Đồ Thần Đường

Chương 229: Chương 229: Vali mật mã






Quyền thế…. Quyền thế…. Cái gì là quyền thế? Không thể nghi ngờ, quyền thế là lực ảnh hưởng, quyền thế là thượng vị giả, quyền thế là tiền. Mãi Mãi Đề nói ông ta có quyền thế, đúng như vậy. Mãi Mãi Đề là một người có quyền thế. Ông ta quan hệ với rất nhiều người có tiền đồ, phân bố khắp Trung Quốc. Ông ta là tượng trưng của quyền thế, mặc dù chỉ là quyền thế trong xã hội đen, nhưng đó vẫn là thể hiện của quyền thế.

Thực lực.

Lực lượng là thể hiện tốt nhất của thực lực. Lực lượng bao gồm cả lực lượng của quần thể, còn có lực lượng của cá nhân. Mãi Mãi Đề nói ông ta không có thực lực, hiển nhiên là chỉ võ công của ông ta, nhưng còn có một ý khác. Trương Dương cho rằng một người đàn ông dám nói mình có thực lực, nếu như không có vũ lực cường đại thì căn bản không thể nói đến hai chữ “Thực lực”.

Rất nhiều lúc, quyền thế và thực lực đan xen vào nhau, không thể phân biệt được rõ ràng. Có quyền thế rất dễ dàng có thực lực. Có thực lực cũng rất dễ dàng có được quyền thế. Trương Dương tin rằng thực lực mà Mãi Mãi Đề nói chính là vũ lực của cá nhân.

Có phải là Mãi Mãi Đề ám chỉ rằng mình phải vừa làm cho bản thân thêm hùng mạnh vừa thành lập một thế lực đủ để chống đối lại ông ta?

Đã đến lúc mình nên thành lập thế lực của mình chưa?

Bắt đầu từ chỗ nào?

Đột nhiên trong lúc này, Trương Dương thậm chí có chút hối hận. Nếu nói thực lực, thế lực của Đao Ca không thể nghi ngờ là sự lựa chọn trực tiếp nhất. Đao Ca có thể không có bối cảnh mạnh; nhưng Đao Ca có người, có vô số người.

Trong xã hội đen, thành lập thế lực đơn giản chỉ là nhiều người. Nếu như đã có người, tìm thêm nguồn tài trợ thích hợp, muốn phát triển cũng rất dễ dàng.

Đương nhiên, nguồn tài trợ còn quan trọng hơn người. Có người không có tiền cũng phí công vô ích, đây là hai thứ gắn liền nhau. Có tiền không có người cũng không có tác dụng. Giống như Đao Ca, cả thành phố IH, anh ta có mấy ngàn người nghe lời hiệu triệu của mình, nhưng anh ta không có cách nào nuôi sống nhiều người như vậy.

Một thế lực chân chính, sau lưng phải có ít nhất một ông chủ chống đỡ. Nghề nghiệp của ông chủ giàu có đó phần lớn đều là địa ốc, cờ bạc, cho vay nặng lãi… Những ông chủ giàu có đó có lực ảnh hưởng nhất định, bọn họ thường bồi dưỡng một thế lực xã hội đen của riêng mình. Nhưng bọn họ là người rất thông minh, bọn họ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội đen nhưng không nhúng tay vào chuyện của thế lực. Khi xảy ra vấn đề lớn cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi thờ dài một tiếng. Nếu lúc ấy không phải lo lắng tính cách của Đao Ca, hắn đã nắm giữ cả đám xã hội đen ở thành phố IH. Có gia tộc Mao thị và lão Lưu làm hậu thuẫn, hắn tin rằng sẽ bay vọt về chất.

Đao Ca có tính cách cương trực, nếu như chính anh ta không muốn thì không ai có thể chinh phục được. Biện pháp duy nhất chính là Đao Ca chết đi, nhưng điều này Trương Dương lại không muốn thấy.

Không thể nghi ngờ, Đao Ca có sức hấp dẫn rất lớn, dù là ai đến gần anh ta, hiểu anh ta, đều cảm thấy khâm phục vì tinh thần giang hồ chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long trên con người anh ta.

Trên thực tế, Trương Dương thủy chung vẫn có chút không cam lòng. Nếu như lúc đầu mình không tiếp cận Đao Ca. Nếu như ngay từ đầu mình không cố gắng hiểu Đao Ca, vậy tất cả sẽ thay đổi.

“Reng reng reng” Đang khi Trương Dương âm thầm có suy nghĩ ác độc, sau này tuyệt đối không được tiếp cận kẻ địch của mình thì điện thoại trên đầu giường đã reo lên.

“Ai đó?”

“Chú Trương, tôi là giám đốc Phương. Mục tiêu mà cậu bảo tôi nhìn chuẩn bị ra ngoài, đang chuẩn bị hành lỹ, cũng đã thông báo lễ tân là trả phòng… Tôi đợi cậu dưới đại sảnh…” Trương Dương vừa định nói thì giám đốc Phương đã dập điện thoại.

Chẳng lẽ là lầm người?

Trương Dương có chút khó hiểu, giám đốc Phương đã nhầm hắn thành người khác.

Lập tức Trương Dương nghĩ đến hiệu trưởng Hà Trường Minh. Chẳng lẽ trước khi Hà hiệu trưởng chết đã có bí mật gì với giám đốc Phương?

Nhất định là như vậy. Chỉ hơi suy nghĩ một chút, Trương Dương đã khẳng định, Hà hiệu trưởng trước khi chết đã ở trong khách sạn này. Sau khi Hà hiệu trưởng chết, vẫn không có ai thay thế vị trí của ông ta, cho nên bây giờ giám đốc Phương mới lầm hắn là người thay thế vị trí của Hà hiệu trưởng.

Trương Dương đứng lên, thay bộ quần áo khác. Hắn cho rằng nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này ra.

“Vù….”

Vừa mới mở cửa, Ngân Hồ đang chơi đùa trong bồn tắm đột nhiên bắn ra, tạo thành một vệt sáng trong không trung. Trương Dương còn chưa hiểu chuyện gì thì thân hình ướt sũng của Ngân Hồ đã bổ nhào vào người hắn.

“Tiểu tổ tông, tắm rửa mà không dùng khăn lau khô sao” Ngực Trương Dương trở nên ẩm ướt, tức giận nắm lấy Ngân Hồ trên vai xuống mang vào phòng tắm, dùng khăn chà mạnh lên người nó. Ngân Hồ hình như rất thích Trương Dương ngược đãi như vậy, hưng phấn đến độ bốn cái chân nhỏ bé không ngừng khua loạn trong không trung, miệng kêu lên “Chi chi".

Trương Dương vốn định chuẩn bị bỏ Ngân Hồ lên giường cho nó ngủ, nhưng nghĩ thế nào lại nhét vào trong túi. Tiểu tử này rất thông minh. Mình vừa mở cửa đã lao ra, bây giờ muốn nó thành thật ngủ, khẳng định là không có khả năng.

Từ trên tầng đi xuống chỉ thấy giám đốc Phương đang lo lắng đi đi lại lại.

“Cậu xem, ông ta đi ra kìa” Trương Dương vừa mới đi tới chưa kịp nói gì, giám đốc Phương đã vội vàng kéo hắn đến ghế sô pha, giả vờ nói chuyện, ánh mắt không ngừng ra hiệu bảo hắn nhìn về phía cửa thang máy.

“Tôi không phải....”

Trương Dương còn chưa nói xong, hai mắt đã theo bản năng nhìn về phía thang máy. Ngay lập tức có cảm giác dựng tóc gáy. Hắn không rõ vì sao lại có cảm giác đó. Trong thang máy là một người phương Tây da trắng, nhìn không ra quốc tịch, mặt đầy râu, cao hơn mét tám, rất cường tráng làm cho người ta có cảm giác bị áp bách.

Nhưng làm cho Trương Dương rợn tóc gáy không phải thân hình cao lớn, mà là một loại trực giác. Người da trắng này làm cho người ta cảm thấy rất nguy hiểm, giống như một con báo vậy, lúc nào cũng có thể tấn công.

“Chi” Ngân Hồ hình như cũng cảm thấy nguy hiểm, thò đầu ra khỏi túi, nhe cái miệng nhọn hoắt lộ ra hàm răng sắc bén, cái chân nằm trên miệng túi cũng lộ ra móng vuốt sắc bén.

Trương Dương nhẹ nhàng sờ sờ Ngân Hồ, đây là chuyện chưa từng xuất hiện, Ngân Hồ từ lúc rời khỏi hang động kia, chưa bao giờ lộ móng vuốt của nó ra.

“Tôi đi trước. Sau khi Hà hiệu trưởng xảy ra chuyện, bên trên vẫn không bố trí người, đều là do tôi tự mình quản lý, đã khiến cho anh ta hoài nghi…”

Giám đốc Phương kinh ngạc nhìn Ngân Hồ một cái, nhỏ giọng nói một câu rồi đi về phía thang máy. Hiển nhiên, hắn không muốn tham gia vào việc này. Người da trắng râu rậm kia đang làm thủ tục trả phòng ở quầy lễ tân rồi mang theo một chiếc vali đi ra ngoài cửa lớn. Khi đi ngang qua Trương Dương, ánh mắt của hắn lướt qua Ngân Hồ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, đi nhanh ra ngoài.

Gần như là một loại bản năng, Trương Dương cùng đi ra ngoài. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, hình như trong mơ hồ có một cỗ lực lượng thần bí quyết định hắn.

Người da trắng mang theo vali đi ra cửa khách sạn, nhưng không có một chiếc taxi nào đỗ ở đây, vì vậy đành phải xách vali đi trên vỉa hè.

Lúc này mới là sáng sớm, phải nói là lúc trời tăm tối nhất, đèn đường ảm đạm hơn rất nhiều. Trương Dương vẫn giữ khoảng cách năm mươi mét với người da trắng đó.

Trương Dương cũng không biết vì sao mà mình đi theo người này, chẳng qua hắn cảm thấy chiếc vali kia có lực hấp dẫn rất lớn đối với mình.

Chẳng lẽ trong ký ức của mình có quan hệ với người da trắng này sao? Là Hà hiệu trưởng?

Không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, bởi vì người da trắng phía trước hắn như đã cảm giác được có người đang theo dõi hắn, tốc độ đi rõ ràng đã tăng lên. Trương Dương không dám chậm chạp, gần như là chạy mới có thể đuổi theo người da trắng có cặp chân dài kia.

Thủy chung người da trắng đều không quay lại nhìn hắn.

Trương Dương cảm thấy có một cỗ áp lực rất lớn. Vì cái gì? Tại sao ông ta biết có người theo dõi mình mà không quay đầu lại nhìn?

Đây là trò chơi đuổi bắt.

Bất ngờ.

Trái tim Trương Dương đột nhiên nhảy mạnh, đồng tử co rút lại. Hắn phát hiện mình không ngờ đã bị lạc đường ở trong Bắc Kinh. Hắn đã tiến vào một con ngõ nhỏ, ánh đèn đường tăm tối, không có một ai đi lại, có vẻ âm trầm khủng bố.

Trúng bẫy.

Thân hình Trương Dương đột nhiên cứng ngắc, ngừng chân lại. Bởi vì hắn cảm nhận được còn có một người đi theo phía sau hắn. Trương Dương đứng cạnh cây cột điện, đợi người phía sau xuất hiện.

“Đi ra đi” Người da trắng hình như cũng cảm thấy Trương Dương đã ngừng bước, xoay người lại nói chuyện bằng tiếng Trung một cách rất lưu loát.

Trương Dương không di chuyển, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm mãnh liệt. Cỗ nguy hiểm này thậm chí còn hơn xa đám Cương giáp thú đã gặp phải ở trong hang động. Trương Dương có chút không rõ tại sao lại so sánh với đám Cương giáp thú chứ. Đối phương là người mà không phải mãnh thú.

Ngõ nhỏ yên tĩnh đến đáng sợ, người da trắng cũng rất kiên nhẫn.

Thời gian cứ từng phút một trôi qua, áp lực trong không khí càng lúc càng nặng nề, giống như đang thiêu đốt vậy. Thần kinh Trương Dương co lại, hắn không dám động bởi vì phía sau hắn còn có một người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.