó là con trai bảo bối của mình,
đang bị bức cung.
“Ô ô... con trai... con trai... con chịu khổ rồi...”
Trương mẫu không thể khống chế được nữa, xông vào, ôm cổ Trương Dương, nước mắt nước mũi trào ra, khóc rống.
“A.... mẹ... mẹ đến đây làm gì?” Trương Dương ôm lấy mẹ đang khóc ròng, kinh hãi nói.
“Cục trưởng, ô ô... tôi dập đầu với ông... ô ô... thả con tôi ra đi... chúng tôi có tiền, chúng tôi có tiền....”
Trương mẫu bị Trương Dương gọi, lập tức tỉnh lại, lau nước mắt, nhào xuống
dưới chân Nghiêm cục trưởng đang trợn mắt há mồm. Ôm chân cục trưởng mà
gào khóc, xin xỏ. Trương mẫu sinh ra ở nông thôn, đây là đòn sát thủ của bà.
Mà lúc này, Trương Diệu Căn lập tức phối hợp mở túi nhựa ra, đặt hơn tám vạn lên bàn làm việc, vẻ mặt rất ngoan hiền, cả người và
vật đều không gây hại gì.
Hai vợ chồng phối hợp đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.