Đồ Thần Đường

Chương 406: Chương 406: Vũ khí bí mật của Lưu Bưu




Giống như Trương Dương đoán, Lưu Bưu đúng là vẫn không nói gì.

Trương Dương hiểu rất rõ Lưu Bưu. Khi còn học đại học, Lưu Bưu bị một đám sinh viên lớp trên bắt nạt, bắt hắn phải làm chứng khai ra một đồng bọn của Lưu Bưu là ăn trộm. Kết quả Lưu Bưu bị tát hơn 30 cái, mặt sưng phồng giống đầu heo vậy, nhưng hắn vẫn không nói một lời nào, còn tên đồng bọn mà Lưu Bưu bảo vệ kia lại không chịu nổi sự tra tấn, nói ra hết…

Cho nên, Lưu Bưu đã nói gì cùng với viên cảnh sát kia, vĩnh viễn không ai biết được.

Tới lúc Lưu Bưu trở thành một võ học tông sư, có hậu nhân sửa sang ghi chép lại tư liệu, thì đoạn gặp gỡ ở đồn cảnh sát này vẫn bỏ trống, không ai biết.

Lưu Bưu làm sao lại có quan hệ với đồn trưởng công an?

Vì sao hắn lại không tìm sở trưởng để gây phiền toái?

Vì sao sở trưởng lại buông tha cho hắn? Tất cả đều là bí ẩn vĩnh viễn của lịch sử…

Xe do Mạch Phi lái, chạy hướng về thành phố C. Tất cả mọi người không ai nói gì. Trừ Lưu Bưu thỉnh thoảng cười một mình ngây ngô ra, mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần. Còn Tiểu Lý Tử và Mạch Phi hình như đang tự hỏi gì đó.

“Ta hiểu rồi!” Ngay khi đoàn xe đến thành phố C, Tiểu Lý Tử đột nhiên hô to một tiếng.

“Hiểu được cái gì ?” Lưu Bưu bị Tiểu Lý Tử làm cho giật cả mình.

“Tình hữu nghị của các ngươi được thành lập dựa trên việc cùng chung hoạn nạn…” Tiểu Lý Tử vô cùng đắc ý vì ''tài trí thông minh'' của mình.

Chỉ thấy Trương Dương và A Trạch giơ một ngón tay giữa lên, Lưu Bưu phá lệ giở cả 2 ngón. Có mỗi cái vấn đề thế mà cũng phải nghĩ lâu vậy sao?

“Này này, ta thật vất vả mới suy nghĩ cẩn thận được, các ngươi đã không khen ngợi thì thôi…” Tiểu Lý Tử đối nhân xử thế còn thiếu kinh nghiệm, đang cao hứng bị đả kích, nhất thời vẻ mặt buồn bực nói.

Ba người nhìn nhau cười, không để ý tới Tiểu Lý Tử nữa, đồng thời nhắm mắt lại.

“Ta cũng hiểu được .” Đột nhiên, Mạch Phi nói.

“Ngươi hiểu được cái gì?” Trương Dương mở to mắt hỏi.

“Ngươi về sau sẽ biết !”

Mạch Phi đưa mắt liếc, nở một nụ cười quỷ dị. Nhìn nụ cười đó qua gương chiếu hậu, không hiểu sao Trương Dương cảm thấy lạnh cả người. Đây là một cảm giác thực đặc biệt. Một người thường làm cho một cường giả cảm thấy lạnh gáy. Đó là vì sao?

Mỗi lần Mạch Phi cười cười, Trương Dương đều có cảm giác dựng cả tóc gáy. Sau hơn mười giờ đi, đoàn xe cuối cùng cũng đến thành phố C vào lúc 2h chiều.

Theo kế hoạch của Lưu Bưu, hẳn là phải đem cả đoàn xe đi đến trường học khoe khoang một hồi đã. Hiện tại là thời điểm sinh viên năm 4 tốt nghiệp. Rất nhiều sinh viên còn đang trong thời gian tìm việc, cũng có một số ở tạm lại trường, không có việc gì suốt ngày chỉ ăn với nằm.

Mọi người cuối cùng đều phản đối quyết định của Lưu Bưu. Dù sao đoàn còn có nhiều người, việc ăn ở đi lại đều phức tạp, trước tiên phải kiếm một chỗ để ở tạm đã.

Lại nói sau vụ ở huyện H, giờ mọi người đều đã đói bụng.

Lưu Bưu một người không thể lấy trứng chọi đá, đành nghiến răng nghiến lợi đi tìm khách sạn thuê phòng. Trương Dương quyết định thuê phòng ở khách sạn Cộng Hòa, phong cảnh vừa đẹp mà lại thanh bình.

Ở thành phố C, đoàn xe rất nhanh luồn lách trong dòng xe trên đường, đi ra một con đường lớn rất đẹp.

“Mạch Phi, ngươi đã tới thành phố C sao?” Trương Dương thấy Mạch Phi dường như rất quen thuộc đường xá ở thành phố C, bèn hỏi.

“Đương nhiên, ta đã tới đây nhiều lần.” Mạch Phi tựa hồ cũng không lảng tránh.

“Ừ!”

Trương Dương gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa. Hắn thấy trong ánh mắt Mạch Phi dường như có chút thương cảm.

Tâm trạng của Mạch Phi dường như ảnh hưởng đến cả mọi người. Bên trong xe tràn ngập một cảm giác đau thương. Xem ra sức ảnh hưởng của Mạch Phi cũng tương đối lớn.

“Có chuyện gì có thể nói ra sẽ tốt hơn. Theo tâm lý học mà nói, bộc lộ chuyện giấu kín trong lòng ra có thể giảm áp lực nhiều lắm!” Trương Dương nói.

Mạch Phi nhìn thoáng Trương Dương qua kính chiếu hậu.

“Mấy năm trước, ta đã từng yêu một người. Bọn ta yêu thương nhau, tin tưởng lẫn nhau. Chẳng qua khi bọn ta sắp thành công rồi thì người yêu ta lại chỉ vì cái trước mắt. Nàng cho rằng bọn ta thành công quá chậm, nàng muốn thay đổi…”

Xe chạy rất chậm, dường như Mạch Phi đang chìm đắm trong ký ức.

“Lần đầu tiên, bọn ta phát sinh xung đột. Tư tưởng bọn ta mâu thuẫn, cuối cùng thành ra mỗi người một ngả…”

“Sau đó thế nào?” Trương Dương hỏi.

“Ha ha, còn có thể thế nào nữa. Bọn ta chia tay nhau. Nàng rời khỏi ta, đi đến một nơi xa. Ta biết suy nghĩ của nàng, nàng sợ ta gây cản trở cho nàng. Chẳng qua ta tình nguyện nghe theo ý nàng, bởi vì …ta yêu nàng. Ngay cả khi lý tưởng cuộc sống của chúng ta khác nhau, ta như cũ vẫn yêu nàng. Ta tình nguyện vì nàng mà trả giá hết thảy, thậm chí cả sinh mạng này….”

Bên trong xe dường như có chút áp lực. Mọi người đều bị tình yêu của Mạch Phi làm cho cảm động. Có thể tình nguyện trả giá hết thảy, thậm chí cả sinh mạng. Đây không phải là người bình thường có thể làm được, cái gọi là thề non hẹn biển so ra chỉ là lời nói mà thôi.

“Vậy bây giờ?” Trương Dương trong lòng không hiểu sao cảm thấy không ổn.

“Sự thật chứng minh, suy nghĩ của nàng là sai lầm. Nếu bọn ta không xa rời nhau, bọn ta đã có thể sớm thành lập được đế quốc thương nghiệp của mình và có thế lực khổng lồ rồi. Vậy mà, cuối cùng…nàng chết trong một tai nạn xe cộ…”

Bên trong xe không khí trở nên vô cùng trầm trọng. Vẻ mặt Mạch Phi vô cùng đau khổ.

“Mạch Phi, con người trong đời gặp phải rất nhiều chuyện không như ý. Mất đi người mình yêu sâu đậm quả thực làm cho người ta đau khổ. Chẳng qua người thì cũng không cp>′n, người sống phải tiếp tục sống. Nửa năm trước, ta cùng Lưu Bưu, sau lại có A Trạch gia nhập. Chúng ta đã trải qua vô số sinh tử cùng nhau, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn còn sống. Tóm lại còn sống chính là hạnh phúc lớn nhất. Mỗi ngày, nếu có thể mở mắt, cảm giác được mình đang hít thở, đó không phải là đáng vui vẻ sao? Chúng ta mỗi ngày đều là đang tiến dần về phía tử vong, cho nên chúng ta phải biết quý trọng sự sống. Mỗi một ngày được sống đều đáng quý, cho dù chỉ là mỗi giờ, mỗi phút…”

“Mỗi ngày đều là đi gần về phía tử vong…” Mạch Phi ánh mắt sáng lên.

“Đúng vậy, chúng ta mỗi người đều là đi chung con đường. Cái khác nhau chính là xem ai đến chậm hơn mà thôi. Người càng đến chậm thì là người càng thắng cuộc. Đương nhiên không thể có người thắng cuộc cuối cùng được. Đối mặt với thời gian, chúng ta đều sẽ thất bại. Điều duy nhất chúng ta có thể làm đó là khiến cho quá trình đi đến tử vong này có nhiều niềm vui hơn, huy hoàng hơn một chút!”

“Đúng vậy, chúng ta đều là đi cùng con đường. Thua hay thắng, đều chỉ có con đường này để đi. Trương Dương, cám ơn ngươi!” Mạch Phi quay đầu lại phi thường trịnh trọng nhìn Trương Dương nói.

“Không cần. Hiện tại ngươi đang tạm thời gia nhập với bọn ta. Ta có nghĩa vụ giúp ngươi vui vẻ hơn một chút. Chuyện cũ ngươi hãy để nó bay theo gió đi đi! Dù sao cuộc đời ngắn ngủi còn rất nhiều điều cần phải làm!” Trương Dương thở dài một tiếng, hắn có thể cảm giác được người như Mạch Phi tâm trí vô cùng kiên quyết, chính mình không có khả năng thay đổi được quyết định gì của hắn. Huống chi, đây là một thanh niên mà chỉ còn sống được vài năm, có nói gì nhiều cũng không có tác dụng quá lớn.

Mạch Phi đến đây có mục đích gì? Đối với Trương Dương mà nói đây là một câu hỏi. Hắn rất mong biết được câu trả lời.

“Ừ, cám ơn ngươi!” Mạch Phi cười nói :”Ta có thể đi cùng các ngươi đến trường chứ?”

“Đương nhiên! Bây giờ ngươi là mục tiêu bảo vệ của ta. Nếu như không có tình huống đặc thù nào, thì mấy tháng này ngươi đều dưới sự bảo hộ của ta” Trương Dương gật gật đầu.

“Cám ơn.” Mạch Phi gật gật đầu, tăng ga. Rất nhanh, đoàn xe đi đến khách sạn 5 sao Cộng Hòa.

Thuê 20 phòng, sau đó thay quần áo, vệ sinh thân thể rồi mọi người đều tập trung tại nhà ăn của khách sạn.

Mãi đến hơn 3 giờ chiều, mọi người mới quyết định đi tiếp.

Làm cho Lưu Bưu buồn bực chính là Trương Dương cuối cùng lại để 20 vệ sỹ da đen đợi ở khách sạn. Dù sao mang theo 20 vệ sỹ da đen cao tớn và đoàn 10 chiếc Limousine quả là khiến thiên hạ khiếp hãi.

Chẳng qua cuối cùng Trương Dương cũng đáp ứng Lưu Bưu, khi nào đến nhà hắn sẽ cho tất cả đoàn xe đến cùng, đỗ dưới nhà để thỏa mãn một chút hư vinh của mẹ Lưu Bưu. Lúc này, Lưu Bưu mới cười toe toét…

Vẫn là Mạch Phi lái xe BMW màu trắng. Cả 5 người mỗi hắn có bằng lái. Lưu Bưu tuy có bằng lái, nhưng chỉ là bằng lái xe máy. Với lại dù hắn có bằng lái thật, cũng không ai dám ngồi xe hắn lái, ít nhất Trương Dương cũng không muốn ngồi….

Xe từ từ đi trong thành phố.

Trương Dương đưa mắt nhìn chớnm chằm cảnh vật quen thuộc qua cửa sổ. Mà Lưu Bưu ngay từ lúc lên xe vốn ngọ ngoạy không yên giờ cũng đột nhiên im lặng, ngơ ngẩn nhìn bên ngoài.

Lần trở về này cùng lần trước khác xa, hoàn cảnh khác, tâm trạng cũng khác….

Gần!

Rất gần!

Trương Dương và Lưu Bưu không khỏi cùng liếc nhìn nhau, trái tim đập mạnh, đều có cảm giác khẩn trương.

Đây là một loại cảm giác không cách nào hình dung được. Theo thời gian mà nói, đúng ra giờ này Trương Dương và Lưu Bưu vẫn đang còn là sinh viên.

Xe từ từ dừng trước cổng trường học. Lưu Bưu trước tiên nhảy xuống xe, sau đó chạy lại gần một cái bồn hoa gần cổng trường, tìm kiếm gì đó. Vẻ vội vàng làm cho mọi người rất ngạc nhiên.

“Bưu ca, ngươi làm gì?” Tiểu Lý Tử tò mò đi theo hỏi.

“Ha ha, vẫn còn ở đây, vẫn còn…!” Lưu Bưu từ trong bồn hoa lấy ra một nửa viên gạch, cười to.Tr

“Bỏ viên gạch xuống, gạch này không được lấy!” Đang lúc Lưu Bưu đắc ý, một giọng nói già nua từ sau lưng truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.