Đồ Thần Đường

Chương 462: Chương 462: Vua xạ kích!






"Cho ta!"

"Cho ta!"

Thanh âm của Trương Dương vang lên yêu mỵ, khiến trong đại não Kara oxy giống như bị hư thoát, một cỗ lực lượng tinh thần cường hãn giống như vô hình khống chế tứ chi của hắn.

Nên biết, Kara cũng chỉ là một người bình thường giữa các thượng vị giả, thời gian dài nắm trọng quyền, mặc dù có một loại đam mê như bệnh tâm thần, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn, trái lại càng nuôi dưỡng khiến ý chí hắn giống như sắt thép, ngay cả cường giả như Trương Dương không có khả năng muốn làm gì thì làm với một người như vậy.

Vẻ mặt mọi người ngớ ra, Kara chậm rãi đưa súng trường trên tay cho Trương Dương.

Tất cả mọi người tràn ngập vẻ khó tin!

Cơ hồ không ai có thể tin một thanh niên xa lạ có thể làm cho Kara buông súng trong tay mình, mà bây giờ chuyện này thật đã xảy ra, hai người giống như hai ông bạn già, Kara đưa cho Trương Dương khẩu súng động tác hết sức tự nhiên.

"Kara tiên sinh tôn kính, ngài quả nhiên là một người điềm đạm, ta không có nhìn lầm ngài!" Trương Dương tiếp nhận súng trường đưa cho Tô Đại Phong bên cạnh, rồi vỗ vỗ lên thân thể mập mạp của Kara mấy cái, động tác này khiến một đám hộ vệ chấn động, trên thế giới này, không ai dám làm động tác vỗ vai Kara như Trương Dương đã làm, dù có biến thành bộ xương khô cũng không dám!

Nhìn con mắt thâm thúy của Trương Dương, trái tim Kara đột nhiên đập mạnh rồi tỉnh táo lại.

"Tốt tốt, tốt, quả nhiên là cao thủ!" Bên trong đôi mắt Kara hiện lên một tia tàn khốc.

"Kara tiên sinh tôn kính. Ngài có thể cùng John tiên sinh tiến hành trận đấu hữu nghị chưa" Trương Dương hơi hạ thấp người. Nhếch môi cười. Cái lão già này quả nhiên không hổ là trùm Mafia. Tâm chí kiên định dị thường. Chính mình dùng thuật thôi miên cũng chỉ có thể khiến hắn bị mê loạn trong nháy mắt. Không hổ là thượng vị giả!

"Xin mời!"

"Xin mời!"

Lão John sợ Kara còn dây dưa với Trương Dương. Vội vã lấy khẩu súng từ trong tay Tô Đại Phong đưa cho Kara. Động tác này thoạt nhìn phi thường tự nhiên. Thế nhưng ẩn hàm ý tứ để Kara yên lòng.

Quả nhiên khi khẩu súng trường từ tay Tô Đại Phong trở lại với chủ. Đôi lông mày đang nhíu chặt của lão liền giãn ra.

Súng, thủy chung vẫn khiến người ta có cảm giác an toàn. Lão cũng không ngoại lệ.

"!"

"!"

Sau khi được sự đồng ý của John, đĩa được bắn lên, lão John nhanh như gió xạ kích, theo tiếng súng liên tiếp sau đó, là một cảnh tượng yên tĩnh hiếm có.

Một tổ ba đài cùng bắn ra. Phóng ra chín mục tiêu một cái cũng không bắn trúng.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên không trung, miệng há to không biết nói gì, chỉ có Trương Dương là chuyên gia bắn tỉa có thể hiểu nguyên nhân lão John vì sao khi làm sát thủ lại thất bại, lão John thật sự không có thiên phú làm sát thủ.

"Khụ khụ... Đến lượt ngài, Kara tiên sinh" Lão John đỏ mặt, xấu hổ ho khan vài tiếng nhắc nhở Kara.

"Ha ha ha ha... Thuật bắn súng của ngài quả nhiên là danh bất hư truyền, ha ha ha..."

Kara thình lình ngửa mặt lên trời cười rộ, tiếng cười tựa như chế diễu, lão John nhìn vẻ mặt hí hửng của Kara, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

"Kara tiên sinh tôn kính, ta đã già rồi, ài. Chỉ có điều thuật bắn súng của cháu ta phi thường lợi hại, ngài không phải thích đặt cược bằng tiền sao? Nếu vậy chúng ta bắt đầu phiên giao dịch, thế nào?"

"Cháu ngài?"

"Chính là Trương!" Lão John chỉ chỉ Trương Dương, hắn gọi Trương Dương là cháu trai cũng không quá đáng, vì dù sao thân phận hiện tại của Trương Dương là đồ đệ của Lão Đầu, mà John và Lão Đầu đúng là bạn bè tri kỷ.

"A, thảo nào ngài khẩn trương như thế. Không biết John tiên sinh có chủ ý gì hay?" Kara hứng thú hỏi.

"Nếu như ngươi thắng ta có thể nhượng lại bốn mươi chín phần trăm cổ phần công ty, tuy rằng công ty vẫn dưới sự khống chế của ta, thế nhưng ngươi vẫn có thể tham gia kinh doanh, hơn nữa nếu ngươi cảm thấy hứng thú cũng có thể qua công ty đánh bắt cá với ta, chỉ có điều. Lợi nhuận vẫn là bốn mươi chín phần trăm. Kara tiên sinh nói vậy ngài cũng biết, công ty đánh bắt cá là tài sản của ông nội ta lưu lại. Ta nhượng lại bốn mươi chín phần trăm đã là nhượng bộ lắm rồi!"

"Nếu như ta thua thì sao?" Kara cúi đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Xin lỗi..."

"Ba mươi chín phần trăm, nếu như ngài thua cũng có thể cho bọn ta ba mươi chín phần trăm cổ phần!" Ngay khi lão John định cự tuyệt, Trương Dương đột nhiên chen lời nói.

"Trương..." John sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra một tia không vui.

"John tiên sinh thân ái, ngươi nhượng lại ba mươi chín phần trăm cổ phần công ty, nhưng có thể đem sản nghiệp mở rộng gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, ta nghĩ, ông nội của ngài ở dưới cũng cảm thấy vui mừng, hơn nữa công ty vẫn là của ngài, không ai có thể cướp đi!" Trương Dương chậm rãi nói, ngữ khí chậm rãi mà uy nghiêm, khiến người ta sinh ra một loại tín nhiệm không nói rõ được.

"Được!" Lão John suy nghĩ mấy phút đồng hồ cuối cùng gật đầu.

"Ha ha ha... Sảng khoái, ta nghĩ mình cũng già rồi, thanh niên bây bây giờ mới là nắm quyền chủ đạo, chúng ta cũng nên tạo cơ hội cho bọn họ, John tiên sinh thân ái, ngươi nói có đúng không?"

"Hử?" Lão John khó hiểu nhìn Kara.

"Caesar, qua đây."

Kara hơi xoay lại hướng một người đứng ở bãi cát, thanh niên này mặc một bộ âu phục, tóc chải chuốt sạch sẽ, tóc vàng áo cũng màu vàng, một đôi mắt màu lam giống như bảo thạch, người này chính là chuyên xách đồ, rót rượu, trải khăn trải bàn giúp Kara. Từ đầu đến cuối hắn đều ở bên người lão.

"Bác cả" Thanh niên cung kính cúi đầu nhìn về phía Kara, ánh mắt tràn ngập vẻ tôn kính.

"Ta biết ngươi rất có dã tâm, tuy rằng ngươi không thuộc trực hệ trong gia tộc chúng ta, thế nhưng huyết quản bên trong ngươi vẫn chảy dòng máu gia tộc Gambino, ngày hôm nay nếu như ngươi thắng, ta sẽ suy nghĩ đề cử người làm một trong những người nối nghiệp gia tộc".

"Cám ơn bác cả".

Thanh niên thi lễ gật đầu, biểu tình rất hờ hững, thế nhưng khi hắn trong nháy mắt cúi đầu, Trương Dương liền thấy trong ánh mắt hắn toát ra một ngọn lửa, đó là một ngọn lửa của dục vọng quyền lợi.

"Không nên khẩn trương. Thắng thua không quan trọng, trên thực tế ta sớm đã quyết định nhượng lại bốn mươi chín phần trăm cổ phần rồi" John đi tới bên người Trương Dương nói nhỏ.

"John tiên sinh tôn kính, ngài quyết định như thế là đúng, chỉ có điều. Bốn mươi chín phần trăm so với ba mươi chín phần trăm rõ ràng tốt hơn nhiều" Trương Dương nhún vai cười cười.

"Đương nhiên, đương nhiên!" Lão John thoải mái cười to.

"Ha hả, ngươi rất nắm chắc thì phải?" Kara mỉm cười nói với lão John.

"Không, ta không có một điểm nắm chắc, ngoại trừ bắn bia cố định, ta còn chưa thấy qua cháu ta bắn đĩa bay, chỉ có điều thắng thua đối với ta mà nói cũng không quan trọng lắm. Bởi vì cháu của ta mang đến một đối tác làm ăn vô cùng lớn" Ánh mắt John dừng lại trên người Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan.

"Chẳng lẽ bởi vì bọn họ ngươi mới nguyện ý hợp tác với ta sao?" Kara bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Bọn họ sẽ đả thông toàn bộ con đường nhập cư trái phép của Á Châu giúp ta, đem toàn bộ phụ nữ Á Châu cuồn cuộn đưa đến Mĩ Quốc, hiện tại trong phòng ta thì có một đám phụ nữ xinh đẹp, các nàng chính là một mỏ vàng, những mỏ vàng này, chỉ đợi chúng ta đi khai thác thôi, Kara tiên sinh thân ái!"

"Phụ nữ Trung Hoa sao?" Con mắt Kara bất ngờ sáng lên.

"Ha hả. Cái này chờ ngươi phân định thắng thua sẽ nói sau".

"Không vội không vội, nói chung mặc kệ là thắng hay thua, ngươi cũng phải nói cho ta biết." Kara cười to.

"Bắt đầu đi!"

"Răng rắc!"

"Răng rắc!"

Thanh âm ma sát do súng ống tạo ra liên tiếp vang lên, thanh niên tóc vàng được kêu là Caesar bộ âu phục lộ ra cái áo sơ mi bên trong trắng tinh, khẩu súng trường trong tay hắn như có ma thuật đều bị tháo rời.

Thanh niên tỉ mỉ kiểm tra súng trường, sau đó. Thanh âm "Răng rắc" của kim loại ma sát vang lên, một khẩu súng trường hoàn chỉnh đã xuất hiện ở trong tay của hắn.

Cao thủ! Đôi mắt Muhammad Ridwan phát sáng, cơ thể hắn vô ý thức khẩn trương lên.

Từ động tác tháo dỡ súng của hắn cũng có thể thấy được, đây chính là một cao thủ chân chính về súng ống, hơn nữa hắn và Trương Dương không giống nhau, Trương Dương là lần đầu tiên tiếp xúc với súng trường đột kích của quân đội nước Mỹ , mà thanh niên này đối với súng này lại quen thuộc tựa như đối với thân thể của chính mình vậy...

"Hắn mười chín tuổi đã nhập ngũ, tại Iraq hai năm. Tại Afganistan ba ngày. Hắn là một người cháu xa của ta, hắn hy vọng có thể ở gia tộc kiếm được một địa vị nho nhỏ. Sau khi trở về ta vẫn để hắn mang theo bên người, để khảo nghiệm ý chí và lòng trung thành của hắn..." Kara nói đến Caesar bên trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ tự hào.

"Xem ra hắn đã qua đợt khảo hạch của ngài" Con mắt lão John đánh giá vị thanh niên này, hắn có cảm giác, người trẻ tuổi này rất có khả năng làm người nối nghiệp tiếp theo của gia tộc Gambino.

"Quay lại trận đấu thôi." Kara khẽ cười không nói nữa.

Trương Dương có ý nhường Caesar nổ súng trước, "Mấy tổ thưa ngài?" Một người người phục vụ hỏi Caesar.

Caesar không nói gì, chỉ hơi giơ một đầu ngón tay lên.

"Vèo!"

Thần thức Trương Dương nhạy bén cảm giác tiếng xé gió rất nhỏ của đĩa bay phát ra, chỉ có điều phương hướng bay của nó không đồng nhất, máy đã bắn ra ba cái đĩa bay cùng lúc.

"!"

"!"

"!"

16A2 là loại súng bán tự động, cũng có thể bắn rời 3 phát liên tiếp. Mà vừa lúc đĩa bay có ba cái, Caesar ngay từ đầu đã chọn phương pháp bắn tỉa liền ba phát, đây là một phương thức xạ kích tương đối khó, dù sao ba đĩa bay phương hướng cũng không đồng nhất, cho nên biên độ di chuyển của họng súng tương đối lớn.

Hầu như ba tiếng súng đều trùng lặp vang lên, đĩa bay trên không trung vỡ tan tản mát ra một cỗ bụi phấn.

"Bộp bộp!"

"Bộp bộp!"

Một chốc yên tĩnh, sau đó một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Xạ kích rất thành thục, hơn nữa thời gian và cự ly đều chuẩn xác, đĩa bay bay xa tối đa là 75 thước, trong vòng 4 tới 5 giây, điều kiện tốt nhất để bắn trúng mục tiêu trong vòng cự ly 35 thước. Bởi vậy xạ thủ phải bóp cò khi đĩa bay bay ra khỏi máy bắn ở cự ly khoảng 1 tới 20 thước. Nói cách khác yêu cầu xạ thủ phải trong khoảng 0.4 đến 0.6 giây hoàn thành việc nâng súng, nhắm chuẩn, bóp cò một loạt các động tác, phản ứng cực nhanh mới có thể làm được.

Caesar chính là dùng súng trường đột kích, hắn hoàn toàn có thể tại cự ly 70 thước mới xạ kích, mà không cần xạ kích ngay trong vòng hai mươi thước, trên thực tế Caesar vừa bắn trúng đĩa bay ở cự ly 15 thước, đây là một cự ly xạ kích khó khăn vô cùng.

Trên mặt Caesar rất bình tĩnh, dường như việc bắn trúng mục tiêu căn bản không đáng để vui mừng.

"Xin mời!"

"Hai tổ!" Trương Dương bắt đầu kiểm tra súng trường rồi thản nhiên nói.

Hiện tại trận đấu này đã không giống như trò chơi lúc trước nữa.

"Răng rắc!"

Thanh âm ma sát do súng tạo thành thật ròn rã, trái tim mọi người tự nhiên khẩn trương theo, phảng phất thanh âm tiếng lên đạn nặng nề gõ vào tim mọi người vậy.

Bắt đầu!

Trương Dương nhấc tay ra hiệu...

"!"

"!"

"!", liên tiếp sáu phát đạn. Động tác hết sức trôi chảy, tự nhiên.

Động tác quá nhanh, nhanh đến nỗi đại não mọi người căn bản không kịp phản ứng, động tác liên tiếp rơi vào trong mắt mọi người giống như một người hóa hai vậy...

Sân bắn yên tĩnh kỳ lạ.

Hơn mười ánh mắt chăm chú nhìn lên làn khói mù mịt phía trên hư không ....

Sáu phát đều trúng cả sáu!

Thời gian trong nháy mắt như ngưng kết, mọi người quên cả vỗ tay, đều ngơ ngác nhìn lên không trung.

"Bộp bộp bộp bộp. . . !"

Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Mà ngay cả vẻ mặt và Caesar cũng không keo kiệt, mạnh mẽ vỗ tay, lão John càng hưng phấn, vẻ mặt đỏ bừng, cái bụng phì nộn liên tục rung rinh. Mà Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan bên trong đôi mắt bắn ra một tia đã không phải là kích động mà là cuồng nhiệt say mê.

Kỳ tích!

Đây tuyệt đối là kỳ tích!

Đến phiên Caesar xạ kích tiếp.

"Ba tổ!"

Caesar vốn mang vẻ mặt thoải mái, bây giờ trở nên ngưng trọng lên, hắn cầm lấy súng sau đó tỉ mỉ cân nhắc một chút, hít một hơi thật sâu. Trương Dương xạ kích rất quyết đoán tạo cho hắn áp lực tâm lý thật lớn, hơn nữa làm thay đổi tiết tấu xạ kích của hắn. Hắn vốn dự định tăng từng vòng từng vòng một số lượng đĩa bay, để cho mình quen cảm giác xạ kích .

Trên thực tế đá bóng cần có cảm hứng, hát cần phải có nhạc cảm, mà xạ kích đồng dạng cần bồi dưỡng cảm giác để cho mình đạt được trạng thái đỉnh cao nhất.

Caesar phải từ một tổ nâng lên tam tổ, bởi vì Trương Dương đã bắn trúng toàn bộ đĩa bay của nhị tổ, cho dù hắn có bắn trúng toàn bộ trong nhị tổ cũng không có thể thu được thắng lợi. Hắn nhất định phải bắt đầu từ tổ thứ ba.

Caesar làm động tác chuẩn bị thật tốt.

Đĩa bay bắn ra...

"!"

"!"

"!"

Âm thanh xạ kích vang lên liên tục. Đĩa bay cuối cùng ở cự ly 60 thước lúc gần rơi xuống đất trong nháy mắt đó bị bắn trúng, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Tất cả mọi người không hy vọng trận đấu kết thúc như vậy. Mà ngay cả lão John cũng không hy vọng Caesar thua quá nhanh.

Không thể không nói lúc này Caesar xạ kích so với lần trước rõ ràng bất đồng, lần này trên trán hắn đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi .

Chín viên đạn này bắn ra, Caesar cũng không thoải mái gì!

Đến phiên Trương Dương xạ kích.

Trương Dương lúc này đem hộp đạn kiểm tra một lần, bổ xung thêm vài viên nữa, động tác này khiến mọi người khó hiểu, đây là hộp đạn tiêu chuẩn của quân đội Mỹ, một hộp chứa được ba mươi viên, để xạ kích đĩa bay vậy là đủ rồi, căn bản không cần bổ sung đạn.

Đương nhiên không có ai biết đây là thói quen của Trương Dương, khi bị đuổi giết, chỉ cần có súng, hắn luôn nạp đầy đạn mỗi lúc có thể.

"Mấy tổ?" Nhân viên phục vụ hỏi.

"Sáu tổ."

"A... Mấy tổ cơ?" Nhân viên công tác tưởng mình nghe lầm, hỏi lại.

"Sáu tổ?" Trương Dương thản nhiên nói.

"Sáu tổ..." Nhân viên phục vụ há to miệng, vẻ mặt không thể tin được.

Đột nhiên Trương Dương giơ súng lên hướng tới tên nhân viên điều khiển máy bắn đĩa.

"!"

Tiếng súng vang lên, cả người tên nhân viên phục vụ dại ra, cái mũ trên đỉnh đầu hắn bị một lực thật lớn by vn bay lên không trung, hắn cảm giác đỉnh đầu mình mát lạnh, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó thân thể ngốc trệ thình lình lui về phía sau mấy bước rồi té lăn trên đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn họng súng đen ngòm trong tay Trương Dương, cả người run rẩy...

Toàn bộ sân bắn rơi vào một trạng thái yên tĩnh quỷ dị, phảng phất như họng súng trên tay Trương Dương có thể xạ kích bất cứ người nào giống như tên kia vậy, một đám hộ vệ của Kara nắm lấy súng bên hông cư nhiên không dám nhúc nhích, rất sợ bởi vì động tác của mình sẽ làm cho Trương Dương hiểu lầm, mà Kara cảm giác cái áo trong bộ âu phục đã ướt đẫm, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bị nguy hiểm, nếu như thanh niên này muốn giết hắn, hắn căn bản không bất cứ cơ hội nào để phản kháng, súng của Trương Dương quá nhanh, hơn nữa người của hắn không có dự trữ nhiều đạn trong hộp!

Đôi mắt mày lam của Caesar toát lên ngọn lửa lam sắc, hai tay run run, muốn nâng súng lên thế nhưng hắn lại không dám, trong không khí phảng phất có một cổ lực lượng vô hình khống chế tâm thần hắn khiến hắn không dám manh động...

"Sáu tổ!" Trương Dương cầm súng bất động, trên mặt không có biểu tình gì, thế nhưng loại vẻ mặt này trái lại làm cho người ta cảm thấy tâm lý bị áp bách.

"Sáu tổ!" Lão John thấy biểu tình chỉ ngây ngốc của nhân viên phục vụ, nhất thời quát lên.

"A... Đúng đúng.. Là sáu tổ..."

Nhân viên phục vụ vội vã chạy đến máy bắn.

Trương Dương ra hiệu, ý bảo có thể bắt đầu được rồi!

Ngay khi hắn ra hiệu trong chốc lát, thần thức Trương Dương ùn ùn tỏa ra, hắn cảm giác được trong không khí toát ra một nguồn năng lượng, cũng cảm giác được tiếng "Xào xạc" do lá cây ma sát phát ra, còn có nhịp tim đập kịch liệt của mọi người.

Mỗi đôi mắt đều thật to, phảng phất như sợ đánh mất một màn kỳ tích sẽ xuất hiện.

"Vù vù!"

"Vù vù!"

"Vù vù. . ."

Thần thức Trương Dương phát ra xung quanh máy bắn, chỉ trong tích tắc hắn đã nắm vững, đầu óc của hắn hoạt động nhanh chóng giống như một cái máy tính, tính toán vị trí và góc độ của mỗi một đĩa bay, thậm chí hắn còn tính toán đĩa bay cuối cùng sẽ rơi xuống đất khi nào, từ đó lựa chọn một phương án xạ kích tối ưu nhất. Điên cuồng suy nghĩ khiến làn da trắng của Trương Dương nổi lên một màu hồng quỷ dị.

Sáu tổ, mười tám đĩa bay đồng thời phóng đến khắp nơi...

"!"

"!"

"!" Giống như trải qua một thế kỷ dài dằng dặc, con mắt mọi người rất rõ ràng thấy đĩa bay trên không trung từng cái từng cái nổ tung, bụi trong gió nhẹ bay bồng bềnh...

An tĩnh!

An tĩnh!

An tĩnh đến kì lạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.